Đoàn Cảnh Trân vừa mới ra khỏi nhà, Thư Họa đã nhanh chóng thừa dịp đó chạy ra ngoài. Lúc này, Thư Họa không còn chú ý đến hình tượng thục nữ của mình nữa, tức giận đùng đùng đứng trước cửa khu biệt thự nhà Trần Mộ Bạch hét lên, “Trần Mộ Bạch! Rốt cuộc anh có ý gì!”
Trần Phương vô cùng lịch sự mở cửa mời cô ta vào trong, “Cô Thư có chuyện gì thì vào trong nói đi, cứ đứng đó ồn ào hét loạn lên bị người khác nhìn thấy sẽ cười cho.”
Thư Họa bước vào trong, nhìn hết bên này đến bên kia cũng không thấy Trần Mộ Bạch, quyết đinh đi thẳng lên lầu.
Trần Tĩnh Khang đứng trước lối lên cầu thang, chặn cô ta lại, “Thiếu gia không ở nhà, có chuyện gì thì cô gọi điện thoại đi.”
Nếu như Thư Họa có thể tìm được anh thì đã không quay lại đây để làm ầm lên như thế này, “Tôi gọi rồi, anh ấy không nhấc máy!”
Trần Tĩnh Khang như cười trên sự đau khổ của người khác, “Biết là thiếu gia không nghe, cô gọi điện…”
Cậu đứng ở trên cao nhìn xuống Thư Họa, ngừng một lát sau đó nói tiếp, “Thiếu gia nghe máy mới lạ đó.”
Thư Họa hôm nay liên tiếp bị Trần Tĩnh Khang sỉ nhục, sự nhẫn nại của cô ta lúc này đã đến cực điểm, dùng hết sức đẩy cậu ra, “Có phải anh ấy ở trên lầu không?”
Trần Tĩnh Khang vẫn không nhúc nhích, “Không có.”
Thư Họa và Trần Tĩnh Khang cứ đứng đôi co với nhau, trong mắt cô ta toàn là sự cố chấp, “Nhất định là ở trên lầu! Cậu tránh ra cho tôi!”
Dứt lời, cô ta liền đá vào chân của Trần Tĩnh Khang, cô ta đi giày cao gót, vừa đá xong đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn cùng cực của Trần Tĩnh Khang vang lên. Cậu lập tức khom lưng ôm chặt lấy chân mình, Thư Họa nhân cơ hội này chạy lên lầu.
Phòng riêng của Trần Mộ Bạch đặc trưng quá rõ ràng, cô ta chạy từng bước lên lầu rồi cứ ngắm về phía căn phòng đó mà chạy, vừa đẩy cửa vào tuy không nhìn thấy Trần Mộ Bạch nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường đó.
Đang định chạy vào trong chất vấn thì Trần Tĩnh Khang vẫn đuổi sát đằng sau đã kịp chạy tới lôi kéo cô ta ra khỏi phòng, sau đó còn nhẹ nhàng khóa cửa lại.
Thư Họa bám chặt lấy tay của Trần Tĩnh Khang, vẻ mặt dường như không thể nào tin được, “Cô ta… cô ta sao lại nằm trên giường của Trần Mộ Bạch!”
Trần Tĩnh Khang ra hiệu cho cô ta chớ lên tiếng, cau chặt mày thấp giọng mắng cô ta, “Cô nhỏ tiếng thôi! Hét cái gì mà hét, không thấy chị ấy đang bệnh sao?”
“Cô ta có ốm cũng không thể nằm trên giường của anh ấy được! Cô ta không có phòng riêng sao? Anh ấy mắc bệnh cuồng sạch sẽ , sao lại để người phụ nữ khác ngủ trên giường mình chứ?”
Trần Tĩnh Khang cực kỳ đau khổ cố gắng nhấc cái bàn tay đang bấu chặt trên tay cậu, “Tiểu thư ơi, cô nhẹ chút thôi! Đau đau…”
Người mắc bệnh cuồng sạch sẽ thời kỳ cuối như Trần Mộ Bạch đương nhiên sẽ không cho phép người khác ngủ trên giường của anh, đừng nói là ngủ, chỉ đụng nhẹ vào thôi anh cũng có thể trở mặt, thế nhưng Cố Cửu Tư từ trước đến nay chưa bao giờ tồn tại trong cái phạm vi “Người khác” đó.
Trần Tĩnh Khang khó khăn lắm mới thoát được móng vuốt của Thư Họa, chỉ thấy Thư Họa dường như đã nghĩ ra được điều gì đó, vẻ mặt hốt hoảng chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, lắp bắp không ngừng, “Bọn họ có phải là…”
Vừa nói, trong mắt cô ta hiện lên sự tàn độc, lại muốn xông vào trong phòng. Trần Tĩnh Khang đã bị như vậy một lần, lần này cậu nhanh chóng kéo cô ta xuống dưới rồi đẩy ra ngoài, “Đồ thần kinh!”
Trần Mộ Bạch quả nhiên giống như những gì anh đã nói, buồn bực rồi.
Buổi tối ở quán rượu đầy những nam thanh tú nữ, uống rượu, nhảy nhót vui vẻ , trước đây anh cũng là một trong số đó. Thế nhưng hôm nay ánh sáng chớp nhoáng trước mắt liên tục khiến anh cảm thấy hoa mắt, bất cứ ai tới kính rượu, anh cũng đều không từ chối.
Cuối cùng anh có cảm giác mình uống khá nhiều mới đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, từ phòng vệ sinh bước ra, mới đi được vài bước đã dựa vào một bên tường. Anh cúi đầu, một tay đỡ trán sau đó bật cười.
Thư Họa và Cố Cửu Tư một trái một phải đứng cùng nhau trên hành lang, tuy không đến mức là đối đầu gay gắt với nhau, thế nhưng không khí xung quanh cũng không được tính là hòa hảo.
Thư Họa đầy ác ý nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư, gương mặt của Cố Cửu Tư dưới ánh đèn lấp lánh không còn chút huyết sắc, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất.
Có lẽ là do nghe thấy tiếng cười của Trần Mộ Bạch nên hai người đều đồng loạt quay về hướng đó.
Trần Mộ Bạch ho nhẹ một tiếng sau đó nhanh chóng đứng thẳng dậy bước về chỗ ngồi của mình, lúc đi ngang qua hai người họ, cả Cố Cửu Tư và Thư Họa đều đồng thời giơ tay ra cản lại anh.
Trần Mộ Bạch thấy Cố Cửu Tư giơ tay phải ra, mí mắt bất giác nhảy loạn, anh cố gắng điều chỉnh ánh mắt của mình sang chỗ khác, rồi ngẩng đầu mỉm cười nhìn hai bên, cực kỳ tốt tính lên tiếng hỏi, “Hai vị có chuyện cần tìm tôi?”
Hai người phụ nữ đều vô cùng dị thường đồng thanh lên tiếng, “Có.”
Trần Mộ Bạch chớp mắt, “Vậy… ai nói trước?”
“Em.” Lần này là giọng nói của Thư Họa, Cố Cửu Tư không hề có ý định trả lời, chỉ có kẻ ngốc mới đi cướp lời trước mà hôi.
Trần Mộ Bạch gật đầu, “Được, cô nói đi.”
Lúc nãy, Thư Họa chẳng qua cũng chỉ muốn tranh cướp với Cố Cửu Tư, có một số chuyện cô ta cũng ngại hỏi trước mặt Cố Cửu Tư, lắp bắp nửa ngày mới hỏi ra một chuyện, “Sao anh lại không bắt máy?”
Trần Mộ Bạch đương nhiên cũng đoán được câu hỏi của cô ta thật vô vị, hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng hết sự nhẫn nại của mình trả lời, “Hôm nay cô đã gọi cho tôi cuộc điện thoại, tôi không nghe dù chỉ một lần, không phải vì không nghe thấy không nhìn thấy, chỉ là không muốn nghe mà thôi.”
Thư Họa vẫn chưa hết hy vọng, “Nếu như anh đã ghét em đến vậy sao có thể nhớ rõ em đã gọi cuộc chứ? Sau anh không tắt nguồn luôn đi?”
Trần Mộ Bạch hơi nghiêng đầu liếc nhìn Cố Cửu Tư sau đó mới trả lời, “Tôi nhớ rõ cô gọi cho tôi cuộc chứng tỏ tôi đang rất buồn chán, không tắt máy là vì… tôi đang đợi điện thoại của người khác.”
Hai mắt Thư Họa đỏ hồng lên, ngay cả vấn đề đáng xấu hổ nhất cũng lôi ra hỏi, “Sao hôm nay anh lại để Trần Tĩnh Khang đến nhà em nói những điều đó? Tối ngày hôm qua anh rõ ràng vẫn còn tốt….”
Trần Mộ Bạch ngắt lời cô ta, có lẽ là vì chuyện đại cục ở phía Nam đã hoàn tất, anh sẽ không chịu sự uy hiếp của Trần Minh Mặc nữa, hoặc là do chuyện ngày hôm qua đã đem đến cho anh quá nhiều sự chấn động, anh phát hiện anh không thể tỏ ra vui vẻ với Thư Họa được, chi bằng nên giải quyết gọn gàng thì hơn.
Anh bất ngờ nói ra sự thật, “Tôi đang lợi dụng cô.”
Thư Họa dường như không thể tin được, “Gì cơ?”
Đừng nói đến Thư Họa, ngay đến cả Cố Cửu Tư cũng kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Trần Mộ Bạch.
Tuy rằng trước đây Cố Cửu Tư chưa tùng tận mắt nhìn thấy Trần Mộ Bạch và những người “Bạn đồng hành” của anh mỗi người mỗi ngả là như thế nào, thế nhưng trực tiếp thẳng thắn như vậy, không phong độ như vậy chẳng giống phong cách của anh một chút nào cả.
Trần Mộ Bạch dường như không hề để ý đến việc nói trắng ra mọi việc hơn một chút, “Lúc trước tôi đối xử với cô lúc tốt lúc xấu, chẳng qua cũng đều là đang lợi dụng cô, tôi chả có chút hứng thú nào với cô hết, tôi nói đã đủ rõ ràng, thẳng thắn chưa?”
Thư Họa cuối cùng vẫn không chịu tin vấn đề nằm ở chỗ cô ta, một lúc sau mới phản ứng lại, cả người run lên chỉ về phía Cố Cửu Tư, “Có phải vì cô ta không?”
Trần Mộ Bạch thuận theo tay của cô ta nhìn về phía đó, sau đó tiếp tục gật đầu, thẳng thắn trả lời, “Đúng vậy, đúng là vì cô ấy.”
Trước đây nói bọn họ tự lừa mình dối người cũng được, thăm dò lẫn nhau cũng chẳng sao. Nói tóm lại, chỉ vì một vài từ đơn giản của Trần Mộ Bạch, tấm giấy mỏng manh ngăn cách giữ aCố Cửu Tư và anh đã bị xé bỏ hoàn toàn.
Ba người đột nhiên đều trở nên im lặng, Cố Cửu Tư cũng không nghĩ tới sự việc sẽ tiến triển tới mức này. Cô không biết phải làm sao, Thư Họa tức giận cứ thế trừng mắt nhìn cô, còn người gây ra việc này là Trần Mộ Bạch thì vẻ mặt lại vô cùng thảnh thơi, đứng dựa vào một bên tường xem kịch hay.
Có thể là do hiện thực quá đỗi tàn khốc, Thư Họa nín nhịn một lúc lâu nước mắt cuối cùng cũng không ngừng rơi xuống, không nhịn được nỗi nhục này liền giậm chân sau đó bỏ chạy.
Thư Họa vừa mới đi, Trần Mộ Bạch quay sang nhìn Cố Cửu Tư, vẻ mặt không cảm xúc lên tiếng, “Đến lượt em rồi.”
Cố Cửu Tư cắn chặt môi, hôm nay lúc cô tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên giường của Trần Mộ Bạch, tuy rằng không thấy anh nhưng cũng có thể đoán được hôm qua mình đã về nhà thế nào. Lúc đó cô không hề suy nghĩ gì nhiều, chỉ vì nhất thời xúc động nên mới chạy tới đây tìm anh, muốn giải thích với anh. Thế nhưng hiện tại cô đã sớm bình tĩnh lại, những lời nói đó lại không có cách nào nói ra thành lời.
“Tối hôm qua… tôi không phải…”
Trần Mộ Bạch dường như không hề quan tâm ngày đó rốt cuộc đã có chuyện gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô, “Sao em lại muốn giải thích với tôi? Giải thích xong em định làm gì?”
Cố Cửu Tư cảm thấy Trần Mộ Bạch tối nay quá đỗi bất thường, ngay lúc đó cô không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy cô không nói nữa, Trần Mộ Bạch đã tiếp lời thay cho cô, “Vì em sợ tôi hiểu nhầm, nên muốn giải thích với tôi. Thế nhưng tôi có hiểu lầm hay không đối với em có quan trọng đến thế sao? Dù gì sau mỗi lần em giải thích xong, đều sẽ khiến tôi cảm thấy tôi đối với em mà nói có một sự đặc biệt nào đó thế nhưng sau đó em đã có thể lập tức đá tôi ra xa, nói với tôi rằng hóa ra lại là do tôi tự đa tình mà thôi, chẳng lẽ không phải sao? Cố Cửu Tư, sao em lại không nói ra được chứ, đây chính là dự định của em.”
Giọng điệu rõ ràng lạnh nhạt, thờ ơ là vậy, thế nhưng Cố Cửu Tư lại nghe ra được sự tự giễu và bất lực ở trong đó.
Trầm mặc rất lâu, Trần Mộ Bạch đột nhiên nở nụ cười.
Anh vốn có tướng đào hoa, uống rượu xong càng toát ra sự quyến rũ. Sâu trong ánh mắt, những ánh sáng lấp lánh không ngừng phát lên, thâm sâu, mê hoặc. Anh hơi mỉm cười, nhưng người khác lại không cảm thấy được ý cười ở trong đó “Cố Cửu Tư, giữa chúng ta, hoặc là sẽ mãi mãi đứng đối lập với nhau, đề phòng lẫn nhau, không được mềm lòng, hoặc là sẽ toàn tâm toàn ý mà tin tưởng đối phương, thẳng thắn vô tư. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, thực sự là… em không thấy mệt tôi cũng bắt đầu thấy phiền rồi.”
Nói xong, Trần Mộ Bạch không còn ý định ở lại nữa, bước ngang qua người Cố Cửu Tư rời khỏi đó.
Chỉ còn cô đứng lại ở đó rất lâu, rất lâu sau mới nhớ đến việc phải đi.
Lúc Đoàn Cảnh Hi và đồng nghiệp bước vào quán bar, dường như ngay lập tức anh đã phát hiện ra Cố Cửu Tư. Ngành nghề này của bọn họ áp lực khá lớn, nên thỉnh thoảng anh cũng tới đây uống vài ly.
Anh chào hỏi mọi người, bảo mọi người ngồi xuống trước sau đó mới đi đến chỗ quầy bar mà Cố Cửu Tư đang ngồi.
Tửu lượng của cô cũng khá tốt, ba cô đã từng dạy cô uống rượu, trước đây cô vẫn luôn nói mọi động tác của Đoàn Cảnh Hi đều được huấn luyện, chỉ là bởi vì cô cũng từng được huấn luyện như vậy, cho nên chỉ cần liếc mắt nhìn cô cũng có thể nhìn ra,
Vốn là trong lòng có điều phiền muộn, khi đi ngang qua đây thì tiện đường vào trong, thế nhưng người có tâm sự mới là người dễ say nhất. Lúc Đoàn Cảnh Hi phát hiện ra cô, cô vốn đã không rõ mình uống được bao nhiêu ly rồi.
Cố Cửu Tư mơ hồ nghe thấy trong tiếng ồn ào hỗn loạn có một người đang gọi tên cô, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đoàn Cảnh Hi đang nhìn cô mỉm cười.
Phản ứng của cô có hơi chậm, chớp chớp mắt nhìn anh, nụ cười của Đoàn Cảnh Hi sáng ngời, ấm áp, đuôi mắt có hiện lên vài nếp nhắn rất mờ, toát lên sự trầm tĩnh, ưu nhã. Trong đầu lại chợt xuất hiện gương mặt không có ý cười cách đây không lâu, trong lòng cô đầy phiền muộn, rối bời, lại tiếp tục nâng ly lên uống.
Đoàn Cảnh Hi ngồi xuống bên cạnh cô, gọi một ly rượu xong mới lên tiếng “Không ngờ tới sẽ gặp cô ở đây.”
Cố Cửu Tư ngẩng đầu, chống cằm nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cô nhìn thấy vậy bất giác cũng mỉm cười theo, “Xin hỏi… phương pháp đàm phán ở bộ Ngoại giao có bao gồm… quyến rũ người khác?”
Đoàn Cảnh Hi sững sờ, Cố Cửu Tư uống rượu xong thì lại càng chân thực, thẳng thắn hơn so với ngày thường.
Anh nửa đùa nửa thật trả lời cô, “Cô nói vậy thì cứ cho là vậy đi.”
Bỗng nhiên trên sân khấu có người đang hát bài Mười năm theo dòng nhạc jazz, hai người đều im lặng lắng nghe, trong lòng Đoàn Cảnh Hi bất chợt kích động, bị bầu không khí này ảnh hưởng, anh đột nhiên lên tiếng, “Chúng ta cùng giao ước mười năm thế nào? Mười năm sau, nếu tôi chưa lấy ai, còn cô chưa gả…”
Cố Cửu Tư híp mắt cuộn đầu ngón tay lại bắt đầu đếm, “Mười năm? Mười năm sau, nếu tôi chưa gả, anh vẫn chưa lấy…”
Đoàn Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn cô, trong đáy mắt mang theo sự mong đợi,
Cố Cửu Tư buông tay, nâng má mình rồi lắc đầu, than thở, “Vậy thì chúng ta thực sự là quá đáng thương rồi…”
Khóe môi của Đoàn Cảnh Hi khẽ giật, lần này thì anh cũng không dám chắc, không biết Cố Cửu Tư là thực sự say rồi, hay là đang cực kỳ khéo léo, hài hước để trốn tránh vấn đề này, để cho anh đỡ ngượng ngùng.
Anh cười khổ lắc đầu, câu hỏi này vốn không nên hỏi.
Cố Cửu Tư đột nhiên quay đầu nhìn về một nơi nào đó, sau đó quay đầu lại hỏi, “Bọn họ cứ nhìn về phía chúng ta, là bạn anh sao?”
Đoàn Cảnh Hi cũng liếc mắt nhìn, gật gật đầu, “Đồng nghiệp.”
“Ồ.” Cố Cửu Tư đẩy nhẹ anh, “Vậy anh mau quá đó đi, tôi cũng phải về rồi.”
Đoàn Cảnh Hi thấy cô cảnh giác như vậy, tuy đúng là có uống vài ly, nhưng cũng không đến mức được gọi là say, chần chờ một lúc cuối cùng anh vẫn chào tạm biệt với cô.
Anh vốn tưởng rằng cô sẽ nhanh chóng đi về, thế nhưng khi một đám người bọn họ chuẩn bị đi về, cô vẫn còn ở đó.
Bên cạnh có thêm một người đàn ông mặc đồ vest, đeo kính, trông khá lịch thiệp, lúc đó cô đang cầm chai rượu thuận theo miệng cốc rót rượu vào trong, hai mắt híp lại nhìn chất lỏng màu nâu đang dần dần đổ đầy vào trong cốc, từ từ lên tiếng, “Đàn ông ý mà, giống như rót rượu vậy.”
Người đàn ông kia nâng kính lên, “Có ý gì vậy?”
Ánh mắt của cô lạnh lẽo, nhẹ nhàng nói ra vài từ, “Bỉ ổi, hạ lưu.”
Người đàn ông nọ haha cười to vài tiếng sau đó mới kịp phản ứng lại, tuy tức giận nhưng cũng coi như phù hợp với dáng vẻ lịch sự của anh ta, chỉ trừng mắt nhìn Cố Cửu Tư sau đó đứng dậy rời đi.
Đoàn Cảnh Hi đừng ở một nơi không xa nhìn theo, lúc này mới có thể xác định được, cô gái này, hôm nay tâm tình đang không tốt.
Người đàn ông kia đi rồi thỉnh thoảng cũng sẽ có người khác đến bắt chuyện với cô, nhưng chỉ nói được vài câu thì đều mang theo vẻ mặt phẫn hận rời khỏi đó. Đoàn Cảnh Hi đứng nhìn một lúc lâu, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, anh cũng không tiến lên ngăn cản, chỉ im lặng đó nhìn, mãi cho đến khi Trần Mộ Bạch đẩy cửa quán bar bước vào trong, anh mới vẫy tay chào.