Hai phát súng một lượt, sau cùng loại bỏ ngay tại sân đấu, trận thi có quy luật mới tàn khốc nhất.
Trong tiếng súng giòn giã, liên tiếp có người buông súng rời sân, số điểm tích lũy càng tăng cao, trên sân đấu cuối cùng chỉ còn lại người tranh giành huy chương vàng, bạc và đồng.
Lâm Mộ Đông vẫn còn trên sân đấu.
“Trận thi vẫn chưa kết thúc, cậu ấy không quen bỏ bắn giữa chừng……”
Lưu Nhàn nhìn thôi cũng cảm thấy căng thẳng đến mức trái tim treo lên cao, bà siết chặt nắm đấm, thấp giọng khuyên nhủ Sài Quốc Hiên:” Cậu ấy kìm nén quá lâu rồi…….không cần biết bắn thành dạng gì, hãy để cậu ấy được sảng khoái bắn một lần, đừng cản cậu ấy nữa. ”
Sài Quốc Hiên đau lòng đến mức mắt đầy tơ máu, ông ngẩng đầu đang định nói chuyện, tầm mắt rơi trên khóe môi dùng sức mím chặt của cô gái nhỏ đội y, ông hé miệng, chung quy vẫn là thở dài một hơi nặng nề.
Lâm Mộ Đông đã kìm nén bao lâu, bọn họ đương nhiên đều biết rõ.
Từ trước đến giờ đều chỉ có thể lặp đi lặp lại luyện tập những động tác cơ bản khô khan vô vọng, trong mắt có bia, trong lòng có súng, nhưng tất cả mọi thứ đều bị gắt gao ngăn lại ở một khắc chuẩn bị bóp cò súng, bất luận có nỗ lực cỡ nào, có ép bản thân mình đến mức cực hạn đi nữa, chung quy vẫn chỉ quanh quẩn tại chỗ.
Lâm Mộ Đông không nói, mỗi ngày vẫn kiên trì chăm chú mà tập bắn, dựa theo yêu cầu của bọn họ chừa ra chút tinh lực để dạy học, thoạt nhìn trông như một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Cho đến năm ngoái, cũng tầm khoảng thời điểm này, Sài Quốc Hiên trong lúc vô ý nhớ đến có vài món bỏ quên ở sân súng lục, nửa đêm quay lại sân huấn luyện để lấy đồ.
Lâm Mộ Đông người ban ngày không thấy bất kỳ điều dị thường nào đang dựa vào bóng tối, mệt đến mức muốn đứng lên cũng không còn sức lực, nương theo gió lạnh từ bên ngoài lùa vào anh ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt kinh ngạc của ông ấy.
…………
Lão dẫn đội hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.
“Sẽ ổn thôi…….sau này khẳng định sẽ ổn thôi. ”
Trong một năm nay gần như đã cầu xin hết chuyên gia của các quốc gia, hơn ai hết ông hiểu rõ vết thương của Lâm Mộ Đông khó trị đến cỡ nào, cũng một mực không muốn mang lại áp lực cho Diệp Chi, cho nên từ đầu đến cuối ông luôn tận lực tránh né nhắc đến chuyện này.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy trước mắt dường như lại đang hiện ra người thiếu niên chói lọi rực rỡ, Sài Quốc Hiên đến cùng vẫn không thể nhịn được cơn đau nhói và sự kiêu ngạo ở nơi lồng ngực, âm giọng trở nên khàn đặc, gần như mang vẻ khẩn cầu mà nhìn vào người đội y đang ở bên cạnh:” Diệp đội y……..có đúng không”
Diệp Chi mím môi, nhìn vào ánh mắt của ông ấy.
Cô gái nhỏ hít sâu một hơi, nắm tay rũ ở bên người chậm rãi nắm chặt lại, cô đứng lên, dùng sức gật gật đầu.
Cô nắm lấy chiếc áo khoác đang khoác trên đầu vai, từng chút từng chút siết chặt, âm giọng nhẹ nhàng:” Đúng. ”
“Sẽ ổn thôi. ”
Cô ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen láy trong veo phản chiếu ngập tràn thân ảnh màu đen đang cầm súng kia:” Rất nhanh sẽ tốt lên thôi. ”
Nhóm thứ sáu qua đi, lão tướng của liên bang Nga cuối cùng cũng thu súng lại, hướng về phía khán giả vẫy tay chào hỏi, rời khỏi vị trí thi đấu.
Lâm Mộ Đông sau vài phát bắn đã lại lần nữa tìm thấy trạng thái, anh đều duy trì ở giữa vòng và điểm, cuối cùng không bị loại bỏ. Nhưng cũng bởi vì từ đầu đến cuối thành tích không được quá xuất sắc, bị vòng . điểm vô cùng xuất sắc của vận động viên bản địa nước Đức dần dần kéo gần khoảng cách.
Tổ quyết định thắng thua ở lượt cuối cùng, vận động viên nước Đức không lập tức giơ súng lên, trước tiên anh ta nhìn về phía Lâm Mộ Đông ở vị trí kế bên.
Trong quá trình thi đấu nghiêm cấm các vận động viên trao đổi với nhau, anh không có mở lời, chỉ lặng lẽ nhấn nhấn vào cổ tay phải, ánh mắt dò hỏi.
Diệp Chi vẫn còn nhớ người vận động viên nước Đức kia, tên là Hoffman, bọn họ đã từng gặp qua một lần ở câu lạc bộ, là lão đối thủ đã từng đối đầu vài lần với Lâm Mộ Đông.
Đối phương cũng là một đối thủ rất dồi dào tinh thần thể thao, tuy rằng biết bao nhiêu năm qua luôn đối đầu cạnh tranh với Lâm Mộ Đông, nhưng vẫn rất thân thiện, khi đó anh ta còn từng ân cần thăm hỏi về thương thế của Lâm Mộ Đông nữa.
Nhưng thi đấu thể thao, chung quy không thể nào bởi vì mềm lòng mà tỏ vẻ nương tay.
Sau khi nhìn thấy Lâm Mộ Đông khẽ lắc đầu, lại lần nữa giơ tay cầm súng lên, Hoffman cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi, thu hồi tầm mắt, đồng loạt cầm súng lên.
Nòng súng nâng lên, đầu ruồi nhắm chuẩn vào hồng tâm.
Đã đến phần tranh đoạt quán quân rồi, hàng ghế khán giả cũng vô thức nín thở, tiếng vỗ tay hoan hô vốn dĩ náo nhiệt cũng đồng loạt an tĩnh trở lại.
Phát súng thứ nhất, Lâm Mộ Đông trúng vòng . điểm.
Hoffman lại lần nữa bắn được thành tích . điểm, tổng điểm cuối cùng lật ngược . điểm, bảng xếp hạng thay đổi, anh ta nhảy vọt lên trước xếp hạng của Lâm Mộ Đông.
Thân là đội chủ nhà, các khán giả ở Munich nhìn thấy vận động viên nước mình lật ngược tình thế, cũng nhanh chóng bùng cháy lên, tiếng hoan hô phút chốc nổ ầm.
“…….không tệ rồi. ”
Sài Quốc Hiên hít sâu một hơi, chống cánh tay ngồi thẳng dậy:” Chuẩn bị đi đón người…….không ai được nhiều lời! Có nghe chưa hả Quay lại liền nhanh chóng bảo cậu ấy nghỉ ngơi ngay, cổ tay kia nhất định phải tiêm một mũi phong bế, giảm đau trước rồi nói tiếp…….. ”
Lưu Nhàn nắm chặt nắm đấm, nhịp tim thình thịch không ngừng.
Làm vận động viên, chẳng có mấy ai không nhạy cảm với thành tích, cũng vĩnh viễn không có cách nào kháng cự lại sức hút mãnh liệt bị kẹt giữa việc bạn tranh bạn đoạt như thế này.
Sân thi đấu có tàn khốc bao nhiêu thì có mị lực bấy nhiêu, bắt đầu từ lúc bước lên con đường này, khát vọng chiến thắng liền bám rễ trong xương cốt của mỗi một người vận động viên. Cho dù có vô số lần thôi miên bản thân mình về mục tiêu và yêu cầu, vô số lần khuyên răn bản thân đem sức chú ý tập trung trên việc thi đấu, khi thắng lợi ở một nơi không xa, chung quy cũng không thể nào bất vi sở động.
Không ai không muốn thắng.
Cô có chút không dời tầm mắt đi được, vẫn nhìn chăm chăm vào sân thi đấu, hé hé miệng, thấp giọng:” Cũng không phải không có khả năng, chỉ kém . điểm, huấn luyện viên Lâm không phải không thể nào lật ngược tình thế……… ”
Sài Quốc Hiên nhìn qua, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Xem thi đấu nhiều rồi, thực ra ít ít nhiều nhiều gì cũng sẽ có chút dự cảm gần như là trực giác. Tác chiến của người vận động viên bản địa nước Đức kia, vừa nhìn liền thấy trạng thái càng lúc càng tốt, tay cũng vững vàng, thành tích của phát bắn tiếp theo sẽ càng xuất sắc hơn phát bắn trước.
Nếu như Lâm Mộ Đông ở trong thời kỳ hưng thịnh, đương nhiên sẽ không bị vây hãm trong thế cục nguy hiểm như thế này, nhưng trạng thái hiện tại của anh bị ảnh hưởng rất nhiều do vết thương ở cổ tay, muốn xuất hiện màn lật kèo trong tình huống như thế này, thực sự quá khó khăn.
Sài Quốc Hiên nhắm mắt lại, đứng thẳng dậy, ngăn cản tầm mắt của mấy vị huấn luyện viên đang hận không thể dán lên sân thi đấu, đang định mở lời, bỗng dưng phía sau truyền đến một tiếng súng vang.
………
Giây tiếp theo, tiếng hoan hô như tiếng sấm theo sát đó vang ầm lên.
Tiếng vỗ tay và tiếng kêu hét của khán giả đã không dằn xuống được nữa, vô số người từ hàng ghế khán giả đứng hết dậy, lớn tiếng hoan hô huýt sáo, quốc kỳ ba màu đen đỏ vàng ở trong tay liều mạng khua múa.
“Bao nhiêu…….sao lại bắt đầu chúc mừng rồi vậy! Bao nhiêu điểm…….. ”
Lưu Nhàn bị ông ấy cản lại, có chút sốt sắng, nhịn không được đứng bật dậy, theo đó đưa mắt nhìn vào bảng thành tích điện tử.
Hoffman, vòng . điểm.
Lưu Nhàn ngẩn người, giọng nói bỗng dưng ngừng lại, sắc mặt không khỏi trắng nhợt theo.
Đội trưởng đội ném đĩa ở bên cạnh đột nhiên thở dài một hơi nặng nề từ đầu đến cuối luôn kìm nén, cụt hứng ủ rũ ngồi xuống lại.
“Đúng thật không tệ. ”
Huấn luyện viên súng trường cười khổ lắc đầu, than thở một hơi:” Cái người nước Đức kia bắn thật sự quá tốt, phát bắn phía sau mạnh mẽ hơn phát bắn trước quá nhiều, tâm thái cũng kiểm soát được hết………chúng ta cũng nên quay về học hỏi theo, tiếp thu kinh nghiệm, cũng tranh thủ khắc phục ma chú của đội sân nhà…… ”
Tất cả mọi người đều biết rõ, có thể bắn được thành tích như thế này, huy chương vàng của tuyển thủ nước Đức đã nắm chắc % rồi.
Mấy vị huấn luyện viên vốn dĩ đều chỉ hy vọng Lâm Mộ Đông có thể lấy được vé vào sân là được, nhưng Lâm Mộ Đông vẫn luôn không hề từ bỏ, nhìn mãi nhìn mãi họ cũng sinh ra chút hy vọng thấp thoáng, trái tim treo lên nhìn vào sân thi đấu.
Tay phải của Lâm Mộ Đông đã không thể che giấu được sự run rẩy, nhưng vẫn trong một thời gian cực ngắn điều chỉnh lại trạng thái, anh tìm thấy thời cơ thích hợp nhất để bóp cò, cứng nhắc khiến thành tích nằm ổn định trên vị trí gần như không thể tin được.
Vị trí thứ năm đi rồi, anh vẫn còn đó, vị trí thứ tư đi rồi, anh vẫn còn đó.
Vị trí thứ ba đi rồi, anh vẫn nắm chặt khẩu súng của anh, trước mắt vẫn còn bia giấy đang chờ đợi anh.
Cố gắng hết sức, cố gắng hết sức, cố gắng hết sức.
Nhưng đến cuối cùng, đã cố gắng hết sức rồi, chung quy vẫn là thiếu một chút xíu xiu.
Chỉ một chút xíu mà thôi.
“…….nghĩ cái gì thế, mục tiêu chúng ta đặt ra cho huấn luyện viên Lâm là hạng năm đấy. ”
Lưu Nhàn hé miệng, miễn cưỡng nở nụ cười:” Tiểu tử thối không nghe lời, tự ý mang theo vết thương làm càn, hạng thứ năm yên ổn không chịu, nhất quyết phải mang được huy chương bạc về, lần này nhất định phải phê bình cậu ấy cho thật ra trò……. ”
Hốc mắt bà bỗng dưng có chút phớt đỏ, nâng tay lên dùng sức dụi một phen, bà hít sâu một hơi, đang định cùng Sài Quốc Hiên đi qua đó đón người, bỗng dưng lại bị nhẹ nhàng kéo lấy.
Bước chân của Lưu Nhàn khẽ dừng lại, nhìn về phía cô gái nhỏ đội y ở bên cạnh.
“Còn……. ”
Giọng nói của Diệp Chi rất nhẹ nhàng, kéo lấy bà ấy, ánh mắt gắt gao dán chặt trên người Lâm Mộ Đông vẫn đang ngắm bắn:” Còn chưa đến cuối cùng. ”
Lưu Nhàn ngây người.
Câu nói này bà đã từng nghe Lâm Mộ Đông nói qua.
Trong mười ngày gần như đã hoàn toàn vô vọng, hai người trẻ tuổi này gần như đã đổ dồn hết tâm huyết vào đó, mài giũa từng phát từng phát súng, cứng rắn đem độ chuẩn mài đến từ vòng điểm trở lên, mài đến cho khi với tư chất của Lâm Mộ Đông thậm chí trước đây còn chưa từng bắn được thành tích như thế này, cũng căn bản không thể nào tham gia thi đấu không thể nào lên sân.
Vào thời điểm đó, bà và đội trưởng Sài đều cho rằng chuyện này căn bản không thể nào có kết quả, bất luận có nỗ lực cỡ nào, đến cuối cùng cũng chỉ là giày vò vô ích mà thôi.
Nhưng hiện tại Lâm Mộ Đông đã đứng trên sân đấu rồi.
Không những đứng trên sân đấu, anh còn ở phần thi tư cách vững vàng giành được hạng nhất, lại còn dựa vào sáu phát bắn đầu tiên tạo nên truyền thuyết trong phần thi chung kết, hiện tại ít nhất đã vững vàng giành được một tấm huy chương bạc.
Lưu Nhàn cúi thấp đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo đen láy nỗ lực trừng to của cô gái nhỏ, lồng ngực không khỏi nóng bừng lên.
Bà gật gật, nỗ lực giương khóe môi với Diệp Chi, kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, đặt vào lòng bàn tay bao bọc lại:” Đúng, chưa đến cuối cùng. ”
Thời gian ngắm bắn chẳng còn bao nhiêu, nhưng hàng ghế khán giả vẫn không khỏi hưng phấn, cho dù có bị trọng tài nhắc nhở nhiều lần, cũng vẫn không có cách nào dằn xuống được làn sóng hoan hô của khán giả bản địa.
Lâm Mộ Đông trong tiếng hoan hô vang dội của khán giả ở bên khán đài dành cho đối thủ. Anh nâng tay giơ súng, thần sắc bình thản, ánh mắt trầm tĩnh đến mức tựa như vĩnh viễn sẽ không có nửa điểm dao động.
Từ đầu đến cuối anh đều đang tìm thời cơ, cho đến khi thời gian đếm ngược đã vang lên, cũng vẫn không vội bóp cò.
Trong tiếng báo hiệu dồn dập gấp gáp, anh giơ tay trái lên, ngón tay câu lấy sợi chỉ đỏ mỏng manh ở giữa cổ, từng chút từng chút quấn lại.
Túi vải nhỏ đựng bùa hộ thân bị một sợi chỉ đỏ kéo lại, thuận theo cổ áo chui ra, rơi ở bên ngoài vải áo, lắc lư một hồi.
“Chúng ta có thể nhìn thấy, đội Trung Quốc đến hiện tại vẫn không hề từ bỏ!”
“Chúng ta biết rất nhiều vận động viên đều có phương thức giải tỏa áp lực đặc biệt của riêng mình, nghe nói bùa hộ thân là thứ vô cùng quý giá ở Trung Quốc, có ý nghĩa rất đặc biệt, cậu ấy có lẽ là hy vọng vào thời khắc cuối cùng, nó có thể mang lại may mắn cho cậu ấy……… ”
Âm giọng của bình luận viên B đã khàn đến mức nghe không rõ, gắt gao nhìn chăm chăm vào màn hình:” Nhưng lần này đúng thật quá khó rồi! Tuyển thủ của chúng tôi sau một phát bắn kết thúc đã dẫn trước . điểm, thành tích vừa rồi là vòng . điểm, nếu như cộng lại thì trừ phi cậu ấy có thể bắn được vòng số cực hạn, nếu không gần như hoàn toàn không thể nào…….. ”
Lông mi của Lâm Mộ Đông động đậy, tạm thời rũ xuống mắt, tầm mắt anh lướt ngang qua miếng bùa hộ thân kia, tay trái bỗng dưng mạnh mẽ dùng sức nắm chặt.
Chỉ đỏ mỏng manh, gắt gao quấn chặt trên ngón tay thon dài trắng lạnh.
Anh ngước mắt, tầm nhìn vượt qua đầu ruồi, ánh mắt sắc bén đột ngột nhắm thẳng tâm bia, dưới tay lập tức bóp cò.
Số điểm cách hai giây sau, liền nhảy lên trên màn hình điện tử.
. điểm.
., lật kèo.