Lâm Mộ Đông tiễn Diệp Chi đến trạm xe buýt.
Đều đã đem tài khoản wechat tiết lộ với anh, còn đặc biệt ở trước mặt anh nhấn nút đồng ý nữa. Diệp Chi nói thế nào cũng không phép cho anh ra cửa hứng gió lạnh, cô tự mình đeo balo, nộp tiền lên xe buýt.
Thời gian của buổi hội nghị có chút muộn, sắc trời đã tối hẳn.
Lúc xe buýt dừng lại đã tạm thời mở lên ngọn vài ngọn đèn, Diệp Chi tìm một vị trí ở sát cửa sổ ngồi xuống, cách một lớp kính, cô còn đặc biệt vẫy vẫy tay với anh.
Lâm Mộ Đông ngẩng đầu lên.
Mi mắt của cô gái nhỏ cong cong, cái mũ lông của áo khoác bông chất chồng ở bên cạnh vành tai của cô, nhìn vào trông vô cùng ấm áp, cô cố gắng nhoài người ra cửa sổ, vô cùng vui vẻ mà vẫy tay với anh.
Một chút hơi thở phà lên cửa sổ lạnh lẽo, khiến cho ngũ quan của cô cũng mơ hồ đi không ít.
Nhìn không rõ nữa.
Lâm Mộ Đông nhíu nhíu mày, anh bước về phía trước một bước, rồi lại dừng lại.
Đội y không cho phép anh bi lạnh, nói sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chữa trị.
Bị lạnh sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chữa trị, lao lực cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chữa trị. Không ăn cơm đàng hoàng, không ngủ nghỉ đàng hoàng, đến cả việc kén ăn không ăn bông cải xanh nghe nói cũng sẽ làm trễ nãi việc tiêu sưng tiêu viêm của gân mô.
Mắt nhìn thấy huấn luyện viên lâm từ trong tác dụng quang hợp đã thoái hóa trở về lại trạng thái của một người bình thường, toàn bộ tổ huấn luyện viên sau cuộc thi đấu, đều đang khẩn trương thảo luận về lý luận chữa trị của Diệp đội y rốt cuộc là chuyên môn có lý luận hỗ trợ, hay thực ra chỉ là vì muốn nhìn thấy huấn luyện viên Lâm ăn bông cải xanh đây.
Trừ Sài Quốc Hiên ra, những người còn lại đều tin rằng có lẽ là cô muốn để anh ăn bông cải xanh mà thôi.
Tiếng động cơ khởi động ầm ầm vang lên, xe buýt chậm rãi lăn bánh rời khỏi trạm xe.
Lâm Mộ Đông rũ xuống tầm mắt, anh đứng lui vào trong trạm, kéo chặt áo khoác lại.
Sau khi chấn thương, cảm nhận của anh đối với thế giới bên ngoài cũng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Hỉ nộ ái lạc đều giống như đột nhiên mất đi, đa số cảm xúc và cảm giác đều giống như bị ngăn cách bởi một thứ gì đó vậy, mơ mơ hồ hồ không hề rõ ràng, chỉ có cơn đau đớn và sự lạnh lẽo rất mãnh liệt mới có thể xuyên qua tầng ngăn cách ấy, khiến anh rõ ràng cảm nhận được nó.
Đối với anh mà nói, cơn đau đớn và sự lạnh lẽo so với sự buồn bực khó kiểm soát được lại là một trải nghiệm tàn nhẫn hơn bao giờ hết.
Cho nên anh cũng không hề sợ lạnh.
Nhưng cô đã nói, anh phải làm theo lời của cô.
Anh vẫn nhớ rõ lời nói của Diệp Chi mà ngày hôm đó anh đứng sau bức tường đã nghe thấy, Lâm Mộ Đông kéo lại áo khoác, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay phải, xoay người định quay về khách sạn, bỗng nhiên ánh anh mắt rơi trên cửa sổ của chiếc xe ấy.
Trên cửa sổ bị một lớp hơi nước trắng xóa phủ lên, có vẽ một vầng mặt trời nho nhỏ.
Nét vẽ rất nghiêm túc lại rất mềm mại, chậm rãi thong thả, đã được vẽ thêm một đôi mắt, đầu ngón tay thấm nhẹ hơi nước, từng nét từng nét vẽ ra một vòng cung hướng lên.
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, khóe môi vô thức nhẹ nhàng cong lên.
Hết cách rồi.
Không chữa được, cô gái nhỏ sẽ khóc mất.
Lúc Diệp Chi đến nơi, buổi hội nghị vừa mới bắt đầu.
Buổi liên hoan hội nghị theo phong cách tự phục vụ, người đến tham gia đều là đội y và chuyên gia dinh dưỡng đến từ các quốc gia, tranh thủ hồi cuối của Giải thi đấu thế giới bọn họ đã tiến hành một cuộc giao lưu hiếm có được.
Khá đông người, đang vô cùng náo nhiệt tập trung lại với nhau, nỗ lực khắc phục chướng ngại ngôn ngữ để trò chuyện cùng nhau.
Người cùng ngành tụ họp lại với nhau thì sẽ không có quá nhiều chủ đề, nếu như không phải nói huấn luyện trong một thời gian dài sẽ tạo thành gánh nặng đối với các khớp xương bả vai, thì chính là nói đến tư thế bắn súng sẽ làm ảnh hưởng đến cột sống thắt lưng và cột sống cổ. Các đội y hiếm khi có thể tụ họp lại với nhau một lần, tụ họp được vài phút liền bắt đầu kết hợp với tên, phát triển thành một buổi thảo luận bệnh lý cao cấp.
Thời gian Diệp Chi làm đội y vẫn chưa lâu, cô ngồi ở một bên nghiêm túc lắng nghe từng người từng người một, ghi nhớ kiến thức đến nỗi đầy cả đầu, bỗng cô chạy về lại chỗ ngồi mở balo ra, muốn lục tìm giấy bút để ghi chép lại.
Balo đựng đầy ắp đồ đạc, nào là túi giữ ấm, túi chườm nóng, bình giữ nhiệt, còn đựng cả hai bịch bánh khoai tây chiên vị chanh nữa cơ.
Không có sổ ghi chép.
Diệp Chi ôm balo đứng ngơ một lúc lâu, cô nhẹ nhàng gõ vào đầu mình.
Buổi tối hôm nay thời tiết quá lạnh, cô còn cố ý thay một cái áo khoác dày hơn một chút, sổ ghi chép cũng bỏ trong túi áo của cái áo khoác đó, cô quên lấy ra mất.
Nhưng hiện trường của buổi hội nghị lại có giấy ghi chú và bút chì, chỉ là nội dung có thể ghi chép có hạn, đại khái chỉ có thể tạm thời ứng cứu mà thôi.
“ Cô gái nhỏ, em gặp phải vấn đề gì rồi sao?”
Thấy cô hình như đang tìm gì đó, một vị chuyên gia dinh dưỡng nước ngoài cao to ngậm cười cúi người xuống, ngữ khí dịu dàng: “ Đôi mắt của em rất đẹp. Nếu như có chuyện gì, tôi rất sẵn lòng vì em cống hiến sức lực. ”
Diệp Chi bị dọa một phen, cô vội vã lùi về phía sau, rất lịch sự mà cười cười với anh ta: “ Không cần đâu, cảm ơn ngài……. ”
m giọng vô cùng mềm mại vừa vang lên, lập tức thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Diệp Chi không quen bị người khác nhìn chằm chằm như thế này, cô mím mím môi, theo bản năng bước lùi về phía sau.
Trông cô quá nhỏ bé rồi đi, da thịt thì trắng nõn, tướng mạo lại tinh tế đến mức trông giống một con búp bê sứ, lúc không nói chuyện vẫn không quá thu hút sự chú ý của người khác, nhưng cô vừa lên tiếng như thế này liền lập tức thu hút ánh mắt của không ít người.
“ Tôi nhớ ra em……..em là đội y của đội Trung Quốc đúng không?”
Người đội y da trắng ngồi ở bên cạnh lập tức hưng phấn lên, nhiệt tình cùng cô lên tiếng chào hỏi: “ Tôi cũng từng học bồi dưỡng qua ở phòng thực nghiệm Hoffman! Chẳng qua là tôi rời đi quá sớm thôi, lúc đó có lẽ cô vẫn chưa đến, thật sự quá đáng tiếc …….. ”
“ Người Trung Quốc?” Hội trưởng hiệp hội ở bàn kế bên ánh mắt cũng sáng bừng lên, “ Thành tích của đội Trung Quốc lần này rất ưu tú, đứng thứ hai trong bảng danh sách giải thưởng đúng không? Đội thanh thiếu niên quá có hy vọng, tương lai sẽ càng phát triển tốt hơn!”
Diệp Chi có chút căng thẳng, cô trốn rụt ở phía sau cái bàn, vô cùng nghiêm túc nói cảm ơn.
Cô đứng sát phía ngoài, trong chốc lát liền phát hiện ra người đội y của nước H đã từng có duyên gặp mặt một lần kia.
Nghe thấy lời của hội trưởng hiệp hội, sắc mặt của người đội y nước H kia cũng trở nên u ám theo.
Cô lịch sự khước từ lời mời “giúp đỡ cống hiến” của những vị đội y khác giới đang tiếp cận mình, Diệp Chi cố gắng cùng mọi người hàn huyên thêm vài câu, rồi lặng lẽ cầm lấy giấy ghi chú và bút chì, lại lần nữa quay về vị trí ở bên cạnh ngồi lắng nghe.
Đối phương tại sao lại tức giận, cô cũng biết được một chút đấy.
Nước H lần này là bên tổ chức của Giải thi đấu thế giới, trên hạng mục bắn súng cũng có thành tích không tồi trong một thời gian dài. Đáng tiếc lần này những quốc gia khác có quá nhiều ngôi sao mới xuất hiện, khiến các giải thưởng bị phân tán đi, nước A là nước có truyền thống hùng mạnh giành được giải nhất trong bảng danh sách giải thưởng, Trung Quốc tuy rằng không thể xuất sắc như những năm trước, nhưng cũng bởi vì thực lực được phân bố đồng đều, dựa vào huy chương bạc và huy chương đồng giành được giải nhì.
Nước H chỉ giành được giải ba, nghe nói tấm vé bước vào đại hội vận động Olympic cũng không giành được nhiều lắm. Cái thành tích này hiển nhiên không tính là tốt, nghe nói tin tức và dư luận ở nước H cũng không mấy lạc quan, hiện tại tâm tình không tốt cũng là chuyện bình thường thôi.
Diệp Chi có lòng tốt không muốn kích thích đến anh ta, cô cầm bút viết vùi đầu vào viết ghi chép, lại âm thầm ngồi cách xa anh ta một chút.
Tại hiện trường đều là những nhân vật chuyên gia, đa số đều không giỏi giao tiếp hay trò chuyện. Sau một hồi xã giao chụp ảnh chung đơn giản, buổi nghiên cứu thảo luận rất nhanh liền kết thúc những màn hàn huyên, lại lần nữa quay về với công việc không thể thoát ra được.
Điều cần phải ghi nhớ thật sự quá nhiều, Diệp Chi nghe rất chuyên tâm, cô vừa vùi đầu vào ghi chép, đợi lúc hồi thần lại, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Bỗng nhiên nhớ đến lời hứa của cô với Lâm Mộ Đông, Diệp Chi liền vội vã cầm điện thoại lên, nhấp vài cái mở wechat ra.
Lâm Mộ Đông không có gửi tin nhắn cho cô.
Nói không chừng đã nằm xuống nghỉ ngơi.
Diệp Chi do dự một lúc, vẫn là không quấy rầy huấn luyện viên Lâm người gần đây vô cùng phối hợp trong việc chữa trị, cô khẽ đặt điện thoại xuống, lại lần nữa vùi đầu vào biển tri thức rộng lớn.
Ánh đèn của khách sạn sáng sáng tối tối đan xen nhau rực sáng.
Ánh đèn của huấn luyện viên Lâm cũng nghe theo lời dặn dò mà tắt ngúm đi, nhưng người lại không có ở trong phòng.
Anh tổ huấn luyện viên lôi kéo đến phòng lớn dùng để làm việc, Lưu Nhàn và Sài Quốc Hiên dựa vào ghế sô pha, bạn một câu tôi một câu tám chuyện linh tinh.
Đã nhiều ngày rồi Lâm Mộ Đông không cùng bọn họ mở họp, hôm nay hiếm khi anh có mặt, thương thế ở cổ tay lại có chút khởi sắc, đúng thật là chuyện vui hiếm có mà.
Sài Quốc Hiên hứng khởi, một bên lảm nha lảm nhảm dặn dò những câu chuyện nhàm tai mà đến Lưu Nhàn cũng biết, một bên viết ra cho anh cách thức liên hệ với những bệnh viện được ông ghi trên sổ ghi chép.
“ Không cần lão nhân già người giúp đỡ nhọc tâm đâu, bản thân người ta cũng có thể tự lựa chọn bệnh viện mà. ”
Lưu Nhàn ngồi ở bên cạnh, thấy Sài Quốc Hiên đang chọn số điện thoại nét mặt mang theo từ tính vui mừng muốn giấu cũng không giấu được, bà không nhịn được mà nhắc nhở ông ấy: “ Huấn luyện viên Lâm khẳng định là đi đến bệnh viên mà Diệp đội y lựa chọn nha, ngài chọn mấy thứ này có lẽ cậu ấy nhìn thôi cũng thấy phiền đấy……. ”
“ Phiền thì phiền vậy. ” Tâm tình của Sài Quốc Hiên khá tốt, ông vui vẻ xua tay, “ Tôi nhọc tâm nhưng vui vẻ. ”
Mấy hôm nay hiếm khi nhìn thấy tâm trạng của ông tốt lên, Lưu Nhàn không nhẫn tâm quấy rầy thú vui của lão nhân gia, bà rũ vai xuống, về lại chỗ ngồi xuống lật lật vài trang bảng danh sách giải thưởng.
Phần thi m bình bình thường thường trôi qua, vận động viên của nước H đảm nhiệm ở hạng mục này trong thời gian dài cũng như thường lệ giành được huy chương vàng, giải nhì giải ba được các quốc gia khác phân chia, hai vị vận động viên của Trung Quốc lần lượt được phân ở giải tư và giải bảy.
Về cơ bản phù hợp dự đoán, không gây ra bất cứ chuyện gì khiến bọn họ lo lắng.
Trên bảng danh sách giải thưởng bọn họ dựa vào thực lực mà có thể giữ được hạng nhì, thành tích không tính là tốt cũng không tính là quá tệ. Cả đội cũng ăn ý không ai nhắc đến quá nhiều, bầu không khí căng thẳng lúc thi đấu cũng dần dần thả lỏng xuống, chỉ cần có thể thuận lợi và bình bình an an chống đỡ qua nghi thức bế mạc, bọn họ liền có thể thu dọn đồ đạc trở về nước.
Nghi thức bế mạc.
Nhắc đến cái gì cái đó đến.
Lưu Nhàn xoa xoa trán không dám nghĩ nhiều, đem bảng sắp xếp thời gian được khoanh tròn in đậm ném qua một bên, bà lại nhịn không được nhìn nhìn Lâm Mộ Đông trên ghế sô pha một cái.
Gần đây huấn luyện viên Lâm thực ra đã không còn thường xuyên cùng bọn họ trò chuyện nữa.
Hay là hôm nay Diệp đội y có việc ra ngoài, thời gian chữa trị của Lâm Mộ Đông bị rút ngắn lại nửa tiếng đồng hồ, nên anh mới đến nơi này ngồi một lúc.
Cô gái nhỏ vô cùng tự lập, vẫn luôn không muốn thêm phiền phức cho bọn họ, nên không bảo xe của đội đưa đi, mà là tự mình mua vé xe buýt đi đến đó.
Cũng không để huấn luyện viên Lâm đưa đi.
Lưu Nhàn nhìn nhìn Lâm Mộ Đông không đeo găng tay bảo vệ cổ tay, bà thử gọi anh: “ Huấn luyện viên Lâm……huấn luyện viên Lâm?”
Lâm Mộ Đông dựa vào ghế sô pha, cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Thi đấu đã thi xong, hiện tại cũng đã không còn chính sự gì gấp gáp cần thương lượng nữa. Lưu Nhàn không nhịn được đi qua đó, bà ló đầu nhìn trộm một cái.
Gần đây Lâm Mộ Đông có thêm một khả năng mới, đó là không cần nghe cũng biết bà và Sài Quốc Hiên rốt cuộc đang nói chính sự hay là tám chuyện linh tinh. Dù cho Lưu Nhàn cố ý dùng chính sự lôi kéo để anh nói chuyện vài câu, Lâm Mộ Đông cũng vẫn có thể chuẩn xác phân biệt ra được, sau đó anh chặn đi tất cả nội dung tám chuyện vô dụng kia.
Để ngồi đó mất hồn.
Kết hợp với sự thật huấn luyện viên Lâm đã bắt đầu chịu ăn bông cải xanh, Lưu Nhàn cảm thấy cứ thế này mãi, có lẽ không cần dùng đến mấy chục năm, Lâm Mộ Đông vẫn có thể từ một cái tủ lạnh thuần chất dần dần được kéo về đến phạm vi nhiệt độ của một người bình thường.
Tuân theo tinh thần tìm hiểu khoa học, Lưu Nhàn dũng cảm mai phục qua đó, dò đầu ra nhìn nhìn thử.
Màn hình điện thoại của Lâm Mộ Đông vẫn đang sáng, giống như đang trò chuyện.
……..
Nhưng cũng chỉ là giống như đang trò chuyện mà thôi.
Giao diện trò chuyện của wechat trống không một cõi, vẫn dừng lại ở câu nhắc nhở đã đồng ý kết bạn màu xám nhạt, thế mà lại không có khung tin nhắn đã phát ra màu xanh lá, cũng không có khung tin nhắn màu trắng do đối phương trả lời lại.
Lâm Mộ Đông ngồi nhìn chằm chằm vào khung đối thoại trống rỗng ấy cũng được cỡ mười phút.
Lưu Nhàn cảm thấy nên giúp cậu ấy một phen thôi.
“ Đang trò chuyện cùng Diệp đội y à?”
Không có vạch trần Lâm Mộ Đông về sự thật cái khung trò chuyện ấy trống không một cõi, Lưu Nhàn người đã từng yêu đương cũng từng kết hôn đang ân cần chuyển phương hướng, bà bày ra dáng vẻ muốn trò chuyện tâm tình.
Lưu Nhàn nhìn vào Lâm Mộ Đông cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, bà cung cấp cho anh một lối tư duy: “ Diệp đội y đi tham gia buổi hội nghị rồi à? Chơi có vui hay không, có quen biết được người nào hay không? Đang ở nơi nào thế? Khi nào quay trở lại?”
Lâm Mộ Đông nhíu nhíu mày, anh ngước mắt lên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Lưu Nhàn nhẹ nhàng thở dài một hơi, dẫn dắt anh từng bước: “ Cậu không hỏi thử sao? Hỏi thử chẳng phải sẽ tiếp tục trò chuyện rồi sao?”
Lâm Mộ Đông rũ tầm mắt xuống, nhìn vào điện thoại.
Cách một lúc sau, giọng nói của anh mới trầm thấp bang lên: “ Sẽ dọa đến cô ấy. ”
Lưu Nhàn ngẩn người.
Lâm Mộ Đông nhíu nhíu mày, bàn tay rũ ở bên người âm thầm siết chặt lại, sau sau đó lại từng chút từng chút thả ra.
Đáy mắt của anh thầm lặng dâng lên một chút lo lắng, rồi lại dần dần đè xuống, lại lần nữa quay trở về dáng vẻ u tối tĩnh mịch.
“ Nếu như trò chuyện. ”
Lâm Mộ Đông khép mắt lại, ánh mắt nặng nề, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ có thể miễn cưỡng nghe rõ: “ …….tôi sẽ không nhịn được muốn đi đón cô ấy. ”
Lưu Nhàn càng hoang mang hơn: “ Cậu không được đi đón cô ấy sao?”
Lâm Mộ Đông lắc lắc đầu.
Anh giống như đang tỉ mỉ nhớ lại một loạt lời dặn dò, cuối cuối cùng lại rũ tầm mắt xuống, đọc ra từng chữ từng chữ: “ Nếu như trong đội không có chuyện gì gấp cần phải lập tức xử lý, thì không được đi ra ngoài. ”
Dù cho anh đã muốn đi đến nỗi sắp không nhịn được nữa.
Diệp Chi chia sẻ vài tấm ảnh lên vòng bạn bè, có lẽ là ảnh chụp chung ở buổi hội nghị, cô ở cùng với rất nhiều người, mi mắt cong cong con người sáng rực.
Cô gái nhỏ ở nơi nào đều có dáng vẻ rất ngoan ngoãn, vô cùng mềm mại, một chút cũng không biết phòng bị người khác.
Ngây thơ lại dễ ức hiếp.
Trước khi lướt đến những tấm ảnh này, Lâm Mộ Đông cũng chưa từng nghĩ qua, bản thân mình sẽ sản sinh ra ham muốn chiếm hữu đối với bất cứ sự tồn tại nào ngoài khẩu súng ở trong tay.
Loại cảm xúc có chút xa lạ này gần như là đột ngột dâng trào lên, mỗi giây mỗi phút đều giống như đang thiêu đốt lấy anh. Mặc dù anh biết rõ Diệp Chi thân là đội y cần phải có vòng giao tiếp của riêng mình, có cuộc sống và công việc của riêng mình, cũng biết rõ bản thân anh cần phải nghe theo lời dặn dò của bác sĩ quay trở về nghỉ ngơi thật tốt nằm xuống ngủ một giấc, nhưng cũng vẫn không có ích gì.
Anh muốn đi đến đó, đem người mang đi, mang đến nơi mà bản thân mình có thể nhìn thấy, có thể bảo vệ trong vòng tay.
Anh muốn nhìn thấy cô.
Lâm Mộ Đông nhíu chặt chân mày, anh ngước mắt lên: “ Tôi sợ……tôi không nhịn được. ”
Anh hiểu rõ một mặt khác mà bản thân mình luôn khắc chế hơn bất cứ ai khác.
Hiện tại cảm xúc vừa sản sinh ra và một mặt đó thực ra không hoàn toàn giống nhau, nhưng anh cũng không có cách nào đảm bảo hai loại cảm xúc này sẽ không hòa lẫn vào nhau trong một lúc nào đó, khiến anh mất kiểm soát.
Gan của cô gái nhỏ rất bé, vừa hù một phát liền có thể rụt lại vào tổ mất.
“ Không nhịn được thì không nhịn được……đội trưởng Sài có phải dạy cậu đến mức quá nghe lời hay không?”
Còn tưởng rằng hai người này chí ít cũng đã phát triển hơn mức tình hữu nghị anh nắm tay em đưa em về nhà rồi chứ, Lưu Nhàn có chút buồn rầu, bà xoa xoa trán: “ Được, thế thì nói chính sự. ”
Lưu Nhàn ngồi thẳng lên: “ Diệp đội y cùng bọn họ giao lưu tới chừng nào mới xong? Ngày mốt phải bay về nước, còn phải dặn dò nói rõ quá trình với cô ấy nữa, ngày mai là nghi thức bế mạc có lẽ sẽ nhiều việc, giờ sáng phải tập hợp, tối hôm nay nhớ phải ngủ sớm, chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, thẻ chứng minh thư nhất định phải mang theo, lên xe cần phải có thẻ chứng minh thư, trên đó phải dán ba con tem, một cái cũng không được thiếu……. ”
Bà đã lảm nhảm thành thói quen, lảm nhảm cả một đoạn lớn thế này, nói đến nỗi Lâm Mộ Đông gần như có chút không kịp hồi thần.
Lưu Nhàn một hơi đem chính sự nói đến phân nửa, nhìn lấy chân mày của Lâm Mộ Đông càng nhíu càng chặt, bà thân thiện thở dài một hơi: “ Nhớ rõ chưa hả?”
Lâm Mộ Đông không theo kịp tốc độ nói của bà, anh lắc lắc đầu.
“ Không nhớ được còn không mau đi nói với Diệp đội y đi?”
Thật không dễ gì mới tìm được một việc gấp cần phải xử lý ngay cho huấn luyện viên Lâm, thế mà anh còn sóng yên biển lặng ngồi trên ghế sô pha cho được.
Lưu Nhàn dẫn theo người tiễn ra ngoài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “ Với cả trí nhớ này của cậu, không nhanh chóng đến trước mặt nói với người ta, một lát nữa không phải sẽ quên hết hay sao?”