Sài Quốc Hiên: “ ……. ”
Vị huấn luyện viên già vì đời tiếp theo đã hy sinh mấy chục năm khó mà tin được đôi mắt ông trừng thật to.
Ra ngoài tham gia thi đấu trên người không mang theo tiền mặt, lần đầu tiên ông gánh một khoản nợ nước ngoài có giá một trăm ba mươi đồng với một cách thật khó hiểu. Đội trưởng Sài đau lòng đến mức không nói nên lời, đi theo phía sau chàng học trò tâm đắc nghe nói chỉ có thể nhìn vài lần, ông hốt hoảng đi vào phòng tập bắn vắng tanh không một bóng người.
Hiện tại đang là thời gian thi đấu, lúc này không có đội viên nào đến đây huấn luyện. trong phòng quạnh quẽ lạnh lẽo đến dị thường.
Diệp Chi đối với sân huấn luyện đã không còn xa lạ nữa, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Mộ Đông tập bắn, cô an tĩnh đứng ở một bên, tầm mắt không nhịn được rơi trên bóng dáng thẳng tắp đến mức sắc bén mạnh mẽ đang đứng trước vị trí ngắm bắn kia.
Sài Quốc Hiên ngáp xong một cái mới bước vào bỗng ông vô cùng chấn động mà ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía cô gái nhỏ đang đứng ngắm nhìn Lâm Mộ Đông không chút động đậy.
Nhìn một lần mất một lần.
Thì ra cô gái nhỏ lại giàu có đến thế a.
Của cải không chảy ra ngoài là chuyện tốt nha. Sài Quốc Hiên điều chỉnh tâm thái thật tốt, tiện tay kéo qua hai cái ghế, ra hiệu bảo Diệp Chi cùng ngồi xuống: “ Diệp đội y đối với bắn súng có hiểu biết nhiều không? Có cần tôi nói cho cô biết một chút không?”
Một mực vững tin lúc tập luyện bắn súng không thể nói chuyện, cô gái nhỏ đang gắt gao ngậm chặt miệng, cô có chút kinh ngạc, chớp chớp đôi mắt ngẩng đầu lên.
Sài Quốc Hiên đã đoán ra được là chuyện gì rồi, ông cười xua xua tay: “ Không sao đâu, bên cạnh có người nói chuyện cũng là một phần cần có trong quá trình huấn luyện, khi xưa lúc huấn luyện viên Lâm huấn luyện, bọn tôi còn đặc biệt tìm người ở bên cạnh cậu ấy vỗ tay đọc thơ nữa đấy. ”
Lâm Mộ Đông ở trên sân thi đấu số lần bị người khác chĩa mũi nhọn vào là rất rất nhiều, cho nên kiểu huấn luyện thế này là cần thiết. Chỉ khi có thể hoàn toàn làm lơ mọi sự quấy nhiễu không liên quan ở xung quanh mình, mới có thể bảo đảm rằng thành tích sẽ không bị ảnh hưởng dù ở bất cứ lúc nào.
Lúc Diệp Chi lắng nghe người dẫn đội hồi tưởng lại những chuyện trước kia cũng đã từng nghe qua không ít chuyện như thế này, cô nhìn thấy Lâm Mộ Đông đúng thật vẫn không chút dao động, cẩn thận suy nghĩ đến cảnh tượng bên cạnh còn đang có người vỗ tay đọc thơ, đôi mắt trừng to của cô nhịn không được mà nhẹ nhàng cong lên.
Sớm đã nghe Lưu Nhàn nói qua đội y mới trong sân huấn luyện cơ hồ chưa từng mở miệng nói chuyện, Sài Quốc Hiên quyết tâm dẫn dắt từng bước, bản thân ông cũng ngồi xuống: “ Lúc bắn súng chủ yếu đều dựa vào cảm giác, ống ngắm chỉ là dụng cụ hỗ trợ, trong số những quán quân thế giới vẫn có rất nhiều người cận thị nặng. ”
Sài Quốc Hiên ra hiệu cho Lâm Mộ Đông đang ngắm bắn, ông không ngại phiền mà giải thích cho cô hiểu: “ Tay vững tâm vững, lúc ngắm bắn nhất định phải bảo đảm thể xác và tinh thần đều ôn hòa, mỗi lần đều phải bóp cò giữa hai nhịp tim đập, như thế mới có thể loại bỏ sự quấy nhiễu của bản thân ở mức độ lớn nhất….. ”
Ông một mình cùng Lâm Mộ Đông tập bắn đã quen rồi, có lúc ông thực sự bận rộn đến mức thở không ra hơi, chỉ có thể để Lâm Mộ Đông tự mình đi tập, mỗi lần như thế trái tim của ông đều treo lên thật cao không buông xuống được.
Hiện tại đến đội y mới anh cũng cho xem, sau này đi tập bắn có người đi cùng anh rồi.
Nếu cô còn có thể cùng Lâm Mộ Đông tâm tình nói chuyện thì càng tốt.
Sài Quốc Hiên rất vui mừng, ông tính nhẩm chi phí của mấy lần xem huấn luyện viên Lâm tập bắn, quyết định tìm cơ hội sẽ viết một báo cáo cho cô gái nhỏ rồi nộp lên, tốt xấu gì cũng phải tăng thêm chút tiền thưởng cho sự cần cù trong công việc.
Nghe lời giải thích của Sài Quốc Hiên, Diệp Chi chớp chớp mắt ngẩng đầu lên, ánh mắt lại lần nữa rơi lên trên người của Lâm Mộ Đông.
Buổi huấn luyện dài hạn thực sự còn buồn chán hơn cả trong tưởng tượng.
Lâm Mộ Đông vô cùng chăm chú lại lần nữa cầm súng lên, ngắm bắn, buông súng điều chỉnh lại động tác, toàn bộ con người anh trông giống như một cỗ máy đặc biệt tinh vi, vị trí và góc độ của mỗi lần bóp cò cơ hồ đều không nhìn ra được bất kỳ sự biến hóa nào.
So với thời thiếu niên càng chuẩn xác hơn, càng mạnh mẽ hơn, càng có lực đạo hơn.
Cũng càng lãnh đạm an tĩnh hơn, giống như sớm đã đem những động tác này biến thành bản năng của cơ bắp và xương cốt vậy.
An tĩnh.
Trong lòng Diệp Chi khẽ rục rịch, cuối cùng cũng nhận ra điểm từ trước đến giờ luôn có chút kỳ quái.
Lâm Mộ Đông chỉ là ngắm bắn từng lượt từng lượt một, động tác mỗi lần đều vào một khắc cuối cùng mới giảm lực thu hồi, sau đó mới bắt đầu một lượt động tác mới, từ đầu đến cuối đều không hề bóp cò.
Trong sân huấn luyện một mực yên lặng tĩnh mịch, từ đầu đến cuối không thể nghe thấy tiếng súng giòn giã quen thuộc.
“ Huấn luyện có thể hiểu là, có lúc cùng một động tác nhưng lại được lặp đi lặp lại trên trăm ngàn lần. ”
Nhìn ra được sự nghi hoặc trong mắt cô, Sài Quốc Hiên ngẩng đầu nhìn Lâm Mộ Đông một cái, ông ho khan một tiếng, giọng nói khẽ đè thấp xuống: “ Huấn luyện viên Lâm hiện tại chỉ là đang luyện tập ngắm chuẩn và độ vững của cánh tay thôi, đây cũng là một phần rất quan trọng trong huấn luyện…… ”
Diệp Chi có vẻ hiểu, cô gật gật đầu, lại quay về ngồi xuống ghế.
Cho dù chỉ là ngắm bắn, nhưng khí thế của Lâm Mộ Đông cũng vẫn còn đó.
Ngón tay trắng lạnh thon dài cầm lấy cán súng, xương bàn tay bởi vì động tác cầm súng nên cũng theo đó khẽ gồ lên, khẩu súng được cầm gắt gao trong tay, động tác mạnh mẽ như nước chảy mây trôi.
Diệp Chi đã xem qua rất nhiều đội viên bắn súng, nhưng chỉ nhìn thấy khí thế dứt khoát rõ ràng như thế này từ trên người của Lâm Mộ Đông…….dường như trong lúc anh cầm súng, hồng tâm đã bị miệng súng giam giữ, chỉ cần bóp cò súng, thì nhất định có thể bắn trúng hồng tâm.
Nghỉ thi đấu đã gần một năm, Lâm Mộ Đông trước giờ đều chưa từng chân chính buông súng xuống.
Tay phải được găng tay bảo vệ cổ tay gắt gao bọc lấy không nhìn ra được chút đầu mối nào, Diệp Chi thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của bản thân mình, thử mô phỏng tư thế cầm súng của Lâm Mộ Đông.
Tim và tay hợp nhất, cầm súng giơ súng nhìn thì thấy rất dễ, thực ra cần phải điều động tất cả các cơ bả vai và cánh tay, trọng lượng phụ tải đã rất nặng. Diệp Chi nắm không khí kiên trì được một lúc, liền bắt đầu cảm thấy cánh tay ẩn ẩn tê mỏi.
Dưới loại tình huống như thế này, bất kỳ một lực đạo cho dù là rất nhẹ đi chăng nữa, đều có thể dẫn đến bộc phát chấn thương đang ẩn nấp.
Diệp Chi mím mím môi dưới, ngẩng đầu nhìn vào Lâm Mộ Đông vẫn đang từng lần từng lần trầm mặc lặp lại động tác giơ súng ngắm bắn.
Ví dụ như…….bóp cò.
Cô có chút hiểu ra lý do tại sao Lâm Mộ Đông lại phải nghỉ thi đấu.
Sài Quốc Hiên lại ngồi thêm một lúc nữa, ban tổ chức đã gửi thông báo đến, yêu cầu người dẫn đội quay trở lại mở cuộc họp.
Nếu đã bỏ tiền ra nên Sài Quốc Hiên tranh thủ nhìn cho hết ba lần nhìn còn lại, dặn dò đi dặn dò lại Lâm Mộ Đông nhất định phải chăm sóc đội y mới cho tốt, rồi vội vã rời khỏi sân huấn luyện.
Sân huấn luyện vốn dĩ đã yên tĩnh, chớp mắt lại trở nên càng yên tĩnh hơn.
Lâm Mộ Đông vừa cùng Sài Quốc Hiên nói chuyện xong, anh quay người lại, cô gái nhỏ đang nhoài người đến bên cạnh hộp súng kia.
Trong sân huấn luyện chỉ có mỗi anh đang tập bắn, không có mở thiết bị sưởi ấm, sân tập bắn kiểu bán mở vắng tanh lạnh lẽo không thu kém gì bên ngoài. Đầu mũi của Diệp Chi bị lạnh đến mức hơi ửng đỏ, con ngươi trong veo to to tròn tròn, cô khẽ sáp lại gần bên cạnh vị trí ngắm bắn, đang nghiên cứu khẩu súng đã theo anh năm kia.
Cô gái nhỏ cách khẩu súng vẫn còn chút khoảng cách, tay giấu ở sau lưng, ngón tay câu lấy tay áo, khóe môi có chút căng thẳng mà nhẹ nhàng siết chặt.
Cẩn thận dè dặt.
Lâm Mộ Đông cầm súng lên, đem khẩu súng được đặc chế cho vừa vặn với bàn tay cầm vào trong tay, chạm vào nòng súng: “ Sợ à?”
Diệp Chi lắc lắc đầu, cố gắng đứng thẳng lưng lên một chút.
Không được sợ.
Thực ra vẫn là có chút dọa người…không chỉ là bởi vì tiếng súng vang lên kinh sợ đến mức khiến người ta muốn ngất xỉu, cũng bởi vì bản thân khẩu súng đó có ngoại hình thực sự uy phong hơn những khẩu khác không ít.
Súng của mỗi một vận động viên đều phải đặc chế dựa theo thói quen và khuôn tay của chính họ, ngón tay của Lâm Mộ Đông thon dài các khớp xương rõ ràng, phần báng gỗ của súng cũng được mô phỏng gần như góc cạnh sắc sảo. Súng kim loại lấp lánh ánh sáng lạnh, miệng súng tối om om, cơ hồ khiến cô nhớ đến cái giấc mơ mà cô đã mơ thấy khi vừa mới đến đội bắn súng.
Miệng súng của Lâm Mộ Đông nhắm vào cô, anh bóp vào cò súng, viên đạn xoẹt vào vành tai của cô gào thét mà lướt qua.
Sau này cô đã không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa, nhưng tình cảnh ở trong mơ thỉnh thoảng vẫn sẽ hiện ra trong đầu của cô.
Thế cũng không được sợ.
Nếu sợ nói không chừng anh sẽ không cho cô xem bắn súng nữa.
Diệp Chi vẫn muốn giúp Lâm Mộ Đông tìm hiểu rõ nguyên nhân sinh bệnh rồi đưa ra kế hoạch chữa trị thật tốt, cô dùng sức lắc lắc đầu.
Gương mặt nhỏ căng chặt dũng cảm lại kiên quyết.
Lâm Mộ Đông khẽ cúi đầu, tầm mắt dán chặt vào cô gái nhỏ vừa cứng rắn nói không sợ, đuôi mắt yên lặng dịu xuống trong chốc lát.
Lần này Diệp Chi nhìn chuẩn, ánh mắt cô nhảy nhót đuổi theo chút ý cười nhàn nhạt có thể nói là ôn hòa ấy. Bất cẩn rơi vào trong đôi mắt đen láy thâm thúy, nhịp tim bỗng chốc đập thật nhanh, cô theo bản năng nín thở, khẽ rụt cổ lại.
Lần này chút ý cười kia không có nhanh chóng mất đi.
Rất nhạt, trông như một làn khói mỏng bị một lớp băng dày cộm gắt gao phủ kín lấy, nếu không nhìn kỹ cơ hồ sẽ không nhìn ra được.
Nhưng đúng thật nó đã che đi tất cả các mũi nhọn sắc bén của con người anh dưới trạng thái bắn súng.
Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn cô một lúc, anh cúi người cầm bình giữ nhiệt lên, dùng nắp bình rót một ly cà phê sữa đưa qua cho cô: “ Có thể nói chuyện. ”
Cà phê sữa thế mà lại thật sự được đổ ra từ cái bình giữ nhiệt đen kịt bá khí kia nha.
Đôi mắt Diệp Chi trừng to, cô theo bản năng đứng càng thẳng hơn một chút, nín thở nhận lấy nắp bình chứa đầy cà phê sữa nóng hừng hực thơm phưng phức. Cẩn thận nhấp vài ngụm, cô còn cảm thấy cái bình giữ nhiệt kia nói không chừng lúc nào đó sẽ nhảy bật lên tạo phản, vừa tự mình đổ mình vừa phẫn nộ kháng nghị “chứa cái quỷ yêu gì vậy nè”.
Cô từ đầu đến cuối luôn ôm một nhận thức sẵn có kỳ lạ đối với mọi thứ bên cạnh Lâm Mộ Đông, Diệp Chi đặc biệt dùng hai tay cầm cái nắp bình, nhẹ nhàng xoa nó vài cái, lo lắng ngẩng đầu: “Những thứ này đều là…… ”
Lâm Mộ Đông đang cúi đầu thu dọn súng ống, nghe thế liền lắc lắc đầu: “ Chỉ có hai ly. ”
Anh nhớ cô gái nhỏ rất thích uống cái này, khẽ trầm ngâm một lúc, vẫn là nâng tay lên an ủi xoa xoa đầu nhỏ của Diệp Chi: “ Huấn luyện viên Lưu nói loại thức uống này không tốt cho sức khỏe, thỉnh thoảng uống một chút thì được, không thể uống thường xuyên. ”
Diệp Chi thở phào một hơi, đôi mắt cong lên gật gật đầu: “ Em không uống nhiều đâu. ”
Mái tóc của cô gái nhỏ mềm mại suôn mượt, mang theo một chút tóc vụn mềm như bông, nương theo động tác gật đầu, từng chút từng chút nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của anh.
Mềm mềm nhột nhột, một chút nhiệt độ ấm áp xuyên qua, ôn thuận dán vào lòng bàn tay anh.
Bàn tay Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng áp sát vào, anh cúi đầu nhìn cô.
Cà phê sữa được nhấp vài ngụm nhỏ, khóe môi cô gái nhỏ còn lưu lại một ít bọt sữa, lông mi dài dài nhấp nháy, đôi mắt phân rõ trắng đen sáng rực dịu dàng.
Trông như một lớp đường áo lên mềm mềm mại mại, phách diện tương phùng, không kịp trở tay, tinh tế mềm mịn phủ xuống.
Đáy mắt Lâm Mộ Đông yên lặng trở nên sâu xa hơn.
Nhớ ra Lâm Mộ Đông còn phải tiếp tục tập bắn, Diệp Chi bưng theo nắp cà phê sữa, đang muốn chạy về chỗ tiếp tục ngồi xem anh, bỗng dưng cánh tay bị nắm lại một cách nhẹ nhàng.
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt.
“ Không muốn tập nữa. ”
Giọng nói của Lâm Mộ Đông trầm thấp ấm áp, nghe ra được có chút khàn khàn, anh khẽ cúi đầu: “ Hôm nay……không muốn tập nữa. ”
Diệp Chi nhìn vào anh, trong lòng có chút khó chịu.
Hôm nay là ngày đầu tiên của Giải đấu vô địch thế giới, Lâm Mộ Đông đang đứng trên sân thi đấu mà trước kia bản thân anh từng chinh chiến, nhất định không vui vẻ gì, không muốn tập cũng là chuyện bình thường thôi.
“ Thế thì không tập nữa vậy. ” Cô gái nhỏ không vạch trần anh, giọng nói cô dịu dàng, “ Làm chút chuyện gì khác đi, thả lỏng một chút, nghỉ ngơi một lúc……”
Vốn dĩ cô còn đang dự tính sẽ nhích ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh vị trí tập bắn của Lâm Mộ Đông, giúp đỡ vỗ tay đọc thơ các kiểu.
Không tập nữa cũng tốt, hôm nay đã không còn phần thi của đội Trung Quốc, cô không cần phải đi theo đội để dự phòng nữa, bất luận Lâm Mộ Đông muốn làm gì, cô đều có thể đi cùng đối phương.
Diệp Chi ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt, chờ đợi chủ ý của anh.
Lâm Mộ Đông gật gật đầu, anh buông tay ra, mở hộp súng đang khép hờ ra.
Diệp Chi mở mắt trao tráo nhìn Lâm Mộ Đông đang lấy ra khẩu súng nhìn vào trông vô cùng dọa người kia, ấn vào thanh đạn, anh cầm ngược cán súng hướng về phía cô đưa qua.
Lâm Mộ Đông cầm lấy khẩu súng của bản thân, yên tĩnh nhìn vào cô: “ Tôi dạy em bắn súng, có được không?”