Dịch: Minovan Cố Cửu Tư không để ý đến thái độ của Đoàn Cảnh Hi, cô ném chiếc cúc áo vào trong túi sách sau đó liền đứng dậy tạm biệt, “Cảm ơn anh, tôi còn có việc phải đi trước, anh không cần phải tiễn nữa.”
Chỉ một lời nói đã chặt đứt tất cả mọi câu chuyện bao gồm cả sự khách sáo, lịch sự xã giao. Đã gặp qua cô vài lần, Đoàn Cảnh Hi cũng hiểu được tác phong của cô nên cũng không có ý định níu kéo, chỉ mỉm cười rồi gật nhẹ đầu.
Trước khi rời đi, Cố Cửu Tư nhìn anh một cách chăm chú. Cô vốn không thích việc mắc nợ người khác, người ta đã mất công trả cúc áo cho cô, cô cũng nên quan tâm lại người ta một chút.
“Đoàn Vương gia gần đây nghỉ ngơi không được tốt sao?”
Đoàn Cảnh Hi xoa xoa mi tâm, cười khổ, “Rõ ràng như vậy sao? Chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm, đổi rất nhiều loại thuốc cũng không có tác dụng.”
Cố Cửu Tư nhìn chiếc xe ở ngoài của sổ, như cố tình ám chỉ, “Thuốc có tốt như thế nào uống nhiều quá cũng không có lợi cho sức khỏe, có phải anh rất lâu rồi không tập luyện không?”
Nói xong, cô cũng không để tâm đến việc Đoàn Cảnh Hi có trả lời hay không liền rời đi.
Lúc ấy mặt trời đã bắt đầu lặn, ngoài trời bỗng chốc nổi gió, cô gái ấy đi ngược chiều gió thổi. Tóc dài tung bay, trong trẻo ,lạnh lùng.
Bóng dáng của cô gái dần dần trở nên mơ hồ rồi cuối cùng biến mất trong biển người mênh mông, thế nhưng trong lòng Đoàn Cảnh Hi lại càng lúc càng hiện rõ mấy chữ.
Bên trong trầm tĩnh, lòng như gương sáng.
Có một số người không cần phải ra vẻ, cũng có khả năng khiến người khác phải kính nể.
Huống hồ, cô còn là con gái của vua bài.
Đoàn Cảnh Hi ngồi một lúc rồi đứng lên rời đi,
Tối ngày hôm đó, lần đầu tiên sau khi ăn cơm xong, Đoàn Cảnh Hi không tăng ca làm việc như mọi khi. Thư ký nhìn người đàn ông mới thay một bộ đồ thể thao thì kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Thật ra, Đoàn Cảnh Hi vốn là một người rất biết chăm chút cho bản thân mình. Anh mặc bộ đồ thể thao này trông vô cùng trẻ trung. Lúc bước ngang qua, anh chợt nhận ra thư ký vẫn đang nhìn chằm chằm mình, thuận tiện hỏi một câu, “Tôi đi chạy bộ, cậu có đi cùng không?”
Thư ký cúi đầu nhìn đôi giày da của mình, cắn chặt răng, chỉ có thể liều mình mà thôi, “Được ạ!”
Đoàn Cảnh Hi sống trong một tiểu khu do Bộ sắp xếp, nơi này cũng có chút hẻo lánh, nhưng lại được cái yên tĩnh, thoải mái. Tiểu khu này được xây sát kề một ngọn núi, đường lên trên núi cũng được quy hoạch rất dễ đi. Trên con đường đã được vạch sẵn ấy, Đoàn Cảnh Hi chạy một mạch đến tận đỉnh núi.
Núi này không quá cao, hoặc là người thiết kế cố tình như vậy, lối nhỏ cong cong, quấn quanh ngọn núi lên đến đỉnh. Đoàn Cảnh Hi vốn cho rằng sức khỏe của mình rất tốt, mãi cho đến khi kết thúc cuộc chạy bộ, anh phải dựa vào một gốc cây già, thở dồn dập không ngừng. Lúc này, anh mới phát hiện thể lực của mình kém đến nhường nào.
Sắc trời đã hoàn toàn tối, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy những đốm đèn nho nhỏ đã sáng lên từ lúc nào, ở một sân bóng rổ cách đó không xa, dưới ánh đèn lờ mờ, vẫn còn nghe loáng thoáng thấy tiếng gọi nhau của các thành viên, tinh thần của họ vô cùng phấn chấn.
Anh nhớ lại lúc mình còn đi học, cũng từng phấn chấn, hăm hở như vậy, mồ hôi ướt đẫm, sức lực dường như không bao giờ có thể cạn kiệt.
Nửa cuộc đời của Đoàn Cảnh Hi có thể xem như là vô cùng quy củ, đi học tại trường cha mình chỉ định, rồi vào làm việc ở bộ ngoại giao, sau đó bị điều đến đại sứ quán ở nước ngoài. Sau khi bị phái đến vài quốc gia, anh ở đó đảm nhiệm không bao lâu thì được quay về. Vài năm sau, anh đã nhậm chức bộ trưởng Ngoại giao và trở thành bộ trưởng trẻ tuổi nhất.
Anh vẫn còn nhớ lúc đó những lời bình luận anh nghe thấy nhiều nhất chính là, dung mạo xuất chúng, tài hoa hơn người. Ngay đến cả một người vốn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc như cha anh cũng vô cùng hài lòng.
Nhưng trong lòng anh rất rõ, người có danh hiệu “Bộ trưởng trẻ tuổi nhất” bây giờ đã không còn trẻ nữa rồi. Hiện tại, anh nhìn thấy những người trẻ tuổi sẽ vô tình nảy sinh sự ngưỡng mộ, đột nhiên lại có ý nghĩ muốn được trẻ thêm vài tuổi.
Anh cũng không biết vì sao bản thân mình đột nhiên lại bắt đầu để tâm tới tuổi tác như vậy, suy nghĩ này từ trước đến nay chưa từng xuất hiện bao giờ.
Thế nhưng ngay một giây sau đó, trong đầu anh, đột nhiên xuất hiện một đôi mắt trong suốt, trông thì có vẻ cung kính nhưng thực chất lại không hề quan tâm đến anh. Đôi mắt trong suốt ấy thỉnh thoảng sẽ xuất hiện nét ranh mãnh, rất khó để phát hiện.
Chẳng lẽ từ sâu trong tiềm thức của mình, anh còn đang trông chờ điều gì ư?
Đoàn Cảnh Hi nhìn bề ngoài ôn hòa, thoải mái, thực ra trong việc lựa chọn bạn đời lại vô cùng kỹ tính. Từ sự kích động ban đầu của năm tháng thiếu niên bồng bột cho đến sự lắng đọng trầm tĩnh hiện nay, anh càng lúc càng không thể chọn được một người nào phù hợp nữa.
Cũng đã từng có người trêu đùa anh, nói rằng Đoàn Vương gia đi đến quá nhiều nơi rồi, gặp được quá nhiều cảnh sắc đẹp đẽ, nên không còn cái đẹp nào vừa mắt, không biết chọn người nào mới tốt, mới phù hợp.
Không phải anh không biết chọn người nào tốt, mà căn bản anh không chọn được.
Anh cũng từng nghĩ tới việc tìm một người nào đó môn đăng hộ đối, tạm bợ cho xong. Trong quá khứ, anh đã từng làm như vậy, năm đó suýt nữa, anh đã lấy cô gái đó, thế nhưng đến cuối cùng, anh vẫn từ bỏ.
Quỹ đạo cuộc đời anh từ lúc sinh ra đã được vạch sẵn, anh cũng vẫn luôn theo quỹ đạo đó không nhanh không chậm mà tiến về phía trước. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, anh đi chệch khỏi quỹ đạo.
Vào một ngày, sau khi anh và cô ấy đã làm quen được ba tháng, chiếc xe dừng trước cửa cục dân chính, anh và cô cùng sóng vai ngồi trong xe, mười mấy phút trôi qua, không ai có ý định xuống, cũng không ai nói chuyện, vẻ mặt hai người cũng không hề thấy dấu hiệu của sự hạnh phúc, mà lại vô cùng mờ mịt.
Cuối cùng hai người họ quay ra nhìn nhau mỉm cười, chiếc xe cũng dần dần lăn bánh rời khỏi.
Cũng chính từ khoảnh khắc đó, anh liền hiểu được từ tạm bợ này không hợp với anh.
Không muốn tạm bợ, thế nên vẫn tiếp tục đợi chờ, đợi đến khi người đó xuất hiện. Thế nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu, lâu đến mức trong lòng cũng bắt đầu nguội lạnh, anh đã suy nghĩ rằng có lẽ căn bản không có người đó tồn tại,
Đoàn Cảnh Hi cũng không thể nói rõ ràng tình cảm của mình đối với Cố Cửu Tư là như thế nào. Lúc ban đầu, anh cũng chỉ cảm thấy người con gái này rất thú vị, sau khi biết được chuyện của cô, trong lòng anh lại nảy sinh sự thương tiếc, nếu như nói rằng vì thương tiếc nên mới nảy sinh sự yêu thương thì cũng thật quá gượng ép.
Anh lớn hơn cô, lớn hơn rất nhiều tuổi.
Anh với cô không hề quen thân, chỉ là gặp qua vài lần mà thôi.
Anh và cô không thể tính là môn đăng hộ đối, thậm chí có thể là một mối quan hệ nước sông không phạm nước giếng,
Cô cũng dường như… không hề phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh.
Xuất thân gia giáo? Từ lúc còn rất trẻ cô đã sống ở nơi hang hùm miệng sói Trần gia.
Tính cách đơn thuần? Âm mưu, thủ đoạn của cô cũng không hề thua kém những người khác.
Dung mạo đoan trang? Trong lòng Đoàn Cảnh Hi gật nhẹ đầu, dung mạo quả thực đoan trang. Cố Cửu Tư thuộc về kiểu người dễ nhìn, nếu chỉ nhìn qua sẽ thấy cô là kiểu đẹp trong trẻo lạnh lùng, không thể đến gần. Nếu nhìn lâu sẽ phát hiện, trên người cô vô thức toát ra sức quyến rũ hấp dẫn người khác, khiến lòng người rung động.
Không khí trên đỉnh núi lạnh lẽo nhưng trong trẻo, hơi thở của Đoàn Cảnh Hi dần dần ổn định. Anh phân tích một hồi, chỉ thấy có mỗi một tiêu chí cuối cùng là phù hợp với tiêu chí lựa chọn bạn đời của anh, tiếp đó anh đột nhiên cảm thấy mình là một người nông cạn chỉ coi trọng vẻ ngoài.
Tiếng thở hồng hộc từ xa truyền đến, thư ký chống eo, thở dốc không ngừng xuất hiện trước mặt Đoàn Cảnh Hi, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
“Bộ trưởng… anh… chạy… nhanh…. nhanh quá… rồi… tôi… sắp….sắp mệt….mệt chết rồi…”
Đoàn Cảnh Hi liếc nhìn cậu ta một cái, không nói gì,
Bởi vì Trần Mộ Bạch sẽ không đón năm mới ở đây nên anh đã hẹn Trần Thốc đến nhà ăn cơm, coi như là ăn một bữa cơm đoàn viên trước. Thế nhưng đợi cả nửa ngày, Trần Mộ Bạch cũng không xuất hiện, gọi điện thoại cũng không bắt máy.
Hỏi Trần Tĩnh Khang thì vẻ mặt Trần Tĩnh Khang cũng vô cùng mờ mịt.
Lúc Trần Phương bê món cuối cùng lên, Trần Thốc với Cố Cửu Tư đang không ngừng nhìn nhau, Trần Tĩnh Khang và Tam Bảo, hai người họ đang nằm bò ở một bên mép bàn, hai mắt đang nhìn chăm chằm vào mấy đĩa đồ ăn ngon trước mắt, thiếu điều gặm luôn cả cái bàn mà thôi.
Cố Cửu Tư nhìn đồng hồ, đứng dậy mặc áo khoác vào, “Tôi biết được anh ấy đang ở đâu, để tôi đi tìm.”
Trần Thốc cũng đứng dậy theo, “Không hiểu nó lại đang giở trò gì nữa, tôi đi cùng cô.”
Nói xong, anh liền quay đầu hỏi Tam Bảo, “Em có đi cùng không?”
Tam Bảo cũng muốn đi, nhưng lại không nỡ bỏ chỗ đồ ăn trước mặt, cứ thế nhìn chằm chằm Trần Tĩnh Khang,
Trần Phương cảm thấy cô gái đi cùng Trần Thốc này vô cùng thú vị, mỉm cười lên tiếng, “Đi đi, vẫn còn một nồi canh chưa nấu xong, chắc chắn sẽ đợi mọi người về rồi cùng nhau ăn.”
Lúc này Tam Bảo mới yên tâm, chậm rì rì khoác áo khoác lên, Trần Thốc cúi đầu quàng chặt khăn cho cô ấy, cô ấy lại quay đầu liếc nhìn những món ăn trên bàn.
Cố Cửu Tư không nhịn được mà mỉm cười.
Bọn họ tìm qua một vài nơi Trần Mộ Bạch hay đến nhưng vẫn không thấy, cuối cùng bọn họ cũng tìm được anh ở một câu lạc bộ theo lời của nhân viên phục vụ ở đó.
Cố Cửu Tư quay đầu nhìn ký hiệu của câu lạc bộ này, rồi lại nhìn Trần Thốc và Tam Bảo, định nói gì đó nhưng lại đột nhiên giữ im lặng.
Câu lạc bộ này cũng hơi đặc biệt, nếu như theo lời Trần Mộ Bạch thì chính là nơi “Không gò bó”, còn trong suy nghĩ của Cố Cửu Tư thì là nơi “phóng túng”. Ông chủ của câu lạc bộ này dường như không có giới hạn gì cả, kiểu phục vụ như thế nào cũng có.
Trước khi đẩy cửa phòng bao, Cố Cửu Tư lưỡng lự, quay đầu nhìn Tam Bảo rồi nói với Trần Thốc, “Bên trong sợ là có chuyện không hay ho lắm, hai người đứng ở ngoài đợi đi.”
Trần Thốc dường như cũng nghĩ tới việc này, kéo Tam Bảo vốn đang vô cùng hứng thú lại, “Được rồi, chúng tôi đợi ở bên ngoài, có chuyện thì gọi tôi.”
Vẻ mặt Tam Bảo cực kỳ không tình nguyện mà kháng nghị, “Tại sao không cho em vào trong, em muốn xem mà!”
Cố Cửu Tư đẩy cửa vào, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng dỗ dành dịu dàng của Trần Thốc nói với Tam Bảo, sau đó cô nhìn thấy Trần Mộ Bạch cùng với vài cô gái khác đang chơi đùa ở trong góc. Cổ áo của Trần Mộ Bạch mở rộng, phối hợp với dáng vẻ yêu mỵ , nụ cười biếng nhác, đúng thật là yêu nghiệt kinh người.
Cố Cửu Tư bật đèn lên, trong khoảnh khắc cả phòng bỗng sáng chói có chút nhức mắt, khiến cho những cô gái kia vô cùng khó chịu.
“Làm gì vậy, cô là ai đó!”
Cố Cửu Tư không hề quan tâm, bước lại đó rồi thuận tay nhấc lên chiếc áo khoác của Trần Mộ Bạch bị rơi xuống dưới đất, “Mộ thiếu, đã muộn rồi, nên về nhà thôi, anh hẹn người khác ăn cơm tối, đã trễ hẹn rồi.”
Trần Mộ Bạch ngồi dựa trên sofa, đôi chân dài thẳng tắp gác lên chiếc bàn trước mặt, trong tay vẫn còn đang cầm một ly rượu, dáng vẻ cực kỳ biếng nhác, cực kỳ ngang ngược, mỉm cười nhìn Cố Cửu Tư, “Sao tôi phải nghe lời em chứ?”
Đôi mắt của anh nhiễm hơi rượu, hơi híp lại, ánh mắt mờ mịt, quyến rũ, lại có đôi chút ướt át mê hoặc lòng người, đến Cố Cửu Tư cũng cảm thấy không chịu nổi, nhất thời không nói được lời nào.
Mấy cô gái kia thấy thái độ của Trần Mộ Bạch với cô không hề khách khí thì cũng lập tức lên tiếng, “Đúng đó, cô là ai chứ! Mộ thiếu sao phải nghe lời cô chứ!”
Cố Cửu Tư sợ nhất chính là một Trần Mộ Bạch như thế này, vô lại, không nói lý lẽ, thêm dầu vào lửa để người khác làm nhục cô.
Cô cau mày lại, đột nhiên Trần Thốc đẩy cửa bước vào trong, sắc mặt cực kỳ khó coi, giọng nói cũng vô cùng cứng rắn, “Mộ Bạch, mặc áo vào theo anh về nhà.”
Lúc còn nhỏ mẹ của Trần Mộ Vân vẫn hay làm khó anh, Trần Thốc sẽ luôn đứng ra bảo vệ anh, mặc dù bản thân Trần Thốc cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, lời nói ra cũng chẳng có bao nhiêu sức nặng, thế nhưng tình nghĩa anh em này, Trần Mộ Bạch không bao giờ quên được.
Anh có thể làm khó Cố Cửu Tư, nhưng không thể không nể mặt Trần Thốc.
Trần Mộ Bạch nhanh chóng đứng lên, nhưng cũng không chỉnh lại quần áo. Anh giựt chiếc áo khoác từ trong tay Cố Cửu Tư, tùy ý khoác lên trên vai rồi bước ra ngoài.
Từ đầu tới cuối, không hề nhìn Cố Cửu Tư lấy một lần.