Trác Bách Quân khiếp sợ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hàn Văn Hạo và Daniel lạnh lùng đi tới, nhìn mình, hắn khiếp sợ nói: "Không phải anh trúng đạn sao?"
Hàn Văn Hạo chậm rãi đi vào phòng bệnh, nhàn nhạt nhìn chằm chằm Trác Bách Quân nói: "Nếu tôi không trúng đạn, có thể tôi sẽ bị người em trai tôi sai người bắn chết! Con người của tôi, chưa bao giờ dễ dàng chịu ăn đạn của người khác!! Huống chi, nếu tôi không trúng đạn, các người cũng sẽ không chọn lựa hành động, tôi sẽ không thể một lưới bắt hết!!"
Trong lòng của Trác Bách Quân run lên, nhìn hắn!
Hàn Văn Hạo nhìn súng lục trong tay hắn, có thể đưa người ta vào địa ngục bất cứ lúc nào, bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua, tôi cũng giống như chú vậy, lúc mẹ của tôi gặp chuyện không may, hung ác muốn rút súng giết chú! Đưa chú vào địa ngục!!"
Trác Bách Quân vẫn nắm chặt súng lục, chỉ vào mọi người, mặt lạnh nói: "Người thắng làm vua, người thua làm giặc, tôi thua!!"
Hàn Văn Hạo đau lòng nhìn Trác Bách Quân nói: "Chú vẫn chưa hiểu sao? Trận đánh này, cuối cùng, cho dù người nào thắng, chúng ta cũng thua! Thiếu chút nữa bại trong tay một người điên!"
Trác Bách Quân nghi ngờ nhìn hắn!
"Dẫn hắn vào đi!!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
Ngoài phòng bệnh truyền đến một loạt tiếng bước chân, cuối cùng Nhậm Phong và Hứa Mặc kéo một người đàn ông mặc ki-mô-nô đi tới, ném cả người hắn xuống đất, trong lòng của Trác Bách Quân lạnh lẽo, cúi đầu nhìn thấy người đàn ông hơn tuổi nằm trên đất, hắn khiếp sợ kêu to: "Cha ———— người —————"
Hàn Văn Hạo lạnh nhạt nhìn Trác Bách Quân nói: "Đừng nhận giặc làm cha!! người đàn ông này đã phái người cưỡng bức mẹ của chú, diễn một tuồng kịch ở trước mặt của chú!! Khơi lên cừu hận của chú, để báo thù cho ông ta! Ông ta ở trước mặt của chú, giả chết để cho chú mạnh mẽ báo thù cho ông ta, tất cả mọi chuyện, đều do ông ta làm ra!!"
Trong lòng của Trác Bách Quân chợt run lên, cúi đầu, nhìn người cha nuôi này đối với mình có công ơn nuôi dưỡng, đã bị đánh thở thoi thóp, khóe miệng rịn máu, cười lạnh nói: "Đúng vậy!! Tất cả mọi chuyện đều là tôi làm ra, bởi vì tôi muốn tất cả các người chôn theo em trai tôi!! Văn Giai đáng chết kia, đã lợi dụng đứa em trai minh tinh của tôi, diễn một tuồng kịch, lừa gạt người họ Hàn các người!! Nhưng cô ta lại không đếm xỉa đến thâm tình của em trai tôi, cuối cùng em trai tôi cắt cổ tay tự sát! Lúc tôi nghe tin chạy đến, em trai cũng đã nằm trong vũng máu!! Tất cả mọi chuyện, đều là lỗi của Văn Giai!! Không phải là thứ tốt!! Tất cả các người sẽ không được chết tử tế!! Tôi muốn cậu tự tay giết cha cậu! rồi nói cho cậu biết sự thật, để cho linh hồn cậu, cả đời không yên ổn!!"
"Tại sao ông phải làm như vậy?" Trác Bách Quân khổ sở kêu khóc: "Tôi kính trọng ông, xem ông như cha ruột! Tại sao ông lại muốn đối xử với tôi như vậy?"
"Tôi cũng xem cậu là con của tôi!!" Yamamoto Ichirou lạnh lùng nói: "Tôi đem tiền bạc, địa vị, thế lực, thù hận cho cậu hết!! Như vậy còn chưa đủ sao? Nếu như không có tôi, cậu có thể sống sao? Văn Giai có thể sống sao? Cậu bất quá chỉ là một con cờ của tôi!! Con cờ đối phó người nhà họ Hàn! Cậu cho rằng mình còn giá trị sao? Tôi và mẹ của cậu, đều là như nhau!!"
"A ——————" Trác Bách Quân khổ sở cầm súng lục, ngửa đầu gào lên: "Tại sao? Tại sao lại phải đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại muốn đối xử với mẹ tôi như vậy!! Tại sao?"
Hàn Văn Hạo nhanh chóng bước lên, hai mắt rưng rưng đỡ cha mình lên, nhìn Trác Bách Quân, kích động nói: "Nếu trong lòng của chú không có thù hận, bất luận kẻ nào, cũng không lợi dụng được chú! Nói cho cùng, cha mẹ tôi có lỗi gì? Bọn họ, ai mà không chịu đựng đau khổ trong tình yêu? Các người không thể một mực đem oán hận đặt trên người bọn họ! Nếu hôm nay tôi cũng giống như chú, cũng mang trong lòng đầy thù hận, vậy chú không chết, thì là tôi chết.
Chúng ta đều là con cờ trong trò chơi cuộc đời!! Tôi cũng đã hận chú, hận chú đã cướp đi đứa con chưa được sinh ra đời của tôi, hận chú muốn giết vợ con tôi!! Nhưng cùng một cội sinh ra, tại sao anh em lại phải tàn sát lẫn nhau? Đáng lẽ đã hứa cho chú tất cả, cho chú tất cả mọi thứ, chính là dùng để chuộc tội đấy!! Hôm nay buổi họp báo vẫn tiến hành!! Tôi đem % cổ phần Hàn thị, tất cả tặng lại cho chú! Tôi muốn từng bước, từng bước để cho chú tin tưởng, mới chịu phát súng kia!! Tôi muốn để cho chân tướng được phơi bày, trả lại cho cha mẹ của tôi một lẽ phải! Trả lại cho chú một lẽ phải, trả cho người nhà họ Hàn chúng ta một lẽ phải! Người đáng được tha, phải tạm tha! Tội gì phải tạo nên oán hận? Mẹ của chú yêu cha của tôi, tại sao không thể tôn trọng tình yêu trong lòng của mẹ chú một chút?"
Trác Bách Quân suy sụp quỳ trên mặt đất, khóc rống lên: "Mẹ ———— con xin lỗi mẹ, nhiều năm qua, con xin lỗi mẹ, con nhận giặc làm cha, con xin lỗi mẹ ———— con sai rồi!! Mẹ ———— con cùng đi với mẹ!! Mẹ ———— mẹ mang con theo với!! Con sống không thể yêu, con không có thù hận, con phải sống thế nào đây? Một mình con cô đơn sống trên đời, còn có ý nghĩa gì nữa? Mẹ ————"
Hàn Trung Trí đau lòng đứng trước mặt của con trai, rơi lệ, nói: "Bách Quân, con trai của cha, không phải con còn có cha sao? Con cho cha một cơ hội, chuộc tội với mẹ con! Để cho cha còn sống trên đời, được thương yêu con"
"Tôi không muốn ông thương yêu!!" Trác Bách Quân suy sụp, tức giận mặt đỏ lên, hai mắt giận dữ, rơi nước mắt, khóc nói: "Cho dù tôi có làm gì sai đi nữa! ông làm tổn thương mẹ tôi là thật!! Cả đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho các người!! Cả đời cũng sẽ không!!"
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, nổi điên xông ra bên ngoài phòng!!
"Bách Quân" Hàn Trung Trí đau lòng, rơi lệ muốn chạy đuổi theo, Hàn Văn Hạo lại đỡ chặt cha bả vai nói: "Để cho hắn đi, con đã phái người đi theo hắn rồi, phải giải quyết thù hận trong lòng, không phải dễ dàng như vậy, ít ra phải cho hắn một chút thời gian, hơn nữa sẽ có một người cùng ở bên hắn"
Hàn Trung Trí đau lòng hỏi: "Người nào?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ quay đầu, nhìn về phía bầu trời, sâu kín nói: "Một áng mây"
Một áng mây, Một áng mây là cái gì? Một luồng khói? Một chút sương mù? Một chút nước mắt? Hay là một mảng nhỏ bầu trời? Một đoạn chuyện xưa? Đúng vậy a, cuộc sống chính là do rất nhiều, rất nhiều chuyện xưa tạo thành, tất cả chuyện xưa, gắn kết với nhau, cái này gọi là cuộc sống.
Khi con người còn sống, có oán hận, có khổ sở, có vui vẻ, có hạnh phúc.
Có người đem cuộc đời tách ra ba phần! Một phần cho hi vọng, một phần cho vui vẻ và một phần cho đau khổ.
.