Edit: Larué
Beta: Annie
— — —
Chương : Bạc hà đường
Butterfly ở gần trường đại học là quán cafe phòng trà mà Tống Đường yêu thích nhất.
Lần đầu tiên cô đến đây là vào năm nhất, lúc đó Kiều Mặc đã đưa cô đi, vì bạn trai của Kiều Mặc là ca sĩ chính của ban nhạc ở Butterfly.
Phòng trà không xa trường học, là một khu độc lập. Giá vé vào khá hợp lý, các buổi biểu diễn rất hay, không hề khô khan. Chủ yếu là nhạc dân gian và jazz, thỉnh thoảng cũng có biểu diễn rock ‘n’ roll.
Tối nay, bạn trai của Kiều Mặc có buổi biểu diễn, Kiều Mặc vì thế liền kéo cô đi cùng.
Bởi vì hình thức biểu diễn không quá sôi động nên mọi người đều chọn cho mình một chỗ ngồi, vừa nhâm nhi một ly đồ uống, vừa nhàn nhã thưởng thức âm nhạc.
Tống Đường cùng Kiều Mặc chọn được chỗ, sau đó Kiều Mặc gọi một cốc bia, còn Tống Đường uống một ly cocktail.
“Này nói xem, hình như tớ chưa từng hỏi qua cậu, cậu với anh ta sao lại quen biết được nhau vậy?”
Nói ra cũng thật kỳ quái, năm nhất bởi vì mới quen biết Kiều Mặc nên Tống Đường cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ cũng chỉ hỏi vào câu khách sáo.
Đến năm thứ hai, khi quan hệ giữa hai người tốt lên, đúng lúc Kiều Mặc với bạn trai đang cãi nhau chiến tranh lạnh, thậm chí còn có đoạn thời gian chia tay, cô càng không dám nhắc tới.
Mãi sau này thì cô lại quên mất, tại cũng không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng.
Chỉ là Tống Đường thực sự rất tò mò, Kiều Mặc là kiểu người bề ngoài lạnh nhạt, làm sao lại có thể cùng ca sĩ chính của ban nhạc yêu đương được cơ chứ.
Thoạt nhìn là biết hai người không cùng một thế giới.
“ À, hắn là bạn của anh trai tớ, thường xuyên giao du qua lại, sau đó hắn liền không muốn làm người nữa.”
Kiều Mặc độc mồm độc miệng nói ra.
Kiều Mặc và anh trai cô hơn kém nhau tận sáu tuổi, hừ, câu này chính là muốn nói hắn là một tên súc sinh trâu già gặm cỏ non a.
“Tống Đường….. Chị Tống Đường?”
Đang nói chuyện phiếm cùng Kiều Mặc, quay đầu lại thì nghe thấy tiếng nói, cô có chút mờ mịt, khó hiểu cùng một chút kinh ngạc mà nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Dư Thanh?” Tống Đường ngập ngừng gọi tên cậu.
Dư Thanh đang là sinh viên chuyên ngành báo chí. Rất nhiều chàng trai khoa phát thanh truyền hình rất điển trai nên không khó để có thể gây ấn tượng với đối phương qua một lần gặp.
Vì vậy, nhờ vào cái tên đặc biệt dễ nhớ, cộng thêm vẻ tươi tắn, cao ráo, Tống Đường rất nhanh có thể nhớ được tên cậu.
“Vâng”
Một nụ cười trẻ trung hiện lên khuôn mặt của cậu, là kiểu cười tỏa nắng vô tư chỉ xuất hiện ở những người năm nhất đại học, những người mà chưa bị nhiễm những thứ độc hại từ xã hội.
“Chị cũng thích nghe nhạc ở đây ạ?”
“Ừm, đúng rồi.”
Cô không hẳn là yêu thích, nhưng cũng gọi là có một chút hưởng thụ đi.
Nhìn thái độ đối với cậu không mấy thân thiện của Tống Đường, cậu cắn chặt môi dưới, hai má có hóp lại hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
“Vậy em đi trước nhé?”
“Được, đi chơi vui vẻ.”
Tống Đường gật đầu với cậu.
“Ai thế?”
“Một đàn em mà tớ vô tình gặp”
“Cậu ấy trông khá đẹp trai đấy chứ ”
Kiều Mặc nhíu mày. Cô không phải là người thích buôn chuyện. Cô cầm lấy lon bia uống một ngụm, chất lỏng cùng bọt khí hòa vào trong miệng làm cho cô lâng lâng.
Tống Đường không thể phủ nhận rằng Dư Thanh có một khuôn mặt rất thu hút cộng thêm cả tính cách trong sáng, sạch sẽ, chắc chắn các nữ sinh sẽ mê cậu như điếu đổ.
Chỉ là cô không còn ở cái tuổi mà thích nghe những lời mật đường, xu nịnh, tâm lý thích chinh phục của thanh niên, không phải cô không rõ, cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ qua lại với một chàng trai kém tuổi.
“Kia là nữ sinh cậu thích sao?” Đường Vân Châu quay lại nhìn trộm cô một cái, gương mặt Tống Đường mơ hồ, xinh đẹp dưới ánh đèn, nhưng sắc mặt lạnh lùng,nhìn là biết con cá không dễ mắc câu.
“Đây không giống một con mồi tốt ”
Quan hệ giữa Đường Vân Châu với tất cả mọi phụ nữ đều rất tốt, Dư Thanh nghe thấy hai chữ “con mồi” này liền nhíu mày không vui, ngoài miệng cũng không đáp lại.
“Không ngờ cậu lại thích kiểu người như thế này.” Đường Vân Châu vẫn tiếp tục độc thoại.
Cuối tuần, càng nhiều người đến phòng trà để thư giãn.
Khi gần đến buổi biểu diễn, trong phòng càng có nhiều người.
Dư Thanh ngồi trên ghế sô pha, cách Tống Đường không xa.
Cô nở một nụ cười nhạt, đang nói chuyện với một cô gái tóc ngắn đi cùng. Có vẻ như họ chỉ nói chuyện được đôi ba câu, thời gian còn lại đều dùng để bấm điện thoại.
Ánh sáng màn hình điện thoại chiếu vào khuôn mặt cô, ánh mắt hút hồn của cô khiến anh không thể nào rời mắt.
Tống Đường cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu lại liền thấy ánh mắt thẳng tắp không giấu diếm gì của anh.
Dư Thanh cảm thấy chột dạ, vội quay đầu lại, ánh mắt đảo ra chỗ khác, tim đập loạn xạ.
“ Tiểu tử đó nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào cậu, coi như là có ý tứ với cậu đi ”
Vị trí của Kiều Mặc ngồi trùng hợp lại đối diện với vị trí của Dư Thanh, cho nên ánh mắt lộ liễu kia từ lâu đã thu vào tầm mắt cô.
Cô gửi một tin nhắn cho Tống Đường.
“ Chẳng qua cũng chỉ là chút tâm tư nhất thời mà thôi” Tống Đường không quan tâm lắm, đặt điện thoại xuống, cầm ly cocktail uống một ngụm.
Cocktail, pha chút vị ngọt và mạnh.
Vị mạnh của rượu được kiềm chế lại bởi một chút siro, dùng sự tươi tắn mà ẩn giấu đi vẻ mê hoặc của nó.
Tình yêu cũng như vậy.
Đều là chất độc bọc thêm lớp đường ngọt ngào bên ngoài.
Người không ngoan không phụ lòng người, Tống Đường tin chắc điều này.
“Này.”
Người đàn ông mặc áo da ngồi bên cạnh Kiều Mặc, tay quàng lên vai cô nàng. Kiều Mặc thì đã quen với việc ngồi im như thế này.
“Lại tức giận?” Người đàn ông ấn nhẹ chóp mũi Kiều Mặc.
“Bỏ cái vẻ lưu manh của anh đi.”
Kiều Mặc thẳng lưng, nhấc tay anh ra chỗ khác.
Người đàn ông nhíu mày, chu môi, bàn tay bị đẩy ra lại vòng qua eo cô.
“Ngoan, ông đây chở em đi ăn xiên que.”
Tống Đường quay đầu ra chỗ khác, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh này.
Trong hoàn cảnh như thế, trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng con yêu tinh quyến rũ cặp kè với một vị sư tâm hồn trong vắt.
Kiều Mặc chính là vị sư, còn Kỳ Điều chính là yêu tinh mang lại tai họa.
Kỳ Điều ngồi le ve một chút, liền lui về im lặng.
“Muốn đi ăn xiên que không?”
Kiều Mặc đã quen với sự ngỗ ngược của Kỳ Điều, im lặng xem Tống Đường trả lời như thế nào.
Xem xong buổi biểu diễn thì cũng đã khá muộn.
Tống Đường lịch sự từ chối.
“Một mình cô có thể đi về được chứ? Hay là để tôi gọi người đưa cô về ”
Kỳ Điều thấy cô đi cùng Kiều Mặc, vừa lúc nhận thấy tay guitar trong ban nhạc cũng có ý với cô, liền vui vẻ mà thuận nước đẩy thuyền.
“Không, trường của tôi ở khá gần đây.” Tống Đường xấu hổ, cô không muốn đi về cùng với một người đàn ông lạ mặt.
“Vậy cậu đi về cẩn thận một chút, đến ký túc xá nhớ nhắn tin cho tớ đấy.”
“Được.”
Tống Đường đi về, tới cổng trường chuẩn bị đi về ký túc xá, liền không về thẳng mà ghé qua siêu thị mua sữa chua mang về ký túc xá uống.
Như được sắp xếp trước, cô lại gặp Dư Thanh ở đây.
Dư Thanh tay cầm hai chai nước, đóng cửa tủ lạnh lại, quay người muốn đi đến chỗ thu ngân liền thấy Tống Đường đi đến tủ lạnh lấy nước.
Cô cũng hơi sửng sốt khi thấy Dư Thanh.
“Thật là trùng hợp.” Tống Đường chủ động bắt chuyện với cậu.
“Chị cũng đến đây mua gì à?”
Dư Thanh không giỏi nói chuyện với con gái cho lắm.
Chị ấy không đến siêu thị mua đồ, chẳng lẽ đến đây làm ca đêm?
Dư Thanh vô thức mím môi. Dù là Tống Đường, người chỉ gặp cậu vài lần, cũng đã nhìn thấy thói quen mím môi khi căng thẳng của cậu.
“Ừm, chị đến mua sữa chua.”
Tống Đường mở cửa tủ lạnh, lấy lốc sữa chua trong ngăn lạnh.
Dư Thanh vẫn đứng như trời trồng ở đó, chưa có ý định di chuyển.
“Em không đi thanh toán sao?”
Cậu sững sờ, trong tiềm thức muốn cùng đi với cô liền gật đầu, “Đi.”
Tống Đường đi tới trước mặt cậu, vốn đã quay lưng đi, nhưng lại quay lại nhìn cậu thêm một lần nữa.
Cậu đứng sau lưng cô, làm cô lại phải ngoái đầu thêm một chút mới có thể nhìn thấy mặt cậu.
Cậu đi theo cô từng bước, cảm giác như một chú cún con vậy.
“ Đàn chị, chờ một chút đã!”
Dư Thanh lấy hết can đảm để ngăn cô lại.
“Sao thế?”
Dư Thanh vẫn đang cầm hai chai nước đá, giọt nước nhỏ tí tách xuống.
Dư Thanh cắn môi không dám nhìn cô, “Em sắp tham gia cuộc thi top mười ca sĩ, chị có thể đến xem em biểu diễn không?”
Cậu cúi đầu, mái tóc xù xù của cậu hướng ngay trước mặt Tống Đường.
Tống Đường không nhịn được cười, xoa đầu cậu: “Nếu em vào được chung kết, chị sẽ cân nhắc đến xem em.”
“Vâng ạ.” Dư Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh, như hôm nay ngày đầy nắng. Cậu như bay trên mây vây, “Em sẽ cố gắng hết sức!”
“Vậy thì chị sẽ đợi tin vui của em ”
Tống Đường rất hứng thú với dáng vẻ ngây thơ của cậu, quay người bước về phía ký túc xá.
“Chị..i.i…”
Dư Thanh lon ton chạy theo đuổi kịp cô, “Ký túc xá nam nữ ở cùng một khu, chị em mình đi với nhau thêm một chút nhé?”
Tống Đường không từ chối, thuận theo yêu cầu của cậu.
Dư Thanh vừa lo lắng vừa phấn khích đi theo cô, giữ khoảng cách thích hợp, nhích lên đi ngang cô.
Đêm nay sao rất sáng, gió thu thổi rất dễ chịu.
Chỉ là Tống Đường không nói cho Dư Thanh biết, dù cậu có lọt vào chung kết hay không thì cô vẫn sẽ đến.
Cô hy vọng rằng, có thể nhìn thấy cậu ở giây phút cuối cùng.
Dư Thanh quyết định tham gia cuộc thi Top ca sĩ, vì vậy cậu chuẩn bị rất cẩn thận.
Trong khu phát thanh, Thi Phái nói với cô, “Chị biết không, năm nay có một sinh viên nam, năm nhất, vừa đẹp trai lại hát hay.”
Thi Phái là một trong những giám khảo của Top ca sĩ, vốn dĩ vị trí đó là của Tống Đường, nhưng cô bận nên chuyển cho Thi Phái. Khi đến đêm chung kết, cô sẽ đến trường quay làm giám khảo.
Khi Thi Phái nhắc đến cậu sinh viên năm nhất, trong đầu Tống Đường hiện ngay ra trong đầu cô.
“Thật không?Vậy tốt quá.” Tống Đường đáp lại.
“Vào chung kết, nhất định em sẽ giúp cậu ấy giành được điểm cao hơn.” Thi Phái cười toe toét, vô ý bàn bạc với cô để đi cửa sau cho cậu nam sinh kia, “Tên cũng dễ nhớ, Dư Thanh, thanh trong âm thanh, giọng nói.”
Thực sự là cậu ấy.
Đôi tay đang viết của Tống Đường dừng lại, “Hát hay không?”
Giọng nói của Dư Thanh quả thực là rất dễ nghe, nhưng cô không có biết là cậu hát được.
Lời hứa với cậu lúc đầu chỉ là nhất thời, giờ cô nhớ lại cảm thấy mình quá bồng bột.
Nhưng trong thâm tâm, cô rất muốn biết thêm về cậu.
“Chị ơi, cậu ấy hát hay lắm. Chắc chắn là sẽ vào được chung kết. Chắc chắn rất nhiều nữ sinh muốn tỏ tình cậu ấy.”
“Chà, ra là vậy.”
Tống Đường cắt lời Thi Phái, tâm trạng cô như có gợn mây quẩn quanh.