Sau mười mấy giây trôi qua, đèn tín hiệu ngay lập tức chuyển xanh, dòng người đông đúc, vội vã lướt ngang qua người anh, nhưng anh lại không dám bước tới gần, chỉ chôn chân tại đó nhìn về phía cô. Vào rất nhiều năm về trước, bánh xe số mệnh của họ đã có hai lần giao nhau, tình cờ mà ngắn ngủi, sau đó quỹ đạo cuộc đời của anh và cô đã từng giống nhau, nhận lời mời học từ trường đại học hàng đầu trên thế giới, rồi lại thành danh trên phố Wall, chỉ có điều cô bước đi nhanh hơn anh một chút, anh tới muộn hơn một chút. Cũng từ lúc đó trở đi, bọn họ lại “mỗi người một ngả”, mãi cho đến khi anh về nước, trở lại Trần gia, gặp lại được cô. Hiện giờ, anh chỉ đứng cách cô tầm mười mấy mét, lẳng lặng nhìn cô lẫn trong đám đông ở đằng kia. Lúc này, Trần Mộ Bạch cuối cùng cũng tin rằng, những cuộc gặp gỡ trên thế gian này đều là cửu biệt trùng phùng. Cả cuộc đời sau này của anh điều cần làm nhất là những tháng ngày về sau sẽ không khiến cho bóng hình lẻ loi đó của cô phải cô đơn thêm nữa.
Cố Cửu Tư có thể cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của anh, độ cong trên khóe môi dần dần giảm bớt, cô rũ mắt xuống, không biết nên làm gì nữa.
Cô cảm thấy chột dạ, những chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc chắn anh đã biết rồi, nhưng cô không đoán được anh sẽ phản ứng như thế nào. Đối mắt với nhau chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt anh chợt sáng chợt tối, càng khó đoán ra được tâm tình.
Cô đang cúi đầu suy nghĩ nên không biết anh đã bước tới trước mặt mình từ lúc nào. Cố Cửu Tư cảm nhận được ánh nhìn đầy áp lực về phía mình nên mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt dịu dàng, ôn hòa của anh. Cô còn đang không biết phải nên phản ứng lại như thế nào, thì ngay lập tức đã bị anh kéo vào trong lòng. Anh kéo đầu cô vào sát ngực mình, rồi siết chặt vòng ôm.
Trần Mộ Hiểu ngây ra, sau đó ngay lập tức bật cười, Đoàn Cảnh Hi đứng ở một bên thì chỉ lẳng lặng nhìn về phía đó.
Cố Cửu Tư ngây ra trong vòng tay của anh. Khi cô có thể ngửi thấy hơi thở thanh mát của anh quẩn quanh nơi đầu mũi, khi hơi ấm từ cơ thể anh dần dần bao trọn lấy cô, lúc ấy cô mới thực sự tin rằng anh đã đến đây tìm mình. Sự uất ức kìm nén trong lòng đã lâu dường như đều xông lên trong nháy mắt, cô dựa vào trước ngực anh rất lâu mới nhớ ra phải vòng tay ôm lấy.
Từ trước đến nay, Cố Cửu Tư không phải là người chủ động, giờ khắc này lại có thể hoàn toàn giao phó bản thân mình cho người đàn ông đầy tâm cơ nhưng cũng thâm tình này.
Mọi người vội vã lướt qua, thỉnh thoảng dừng chân lại nhìn một đôi tình nhân đang ôm lấy nhau, sau đó mỉm cười đầy vui vẻ rồi lại nhanh chóng bước đi.
Đoàn Cảnh Hi liếc mắt ra hiệu cho Trân Mộ Hiểu, hai người họ cũng nhanh chóng rời khỏi đó .
Trần Mộ Hiểu vốn dĩ luôn rất thương đứa em trai Trần Mộ Bạch này, đương nhiên cô cũng thích Cố Cửu Tư, thế nên kết cục này khiến cô rất hài lòng, chỉ là…
Cô thầm quay đầu liếc nhìn Đòan Cảnh Hi đang ngồi lái xe, tuy rằng vẻ mặt của anh vẫn rất trấn tĩnh nhưng dường như lại không được tập trung cho lắm. Cô không quen thân với người “Chú” này cho lắm, nên càng không đoán được cảm giác mà người đàn ông này dành cho Cố Cửu Tư là như thế nào, dường như anh vẫn là Đoàn Vương gia cao quý, khiêm nhường, lại giống như trong lúc vô tình, anh đã có một sự thay đổi nào đó.
Điện thoại đặt cố định ở giá đỡ trước xe đã rung lên rất lâu nhưng anh không hề chú ý tới, vô cùng chú tâm vào con đường trước mặt mình. Trần Mộ Hiểu suy nghĩ một lúc rồi giả vờ như không biết gì cả, có lẽ Đoàn Cảnh Hi cũng đang coi cô như không hề tồn tại.
Sau khi đưa Trần Mộ Hiểu trở về, Đoàn Cảnh Hi mới cầm điện thoại lên nhìn, đúng lúc có điện thoại tới. Anh ngừng một lát sau đó nhận điện, nhưng không nói gì, điều này ám chỉ rằng tâm trạng anh đang không được tốt lắm.
Thư ký cẩn thận thông báo lại mọi chuyên, “Bộ trưởng, bà Thư muốn gặp anh, hình như có chuyện gấp.”
Đoàn Cảnh Hi nhanh chóng trả lời, “Không gặp.”
Cậu đã ở bên cạnh Đoàn Cảnh Hi biết bao nhiêu năm, rất hiếm khi mới thấy anh từ chối dứt khoát như vậy, ngập ngừng một lát sau đó lại nhỏ giọng nói tiếp, “Bà Thư vẫn đang đợi trước của nhà anh, nếu như anh không muốn gặp vậy thì tạm thời đừng quay về nhà, văn phòng cũng vậy.”
Đoàn Cảnh Hi im lặng nghe hết, không nói có đồng ý hay không đã cúp điện thoại, đến ngã tư tiếp theo thì đột ngột quay đầu, nhưng lại không biết mình sẽ đi đâu.
Trong cuộc sống trước đó của anh, chưa bao giờ anh cần phải trốn tránh một người nào đó, anh rất giỏi trong việc đối mặt, trò chuyện với người khác, có thể cương quyết có thể nhã nhặn, cương nhu kết hợp, kiểu gì cũng thuận lợi. Thế nhưng ngày hôm nay, anh lại bị đứa cháu gái mà mình quan tâm từ bé đến lớn và cả người chị ruột thân thiết của mình giăng một cái bẫy, khiến trái tim anh thực sự cảm thấy lạnh lẽo.
Trời đã vào đầu hạ, những khóm hoa mà Trần Phương trồng trước nhà đã bắt đầu hé nụ, trước những khóm hoa ấy có một chiếc xích đu mà mấy năm trước Đường Kính đã tặng cho Cố Cửu Tư để lấy lòng, từ lúc nó được đặt ở đó cho tới giờ, Trần Mộ Bạch luôn cảm thấy ngứa mắt, thỉnh thoảng đi qua nơi đó là lại đá vài cái. Nhưng hiện giờ, hai người đang ngồi ở trên chiếc xích đu ấy, Cố Cửu Tư dựa hẳn vào lòng anh, gió đêm nhẹ nhàng thổi thỉnh thoảng làm lay động, khiến cho sự khó chịu ấy trong lòng anh hoàn toàn biến mất.
Trong vườn chỉ để lại một ngọn đèn, khắp nơi đều là ánh đèn vàng mông lung ấm áp, hai người im lặng tựa vào nhau, không ai nói chuyện.
Trần Mộ Bạch bất giác lại vuốt ve cổ tay phải của cô, Cố Cửu Tư cúi đầu xuống nhìn, đột nhiên lên tiếng hỏi, “Anh để ý đến nó lắm sao?”
Giọng nói của Trần Mộ Bạch trên đỉnh đầu cô từ từ vang lên, còn mang theo sự đau xót, “Chuyện này bản thân anh không quan tâm, nếu như là người khác, anh càng không để ý. Cho dù là bản thân mình bị, anh cũng không để bụng, thế nhưng nếu như nó xảy ra với em, thì anh rất để ý.”
Xảy ra một chuyện lớn như vậy, cô biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng cô không khóc, cũng không làm loạn, lúc nãy khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô lấp lánh, rõ ràng muốn chạy qua, muốn anh an ủi thế nhưng cô vẫn cố gắng kiềm nén lại, hai mắt đỏ hồng lên rồi thôi. Anh biết cô sợ sẽ làm anh khó xử, thế nên anh mới cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
Thế nhưng Trần Mộ Bạch càng hiểu rõ điều này, anh lại càng khó có thể làm được.
Quá khứ của cô anh không thể có mặt, những chuyện đau đớn của cô anh không thể ngăn cản, những gì anh có thể làm được chắc cũng chỉ là giúp cô chữa trị bàn tay này, không để những ám ảnh từ quá khứ đeo bám lấy cô nữa.
Sự “để ý” này của anh khiến Cố Cửu Tư cảm thấy vô cùng cảm động, cũng cảm thấy trong lòng đau xót, cô đã từng tiếc nuối, tuyệt vọng, đau thương và cả không cam tâm khi bàn tay này bị thương thế nhưng chỉ vì những lời này của anh mà chợt tan thành mây khói. Một bàn tay khác của cô đặt lên tay anh, dường như để trấn an anh, “Một ngày trước khi ba em xảy ra chuyện có đánh mạt chược với người ta, vì đều là bạn bè nên ông không quá nghiêm túc, lúc gần kết thúc, không chú ý nên hồ được học sĩ. Những người đánh mạt chược đều biết một quy định bất thành văn rằng đó là bài tuyệt mệnh, không thể hồ được. Ba dành hơn nửa đời mình để sống với những lá bài, nên không để ý đến những chuyện này. Kết quả là ngày hôm sau quả thực xảy ra chuyện, có một số chuyện thực sự là do số phận, đây là số phận của em, thế nên anh đừng để trong lòng. Anh nghĩ xem, nếu như không có những chuyện đó xảy ra, em sẽ không thể gặp được anh”
Cô không nhìn thấy được anh khẽ chau mày, một lúc sau mới khẽ thì thầm vài câu gì đó, “Chỉ cần em có thể sống thật tốt và an bình, anh nguyện rằng không gặp được em. Dù cả đời không gặp, chỉ nguyện em được bình an.”
Câu cuối cùng anh nói rất chậm rất nhỏ, khiến cho trái tim cô cảm thấy mềm mại đến vô cùng. Cô cảm thấy giọng điệu của anh khác lạ, nên ngồi thẳng dậy quay đầu nhìn anh, hai mắt hơi đỏ nhưng vẫn cố ý mỉm cười xuyên tạc ý của anh để chọc cho anh vui, “Anh thực sự không muốn gặp em sao?”
Anh nhẹ nhàng cài lại những lọn tóc bị gió thổi bay của cô, bàn tay nhẹ nhàng áp lên má nâng gương mặt của cô, ánh mắt lấp lánh dịu dàng như nước nhìn cô, từ từ lên tiếng, “Chúng ta là cùng một loại người, thứ chúng ta cần không phải là sống chết có nhau đầy giả dối, mà là những điều thiết thực nhất khiến cho cả hai có thể sống thật tốt. Nếu như những gì đã qua không xảy ra, chỉ cần em sống thật tốt, anh có thể chấp nhận việc chúng ta không thể ở cạnh nhau.”
“Thế nhưng em không thể chấp nhận…” Cô rũ mắt xuống, ngại ngùng ngấp ngứ lên tiếng, lại dường như nhớ ra điều gì, “Đúng rồi, lần trước anh đã từng hỏi vì sao hệ thống miễn dịch của em lại bị suy hại nghiêm trọng như thế, đó là bởi vì…”
Mọi chuyện về cô anh đều biết hết rồi, chắc chỉ còn lại duy nhất chuyện quan trọng này thôi, cô muốn đích thân mình nói với anh, chỉ là cô còn chưa kịp mở lời, đã bị nụ hôn của anh cướp mất.
Anh ít ki dịu dàng đến vậy, ngậm chặt lấy đầu môi cô, thận trọng không dám dùng quá nhiều sức, giống như sợ sẽ làm cô bị thương nhưng lại không nỡ buông ra. Nụ hôn mang theo sự đau xót, thương tiếc và cả lưu luyến, khiến cho nụ hôn càng trở nên sâu thêm. Chóp mũi khẽ chạm lấy nhau, cảm nhận được hơi thở của đối phương. Cô cũng hiếm khi ngoan ngoãn đến vậy, mặc dù vẫn trúc trắc nhưng đã chủ động đáp lại anh, khiến cho đáy lòng anh tê dại đến đau đớn.
Trần Mộ Bạch càng lúc càng siết chặt lấy cô hơn, chặt đến mức Cố Cửu Tư có thể cảm nhận được sự run rẩy của anh, dường như anh muốn cô có thể hòa nhập vào tận xương cốt của mình, không thể nào rời xa được nữa.
Một lúc sau, hai người họ mới tách ra, tựa trán nhau, mười đầu ngón tay quấn lấy, lưu luyến không rời, ngay đến cả hơi thở và sắc đỏ ửng trên gương mặt cũng giống nhau đến thế.
Một lúc lâu sau Trần Mộ Bạch mới lên tiếng, “Hôm nay anh đã về Hoa viên Vương phủ, nên đã biết hết mọi chuyện rồi. Em không cần nhắc lại, sẽ không còn ai biết được nữa.”
Cố Cửu Tư dường như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể thành câu.
Khi hai người họ dắt tay nhau đi lên lầu, có thể là do cảm xúc của Trần Mộ Bạch tối nay quá sa sút, Cố Cửu Tư muốn khiến anh có thể vui lên, hoặc cũng có lẽ Cố Cửu Tư vì muốn chứng minh bản thân mình đã hoàn toàn buông xuống được mọi chuyện rồi nên đã kéo Trần Mộ Bạch đi về phía gác xép.
Vừa lên trên, trước mắt Cố Cửu Tư là một màu đen thăm thẳm, dưới ánh trăng lấp lóe kia cô híp mắt lại cố nhìn gì đó nhưng mãi cũng không nhìn thấy gì cả, nên đành giật tay Trần Mộ Bạch, “Dẫn em đến chỗ đàn dương cầm đi.”
Lần trước khi anh dẫn cô lên đây đàn dương cầm, anh không hề biết tay phải của cô bị thương, bằng không anh sẽ không bao giờ nhắc đến “đàn dương cầm” trước mặt cô, càng không bao giờ đàn một khúc nhạc nào đó trước mặt cô. Ngay khi bước vào căn gác nhỏ này, anh hối hận, sao anh lại có thể đưa cô đến đây nữa chứ.
Anh đứng nguyên tại chỗ không động đậy, “Em định làm gì.”
Giọng nói của Cố Cửu Tư trong bóng đêm dường như còn mang theo chút hưng phấn, “Thật ra, chỉ cần một tay thôi em cũng có thể đàn được, em nhớ cô Nhan có dạy em một bản nhạc, cô ấy nói bản nhạc đó cô ấy viết tặng cho con trai mình, trước đây em đã từng luyện qua, bây giờ đàn cho anh nghe.”
Trần Mộ Bạch chỉ im lặng một lát sau đó dắt Cố Cửu Tư đi về phía trước, chuẩn xác tìm được vị trí của chiếc đàn dương cầm, sau đó đỡ cô ngồi xuống ghế băng, sau đó đứng ở bên cạnh.
Đã rất lâu rồi Cố Cửu Tư không ngồi trước đàn dương cầm, đột nhiên cảm thấy hơi căng thăng, theo thói quen nhấc cả hai tay lên sau đó mới chợt nhớ ra, những ngón tay đặt trên phím đàn rất lâu nhưng không nhấn xuống, một lát sau cô mới lặng lẽ thu tay phải lại, ngượng ngùng ngẩng đầu cười với Trần Mộ Bạch, “Quen rồi.”
Thật ra, chỗ này quá tối, Trần Mộ Bạch không nhìn thấy gì được, cô nói xong mới nhận ra điều này.
Thế nhưng Trần Mộ Bạch chắc đã đoán ra được điều gì, anh không hỏi gì cả, bước tới vài bước rồi ngồi xuống bên cạnh cô, tay trái trong bóng đêm nhẹ nhàng tìm đến bàn tay phải đang đặt bên người của cô, sau đó tay phải nhẹ nhàng đặt lên trên phím đàn, anh nói còn mang theo ý cười, “Anh nghĩ chắc anh biết em đang nói đến bản nhạc nào, cùng nhau đàn đi, xem chúng ta có ăn ý không.”
Đây là nụ cười đầu tiên của anh vào tối nay, cho dù Cố Cửu Tư không nhìn thấy nhưng cô có thể chắc chắn, giờ phút đó Trần Mộ Bạch nhất định đang mỉm cười.
Khi anh cười lên sẽ rất đẹp, khóe môi khẽ cong, hai mắt cũng cong cong, cả gương mặt đều mang theo sự quyến rũ, cực kỳ hấp dẫn.
Giọng nói của Trần Mộ Bạch lại vang lên lần nữa, “Bắt đầu, ,,!”
Tiếng đàn du dương êm ái ngay lập tức vang lên, giữa bọn họ điều duy nhất không thiếu chính là sự thấu hiểu lẫn nhau, không cần phải nói đến đó là khúc nhạc nào, không cần phải luyện tập trước, nhưng vẫn có thể phối hợp với nhau ăn ý đến vậy.
Đến cuối cùng đã không còn nói rõ được rốt cuộc là cô muốn dỗ cho anh vui hay anh đang giúp cô hoàn thành giấc mộng của chính mình, thứ rõ ràng duy nhất chỉ có thể là sự thâm tình trong tiếng nhạc ấy, và cả mười đầu ngón tay đang đan chặt vào nhau.