Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, “a” một tiếng, nói: "Chẳng lẽ không đúng? Hai người ngày ngày ra vào một đôi, ở văn phòng cũng bị tôi gặp rất nhiều lần đấy.
Nữ đồng nghiệp ở công ty chúng ta, ai cũng tránh xa anh, chỉ sợ đắc tội với chị Ngọc Lộ ———"
Trác Bách Quân đột nhiên cười khẽ, nhìn cô: "Cô cũng cho là như vậy sao? Cho rằng tôi và Trầm Ngọc Lộ một đôi?"
Tĩnh Đồng không dám nói với hắn, bối rối đẩy mắt kính của mình.
Trác Bách Quân không để ý tới cô, chỉ đứng lên, giống như có chút nhàm chán nói: "Đi thôi! Nói chuyện với cô, thật tốn công!"
"A ——— tốn công a ———" Tĩnh Đồng có chút ủy khuất, đẩy mắt kính, lốc cốc đi theo sát phía sau Trác Bách Quân, vừa đi vừa lo lắng nói: "Tổng giám, có phải anh tức giận không? Anh đừng tức giận, tôi không phải cố ý ———"
"Cô nói chuyện thật kỳ quái!" Trác Bách Quân mở cửa xe, ngồi vào, nói: "Rõ ràng là nói bậy, sau đó còn nói tôi không phải cố ý, rõ ràng chính là cố ý nói.
Nhưng tôi không ngại, tôi không sống chung với Trầm Ngọc Lộ, hai người chỉ vui đùa một chút thôi ———"
Tĩnh Đồng nghênh gió lạnh, đứng ở bên ngoài cửa xe, lỗ mũi bị lạnh đỏ bừng nhìn hắn.
"Lên xe đi! Còn đứng ì làm gì?" Trác Bách Quân kêu cô.
"A, ồ!" Tĩnh Đồng nói xong, lập tức chạy đến ghế lái phụ, ngồi xuống, đóng cửa xe, quay đầu hỏi: "Tổng giám! Chúng ta muốn đi đâu?"
Trác Bách Quân phát động xe chạy nhanh phía trước, nói: "Đưa cô về nhà!! Nếu không, đến lúc đó, bạn trai của cô nghi ngờ cô làm sao? Tôi không muốn cô nửa chân bước vào hôn lễ, cũng bị người ta đá ra!"
Tĩnh Đồng nghe vậy, đột nhiên vui vẻ cười nhỏ, nắm chặt dây nịt an toàn, ngọt ngào nói: "Cám ơn Tổng giám!"
Trác Bách Quân mỉm cười, không có để ý cô, chỉ nắm chặt tay lái, cho xe vòng qua thôn trang, chạy ra bên ngoài, vừa ra thôn, cũng đã đi ngang qua một đường phố náo nhiệt, khắp nơi đầy hàng quán ăn vặt, vì thời tiết dần dần rét lạnh, người ta cũng xúm một chỗ ăn vặt, mùi vị cay cay, cuồn cuộn tưới tưới, còn có rất nhiều kẹo đường, màu sắc trắng, xanh, vàng, tất cả đều cắm ở trước cửa hàng kẹo, Tĩnh Đồng vừa ghé đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, vừa cắn môi dưới, nét mặt lộ ra thèm muốn ———.
Truyện Quan Trường
"Thế nào? Thích ăn à?" Trác Bách Quân vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Tôi ——— Thích ăn kẹo đường, trước kia cùng bạn trai yêu đương, mỗi buổi tối sau khi làm thêm giờ, chúng tôi vừa đi dạo chợ đêm, vừa ăn kẹo đường, rất lãng mạn ———" Tĩnh Đồng nhớ tới chuyện cũ, mặt đỏ lên, người có chút xấu hổ ———
Trác Bách Quân nghe vậy, trầm mặc cười nhỏ, dừng xe lại, cho xe tấp vào lề đường, nói: "Đi đi!"
"À?" Tĩnh Đồng không hiểu nhìn Trác Bách Quân, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì?"
Trác Bách Quân bất đắc dĩ, quay đầu, nhìn cô gái ngốc này, nói: "Đi ra ngoài mua kẹo đường!! Mua xong, nhanh trở lại!"
"Tốt!! Cám ơn Tổng giám!!" Tĩnh Đồng vui vẻ nhảy xuống xe, sau đó chạy chậm tới trước một tiệm trà sữa, đứng dưới ánh đèn màu hồng, chỉ vào một đoàn bông gòn màu trắng, nói muốn cái này ———
Trác Bách Quân cầm tay lái, quay đầu nhìn về phía Tĩnh Đồng mặc áo len cao cổ màu trắng, quần ống đứng màu vàng nhạt, bên ngoài khoác áo khoác bông vải màu trắng, đội mũ rộng vành, trong sáng, đáng yêu, chỉ vào một cây kẹo đường, vẻ mặt lộ ra kích động vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh, thở ra luồng khí trắng, mông lung, lãng mạn, hắn nhàn nhạt nhìn hai tròng mắt sáng lấp lánh của cô, còn có cái mũi nhỏ đỏ bừng, đôi môi hình cung thật đẹp, không khỏi dịu dàng mỉm cười ———
Tĩnh Đồng vừa cầm lấy kẹo đường do nhân viên phục vụ đưa, vừa vui vẻ đi về phía Trác Bách Quân, nhưng vì trong nháy mắt, xoay người, bị một đôi tình lữ va vào một phát, cô “a” một tiếng, lui về phía sau mấy bước, Trác Bách Quân rất sốt ruột nhìn cô ——— Tĩnh Đồng có chút ủy khuất đẩy mắt kính một cái, lầu bầu nhìn đôi tình lữ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cầm kẹo đường đi về phía bên này, nhưng sắc mặt cứng ngắc, đứng ở bên đường phố, sững sờ xoay người lại, theo hướng đôi tình lữ, kích động nhìn phía xa xa, trong nháy mắt cả người ngây ngẩn!
Trác Bách Quân vẫn nhìn Tĩnh Đồng, nhưng vì thần thái cô đột nhiên thất thường, cũng quay đầu, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn một người đàn ông, cao m, mặc áo len cao cổ màu trắng, quần tây màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, ôm chặt một cô gái xinh đẹp mặc áo khoác màu đỏ thẫm, vừa đi về phía trước, vừa vừa nói vừa cười ——— Hắn nhíu mày, dường như cảm thấy người đàn ông này rất quen mặt, nhìn khuôn mặt có chút đẹp trai, còn có một lúm đồng tiền cực lớn bên má trái, mới nhớ thì ra hắn là bạn trai của Tĩnh Đồng ———
Trác Bách Quân lo lắng nhìn Tĩnh Đồng, phát hiện cô gái ngốc này cầm kẹo đường, núp sau cột đá, bị sợ đến nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào nức nở ——— Tim của hắn đau nhói, liền nhanh chóng đi xuống xe, nóng nảy tức giận muốn xông về người đàn ông kia, không ngờ Tĩnh Đồng từ phía sau lưng, kéo mạnh cánh tay của hắn, khóc nói: "Đừng qua đấy!! Hắn nhất định có lý do, đừng qua đấy ——— Chúng tôi sẽ phải kết hôn ——— Có thể tối nay là một đêm cuối cùng của bọn họ ———"
"Một đêm cuối cùng?" Trác Bách Quân tức giận chỉ vào người đàn ông kia nói: "Cô nhìn dáng vẻ của hắn, giống một đêm cuối cùng sao? Tại sao cô ngốc như vậy hả? Tìm một thứ không thuộc về mình để lừa gạt tình cảm của mình!! Có thể ngày mai hắn sẽ đem cô ném đi!! Ngu ngốc!!"
Tĩnh Đồng đau lòng, ngồi xổm trên mặt đất, nhỏ giọng khóc thút thít ———
Trác Bách Quân cắn chặt răng, nhìn chằm chằm cô gái ngốc này, co rúc trên đất, giống như con mèo như vậy, hắn không nhịn được, nói với cô: "Đứng lên!! Tự mình đi tới trước mặt của hắn, hỏi cho rõ ràng! Hắn có muốn cưới hay kết thúc? Muốn kết thúc!! Vậy thì kết thúc!! Về sau đường ai nấy đi!"
Tĩnh Đồng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trác Bách Quân, có chút đáng thương hỏi: "Nếu hắn không chịu kết hôn với tôi, vậy tôi hỏi ra, không phải là mất hắn sao?"
Trác Bách Quân không thể tin được, nhìn người này, tức giận cầm điện thoại, uy hiếp ra lệnh: "Cô gọi hay không gọi?"
Tĩnh Đồng khẽ cắn môi, nước mắt lăn xuống, nhưng vẫn phải gật gật đầu, nói ———"Tôi ———"
"Lên xe gọi!!" Trác Bách Quân nắm phía sau ót cô, kéo cả người cô đi về phía xe, ném cô lên, lại đem điện thoại di động ném cho cô nói: "Lập tức!!!".