Hạ Tuyết mặc lễ phục “đạp tuyết tìm mai”, mái tóc xoăn buông dài đến thắt lưng, hai mắt tỏa sáng, đong đầy nước mắt, nắm điện thoại, rốt cuộc kích động ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn tòa nhà tầng giống như đám mây phía chân trời, xa tít không thể chạm tới, nước mắt của cô lăn xuống, nghẹn ngào cầm điện thoại, khẽ run, xúc động nói không ra lời ———— Đợi người này đã nhiều ngày như vậy, rốt cuộc nghe được tiếng của hắn, trong lòng của cô đột nhiên đau xót, nước mắt không nhịn được tuôn ra vành mắt ————
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe lên trong phòng khách mờ tối, đau lòng, cắn răng, nắm điện thoại, không lên tiếng chờ đợi.
Hạ Tuyết nắm điện thoại, đứng trong gió rét, để mặc cho mái tóc dài tung bay, xẹt qua nước mắt, rốt cuộc nghẹn ngào mở miệng nói ———"Sáu năm trước, có một cô gái bởi vì không có nhà để về, trong một ngày tuyết rơi, có người cho cô một chút ấm áp, thật ra bắt đầu từ lúc đó, cô ấy vô cùng cảm ơn người đàn ông đó, bởi vì đêm hôm đó, cô ấy thật sự rất lạnh ————"
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo đỏ lên, nắm điện thoại, cảm thấy trong lòng run rẩy và kích động.
Hạ Tuyết rơi lệ nói với hắn: "Nghe nói lịch sử sẽ lặp lại, nếu tối nay có tuyết rơi, anh có đồng ý mang cô ấy về nhà không?"
Hai mắt Hàn Văn Hạo đã ươn ướt.
Hạ Tuyết nắm điện thoại, đứng trong gió rét, mặc bộ váy dài hoa mai, lạnh đến run rẩy nói: "Nếu anh đồng ý tiếp nhận cô ấy, cô ấy cũng nguyện ý như hoa mai trong mùa đông lạnh giá, chịu đựng tuyết mùa đông lạnh lẽo nhất, chịu đựng tàn phá, đố kị của cái rét lạnh nhất, thậm chí, nguyện ý mất đi mạng sống ———"
Hàn Văn Hạo vẫn nắm chặt điện thoại, không lên tiếng, lặng yên nghe, hai tròng mắt đã ướt lệ.
Hạ Tuyết nắm điện thoại, để mặc cho gió lạnh lùa qua thân thể của mình, giống như đao cắt, cô vẫn nức nở, nói: "Văn Hạo ———— Trong thời gian qua, em rất nhớ, rất nhớ anh ———— Những ngày anh không ở nhà, em lặng lẽ canh giữ trong nhà chờ anh trở về, mặc dù em biết rõ, có lẽ anh thật sự muốn buông tay đoạn tình yêu này, em cũng không hối hận ———— Bởi vì em yêu anh ———— Nếu anhcảm thấy mệt mỏi ———— Em cùng anh đi đến chân trời góc biển ———— Có được không? Cho dù làm chuyện gì, em cũng nguyện ý ———— Chỉ cần anh đừng buông tay của em ———— Cái gì em cũng nguyện ý buông tha ———— Bao gồm mơ ước của cuộc đời em ————"
Trong lòng Hàn Văn Hạo chợt rung động, cúi đầu, nước mắt vì kích động rơi xuống, nước mắt xẹt qua sống mũi cao thẳng và khuôn mặt kiên nghị, cho tới bây giờ cũng không thừa nhận hắn yếu ớt, vì yêu mà rơi lệ lần nữa.
"Văn Hạo ———— Nếu anh không tin thành tâm của em ———— Nếu anh vẫn không có lòng tin với tình yêu chúng ta, vậy ———— Tối nay hãy để cho ông trời quyết định cho chúng ta một lần được không?" Hạ Tuyết nắm điện thoại, khóc xin, nước mắt từng viên rơi xuống, mặc cho gió lạnh thấm vào thân thể của mình, nhưng vẫn ngoan cố đứng tại chỗ, mái tóc dài tung bay, váy dài cũng theo gió phất phới tung bay ————
Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt xẹt qua một chút nghi ngờ, vừa muốn mở miệng nói ————
"Văn Hạo ———— Nếu em đếm đến mười, bầu trời sẽ có tuyết rơi, xem như Thượng Đế cũng xót thương tình yêu của chúng ta, cũng tha thứ cho lỗi lầm của chúng ta ———— Được không? Hiện tại em đứng ở dưới lầu nhà anh ———— Nếu em đếm tới mười, dưới bầu trời tuyết rơi, anh đi xuống lầu đón em được không?" Hạ Tuyết khóc cầu xin Hàn Văn Hạo ————
Ánh mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên sáng lên, lập tức đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống dưới, tuy là độ cao tầng, nhưng hắn vẫn nhìn thấy có một chấm trắng dưới lầu, tim của hắn đau nhói.
Hạ Tuyết nắm điện thoại khóc nói: "Hôm nay ————mạng sống của chúng ta cũng buông lỏng ———— Nếu chúng ta còn có duyên phận, sẽ chờ đợi giờ khắc này thôi ———— Một ————"
Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời tối tăm ————
Nước mắt Hạ Tuyết run rẩy lăn xuống, cắn chặt răng ————"Hai ————"
Hàn Văn Hạo ngừng thở chờ đợi.
"Ba ————" Hạ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, cảm thấy nó đè nén, nặng nề ép tới lồng ngực của mình không thở nổi ————
"Bốn ————"
"Năm ————"
"Sáu ————"
"Bảy ————"
"Tám ————"
"Hạ Tuyết!" Hàn Văn Hạo đột nhiên gọi cô ————"Đừng đếm nữa!"
"Chín!" Nước mắt Hạ Tuyết vẫn không nhịn được rơi xuống!
"Đừng đếm nữa!!" Hàn Văn Hạo đột nhiên vứt bỏ điện thoại, nhanh chóng chạy ra phòng khách, dùng sức nhấn nút thang máy, cửa thang máy mở ra, hắn nhanh chóng chạy vào, nóng nảy dùng sức bấm cửa thang máy, con số cuối cùng, dừng trong đầu, hắn nhìn con số dần dần giảm xuống, cắn chặt răng, nước mắt rơi xuống khuôn mặt kiên nghị, Hạ Tuyết!! Đừng đọc tiếp!! Đừng đọc tiếp!! Dừng lại!! Dừng lại!! Chờ anh!!
Hàn Văn Hạo thở phì phò, hai tay nặng nề đấm cửa thang máy, cúi đầu, mặc cho nước mắt lo lắng rơi xuống, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn con số đang đếm ngược ba ———— Hai ———— Một ———— Cửa thang máy ầm ầm mở ra, hắn thật nhanh xông ra, chạy xuống bậc thang, thở phì phò, đứng ở chỗ trống tối tăm, nhìn xung quanh tịch mịch, từng trận gió lạnh lẽo thổi tới, nước mắt của hắn lại rơi xuống, đau lòng hối hận kêu lên ————"Hạ Tuyết ————"
Thế giới này chính là như vậy!! Tình yêu đáng quý ở, lúa anh yêu em, lúc em yêu anh, phải dũng cảm lớn tiếng nói ra, nếu không, cuối cùng tình yêu cũng sẽ vuột mất! Cho nên tình yêu là thứ gì? Tình yêu là thiện lương, là kiên cường, là dũng cảm, là kiên trì! Hàn Văn Hạo hướng phương xa chạy thẳng tới, trong gió rét lạnh lùng đuổi theo, nhìn con đường lớn tối tăm, cũng chỉ vọng lại âm thanh tịnh mịch, hắn đau lòng gọi: "Hạ Tuyết ———— đồ ngốc này!! Tại sao em không thể chờ anh một chút hả? Đã nhiều năm, nhiều lần bỏ qua nhau!! Em luôn xoay người rời đi như vậy!! Em không thể chờ anh thêm một chút sao? Hạ Tuyết ————"
Hàn Văn Hạo nhìn con đường lớn phía đông, không còn chút hi vọng, mọi thứ xung quanh đều tối tăm, hắn nhắm hướng liều mạng đuổi theo, đang lúc chạy nhanh qua lầu dưới tòa nhà tầng thì hắn đột nhiên nghe một âm thanh kích động, yếu ớt ————
"Văn Hạo ————" Tiếng nói kia giống như từ phía chân trời truyền đến, giống như âm thanh hạnh phúc, truyền tới thế giới của hắn, hắn đột nhiên xoay người, nhìn thấy Hạ Tuyết đứng ở trước cao ốc, mặc bộ váy dài xinh đẹp "Đạp tuyết tìm mai", để mặc cho mái tóc dài ướt đẫm, đuôi váy rũ mặt đất âm u, giống như một nàng tiên, đang kích động nhìn mình, trái tim của hắn chợt đau nhói, vừa muốn hướng cô đi tới, lại phát hiện xung quanh xẹt qua một trận gió, một tiếng trận động nhẹ nhàng tươi đẹp truyền đến, hắn kích động ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn thấy tuyết rơi, vào giờ khắc này, dịu dàng thương tiếc như thế, mang theo vô hạn thấu hiểu và hạnh phúc, giống như rất nhiều tinh linh nhỉ đếm không hết, xôn xao từ chân trời tối tăm, bay xuống trong thế giới của hai người, hắn kích động cười khẽ, nhìn về phía Hạ Tuyết ————
Lúc này, Hạ Tuyết cũng đột nhiên rơi lệ, cười một tiếng, trong màn tuyết rơi, kích động kêu nhỏ: "Mười ———— Em không ngu như vậy, nó không đến, em sẽ không đếm ———— Em mới không tin ông trời, em chỉ tin vào tình yêu của chúng ta ————"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ cười khẽ, đau lòng dưới bầu trời đầy tuyết, thật nhanh đi về phía Hạ Tuyết ————
Hạ Tuyết cũng khóc, chạy như bay đến bên Hàn Văn Hạo, hai người trong từng trận tuyết rơi mờ ảo, ôm nhau thật chặt, không kịp chờ đợi, thâm tình hôn nhau, mặc cho tuyết rơi tán loạn xung quanh bọn họ, dường như Tuyết cũng thương tiếc tình yêu giữa bọn họ thật vất vả, cho nên ngăn cách tất cả màu sắc cái thế giới này, đem thế giới thuần khiết nhất trao cho bọn họ.
.