Lâm Mộ Đông:”….”
Cảnh tượng trên màn hình dường như bỗng dưng đình trệ một lúc, sau đó đột ngột tối sầm xuống, giống như bị người ta dùng tay che lại kiểu giấu đầu lòi đuôi.
Cách một lúc sau, giọng nói của Lâm Mộ Đông mới vang lên:”……ký túc xá.”
Diệp Chi khẽ trừng to đôi mắt.
Màn hình bị che lại, ánh đèn ở trong phòng cũng bị dứt khoát tắt ngúm đi, mờ mờ ảo ảo nhìn không quá chân thật.
Nhưng cô vẫn cảm thấy không những hộp sọ quen mắt, đến cả bàn làm việc bên dưới hộp sọ hình như cũng giống y chang với bàn làm việc của bản thân mình.
Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt, lông mi bị nước mắt tràn ra thấm ướt cũng theo đó chớp nháy chớp nháy, cô ngập tràn sự tò mò ló đầu ra nhìn vào màn hình, nỗ lực muốn từ kẻ tay của huấn luyện viên Lâm nhìn mọi thứ càng rõ hơn một chút.
Lâm Mộ Đông nhẹ giọng than thở, viền mắt từng chút từng chút bất lực mà dịu dàng trở lại, anh dời tay đi, nhẹ giọng gọi cô:”Diệp Chi.”
Diệp Chi nghe thấy ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông thu bàn tay lại.
Anh không quay lại nữa, mà chỉ nghiêng người đứng ở trước cửa, đang dựa hờ vào tủ văn kiện ở bên cửa.
Trong tủ văn kiện chất đầy những bảng thống kê tình trạng thân thể của các đội viên vô cùng chỉnh tề, trong chỗ trống có một món trang sức hình thỏ con lông xù xù, chìa khóa nhỏ để mở tủ văn kiện liền cắm vào ổ khóa, món trang sức hình củ cà rốt lung la lung lay rũ xuống.
Bài trí trong văn phòng làm việc của bản thân, Diệp Chi đương nhiên quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa.
Lâm Mộ Đông không quay về ký túc xá, cũng không có tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi. Có lẽ là sau khi anh kết thúc buổi huấn luyện đã ở nơi này rồi, vẫn là một thân đồng phục dùng để tập bắn, đường bả vai trầm mặc rõ nét, áo khoác đang bị gắt gao nắm ở trong tay.
Ánh đèn ở trong phòng bị tắt ngúm đi, ánh đèn đường màu vàng nhạt bên ngoài cửa sổ xuyên qua những nhánh cây, mờ mờ ảo ảo chiếu xuống, phản chiếu một chiếc bóng đen nho nhỏ dưới mi mắt của anh.
Anh an tĩnh mà đứng đó, cách màn hình điện thoại, tầm mắt dán chặt vào cô, ánh mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
“ Anh đến thăm em.”Giọng nói của anh rất nhẹ,”Em ngủ say rồi anh sẽ đi ngay.”
Diệp Chi bị dọa một phen, cô vội vã đè lên điện thoại, nhìn nhìn cánh cửa phòng vẫn an an tĩnh tĩnh khép chặt.
“ Không được đâu.”
Cô gái nhỏ trong việc cần có ham muốn sống còn trước giờ luôn rất nhạy cảm, cô kịp thời đánh gãy ý định của anh:”Nếu như anh chạy đến đây tìm em, nếu như em không từ ban công lén lút chuồn xuống cùng anh bỏ chạy, thì anh phải vừa chạy trong tuyết vừa cùng ba em nói rằng chúng ta đang yêu nhau đấy.”
Lâm Mộ Đông:”….”
Diệp Chi rất lo lắng anh sẽ mạo hiểm, cô lại lần nữa cường điệu:”Anh phải bảo vệ bản thân cho tốt, phải giữ lại toàn bộ sức lực, có thế mới chiến đấu lâu dài được.”
Lâm Mộ Đông nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, cách một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng gật đầu.
Từ lúc bắt đầu trông anh đã vô cùng ngoan ngoãn rồi, lúc này đây lại càng an tĩnh hơn nữa. Đầu vừa cúi xuống, bàn tay rũ ở bên người khẽ cong lại, mi mắt rậm dài rũ xuống không chút động đậy.
Anh không nói một lời.
Bỗng dưng trông có chút tủi thân nha.
Diệp Chi phút chốc nản chí mềm lòng rồi.
Cô ôm cái điện thoại khẽ dịch về phía trước, do dự một hồi lâu, cô dè dặt sờ sờ vào màn hình điện thoại:”Anh đừng buồn nữa……”
Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, cách một lúc lâu mới gật đầu vài cái:”Ừm.”
Diệp Chi:”….”
Cô cảm thấy huấn luyện viên Lâm hình như vẫn còn buồn bã.
Lâm Mộ Đông lưng dài vai rộng, cho dù chỉ là tiện tay cầm lấy điện thoại, cũng có thể tạo ra hiệu quả và độ dài của gậy selfie, hình ảnh và giọng nói trong video vẫn rất rõ ràng.
Anh đứng ở trước cửa không động đậy, tựa như đang bị phạt đứng vậy, trầm thấp đáp lời của cô, âm giọng vừa nhẹ vừa buồn.
Cô gái nhỏ bỗng dưng vô danh sinh ra cảm giác tội lỗi ngập tràn.
“ Huấn luyện viên Lâm……..”
Diệp Chi nhỏ giọng mở lời, trên mặt ửng đỏ lên, cô hắng hắng giọng, ngồi ngay ngắn lại:”Nói thật lòng, anh có nhớ em hay không a.”
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng gật đầu.
Cách một lúc lâu, anh mới ngước mắt lên tựa như đã nghĩ ra gì đó, anh lại lần nữa nhìn vào điện thoại:”Rất nhớ.”
m giọng của anh thật trầm thấp, ngữ khí cũng nghiêm túc trở lại, không còn bất kỳ ý định muốn cùng cô vui đùa nữa.
Trong lòng Diệp Chi đột nhiên mềm nhũn ra.
Cô nắm chặt góc áo ngủ, vành tai cũng chậm CHƯƠNG theo đó ửng đỏ lên, âm giọng càng lúc càng nhỏ dần:”Thế anh……anh một ngày không huấn luyện, có làm ảnh hưởng đến hiệu quả huấn luyện không ạ……..”
Lâm Mộ Đông ngẩn người.
Hiện tại đang ở trong giai đoạn tăng cường lượng huấn luyện phục hồi, bỗng dưng buông lỏng giữa chừng, đương nhiên ít nhiều gì cũng sẽ có ảnh hưởng đối với hiệu quả.
Nhưng thật kỳ lạ, anh lại theo bản năng mà ý thức được cái vấn đề này không nên trả lời như thế.
Cả người cô gái nhỏ đều đỏ hồng, vùi mình trong chăn, mi mắt rũ xuống từng chút từng chút siết chặt góc chăn. Mái tóc mềm mại rũ xuống, bởi vì trước đó cô đã lăn tới lăn lui ở trong chăn, trông cô có chút lông xù xù, cả người nhìn vào trông vô cùng dễ sờ.
Nhịp tim của Lâm Mộ Đông khẽ tăng nhanh, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn.
“ Không đâu.”
Đây là lần đầu tiên, anh có chút trúc trắc mà hắng cổ họng, vô cùng cẩn trọng nói từng câu từng chữ:”Ảnh hưởng không lớn, trở về bổ sung vào……cũng thế thôi.”
“ Thế……..”
Diệp Chi gần như đè thấp âm cuối lên tiếng, âm giọng mềm mại dịu dàng nhanh chóng dừng lại, cô kéo tấm chăn lắc lư trong không trung:”Thế ngày mai chúng ta……có phải có thể đi hẹn hò rồi hay không?”
Ngắt cuộc gọi video cùng Diệp đội y, huấn luyện viên Lâm đã gọi hết tất cả những vị lãnh đạo vẫn còn đang kiên thủ trên tất cả các cương vị phân đội của cả đội bắn súng, anh không ngại phiền phức mà xin nghỉ phép với từng người một.
“ Xin nghỉ phép với tôi là được rồi……cậu đây là đang làm gì thế? Điện thoại hỏng rồi à?”
Hiếm khi có cơ hội thư giãn, Sài Quốc Hiên đang dẫn các vị huấn luyện viên ở lại đơn vị đi ăn lẩu, vừa mới thả hồn điện thoại ở trong phòng đã vang lên thành một mảnh hỗn độn.
Trước mặt Sài Quốc Hiên bày cả một hàng điện thoại, từng người từng người thay phiên nhau nhìn qua đây, càng lúc càng sầu não:”Nội dung không giống nhau sao? Nhìn không ra à………”
“ Không sao, chính là huấn luyện viên Lâm muốn nói với mọi người, ngày mai cậu ấy muốn nghỉ phép không ở trong đội.”
Con gái nhà Lưu Nhàn cùng bạn học ra ngoài du lịch rồi, bà quay lại đội sớm, nằm trên ghế sô pha mắt lim dim ngáp ngủ, nhanh như gió bà đã xem hết toàn bộ tin nhắn tẻ nhạt với ngôn từ cẩn trọng do huấn luyện viên Lâm gửi đến, bà có lòng tốt phiên dịch cho ông ấy nghe:”Tại sao không ở trong đội? Bởi vì cậu ấy muốn đi ra ngoài. Tại sao lại muốn ra ngoài? Bởi vì cậu ấy muốn đi hẹn hò nha.”
Thực ra bà có thể hiểu được Lâm Mộ Đông.
Dù gì một người trước giờ không thường vui vẻ, bỗng nhiên lại có lúc vui vẻ đến mức thậm chí có chút thất thố, chung quy phải làm ra chút hành vi vô cùng khác thường để giải tỏa cảm xúc.
Mấy ngày nay đội y đều không ở trong đội, Lâm Mộ Đông gần như ở luôn trong sân súng lục, ngoại trừ những lúc tập súng thì chính là ở trong văn phòng làm việc của đội y, vừa vào đấy liền ở đến nửa đêm mới chịu đi ra.
Khắp người anh đã không có lúc nào không có khí lạnh quanh quẩn, trông còn trầm mặc hơn cả những lúc bình thường, vô cùng an tĩnh, tựa như có thể dung hòa vào trong bóng hình.
Có lần Lưu Nhàn đi ngang qua, đứng ở xa xa nhìn thấy anh lục lọi hộp đồ ăn vặt của Diệp đội y, đụng vào cái này, chạm vào cái kia, cuối cùng đã chọn một viên kẹo bóc vỏ ngậm vào miệng, rồi lại đem từng món từng món còn lại xếp lại gọn gàng.
Nhìn thôi trong lòng cũng bỗng dưng cảm thấy hoảng loạn theo.
Hẹn hò cũng tốt nha.
Lưu Nhàn rất vui mừng, bà tiện tay tìm kiếm vài bài post về kinh nghiệm hẹn hò, rồi gửi qua cho huấn luyện viên Lâm.
“ Ra ngoài thì ra ngoài, giải tỏa tâm trạng có gì không tốt đâu chứ?”
Sài Quốc Hiên vẫn chưa phản ứng lại được, ông càng mù mờ hơn:”Cả ngày ở trong phòng tập bắn, người tốt cũng nghẹn sắp hỏng người rồi. Cũng đâu phải chúng ta gấp gáp muốn cậu ấy mau hồi phục trạng thái để lên sâu đâu, tôi còn mong mỏi cậu ấy đi ra ngoài nữa là……..”
Lưu Nhàn nhướng chân mày, thở dài một hơi.
Bà có thể hiểu được lý do tại sao Lâm Mộ Đông lại muốn vẽ vời thêm chuyện mà đi nói với từng người một, cho nên bà cũng vô cùng ngưỡng mộ thần kinh quê mùa của Sài Quốc Hiên. Bà giơ cánh tay lên vỗ vỗ vào ông ấy, thật lòng thật ý mà ngưỡng mộ:”Hứa với tôi, đừng đi hỏi nhé.”
Lưu Nhàn là người từng trải, bà đặt điện thoại xuống, nhắc nhở cả nhóm huấn luyện viên không có lấy một chút cảm giác nguy cơ:”Đừng hiếu kỳ, đừng bát quái, đừng thăm dò.”
“ Nếu không thì,”huấn luyện viên Lưu lời nói sâu xa,”nhất định sẽ hối hận đấy.”
Các huấn luyện viên không có nghe theo lời khuyên cáo của người từng trải.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Mộ Đông thu dọn xong xuôi lái xe rời khỏi căn cứ, hành tung của anh phút chốc liền xuất hiện trong nhóm trò chuyện xuyên đêm hợp thành của tổ huấn luyện viên.
Livestream.
Không có huấn luyện không có thi đấu, đến cả buổi tổng kết cũng bị hoãn lại bởi vì gần cuối năm quá có nhiều việc, cả nhóm huấn luyện viên rảnh rỗi đến mức thực sự sắp phát hoảng. Lấy đội trưởng của đội ném đĩa làm người dẫn đầu cùng nhau đặc biệt xuất quân, đi theo phía sau xe của Lâm Mộ Đông, cùng nhau theo đến khu vực nội thành.
Lâm Mộ Đông ở trên đường dừng xe tận hai lần, mua một xuyên kẹo hồ lô dâu tây, cộng thêm một ly trà sữa caramen.
Đến khu vực nội thành, anh đậu xe ở trước cửa một khu trung tâm thương mại, rồi xuống xe.
………….sau đó tiến độ đã dừng lại rồi.
Kẹo hồ lô để lại ở trong xe, trong tay anh cầm ly trà sữa kia, dựa vào bên xe, tựa như đang đợi ai đó vậy. Anh cũng không sốt ruột, cúi đầu một tay nghịch điện thoại, ánh mắt chuyên chú kiên nhẫn.
Thỉnh thoảng liên tiếp nhận được vài dòng tin nhắn, khóe môi thỉnh thoảng còn cong lên thành một độ cong vô cùng không bắt mắt.
Mấy vị huấn luyện viên phụ trách bám đuôi đều là người của đội ném đĩa, ấn tượng đối với anh vẫn dừng lại ở mức người máy thiên tài bị nghi ngờ là AI, dựa vào động thái thị lực xuất sắc họ bị huấn luyện viên Lâm người cư nhiên lại biết cười dọa cho co rúm lại thành một đoàn, run run rẩy rẩy lẻn trốn ra phía sau lưng của đội trưởng đội ném đĩa.
Cục diện căng thẳng gần nửa tiếng đồng hồ, thân ảnh của cô gái nhỏ đội y bỗng dưng xuất hiện ở trước cửa khu trung tâm thương mại.
Lâm Mộ Đông cất điện thoại vào, ngẩng đầu lên nhìn qua.
Trông giống như đột ngột bật một cái công tắc nào đó, tất cả sự lạnh nhạt sắc bén ở trên người anh phút chốc thu hết lại, thần sắc dịu dàng xuống, khóe môi khẽ giương lên, anh nhanh bước đi về phía cô.
Cô gái nhỏ nhảy bần bật bổ nhào vào lòng anh.
“ Anh có lạnh không, đợi em có lâu không ạ?”
Diệp Chi ăn mặc vô cùng ấm áp, quen cửa quen nẻo mà chui vào vòng tay của Lâm Mộ Đông, kéo lấy tay của anh hà hơi vào:”Em từ bãi đỗ xe đi lên đây đấy, em trốn ba em thật lâu mới đi được………..”
Cô không dám nói thật với ba và mẹ, chỉ nói muốn đi chơi cùng mấy bạn học thời đại học, ba Diệp có lòng lái xe cả đoạn đường đưa cô đến đây, rồi trực tiếp lái thẳng vào bãi đỗ xe dưới hầm của khu trung tâm thương mại.
Diệp Chi nơm nớp lo sợ ngồi đợi ở quán cà phê trên lầu một, thật không dễ gì mới nhìn thấy chiếc xe nhà mình lái đi thật xa, khi đó cô mới vội vã nắm chắc cơ hội chạy ra đây.
Lâm Mộ Đông áp sát vào cô, lắc lắc đầu:”Không lạnh.”
Anh tựa như không có tâm tư muốn nói chuyện, hoặc là đến nói chuyện cũng cảm thấy rất phân tâm, anh trả lời được một câu rồi không nói thêm gì nữa, chuyên tâm ngắm nhìn cô, vô cùng nghiêm túc nghe cô nói.
Anh khẽ cúi người xuống, để cô gái nhỏ ôm càng thoải mái hơn một chút, một tay anh luồn ra sau lưng của Diệp Chi, tầm mắt ngưng đọng trên người của cô không rời một khắc nào, đáy mắt từng chút từng chút dâng lên tia sáng vô cùng dịu dàng.
Diệp Chi vùi người vào trong hơi thở quen thuộc, cô hít một hơi thật sâu, cọ cọ ở giữa cổ của anh, từng tiếng từng tiếng gọi anh:”Huấn luyện viên Lâm, huấn luyện viên Lâm, huấn luyện viên Lâm…….”
Lâm Mộ Đông an tĩnh lắng nghe, khóe môi chậm rãi giương lên, anh nhẹ giọng:”Ừm.”
Anh lại ôm cô sát vào lòng mình, giống như đang ôm một đứa trẻ vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô:”Vết thương thế nào rồi?”
Phạm vi hoạt động của Diệp Chi trong mấy ngày nay đều nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cô chớp chớp mắt, qua một lúc lâu mới nhớ đến anh đang hỏi cái gì, cô tràn đầy năng lượng mà nhảy bần bật:”Sớm đã khỏi rồi ạ, không đau một chút nào cả.”
Cô ở trong lòng anh, một phút cũng không hề nhàn rỗi, cô hoạt bát đến nỗi trông như một chú chuột hamster con thật không dễ gì mới được nằm trong lòng bàn tay, nhún nha nhún nhảy nỗ lực chuồn lên trên.
Đuôi mắt của Lâm Mộ Đông dịu dàng trở lại, anh vững vàng đón lấy cô, đặt lại xuống đất:”Cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa.”
Diệp Chi vô cùng vui vẻ gật đầu, cô ngẩng mặt lên đang định nói chuyện, cánh tay đang khoác ở phía sau lưng bỗng dưng lại nhẹ nhàng dùng sức, đem cả người cô cuốn vào trong lòng.
Bả vai rộng lớn nhẹ nhàng phủ xuống.
Lâm Mộ Đông cong cánh tay lên, giúp cô chắn gió lạnh, hôn nhẹ lên mắt của cô.
Nhiệt độ ấm áp, vừa dịu dàng vừa mềm mại, dán lên mí mắt.
Nhẹ nhàng chạm vào.
Nhịp tim của Diệp Chi phút chốc đập nhanh đến nỗi nghe không rõ.
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, vành tay trong nháy mắt ửng đỏ đến nóng bừng, cô lập tức vùi đầu vào lòng anh:”Đang ở bên ngoài nha……..”
“ Không nhịn được.”Lâm Mộ Đông thấp giọng mở miệng, anh đem cô kéo vào lòng:”Tối qua em ngủ có ngon không?”
Diệp Chi gật đầu, từ bả vai của anh ló nửa cái đầu nhỏ ra, nhìn nhìn khắp xung quanh:”Em đi tìm mẹ để cùng nhau ngủ, sau đó ngủ rất rất say, cũng không cảm thấy sợ nữa.”
Cô cứ nói cứ nói rồi lại vui vẻ hơn nữa, con ngươi sáng bừng tựa như chứa đầy những ngôi sao nhỏ:”Em mơ thấy anh rồi! Có phải anh cũng nghỉ ngơi thật tốt đúng không? Ngủ nhiều tốt cho cơ thể đất, sau này chúng ta cũng cùng nhau đi ngủ sớm, em cũng sẽ cố gắng không thức khuya nữa……”
Lâm Mộ Đông ngắm nhìn cô, trong mắt từng chút từng chút tràn ra ý cười, đồng ý với lời của cô gật gật đầu.
Diệp Chi luyên thuyên một lúc, cô mới lờ mờ cảm thấy hình như anh có lời muốn nói, nên dừng lại, chớp chớp mắt ngẩng mặt lên.
Khóe môi của Lâm Mộ Đông cong lên một độ cong nhu hòa, trong mắt an tĩnh chứa đầy bóng dáng của cô.
Cô gái nhỏ vô cùng nghiêm túc chớp chớp đôi mắt.
Cô nghĩ ngợi một túc, gương mặt vừa hạ được chút nhiệt độ lại bắt đầu nóng lên, cô hít nhẹ một hơi, giơ tay lên ôm lấy bả vai của anh, nhanh chóng chạm vào má của anh một cái.
“ Được rồi………em thưởng cho anh đấy.”
Diệp Chi hàm hàm hồ hồ mở miệng, cô nỗ lực giơ tay lên xoa xoa hai bên má, rất uy nghiêm mà ngẩng đầu lên:”Không được kiêu căng không được nôn nóng, tiếp tục cố gắng, lần sau cũng phải cùng nhau nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm Mộ Đông dán sát vào cô, nhẹ giọng bật cười ra tiếng.
Thần sắc của anh càng trở nên dịu dàng hơn, anh rũ mi mắt, gật đầu nghe theo lời dạy bảo của đội y:”Được.”
Diệp Chi vừa lòng mãn nguyện, cô buông tay ra nắm lấy tay anh, xoay người định đi.
Lâm Mộ Đông đem trà sữa đưa cho cô, lại nắm lấy tay của cô, anh xoay người mở cửa xe, đem xiên kẹo hồ lô dâu tây kia đưa qua cho cô.
Dâu tây đỏ tươi, được bọc một lớp kẹo đường trong suốt óng ánh, khoác thêm một lớp giấy gạo mỏng mỏng.
Nhìn thôi đã khiến người ta nuốt nước miếng rồi.
Lúc trước cô gái nhỏ luôn nhắc tới nói rất muốn ăn, muốn ăn đã mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa ăn được, đến tối hôm qua vẫn tâm tâm niệm niệm mà nghĩ đến nó.
Trên đường anh đến đây đã tìm suốt cả dọc đường, mới tìm thấy được bóng dáng của một quầy hàng bán kẹo hồ lô không hề bắt mắt nằm ở bên đường.
“ Kẹo hồ lô……..em từ lâu đã muốn ăn cái này rồi!”
Đôi mắt của Diệp Chi phút chốc sáng bừng lên, cô nhảy nhót cầm lấy nó, cầm lên đưa cho anh trước:”Chúng ta cùng nhau ăn, ăn xong rồi hãy vào đó, một lát nữa em còn muốn đi xem phim, còn muốn ăn kem………”
Lâm Mộ Đông chưa từng ăn qua những món như thế này, muốn bảo cô tự mình ăn, nhưng khi chạm phải đôi mắt lấp lánh trong veo ấy, những lời muốn nói anh chỉ đành nuốt ngược trở lại, gật gật đầu, cúi xuống cắn một quả dâu tây.
Đôi mắt Diệp Chi cong cong, vô cùng vui vẻ cầm xiên kẹo hồ lô, đang định cắn một quả, nhóm người ở bên cạnh bỗng dưng không biết từ khi nào đã ập đến đây rồi.
Lâm Mộ Đông kịp thời đem cô che chở ở bên người, kịp thời tránh việc cô gái nhỏ bất cẩn bị người khác giẫm phải. Diệp Chi suy cho cùng đến một chút phòng bị cũng không hề có, cánh tay bị người khác đụng phải một cái, cô lảo đảo vài bước, trên tay không cẩn thận thả lỏng ra.
Nửa xiên kẹo hồ lô còn lại, toàn bộ đều bị rớt hết xuống đất, không sót một quả nào.