Lâm Mộ Đông bỗng nhiên đình trệ.
Lòng bàn tay của anh vẫn lạnh băng, đặt ở chỗ cũ, gần như có chút ngây ngẩn mà nhìn cô.
Trên mặt của Diệp Chi càng lúc càng nóng, cuối cùng bị anh nhìn đến mức hoàn toàn chín đỏ, cô nhẹ nhàng bám víu lấy cánh tay của anh.
Lâm Mộ Đông theo đó cúi đầu xuống.
Cô gái nhỏ mặt mũi ửng hồng, ngại ngùng xấu hổ, đang víu lấy quần áo của anh, chậm rãi nỗ lực vùi đầu vào lòng anh.
….
Cô gái nhỏ của anh.
Đã là của anh rồi.
Lâm Mộ Đông nghẹt thở, cánh tay dần dần dùng sức, ôm lấy cô, từng chút từng chút siết chặt vào lòng.
Anh gần như có chút không dám tin tưởng ý thức của bản thân mình, nhưng nhiệt độ ấm áp ở trong lòng lại quá chân thật, chân thật đến mức dường như mọi thứ đều tạm thời bừng sống trở lại.
Anh có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân.
Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, chậm rãi khép mắt lại.
Diệp Chi kinh ngạc mà phát hiện, thân thể của Lâm Mộ Đông đang mất kiểm soát đổ xuống.
Trông như một chút sức lực chống đỡ cuối cùng cũng đã kiệt quệ rồi, anh cúi đầu xuống, thân thể vô lực trầm xuống. Diệp Chi kéo anh không nổi, ngược lại bị anh kéo theo cùng nhau trượt ngã xuống đất.
Nhưng cô lại được anh ôm lấy.
Ôm thật chặt chẽ, không va không đụng vào đâu được cả.
Trong lòng anh vừa ướt lại vừa lạnh, Diệp Chi có chút lo lắng, cô giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào, rồi tay lại bị nắm lấy.
Lâm Mộ Đông nắm lấy tay cô, cúi đầu vùi vào giữa cổ của cô.
Cách một hồi lâu sau, cuối cùng anh mới nhẹ nhàng, lờ mờ thấp thoáng khẽ động đậy.
Diệp Chi yên tâm trở lại, cô bật cười ra tiếng, xoay qua kéo lấy anh:”Anh đừng cọ mà, nhột quá đi……”
Cái người bình thường rất nghe lời lúc này đây lại đột nhiên không phục tùng lời dặn của bác sĩ nữa, anh lại dùng một chút sức lực không đến nỗi làm cô đau, đem cô cuốn vào trong lòng giam giữ lại.
Trên người anh rất lạnh, nhưng hơi thở vẫn rất ấm áp, anh rất cố chấp vùi đầu vào nếp gấp ở cổ áo của cô, có nói gì anh cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Diệp Chi sờ sờ ở sau gáy của anh.
“ Không sao đâu ạ.”
Diệp Chi trông như đã đoán được suy nghĩ của anh, cô chủ động áp sát đến, dang hai tay ra ôm lấy anh.
Tay của cô gái nhỏ vô cùng ấm áp, tỉ mỉ giúp anh lau sạch mồ hôi lạnh, từng chút từng chút nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh:”Bất cứ lúc nào……..”
Khuôn mặt của Diệp Chi lại có chút nóng hổi, cô dụi dụi vào giữa cổ anh, kéo lấy tay áo của anh:”Bất cứ lúc nào…..cũng có thể ôm nha.”
Cánh tay của Lâm Mộ Đông rục rịch, anh ngẩng đầu nhìn vào cô.
Anh bị cô ôm chặt lấy, cả người anh cũng dần dần nhuộm lên một tầng nhiệt độ ấm áp.
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, cô tựa hồ cũng đã cảm nhận được mà ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải tầm mắt của anh.
Lâm Mộ Đông giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mi mắt của cô, âm giọng nhẹ nhàng đến mức giống như đang sợ sẽ khuấy động giấc mơ nào đấy:”Diệp đội y.”
Diệp Chi theo bản năng”ừm”một tiếng, lại cảm thấy xưng hô có chút không đúng, cô nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sửa lại xưng hô:”Không được rồi, chúng ta đã là một mối quan hệ mới, thì anh không thể gọi em là Diệp đội y nữa.”
Lâm Mộ Đông nhìn lấy cô, mi mắt âm thầm dịu dàng trở lại:”Được.”
Diệp Chi làm phục hồi chức năng cho anh đều đã dưỡng thành thói quen rồi, cô vẫn nắm lấy tay của anh phòng ngừa anh động đậy rồi lại bị thương, cô nỗ lực nhớ lại những gì đã xem qua trên tivi, cẩn thận tỉ mỉ lập một kế hoạch:”Phải gọi bằng tên nhé. Bắt đầu từ nắm tay, sau đó hẹn hò, từng chút từng chút tiến hành theo tuần tự…”
Lâm Mộ Đông gật đầu:”Được.”
Âm giọng của anh vừa trầm thấp lại vừa trong trẻo, anh rũ mi mắt yên tĩnh ngắm nhìn cô, an tĩnh lại chuyên chú.
Nhịp tim của Diệp Chi lại vô thức đập lệch một nhịp.
Cô tự nhiên dần dần buông tay anh ra, từng chút từng chút quay ngược về bước đầu tiên của kế hoạch.
Cô gái nhỏ bộp một tiếng giơ tay lên, che lại gương mặt không biết đã ửng đỏ mấy lần rồi, âm giọng bị che đậy đến mức bức bách:”Sao cái gì….sao cái gì anh cũng nói được vậy chứ…”
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, không nhịn được nhẹ nhàng mà bật cười.
Diệp Chi từ giữa kẽ tay lén nhìn anh, rồi lại đột ngột ngẩn người ra.
Lâm Mộ Đông chưa từng cười như thế này.
Trông anh thật an tĩnh, nhu hòa, mang theo một chút khí chất thiếu niên sạch sẽ mát lạnh đã bị cất giấu bấy lâu nay, giống như hoa tuyết trong suốt dưới tia nắng đầu tiên.
Diệp Chi bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực không khỏi đau nhói lên.
Cô vùi đầu vào lòng anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, giọng nói nhẹ nhàng:”Anh cực khổ rồi.”
Từ trước đến giờ chắc hẳn đều luôn rất cực khổ.
Lâm Mộ Đông năm tuổi mới lộ tài năng giành được quán quân, tuổi giành giải huy chương vàng ở đại hội vận động Olympic, vừa hay đuổi kịp thời kỳ giáp hạt nhất của đội bắn súng.
Lão tướng về hưu, người mới lác đác. Gánh vác toàn bộ đội ngũ thậm chí là kỳ vọng nặng nề của cả quốc gia, bắt buộc phải thắng, bắt buộc phải xuất sắc, bắt buộc phải đủ trầm ổn, đủ đáng tin, đủ cực nhọc.
Không ai có thể đợi anh.
Chàng thiếu niên trong tấm ảnh kia, chỉ trong phút chốc, đã thật vội vàng mà trưởng thành rồi.
Hốc mắt của cô không kìm được mà nóng bừng lên, cô dụi dụi vào lòng của Lâm Mộ Đông, hít hít mũi.
Một tay anh đỡ lấy má của cô, khẽ dùng sức, khiến cô ngẩng đầu lên.
Diệp Chi ngẩng mặt lên, nhìn thấy sự lo lắng và căng thẳng thầm lặng ở trong mắt của Lâm Mộ Đông.
Anh gần như có chút không biết phải làm sao, giơ tay lên nhẹ nhàng giúp cô gái nhỏ lau sạch nước mắt, anh ôm chặt cô đứng dậy, từng chút từng chút vỗ vào lưng cô, cẩn thận dỗ dành:”Em đừng khóc nữa.”
Âm giọng của anh rất nhẹ nhàng, còn có chút khàn khàn, mang theo một chút thở dài bất lực:”Anh sẽ nghe lời, em đừng khóc nữa.”
Diệp Chi không định để anh biết được bản thân mình đang nghĩ gì, cô giơ tay lên lau sạch nước mắt, nhẹ nhàng đung đưa cánh tay của anh:”Thế anh buông em xuống trước đã…..”
Cánh tay đang ôm cô phút chốc siết chặt lại.
Diệp Chi:”…..”
Lâm Mộ Đông ôm chặt cô không buông tay, mi mắt dài rậm rủ xuống, khóe môi nhẹ nhàng mím lại, đuôi mắt rủ xuống.
Xem ra rất không tình nguyện.
Dường như còn có chút tủi thân.
Sự thương cảm về chàng thiếu niên ở trong đầu của Diệp Chi phút chốc liền vơi nhạt đi.
Cô gái nhỏ rất già dặn mà thở dài một hơi, cô vỗ vỗ lưng anh, khôi phục lại vai trò nghề nghiệp của bản thân mình:”Chúng ta phải ra ngoài nha, không thể cứ ôm thế này mãi, mọi người còn đang ở ngoài chờ chúng ta đấy…….”
Giọng nói của Lâm Mộ Đông hơi khàn:”Chân em bị thương rồi.”
Diệp Chi chớp chớp mắt.
Hiệu lực tác dụng của mũi phong bế vẫn chưa qua đi, cổ chân của cô tạm thời vẫn không có cảm giác, cô gần như đã quên mất chuyện chân mình đang bị thương.
Nhưng cho dù bị thương rồi, cũng không thể để anh ôm ra ngoài như thế này được.
Hôm nay là nghi thức bế mạc, bên ngoài đều là phóng viên, cho dù Diệp Chi có không quen với sân thi đấu đi nữa, cũng biết rằng làm như thế này nhất định sẽ nháo ra một tin tức mới thật chấn động.
“ Không có chấn thương đến dây chằng, em đi cẩn thận một chút là được rồi.”
Diệp Chi biết rất rõ tình trạng của bản thân mình, cô nâng tay lên giật giật lấy tay áo của Lâm Mộ Đông, kiên nhẫn mà giảng đạo lý cho anh nghe:”Không thể cứ ôm mãi như thế này, anh không mệt hay sao?”
Lâm Mộ Đông nương theo lực đạo của cô ngước mắt lên nhìn.
Xem ra anh vẫn rất muốn lắc đầu đây mà.
Nhưng lời nói của Diệp đội y khẳng định vẫn có đủ hiệu lực, huấn luyện viên Lâm im lặng há miệng, rồi cúi người xuống, nhẹ nhàng đem cô gái nhỏ đặt xuống đất.
Diệp Chi nhảy lò cò vài cái, được anh đỡ lấy đứng thật vững.
Nhiệt độ ấm áp bỗng nhiên rời xa, Lâm Mộ Đông không thích ứng được khẽ cong cánh tay lại, bị cô gái nhỏ níu lấy tay áo giật giật vài cái mới hồi lại thần, anh đem hòm thuốc thu dọn đàng hoàng rồi đóng nắp lại, chuyển qua tay trái cầm ở trong tay.
Hai người ra khỏi cửa, đúng lúc chạm phải ánh chăm chú sáng rực gần như muốn nhìn xuyên cánh cửa của Lưu Nhàn.
“ Thế nào rồi, vẫn ổn chứ?”
Lưu Nhàn biết cổ chân của Diệp đội y đang bị thương, bà nhanh bước đi đến giúp đỡ dìu cô:”Bên đó muốn gửi lời phỏng vấn, toàn những việc linh tinh tạp nham, đội trưởng Sài bị trói về đó rồi. Ông ấy nói nếu như trạng thái của cậu ổn rồi thì quay về một chuyến, nếu không khỏe thì không cần để ý đến bọn họ, ra ngoài trễ một chút, đợi người tản đi bớt hãy đi………”
Cho dù không biết tình hình cụ thể, cũng không khó phát hiện ra, trạng thái hiện tại của Lâm Mộ Đông hiển nhiên đã tốt hơn trước rất nhiều.
Tri tim của huấn luyện viên Lưu được buông xuống rồi, từ trong ánh mắt quan tâm phút chốc tràn ngập khát vọng bát quái.
Diệp Chi bị bà nhìn như thế, cô lại nhớ đến chuyện ở trong phòng, có chút xấu hổ, cô nhảy lò cò ra sau lưng Lâm Mộ Đông.
Rất nghe lời, không cho đi liền không đi, chỉ bật nhảy bật nhảy như một chú thỏ con hoạt bát.
Cô níu lấy góc áo của Lâm Mộ Đông, lực đạo cũng nhẹ nhàng rơi ở trên người anh, từng đợt nối tiếp nhau, lực đạo vô cùng mềm mại.
Đuôi mắt của Lâm Mộ Đông âm thầm dịu dàng trở lại, anh trở tay kéo lấy cô, cánh tay luồn qua xương sườn của cô, đem cô nhẹ nhàng đặt đến trước mặt.
Diệp Chi vẫn chưa kịp hồi lại thần, cô chớp chớp đôi mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngửa đầu lên.
“ Không sao.”
Lâm Mộ Đông sờ sờ mái tóc của Diệp Chi, để cô dựa vào người của bản thân:”Bọn tôi rất ổn.”
Ngữ khí của anh rất dịu dàng, nơi lồng ngực trầm thấp nhẹ nhàng chấn động, phút chốc khiến gương mặt của cô gái nhỏ không dễ gì mới hạ nhiệt giờ đây lại từng chút từng chút tăng cao như phát sốt.
Cô gái nhỏ càng ngại ngùng hơn nữa, cô đỏ mặt giật giật góc áo của anh, rồi ngẩng mặt lên, đè thấp âm giọng nói chuyện với anh.
Lâm Mộ Đông thuận theo lực đạo của cô khẽ cúi đầu, an tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời một câu.
Cả hai người quang minh chính đại mà nói thầm với nhau, thỉnh thoảng có thể nghe rõ một nửa các cụm từ có liên quan như”như thế này”,”không được ôm”,”một chút xíu’,”về nhà”.
Thảo luận hoàn tất, Lâm Mộ Đông ngẩng đầu lên, anh trầm mặc một lúc, rồi lại mở miệng:”Tôi rất ổn.”
Giọng nói của anh hơi trầm thấp, cách một lúc sau, anh bổ sung:”Diệp đội y cũng rất ổn.”
Lưu Nhàn:”….”
Lưu Nhàn:”Wow.”
Thị dân nhiệt tình huấn luyện viên Lưu cảm thấy bản thân mình có lẽ không nên đứng ở trước cửa.
Khí thế làm lu mờ người không phận sự giữa hai người này thực sự quá mạnh rồi, tách ra nói như thế này, ngược lại càng khiến ý vị của câu nói càng trở nên sâu xa hơn.
“ Rất ổn thì…….thì quá tốt.”
Lưu Nhàn hắng hắng giọng, bà đè xuống những liên tưởng linh tinh bá đạo về những việc trong gian phòng vừa nãy, tận lực cùng bọn họ nói chính sự:”Ngày mai chúng ta sẽ về nước. Phía trên gửi thông báo rồi, toàn đội được duyệt một tuần phép về thăm người thân, máy bay đáp đất liền giải tán, súng ống phải thống nhất giao lại, không cần về căn cứ……..”
Lời nói của bà còn chưa dứt, liền cảm thấy khí thế trên người huấn luyện viên Lâm âm thầm trở nên nặng nề hơn.
Lưu Nhàn ho khan một tiếng, bà ngừng nói.
Lưu Nhàn nhìn vào thần sắc của anh, thử xuyên tạc thông báo:”Đáp đất không được giải tán, súng ở đâu người ở đó, bắt buộc phải trở về căn cứ………?”
Bà sửa lời thực sự quá rõ ràng, Diệp đội y đều không tin tưởng được.
Ngày đầu tiên qua lại toàn đội đã phải giải tán huấn luyện viên Lâm ỉu xìu rũ mắt xuống, anh nhìn vào cô gái nhỏ vẫn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn chớp chớp mắt, giơ tay lên giúp cô chỉnh lại cổ áo, anh gật gật đầu:”Tôi biết rồi.”
Dựa theo lẽ thường, cho dù toàn đội nghỉ phép, anh cũng sẽ không rời khỏi căn cứ.
Đặc biệt là trong một năm nay, anh bởi vì thương thế mà chạy khắp nơi chữa trị, cộng thêm phải làm huấn luyện viên, thời gian luyện tập đã bị giảm bớt nghiêm trọng, cảm giác cầm súng đã bị yếu hơn nhiều so với thời kỳ hưng thịnh.
Chính vì thế anh càng phải cần luyện tập ở cường độ cao mới có thể bù lại được.
…….
Ngay cả khi anh có lẽ sẽ không thể lên sân đấu được nữa.
Lâm Mộ Đông chậm rãi siết chặt tay phải, cảm nhận sức lực, rồi lại từng chút từng chút buông ra.
Thành tích của phát súng ở phần thi biểu diễn vốn không hề tệ, nhưng nó cũng khiến anh nhận thức được tình trạng của bản thân mình rõ hơn bao giờ hết. Sau khi bắn ra một phát súng, anh sẽ liền xuất hiện những hồi tưởng về ký ức trong quá khứ, trạng thái sẽ hoàn toàn bị kéo về tình trạng tệ nhất, toàn bộ sức lực và ý chí đều dùng vào việc khống chế phản ứng khó chịu trong cơ thể.
Đừng có nói là nhắm chuẩn bắn súng, thậm chí đến cả tấm bia anh cũng nhìn không rõ nữa là.
Chỉ có thể đảm bảo thành tích của một phát súng, trong một cuộc thi chính thức sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhưng anh đã quen với cuộc sống đơn điệu nhàm chán như thế này rồi.
Anh không cảm thấy luyện tập là cực khổ, thậm chí còn cảm thấy ngược lại, trong mỗi lần ngắm bắn, anh đều có thể mượn việc tập trung tinh thần, dần dần khiến bản thân mình bình tĩnh trở lại.
Chỉ có những lúc tập bắn, anh mới có thể ở trong trạng thái vừa căng thẳng nhất lại vừa thư giãn nhất.
………
Nhưng Diệp Chi chắc chắn phải về thăm nhà.
Cô gái nhỏ mới đến không lâu, vừa nhìn liền biết là một cô gái nhỏ được cưng chiều và trưởng thành trong vô lo vô nghĩ, ở trong nhà cũng nhất định là được nâng trong lòng bàn tay.
Vừa mới đến làm việc đã bắt kịp buổi huấn luyện khép kín trước thềm thi đấu, xoay đầu lại không ngại đường xa cùng đội ngũ ra nước ngoài thi đấu, không thể nào không nhớ nhà.
Lâm Mộ Đông dời tay đi.
Mu bàn tay của anh lướt qua đuôi tóc của Diệp Chi, lực đạo mềm mại cọ qua mu bàn tay, mang theo một chút hương thơm thanh mát.
Mềm mại mà thổi bay đi chút cảm giác buồn bã kia.
Chỉ là một tuần mà thôi.
Không phải quá lâu.
Nhìn vào cô gái nhỏ đang vô thức ngẩng đầu đuổi theo bản thân, Lâm Mộ Đông rũ xuống tầm mắt, ánh mắt dịu dàng trở lại, anh thấp giọng dặn dò:”Không được thức khuya, dưỡng thương cho tốt.”
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, cô nghe lời mà gật gật đầu.
Đôi mắt của cô sạch sẽ trong veo, lông mi rậm dài nhẹ nhàng chớp nháy, bởi vì một chân bị thương nên đứng dán sát vào người anh, nhiệt độ ấm áp xuyên qua một lớp vải áo truyền đến.
Vừa nghe lời lại vừa ngoan.
Một tuần không dài.
Lâm Mộ Đông khéo mắt lại, anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, rồi cúi người xuống.
Một tay anh luồn ra sau lưng của cô gái nhỏ, lực đạo rất vững vàng. Bả vai rộng lớn phủ xuống, anh nhìn thẳng vào cô, âm giọng trầm thấp dịu dàng:”Có thể bế em không?”
Diệp Chi ngẩn người,
Anh thế mà lại thật sự đang nghiêm túc trưng cầu ý kiến của cô.
Ở đây lại không có phóng viên, con đường này đi đến cuối đường mới có thể lên lầu, nếu như nhảy lò cò có lẽ phải nhảy trên mấy chục dưới mấy trăm mất.
Trên mặt Diệp Chi vô thức ửng lên chút hơi nóng, cô len lén liếc nhìn Lưu Nhàn ở bên cạnh.
Huấn luyện viên Lưu đang nhìn lên bầu trời ở bên ngoài cửa sổ chuyên tâm huýt sáo.
Diệp Chi nhón một chân lên, dán sát vào bên tai của anh:”Chúng ta lặng lẽ………”
Lâm Mộ Đông gật gật đầu, anh cúi người ôm cô lên.
Độ ấm mềm mại lại lần nữa được che chở trong vòng tay, có thứ gì đó cuối cùng cũng nằm yên trong lồng ngực.
Lâm Mộ Đông ôm lấy cô đi về phía trước, đi qua hành lang dài đằng đẵng, bước chân thả nhẹ rơi trên ánh nắng bị phân cách bởi ô cửa sổ, anh rũ tầm mắt, nhìn vào con ngươi sạch sẽ của cô gái nhỏ.
Anh giống như có lời gì muốn nói, nhưng từ đầu đến cuối lại luôn trầm mặc, anh chỉ ôm lấy cô rẽ qua cầu thang, quay về đến khu vực của đội Trung Quốc, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
“ Em ngồi ở đây một lúc đi.”
Lâm Mộ Đông sờ sờ mái tóc của cô, giọng nói rất dịu dàng:”Anh rất nhanh sẽ quay lại.”
Diệp Chi ngẩng mặt lên, ở dưới lòng bàn tay anh khẽ gật gật đầu.
Đây là khu vực bán mở, nhiệt độ đã có chút lạnh. Lâm Mộ Đông cởi áo khoác ra giúp cô khoác lên người, từng chút từng chút gài hết nút áo lại, rồi anh đứng thẳng lên.
Chất vải sạch sẽ nhẹ nhàng cọ qua má của cô, mang theo một chút hơi thở dịu dàng.
Diệp Chi ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn anh đứng dậy, đi về khu vực phỏng vấn ở bên ngoài.
Dường như mọi thứ vừa rồi đều chỉ là ảo giác, vào thời điểm nhìn thấy những người bên ngoài, khí thế trầm tĩnh sắc bén ở trên người của Lâm Mộ Đông lại quay trở về.
Anh vẫn là hậu thuẫn vững chắc trầm mặc nhất của cả đội bắn súng, vẫn có thể cố gắng xoay chuyển tình thế trong thời khắc tất cả mọi người đều đang nghĩ rằng mọi thứ đã hết hy vọng, nhìn vào giống như vĩnh viễn không có thứ gì có thể hoàn toàn hủy hoại được anh.
Cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh của người lập ra huyền thoại, khu phỏng vấn phút chốc nổ tung một tràng tiếng hoan hô.
Lưu Nhàn cách một lúc sau mới đi đến, bà cùng cô dặn dò sắp xếp vài câu đơn giản, cũng vội vàng chạy đến đó, cùng nhau giúp đỡ ứng phó với nhóm phóng viên quá đỗi nhiệt tình kia.
Bên ngoài náo nhiệt không thôi, Diệp Chi nỗ lực chống cánh tay, cô muốn nhìn rõ bên ngoài hơn một chút, bỗng nhiên phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân không nặng không nhẹ.
Diệp Chi vô thức quay đầu lại, cô nhìn thấy một gương mặt đã rất quen thuộc.
Đội y của nước H đang nhìn cô chằm chằm, thần sắc có chút nhếch nhác, sắc mặt trắng bệch, trong mắt mang theo chút lạnh lẽo âm u.