Thời gian từng phút trôi qua, sinh mệnh nghiêm trọng và nặng nề, áp lực nặng nề đè lên mỗi người.
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt ngồi ở trên ghế, cùng rưng rưng, lặng lẽ, dường như trong một đêm Hàn Trung Trí già đi mười tuổi, gương mặt đau khổ, nén nước mắt, mỗi lần suy nghĩ, nước mắt cũng trong run rẩy vành mắt, Hạ Tuyết vừa lau nước mắt, ngồi bên cạnh Hàn Trung Trí, mặc dù không dám đến gần ông già này, nhưng vẫn rất quan tâm và thương yêu, Hàn Văn Hạo một mình đứng cạnh cửa phòng cấp cứu, nghĩ tới mạng sống của mẹ đang bị đe dọa ở bên trong, trái tim của hắn bị bóp chặt thành một đoàn, nhớ từ khi bản thân mình bắt đầu hiểu chuyện, mẹ luôn ở trước mặt của mình, dịu dàng, thương yêu nở nụ cười, dường như từ trong nụ cười của bà, nhìn không ra bất kỳ điều gì không như ý, thỉnh thoảng bị uất ức, trở về phòng len lén khóc thút thít, hắn đau lòng cho mẹ, lúc đi gian phòng, bà lập tức lau khô nước mắt, quay đầu nghẹn ngào nhìn mình, miễn cưỡng cười nói: "Mẹ không có gì, không phải cha của con cố ý, chẳng qua tâm tình của ông ta không tốt, con không cần nghĩ quá nhiều"
Hàn Văn Hạo siết chặt quả đấm, một cỗ thù hận ở trong thân thể hắn càng lúc càng bành trướng, trong lồng ngực phát ra hơi thở nặng nề, hắn tức giận cúi đầu, hai mắt rưng rưng, sắc mặt co quắp nói: "Rốt cuộc tôi phải tha thứ thế nào đây? Cho dù cậu làm ra chuyện gì, tôi đều có thể tha thứ, nhưng cậu không thể làm tổn thương mẹ tôi, cậu đã chịu đau khổ lớn như vậy, sao lại không hiểu, ở trong lòng một đứa con, mẹ quan trọng bao nhiêu?"
Trong lòng Hàn Văn Hạo đau đớn kịch liệt, hai mắt nhắm lại, nước mắt khổ sở rơi xuống.
"Rốt cuộc tại sao mẹ muốn tự sát? Tại sao? Ngày hôm qua, anh còn nhìn thấy mẹ thật tốt mà, gần đây chúng ta không phải thường về nhà sao?" Hàn Văn Vũ nghẹn ngào ngẩng đầu, nhìn người nhà, ngạc nhiên hỏi.
Hàn Văn Kiệt không trả lời được, Hàn Trung Trí không trả lời được.
"Anh cả" Hàn Văn Vũ nhẹ nhàng gọi anh trai.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ đưa lưng về phía người nhà.
Hàn Văn Kiệt hiểu anh trai, ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của hắn hỏi: "Anh cả, anh biết không? Anh biết tại sao mẹ muốn chết?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn im lặng chờ đợi, quả thật, Trưởng cục cảnh sát dẫn những người liên can nhanh chóng đi tới, hắn đồng ý với yêu cầu của Hàn Văn Hạo, vào trong phòng điều tra, không nghĩ tới, nhanh như vậy đã có đáp án, hắn khẽ gật đầu chào Hàn Trung Trí và bọn Hàn Văn Kiệt, rồi cầm tài liệu im lặng đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo chậm rãi nhận lấy tài liệu, hai mắt rưng rưng, khổ sở nắm chặt túi giấy, cũng không nói gì.
Trưởng cục cảnh sát lập tức xoay người trầm trọng rời đi.
"Anh cả, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trưởng cục cảnh sát tới đây làm gì? Có phải có liên quan đến mẹ hay không?" Hàn Văn Vũ căng thẳng hỏi.
Hàn Trung Trí cũng nhanh chóng đứng lên, trầm giọng hỏi con trai: "Văn Hạo ———— Nói thật cho cha biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tuyết cũng mờ mịt nhìn Hàn Văn Hạo, không hiểu hành động của hắn.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐôngân xanh nổi lên trên mu bàn tay nắm chặt phần tài liệu kia, nghĩ tới mạng sống của mẹ đang bị đe dọa ở bên trong phòng cấp cứu, cha đã lớn tuổi phải làm sao? Mẹ chết, có lẽ vì che giấu cha sự thật nào đó, nguyện ý để cho chồng có thể bình an ở tuổi già, một mình xuống địa ngục chuộc tội, nhưng người cha này, cho dù hắn và cha có nảy sinh ra bao nhiêu mâu thuẫn thì dù sao đi nữa ông ấy cũng là cha của mình, từ nhỏ dốc hết tâm huyết nuôi dạy, quan hệ máu mủ, đời đời kiếp kiếp cũng tràn đầy yêu thương.
Hàn Văn Hạo cúi đầu, trên mặt vẫn khổ sở co quắp, hắn thầm nghĩ phải bảo vệ tốt cho cha mẹ của mình, đem một chút bí mật ngăn lại ở ngoài cánh cửa hạnh phúc, trả lại cho ông ta cuộc sống trọn vẹn, mình chịu bao nhiêu khổ sở cũng nguyện ý.
"Văn Hạo ————" Hàn Trung Trí đến gần Hàn Văn Hạo, đau lòng gọi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói cho cha biết ————"
Hàn Văn Hạo vừa muốn xoay người, lại phát hiện ánh đèn trước cửa đã chuyển từ đỏ sang màu xanh lá, hắn lập tức đứng thẳng người, cả nhà cũng nhào qua, nhìn cánh cửa chính phòng cấp cứu chậm rãi mở ra, bác sĩ cởi ra khẩu trang, Hàn Văn Kiệt cố nén nước mắt, tiến lên phía trước, nhìn bác sĩ, vội vàng hỏi: "Thế nào? Lưu giáo sư"
Lưu giáo sư trầm trọng nhìn mọi người, thở dài nói: "Bởi vì Hàn phu nhân vốn đã có thói quen dùng thuốc ngủ, hơn nữa dùng liều thuốc cũng không ít, trước khi chưa tự sát, thân thể đã có một bộ phận tổn thương, lần nuốt trên trăm viên thuốc ngủ, ngũ tạng lục phủ đã suy giảm nhiều hơn, còn phá vỡ thần kinh não, tiểu não sẽ có khả năng bị mất trí nhớ mãi mãi"
Hàn Văn Kiệt trợn to hai mắt, nước mắt lăn xuống.
"Rốt cuộc là còn sống được hay không?" Hàn Trung Trí căng thẳng nhìn bác sĩ, đau lòng hỏi.
Bác sĩ nhìn Hàn Văn Kiệt đang đau lòng và kinh ngạc đến ngây người, rồi nhìn Hàn Trung Trí nói: Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn"Nói cách khác, nếu trong vòng ba ngày, bà ấy không tỉnh lại, bà ấy sẽ tiến vào hai loại trạng thái, là người sống đời sống thực vật, hoặc là người bị ngớ ngẩn"
"A —————" Hàn Văn Hạo khổ sở điên cuồng hét lên, vung tay đấm mạnh vào cửa bằng thép màu trắng, máu tươi từ trong quyền tràn ra, hắn đau lòng kêu to: "Mẹ ———— mẹ ————"
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt co quắp khổ sở khóc lên, tuyệt vọng khóc không thành tiếng, Hàn Trung Trí nghe được tình trạng của vợ mình, trái tim đột nhiên bị bóp chặt, nước mắt tuổi già lăn xuống, thê lương bật khóc: "Nhà họ Hàn chúng ta, rốt cuộc tạo nghiệt gì? Tại sao đến nông nỗi này? Có chuyện gì, đều là lỗi của tôi"
Hạ Tuyết đỡ chặt Hàn Trung Trí, cũng đau lòng rơi lệ, lo lắng kêu nhỏ: "Cha giữ gìn thân thể".
"Ông già này, còn có cái gì mà giữ gìn? Người cũng không còn" Hàn Trung Trí đau khổ, khóc lên, Diễn ☆ ❉ ❋ ❖ ⊹⊱✿đàn Lê ☆ Quý Đônông ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày vợ sẽ rời khỏi mình, tuổi xế chiều thê lương, đau lòng, nhớ tới nhiều năm qua, vợ như hình với bóng, đối với mình đủ loại dịu dàng và tỉ mỉ, nhẫn nại, ở trên thế giới này, còn có một người như thế sao? Con cái đều trưởng thành rồi, đều có thế giới riêng, duy nhất ở lại làm bạn với mình, chính là người bạn già này vẫn bị mình xem thường, nghĩ tới đây, Hàn Trung Trí đè chặt lồng ngực, cúi đầu nhỏ tiếng khóc.
Chiếc giường di động chậm rãi được đẩy ra ngoài, mọi người nhào về phía giường khóc lóc, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trang Minh Nguyệt nằm trên giường như người đã chết, không nhúc nhích, từ đây về sau, có thể là một người ngớ ngẩn, ba anh em nhìn thấy bộ dáng mẹ như vậy, đau lòng rơi lệ gọi: "Mẹ"
"Mấy ngày này, mọi người tận lực ở bên bà ấy, trò chuyện với bà ấy, đánh thức đại não đã hôn mê của bà ấy, có lẽ còn có một chút cơ hội, đừng buông tha là là được" Giáo sư nói với mọi người.
Ngôn Tình Ngược
Tất cả mọi người cũng rơi lệ nhìn tới trước Trang Minh Nguyệt, nhất là Hàn Văn Vũ, khổ sở rống to: "Mẹ, rốt cuộc tại sao muốn tự sát? Tại sao?"
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, hai mắt phát ra sát khí khổng lồ, càng nắm chặt quả đấm, phát ra tiếng răn rắc đáng sợ.
.