Khi ngồi trên chiếc xe hãng Volkswagen của Cố Thanh, Lộc Lộc vẫn còn đang mơ hồ. Cảm giác duy nhất chính là thao tác lái xe của idol nhà mình trâu quá trời quá đất, lúc lên xe cô không hề cảm thấy đây là Volkswagen mà còn tưởng là Maserati cơ đấy.
Mãi cho đến khi Cố Thanh bảo cô tự thắt dây an toàn rồi hỏi cô định đi đâu, Lộc Lộc mới hậu tri hậu giác nhận ra “Mẹ ơi đời này lại có thể được ngồi trên xe của idol mình yêu nhất mẹ nói xem có kỳ diệu không!!!!”
Cố Thanh thấy cô gái nhỏ đang ngẩn người nên hỏi lại một lần nữa: “Ừm? Cô bé muốn đi đâu đây?”
“Vinh Huy Tân Uyển!” Lộc Lộc nhanh chóng hoàn hồn, trả lời vô cùng ngoan ngoãn, “Có làm phiền thầy Cố không ạ? Em có thể tự bắt xe bus cũng được.”
“Không phiền, về tình hay về lý thì vẫn nên đưa em về.” Cố Thanh cười điềm đạm, trả lời còn có tí giống người [], “Để một cô gái nhỏ về một mình không an toàn, lúc nãy em chạy nhanh quá, tôi chưa kịp phản ứng.”
[] Nguyên văn là “人模人样” (Nhân mô nhân dạng): Cũng còn giống người, thường mang nghĩa châm biếm.
Vương Sóc thầm rít gào: Bớt xạo đi anh giai!! Vừa rồi anh còn định ăn rồi thanh toán xong mới đi đó!!!!!
Lộc Lộc cảm động sâu sắc, cảm thấy idol nhà mình là người tốt nhất trên đời.
Lúc này Cố Thanh đang liếc nhìn tấm poster trong tay Lộc Lộc, lơ đãng hỏi, “Đó là gì thế? Ừm? Viết cái gì không thể xem được à?”
Đầu óc Lộc Lộc vẫn còn đang rối bời cho nên rơi vào trạng thái hỏi gì đáp đấy, nghe thế vậy bèn ngoan ngoãn cầm poster, đọc từng chữ bên trên: “Đàn ông mạnh mẽ, thực lực thẳng tiến, mỗi lần đều sảng khoái tinh thần, mỗi lần đều vô cùng tuyệt vời. Sức mạnh tiến quân thần tốc, khiến bạn trở thành một người đàn ông thực thụ.”
Vương Sóc:????!!!!
Cố Thanh: ………………
Sau khi phản ứng lại mình vừa nói cái gì, Lộc Lộc vội vàng gập tấm poster lại, nắm chặt trong tay để Cố Thanh không thể nhìn thấy bức ảnh trên poster. Cô mím môi, sau đó bắt đầu tự hỏi bản thân xem phải giải thích nguyên nhân cầm một đống poster bổ thận tráng dương làm gì. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, dung lượng não ít ỏi của cô chợt lóe lên một câu trả lời: “À, cái này em cần. Khụ khụ, anh hiểu mà.”
…………….
Vương Sóc nở một nụ cười giả trân đầy phối hợp: “Ha ha ha, hề hước ghê ha ha ha ha ha ha.”
Tiện thể khen một câu: “Nữ trung hào kiệt nữ trung hào kiệt.”
“Vậy à,” Thật ra Cố Thanh chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, đôi mắt vẫn cong cong, nụ cười vẫn dịu dàng như trước, anh một mặt đánh tay lái, mặt khác đưa tay ra – vẫn dịu dàng nhưng không có cách nào từ chối – rút tấm poster trong tay Lộc Lộc rồi ném lên chỗ để chai nước, giọng anh đầy ý cười, có hơi trầm thấp, còn mang theo ý trêu chọc người ta, “Nghe lời thầy, em không cần.”
Mặt Lộc Lộc đỏ lựng.
Mẹ ơi đến cái dũng khí cầm tấm poster kia lại cô cũng không có.
Lộc Lộc xuống xe, Cố Thanh dừng xe ở một chỗ khác xong, ném tấm poster kia vào lòng Vương Sóc. Anh châm một điếu thuốc, chậm rãi lên tiếng: “Tôi nổi ghê luôn ha.”
Vương Sóc run cầm cập.
“Thế mà có thể đại ngôn cho thuốc bổ thận tráng dương,” Cố Thanh tỏ vẻ vui mừng, “Cũng thành công gây hại cho những đóa hoa tương lai của Tổ quốc. Hôm nay còn có một đóa hoa nhỏ ngồi trên xe tôi và nói cô bé cần nó. Cậu nói xem có cảm động hay không?”
Vương Sóc lập tức: “Không dám không dám cảm động không dám cảm động!”
Giữa làn khói lượn lờ, Cố Thanh lườm Vương Sóc một cái qua tấm gương chiếu hậu. Ngón giữa của anh thon dài khớp xương rõ ràng, cái tư thế kẹp điếu thuốc vô cùng tao nhã, cái liếc mắt vẫn mang theo ý cười, người đàn ông ba mươi tuổi thành thục gợi cảm, giờ khắc này quả thật có thể lấy mạng người ta.
“Tôi sẽ tra! Lập tức tra!”
Cố Thanh gật đầu ừ một cái, Vương Sóc lập tức nói tiếp, “Kiện! Kiện ngay và luôn! Trời lạnh rồi, kiện hắn ta phá sản thôi!”
Cố Thanh lúc này lại đổi chủ đề: “Kịch bản Khúc Tang Đồng đưa tôi xem, cậu đã bàn bạc với cô ấy chưa?”
“Xong xuôi rồi, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra,” Vương Sóc còn đang ước gì Cố Thanh đổi đề tài, “Anh rất thích kịch bản này nhỉ.”
“Cũng được, khá là thú vị,” Cố Thanh dập tắt điếu thuốc, khởi động xe, còn phân phó Vương Sóc, “Trước khi bắt đầu quay, tôi muốn gặp biên kịch, cậu đi hỏi Khúc Tang Đồng xem có tiện hay không.”
[U U: Nói ra sợ cậu không tin. Idol nhà tớ, nam thần của tớ, thầy Cố của tớ, đi xem mắt với tớ! Còn đưa tớ về nhà nữa!]
[Đồng đội heo: Đúng vậy, tớ không tin.]
[U U: Còn bị anh ấy nhìn thấy tớ nhặt poster quảng cáo đồi trụy của ảnh. Huhu quạo thiệt sự, tên không có đạo đức nào dám lợi dụng idol của tớ! Tớ thấy poster của anh ấy bị dẫm trên mặt đất mà lòng đau như cắt.]
[Đồng đội heo: Cậu mau tỉnh lại đi U U.]
[U U: Idol nhà tớ sao có thể cần bổ thận tráng dương được! Quạo!]
Lộc Lộc tưởng tượng đến cái câu Cố Thanh nói với mình “Nghe lời thầy, em không cần” thì tim đập bình bịch, ui chao mẹ ơi, mị lực đến từ người đàn ông trưởng thành mlem chết người.
Lộc Lộc đang nói chuyện phiếm với bạn thân, Khúc Tang Đồng đột nhiên nhắn tin wechat cho cô, nói diễn viên cho kịch bản của cô đã được định rồi.
Tim Lộc Lộc hẫng một nhịp, nhanh chóng nhắn lại: Ai vậy ạ?
Kịch bản này được Lộc Lộc viết vào năm tư đại học, về một trò chơi giết người trong trốn thoát khỏi căn phòng bí mật, trò chơi về tâm lý, về nhân tính, trong quá trình đó không ngừng lật ngược thế cờ, kết cục rất là thảm thiết. Nhìn tổng thể, đây là kịch bản phim có ý tưởng vô cùng tài tình và ngoạn mục. Lộc Lộc là tác giả, nhanh chóng được coi trọng, Khúc Tang Đồng là người phụ trách tổ biên kịch của đoàn phim.
Bộ phim có tên là , đang trong giai đoạn tuyển chọn diễn viên. Đối với nam chính của bộ phim, nam chính là một tên tâm thần đầy mâu thuẫn, loại người rất phức tạp, rất khó để có thể diễn tốt cho nên việc chọn nam chính vô cùng quan trọng. Thật lòng, nếu có thể, cô hy vọng thầy Cố sẽ diễn vai này, idol mình thích diễn kịch bản mình viết! Ngẫm lại thấy hạnh phúc biết bao.
Một lát sau Khúc Tang Đồng trả lời cô: Cố Đạo.
Sau khi thấy rõ người được chọn, Lộc Lộc suýt thì không cầm nổi điện thoại của mình: Thật sao????
[Khúc Tang Đồng: Thật, lừa cô làm gì, đạo diễn cũng có ý với anh ấy, đã bàn bạc với anh ấy rồi, hôm qua đã ký hợp đồng.]
Đời này thật sự không còn gì luyến tiếc! Lộc Lộc nghĩ cô và thầy Cố thật là có duyên, fan làm được đến trình độ như cô chắc chẳng có mấy ai! Cái loại duyên phận này chín bỏ làm mười thì chẳng phải chính là nam nữ chính trong phim truyền hình chẳng mấy chốc sẽ kết hôn đấy à!
[Khúc Tang Đồng: Cố Đạo nói muốn gặp biên kịch, cô xem chừng nào thì cô rảnh?]
Tâm trạng Lộc Lộc mới vừa yên tĩnh trở lại, thấy vậy lập tức run lẩy bẩy, di động mới mua ba tháng trước cũng vì vậy mà hi sinh anh dũng.