Biên tập: Mặc Nhiên
————————————————
Đình viện phủ đầy tuyết, mặt đất bao trùm một màu trắng chói mắt, trên nền tuyết dày chừng nửa tấc in đầy những dấu bàn chân.
Một tiếng quát nhẹ vang lên, tuyết bám trên nhánh cây đồng loạt tuôn rơi, tiếp đó một thân ảnh mạnh mẽ lưu loát trở mình giữa không trung, tư thế rất đẹp, mũi chân điểm nhẹ trên mặt tuyết, cả người nhảy lên cao hơn một trượng, sau đó rơi xuống hành lang quanh co trong đình viện.
Chỉ thấy người này một thân trang phục hắc sắc, khiến thân hình cao gầy càng ra vẻ tuấn bạt, tỉ mỉ nhìn đến ngũ quan, thật đúng là một thiêu niên tuấn lãng khiến người khác không thể không tán thưởng!
Ba, ba, ba
Đột nhiên truyền đến một tràng vỗ tay tán thưởng, thiếu niên theo tiếng động nhìn lại, tuấn dung đoan chính nghiêm nghị, nhưng khi phát hiện người đến là ai, trên má lập tức lộ ra lún đồng tiền hồn nhiên.
“Phụ hoàng—–”
Phượng Vũ đột nhiên tỉnh giấc, mở mắt nhìn bốn phía chung quanh, mới phát hiện nguyên lai mình đã ngủ gục bên thư án.
Mới vừa rồi… là mộng.
Phượng Vũ tâm tình phức tạp nhíu nhíu mày —- chuyện đã nhiều năm trôi qua như thế, tại trong mơ lại rõ ràng đến lạ.
Khuôn mặt mang theo một chút nét trẻ con của thiếu niên trong mộng từ lâu đã bị thần tình trầm ổn nội liễm thay thế, nhưng mà, y vừa cảm nhận được trong mơ, lúc thiếu niên tươi cười chạy về phía y, lòng y tràn đầy vui sướng, thậm chí y còn nhớ rõ khi đó mình đã dang rộng hai tay, tiếp được thiếu niên bổ nhào vào lòng mình…
Phượng Vũ đột nhiên cảm thấy mờ mịt, vô thức dang rộng hai tay —- trống rỗng.
Hiện tại trong vòng tay y không có gì cả, không có thiếu niên tươi cười sáng lạn, không có thân thể ấm áp, không có đôi mắt chân thành tha thiết, cũng không có tiếng thiếu niên hân hoan gọi mình.
Y siết chặt nắm tay thành quyền, nhãn thần đột nhiên bạo liệt.
Sai! Không nên nhớ lại, không nên lưu luyến những thứ này!
Phượng Vũ triệt để tỉnh táo lại, biểu tình mờ mịt mê mang vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác, lúc này khuôn mặt y lãnh đạm đến nhìn không ra vết tích.
Y sờ chung trà trong tay, cảm giác lạnh lẽo tiền gọi người đến đổi chung khác, đưa mắt nhìn mới nhớ trước đó y bảo muốn thanh tĩnh nên cho lui toàn bộ nô tài khỏi ngự thư phòng.
“Người đâu.” Y hướng ngoài cửa hô to.
Lập tức có một đạo nhân ảnh ngoài cửa khom người trả lời, “Hoàng thượng có gì phân phó?”
“Chuẩn bị một chén trà sâm đem vào.”
“Vâng, nô tài đi ngay.”
Phượng Vũ cầm lấy tấu chương hôm nay các quan viên vừa trình lên, chuyên chú nhìn, cho dù có thấy những chỗ không hài lòng, nét mặt vẫn là bất động thanh sắc, thẳng đến lúc ánh mắt chạm đến ngày trình tấu chương, hai hàng lông mày liền không tự chủ nhướn lên.
Chỉ chớp mắt, Phượng Quân đã rời khỏi được mười ngày. Đêm trước đó hạ xuống trận tuyết đầu đông, mặt đất chỉ bao phủ bởi một tầng tuyết mỏng, mà hiện tại, nếu không phải ngoài ngự thư phòng có người ngày ngày quét tuyết, chỉ sợ nửa bước cũng khó đi.
Phượng Vũ trong lòng thầm tính, nếu một đường vô sự, lúc này hẳn Phượng Quân đã tiến nhập biên cảnh Thanh Long quốc rồi, người y phái đi mấy ngày trước hẳn cũng sắp trở về báo cáo tình huống.
Chìm vào suy tư, Phượng Vũ cũng không còn tâm tình xem tấu chương nữa, tiện tay đặt sang một bên.
Nghĩ đến ngày ấy Thanh Long sứ giả nói, quốc quân nước họ định sẽ đem tam công chúa gả cho Phượng Quân, còn nói gì mà tam công chúa mỹ danh lan xa, Phượng Vũ không khỏi hừ lạnh, thầm nghĩ Thanh Long là chỗ man di mọi rợ, tìm đâu ra mỹ nhân? Nếu nói về mỹ nhân thế gian hiếm gặp, mấy công chúa của y mới là mỹ nhân chân chính, công chúa của Thanh Long sao có thể sánh được chứ? Phượng Quân từ nhỏ nhìn chán dung nhan mỹ miều của mấy công chúa, bây giờ nhìn đến Thanh Long công chúa, y không tin hắn có thể nhìn ra được gì mà thiên nhân chi tư!
Bất quá, cho dù Thanh Long công chúa có xấu xí, nàng cũng có thể cùng Phượng Quân kết hợp, còn mấy công chúa của y, vô luận nói thế nào đều là muội muội của Phượng Quân, cho dù y có muốn mặc kệ thiên hạ đàm tiếu, chiêu Phượng Quân làm phò mã cũng không được…
Bỗng nhiên ý thức được mình bắc đầu nảy sinh những ý niệm hoang đường, Phượng Vũ hung hăng vỗ mạnh vào tay vịn trên long ỷ, thanh âm cứ thế quanh quẩn trong thư phòng rộng lớn.
Chết tiệt, y cư nhiên lại đang suy tính cách đoạt lại Phượng Quân? Quả thực hoang đường! Buồn cười!
Nhất định là bị giấc mộng vừa rồi ảnh hưởng! Bằng không y tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối không —-
“Hoàng thượng, trà sâm đã chuẩn bị xong.” Ngoài cửa vang lên thanh âm lanh lảnh đặc biệt của cung nhân.
“Tiến đến! Nhanh lên cho trẫm!” Phượng Vũ cấp thiết nói, y nhất định là ngủ đến hồ đồ rồi, nếu không sẽ không có những ý niệm như vậy trong đầu, y phải để chính mình tỉnh táo lại!
Thái giám cúi thấp đầu, bước nhanh đưa trà sâm đến tay Phượng Vũ.
Phượng Vũ cầm lấy chung trà, nhìn cũng không nhìn, một hơi uống cạn, uống xong đặt mạnh chung xuống, ngã người về sau tựa vào long ỷ, chậm rãi bình ổn khí tức tán loạn.
Y gần đây nhất định là quá mệt mỏi nên mới có mấy ý niệm kỳ quái như thế, đúng vậy… đúng thật là… mệt chết đi được… Không ai bang trợ, không ai chia sẻ trọng trách trên vai… Y là quân vương của một quốc gia, vô luận thế nào cũng không thể thư giãn, không thể để bản thân phạm sai lầm…
Y bắt đầu cảm giác mí mắt nặng trĩu, tâm tư hỗn loạn, liền cố gắng trừng to mắt, quan sát thái giám đứng bên cạnh.
Thái giám sợ hãi nhìn y.
Phượng Vũ vỗ trán, chất vấn, “Ngươi là ai? Tên gì? Sao trước đây trẫm chưa từng gặp ngươi… Còn Vương công công đâu?”
Phượng Vũ cố gắng níu giữ một tia lý trí cuối cùng, nhớ tới trước nay ăn uống gì đó đều phải qua tay Vương công công kiểm tra trước rồi mới trình lên, nhưng đã quá muộn màng.
Quân vương mỹ lệ khép mắt lại, rơi vào giấc ngủ trầm sâu.
Giờ tý, đêm khuya nhân tĩnh, cửa lớn đóng kín, ánh lửa dịu dàng của ngọn nến bị gió lạnh mang theo chút vụn tuyết thổi đến chập chờn.
Một đôi tay nhẹ nhàng khép lại cửa sổ, ngăn cản phong tuyết bên ngoài quấy nhiễu đến người nằm trên long sàng.
Xoay người, khuôn mặt của chủ nhân đôi tay hiện lên trong ánh nến, ngũ quan anh tuấn, nhưng giữa trán lại in hằn phiền muộn.
Hắn nhìn người trên giường, từng bước một chậm rãi tới gần, cử động tựa hồ có chút sợ sệt, mặc dù trên thực tế, hai chữ sợ sệt tuyệt đối không thích hợp dùng trên người hắn.
Bởi vì hắn là tướng quân dũng mãnh nhất Hỏa Phượng quốc — Phượng Quân.
Nhưng mà, giờ khắc này hắn lại sợ tiếp xúc với đôi mắt sắp tỉnh lại kia.
Lần này, sợ không phải vì những hận ý Phượng Vũ dành cho hắn, mà sợ vì hắn đã không tiếc khơi mào chiến tranh giữa hai nước, quay trở về đây, mọi chuyện lúc này đã là không thể phản hồi.
Vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào dung nhan tuyệt mỹ đang say ngủ, cảm giác chân thật nơi bàn tay khiến trong nét cười khổ của Phượng Quân lộ ra một tia thoải mái.
“Thế gian này còn ngài tồn tại, ta sao lại cam tâm thú người khác làm bạn đời cho được chứ?” Hắn thấp giọng nói.
Có lẽ Phượng Vũ sao cũng không thể tưởng tượng nổi quyết định này của hắn.
Mười mấy ngày trước, hắn đúng là theo đoàn quân đi đến Thanh Long, nhưng từ trước khi đi, hắn đã thông suốt một việc. Cùng với chờ đợi không có kết quả, chi bằng cá chết lưới rách một phen.
Hóa công tán trong thân thể, kỳ thực lúc nào hắn cũng có mang theo giải dược đề phòng, nhưng vì muốn Phượng Vũ yên tâm nên mới không dùng. Nay công lực đã khôi phục, rất nhiều chuyện tình trước kia không thể làm hiển nhiên là có thể làm được.
Đêm trước khi rời cung, hắn âm thâm đi gặp Mẫn phó tướng, lệnh phó tướng cử người ở lại đô thành nội ứng cho hắn. Khi bọn hắn đến biên cảnh, vào khu vực trọng quân Hỏa Phượng quốc đồn trú là lúc hắn lấy ra binh phù có thể sai sử vạn quân, dùng danh nghĩa Hỏa Phượng quân vương giết Thanh Long sứ giả, bắt toàn bộ số lượng binh lính Thanh Long vốn không đông đảo gì mấy. Ngày thứ hai, hắn đem thủ cấp của Thanh Long sứ giả giao cho tướng lĩnh Thanh Long đến đón rễ, chính thức tuyên chiến với Thanh Long quốc.
Khi Thanh Long tướng lĩnh thấy thủ cấp, tự nhiên sẽ cho rằng tất cả sự tình đều là Phượng Quân vâng lệnh Phượng Vũ, giả đồng ý hòa thân để hạ nhục Thanh Long quốc bọn họ, liền hạ chiến thư, tuyên bố phải san bằng Hỏa Phượng, rửa nỗi nhục này.
Quả thật, mọi chuyện hắn làm, Phượng Vũ ở kinh thành xa xôi hoàn toàn không biết gì cả. Hắn phân phó Mẫn phó tướng phong tỏa hết mọi tin tức, giết chết người Phượng Vũ phái đi giám thị, tối trọng yếu là, binh phù trên tay hắn hoàn toàn là thật, bởi vậy không ai hoài nghi hắn, không ai biết hắn kỳ thực đã phản bội quân vương.
Nhưng mà, sự tình có thể thuận lợi như vậy, điều then chốt nhất là Phượng Vũ không phát hiện hộp gỗ hắn giao nộp hoàn toàn trống không, bên trong căn bản không có binh phù!
Hắn nguyên bản không muốn làm tới nước này, hắn đã nghĩ, chỉ cần Phượng Vũ phát hiện bí mật trong hộp gỗ, hắn sẽ thu tay, đồng ý thật sự đi hòa thân, thế nhưng vì sao Phượng Vũ lại không phát hiện? Vì sao chứ?
Là Phượng Vũ tạo cho hắn cơ hội, vậy thì, hắn trở về.