Sau mấy câu hỏi, Lý Khiêm biết được vài sở thích của Chưởng Châu, huống chi Nhiếp Yên Dung và Lý gia đã nói rõ, Nhiếp Chưởng Châu không thích kiểu người dịu dàng, nên hôm nay Lý Khiêm biểu hiện phá lệ thân sĩ khéo léo.
Chưởng Châu cũng không ghét anh ta lắm, nhưng cũng không có hứng thú quá lớn, thật ra Lý Khiêm là cậu ấm, so với những người quần áo lụa kia đã coi là đủ ưu tú.
Nhưng cô không thể nào động tâm.
Gần tuổi, có xuất thân và khuôn mặt này, đàn ông theo đuổi cô nhiều vô số kể, nhưng cô không hề có hứng thú.
Trái tim đã bị người thiếu niêm năm ấy chiếm cứ, không có cách nào chứa người khác nữa.
Khi đi vệ sinh, Nhiếp Yên Dung kéo cô hỏi: “Em gái, em cảm thấy Lý thiếu gia thế nào?”
Chưởng Châu gật đầu: “Rất tốt.”
Mắt Nhiếp Yên Dung chứa đầy nụ cười: “… Ý Lý gia rất rõ, năm nay Lý thiếu gia tuổi, là lúc nên thành gia lập nghiệp, Lý gia muốn mau tổ chức hôn sự…”
Chưởng Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chị hai trong gương, cô không khỏi đau lòng.
Cô nói cô bảo đảm sẽ giữ bí mật, cô sẽ không nói chuyện một đêm kia ra, chị hai cuống cuồng gả cô ra ngoài như vậy, là không tin cô sao?
“Chưởng Châu…”
Đáy mắt Nhiếp Yên Dung bỗng nổi lên hơi nước: “Chị biết em đang nghĩ gì, nhưng ở trong lòng chị, em là người chị để ý nhất trên cõi đời này, không có ai hy vọng em sống tốt hơn chị, Lý gia muốn cầu cạnh chúng ta, Lý Khiêm thích em, lại có ý thiết lập quan hệ với Phó gia, bọn họ chỉ có thể tâng bốc em, Chưởng Châu, em gả cho anh ta, cuộc sống đặc biệt thỏa mãn, chị hai hy vọng em hạnh phúc, em có hiểu không?”
“Nhưng em không thích anh ta.”
Chưởng Châu lẩm bẩm, không biết tại sao tim dần đau, cô không thích Lý Khiêm, không muốn lập gia đình, nếu như chị hai còn cảm thấy không yên tâm, cô có thể đi nước ngoài.
“Trên đời này có mấy cặp vợ chồng thương yêu thật chứ? Chưởng Châu, chúng ta sinh trong gia đình như vậy, không dễ tìm được tình yêu chân chính như người bình thường, Chưởng Châu, em còn nhỏ tuổi, tương lai em sẽ rõ, chị hai sẽ không hại em…”
Chưởng Châu cúi thấp đầu, cô khẽ cắn môi, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Chị hai, có phải chị không tin em không?”
Nhiếp Yên Dung không trả lời.
Chưởng Châu ngước mắt nhìn cô ta, Nhiếp Yên Dung cũng không nhìn cô, chỉ cười khổ nhìn chỗ khác.
“Chị hai, em nói với chị cả, em đi nước ngoài du học có được không?”
Trong lòng Nhiếp Yên Dung rung động, nhưng vẫn lắc đầu.
Nhiếp Minh Dung quan tâm Nhiếp Chưởng Châu bao nhiêu, cô ta rõ hơn ai khác, chị cả tuyệt đối không thể nào để cho Chưởng Châu rời khỏi tầm mắt chị ấy.
Đây cũng là nguyên nhân năm đó cô ta ra nước ngoài học, còn Chưởng Châu học đại học ở trong nước.
Ba mẹ không nỡ, chị cả cũng không nỡ, không giống như cô ta, cho dù có đi hay không, người nhà đều không lo lắng.