Quân Tử Chi Giao

chương 38

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mới vừa đổi thuốc vẫn còn đau, bình thường ngủ cũng chẳng ngon, Khúc Đồng Thu nằm sấp dựa vào Nhậm Ninh Viễn, vừa thoải mái lại thỏa mãn.

Nhậm Ninh Viễn đã giúp anh không ít, nhưng hạ mình như vậy làm vì anh cũng là lần đầu. Phần tình nghĩa trong ấy vượt xa sự đánh giá của anh. Anh muốn hồi báo lại cho Nhậm Ninh Viễn phần giao tình ấy.

Ôm ý niệm này đã cảm thấy vui mừng, lòng tràn đầy sung sướng, cả đêm nằm một giấc mơ rất đẹp.

Ngày hôm sau Khúc Kha quen biết vài nhóc tì ở cùng tầng khách sạn, bạn cùng tuổi dễ dàng hợp nhau, rất nhanh hẹn ra ngoài cùng chơi. Còn lại hai gã đàn ông ở trong phòng chẳng có việc gì làm. Nhậm Ninh Viễn vẫn nhàn nhã diễn xuất, tiếp tục kiên nhẫn chơi cờ cùng anh. Khúc Đồng Thu dần có chút ngượng ngùng.

Ngoại trừ anh là bệnh nhân không tiện ra ngoài, chứ vào thời tiết này chẳng ai bằng lòng ở trong phòng, Nhậm Ninh Viễn có lòng tốt mới ở bênh cạnh anh cho qua thời gian mà thôi.

“Anh không ra ngoài sao?”

Ngón tay Nhậm Ninh Viễn hãy còn cong lại chống cằm, mắt vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ: “Ừ?”

“Thời tiết bên ngoài rất tốt.”

Nhậm Ninh Viễn giương mắt mỉm cười nói: “À, cậu cũng muốn ra ngoài đi dạo?”

Khúc Đồng Thu thẹn thùng: “Sợ tôi đi không xa được thôi. Anh nên vui chơi nhiều hơn, không cần ở trong này với tôi, tôi lớn vậy rồi có thể tự giải khuây cho bản thân, xem ti vi cũng được.”

Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Tới nhanh thật.” liền đứng dậy đi.

Khúc Đồng Thu nghe được tiếng người phục vụ mặc đồ kimono nói chuyện, rồi sau đó là thanh âm đóng cửa, tiếp theo thấy Nhậm Ninh Viễn trở lại, đẩy chiếc xe lăn ở trước.

“Chúng ta đi thôi. Cứ để bàn cờ đó. Cậu thay quần áo đi.”

Khúc Đồng Thu vừa mừng vừa lo, không thể tin được, Nhậm Ninh Viễn vừa cười nói: “Không thì chẳng lẽ cậu muốn tôi cõng cậu?”

Khúc Đồng Thu ngồi trên xe lăn được mượn, kinh ngạc và hoảng sợ để Nhậm Ninh Viễn phụ giúp, một đường cũng không biết nên dùng tư thế gì để có vẻ tự tại. Dù là trong thang máy hay trên đường, tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn anh. Anh biết đó chẳng phải là do anh có gì đặc biệt, mà là bởi người đẩy xe cho anh là Nhậm Ninh Viễn.

Dáng vẻ Nhậm Ninh Viễn thật sự hoàn toàn không giống người hầu hạ kẻ khác, mà là trời sinh với khí phái được kẻ khác hầu hạ, vậy mà lại giúp anh đẩy xe lăn, thần sắc chẳng có gì khác thường. Ánh mắt người qua đường nhìn anh đều có vài phần kính sợ, khiến Khúc Đồng Thu còn sợ hãi hơn.

“Nhậm, Nhậm Ninh Viễn…”

“Ừ?”

“Tôi, để tôi tự đi.”

“Sao? Chúng ta đi ngắm cảnh, đẩy chiếc xe lăn không ai ngồi?”

“Vậy, tôi đẩy anh là được…”

Nhậm Ninh Viễn bật cười: “Tôi hiện tại rất tốt, không cần đâu. Chờ khi nào tôi già sẽ nhờ cậu.”

Khúc Đồng Thu cảm giác hơi thở của Nhậm Ninh Viễn trên đỉnh đầu anh, nghĩ đến lúc già đi nếu mỗi ngày có thể phụ giúp Nhậm Ninh Viễn ra ngoài tản bộ, đó quả thật là cuộc sống tương lai đẹp nhất, thế là trái tim không khỏi hướng vể hình ảnh ấy.

“Vậy anh đến lúc đó ngàn vạn lần nhớ rõ kêu tôi đấy.”

Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Tôi sẽ kêu cậu.”

Đảo H ngoại trừ ngắm cảnh còn là thánh địa mua sắm, một đường còn đến hai, ba tuyến của hàng hiệu, bản thân Khúc Đồng Thu không có gì muốn mua, nhưng thật ra nhìn thấy kiểu túi đeo vai của cô người mẫu trong tủ kính thì nhìn đến mấy lần.

“Cái kia hợp với Tiểu Kha không? Mấy cô nhóc bây giờ rất ưu chuộng mẫu này.” Anh cũng là thấy mấy nữ đồng nghiệp lật tạp chí, thảo luận mấy nhãn hiệu thiết kết mới lạ, độc đáo ấn tượng đó, cũng hiểu được đây là đồ tốt tuy rằng rất quý. Hôm nay Khúc Kha và mấy đứa trẻ kia đi chơi, quần áo hết sức đơn giản, nhưng con bé chưa bao giờ nài nỉ anh mua này mua nọ, dẫn con bé đi chọn con bé cũng nói nó còn nhỏ nên không cần. Kỳ thật con gái ai lại chẳng yêu xinh đẹp, hòa hợp với mọi người là việc rất quan trọng, anh không muốn để con anh gặp cảnh khốn cùng hay khổ sở, chua xót.

Nhậm Ninh Viễn giúp anh tham khảo chọn một cái dáng vẻ trang nhã, giá cả thích hợp, Khúc Đồng Thu vô cùng cao hứng mua một cái, một tháng tiền lương như vậy cũng sẽ không còn, nhưng tặng cho con gái món quà làm kỷ niệm cũng đáng giá.

“Cậu muốn mua gì cho bản thân không?”

“Không. Tôi cũng không thiếu thứ gì.”

Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Cặp đi làm của cậu cũng nên sớm đổi đi.”

“Thật ra nó còn rất tốt…”

“Tôi giúp cậu đổi.”

Khúc Đồng Thu vội từ chối: “Không không không…”

“Chẳng phải thứ gì to tát, không sao đâu.” Nói xong, Nhậm Ninh Viễn đã đổi hướng xe lăn, đẩy anh tới quầy hàng dành cho nam khiến anh kinh hồn táng đảm.

Loại cửa hàng này cho tới bây giờ ngay cả cửa anh cũng sẽ không tới gần, hoàn toàn không có tất yếu phải chờ mong, các nhân viên cửa hàng với gương mặt ăn khớp với tôn chỉ cười tươi cũng khiến anh khiếp đảm, mua không nổi, đi vào chính là chịu tội. Nhưng lần trở lại này Nhậm Ninh Viễn ở sau lưng đẩy xe lăn cho anh, là cáo mượn oai hùm chân chính, Khúc Đồng Thu có được sự tiếp đãi long trọng mà đời này chưa bao giờ được có, toàn thân cứng ngắc, khẩn trương đến mức chẳng nói được tiếng nào.

Nhân viên cửa hàng lấy túi xách do Nhậm Ninh Viễn chỉ xuống, đưa anh xem, Khúc Đồng Thu tay chân còn gò bó hơn, cầm rồi thì ngồi yên trong xe lăn không dám lộn xộn, cũng không biết nói gì mới tốt. Nhân viên cửa hàng to cao cũng lặng yên giằng co với anh, không khí xấu hổ, vẫn là Nhậm Ninh Viễn cúi người mở miệng hỏi: “Được không?”

“… Được…”

“Vậy lấy cái này?”

“… Ừ…”

Rồi sau đó Nhậm Ninh Viễn đi tính tiền cho anh, anh ngồi nơm nớp lo sợ uống trà, Nhậm Ninh Viễn đứng cạnh khẽ cười, thật có vẻ anh so với Nhậm Ninh Viễn càng tôn quý hơn.

Ra cửa tiệm, Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Cảm giác làm lão Đại thích không?”

Giọng Khúc Đồng Thu vẫn có vẻ run rẩy: “… Tốt… Nhưng mà anh làm vẫn thích hợp hơn…”

“Thỉnh thoảng đổi một lần cũng không sao.”

Khúc Đồng Thu cảm thấy được Nhậm Ninh Viễn đối với anh thực sự tốt quá.

Đêm đó trở về, cả hai cha con đều vui vẻ không thôi, Khúc Kha ôm túi ba con bé mua chạy quanh khắp phòng, Khúc Đồng Thu không lấy túi đi làm mới Nhậm Ninh Viễn mua cho anh ra xem, nhưng hưng phấn đến mức chẳng hiểu được, không thể cầm lòng mà nhìn nhiều lần.

Nhậm Ninh Viễn cho anh đồ vật gì đó anh liền cao hứng, dù đó cái gì cũng được, luôn chứng tỏ đấy là một phần giao tình lẫn nhau. Chỉ cần là vật đến từ Nhậm Ninh Viễn thì vật đó sẽ trở nên khác biệt.

Buổi tối lại phải thay một lần thuốc. Hôm nay tuy đi không ít nơi, nhưng nhờ phúc của Nhậm Ninh Viễn, một chút sức lực anh cũng chẳng cần dùng, vậy nên không biết mệt, miệng vết thương cũng chẳng chuyển biến xấu. Thật sự là cho tới bây giờ chưa từng thư thái đến thế.

Thay thuốc xong anh liền mát xa cho Nhậm Ninh Viễn. Vì cảm kích và vui sướng của cả một ngày, anh ra sức xoa bóp. Nhậm Ninh Viễn im lặng nằm sấp trên giường, mỉm cười mặc anh cưỡi trên lưng đấm đấm đánh đánh.

Loại thời điểm đã cảm thấy dáng người Nhậm Ninh Viễn quả thật đẹp mà, ít nhiều là do trời sinh, không có khung xương này thì phỏng chừng tập luyện cũng chẳng được như thế. Mang theo cảm giác ngưỡng mộ mát xa bả vai, lưng, cánh tay, còn cả bên hông có chút cứng ngắc.

Ra sức ấn quá mức, hai tay đều mỏi nhừ, chẳng qua hiệu quả cũng không rõ ràng lắm, mỗi lần ấn, Nhậm Ninh Viễn tuy ôn hòa nói “Đủ rồi, tốt lắm”, kỳ thật không thả lòng như thế.

Ngay cả việc nhỏ ấy cũng không cách nào làm tốt vì Nhậm Ninh Viễn, trong lòng Khúc Đồng Thu áy náy, tính toán liều mạng, ấn lại từ đầu một lần nữa. Không hầu hạ Nhậm Ninh Viễn đến cả người thoải mái, đêm nay anh sẽ ngủ không được.

Khúc Đồng Thu cố gắng giúp người nằm dưới xoa bóp bả vai, xoa bóp cánh tay một lần nữa, chờ đến khi chuyển đến lưng Nhậm Ninh Viễn, đang chuẩn bị ra sức để cơ thể kia thả lỏng, bất chợt Nhậm Ninh Viễn một phen dùng sức chế trụ cổ tay anh, nắm chặt đến mức anh run lên.

Nhưng đụng chạm cũng chỉ trong một cái chớp mắt, rồi sau đó lập tức thu hồi lực, rút tay về.

“Được rồi, không cần ấn nữa.”

Khúc Đồng Thu có chút không biết làm sao, lấy tay về: “Bằng không, tôi đấm lưng cho anh?”

“Cậu xuống đi.”

Lời Nhậm Ninh Viễn nói anh nghe theo như thánh chỉ, vội vàng đi xuống. Nhìn Nhậm Ninh Viễn đứng dậy, ngồi dựa người vào đầu giường, trên mặt không có gì biểu tình, rũ mắt suy nghĩ, không thể gọi là vui thích được.

“Vậy… Để tôi lấy nước cho anh?” Dù sao anh cũng phải làm thứ gì mới được.

“Không cần.”

Khúc Đồng Thu bất an ngồi xuống bên giường, nhìn Nhậm Ninh Viễn nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết đến tột cùng có vấn đề ở chỗ nào. Ánh mắt dời xuống, không khỏi sửng sốt, đột nhiên tim đập như trống dồn, lắp bắp.

“Nhậm, Nhậm Ninh Viễn…”

Dưới áo ngủ của Nhậm Ninh Viễn là bộ vị gồ lên, đây vẫn là lần đầu anh nhìn thấy, vừa xấu hổ ngoài ý muốn, vừa thấy mới mẻ, kỳ lạ.

Nhậm Ninh Viễn khẽ cau mày, giọng điệu vẫn ôn hòa, dường như trấn an: “Đừng để ý. Đụng tới nơi mẫn cảm sẽ như vậy. Không liên quan đến cậu.”

Khúc Đồng Thu lên tiếng, không hiểu sao vẫn khẩn trương.

Tuy rằng chỉ cần đàn ông khỏe mạnh thì sẽ có phản ứng sinh lý, nhưng chính mắt thấy Nhậm Ninh Viễn người như vậy nổi lên dục vọng, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chẳng tự chủ được liên tiếp dời tầm mắt qua, xác nhận lại một lần nữa.

Người ngồi lặng im nơi đó thật ra không bị dục vọng thao túng mà thất thố, vẫn bình tĩnh như trước, lặng thinh chờ xúc động kia tự động biến mất.

Sự điều khiển mạnh mẽ ấy khiến anh thoạt nhìn cảm thấy gợi cảm đến lạ kỳ. Khúc Đồng Thu không cầm lòng được nghĩ, lão Đại của anh thật sự là người đàn ông có lực hấp dẫn nhất trên đời.

Nhậm Ninh Viễn ngồi lặng yên ở chỗ kia điều chỉnh nhịp thở, anh cũng ngơ ngác ngồi theo, nhìn Nhậm Ninh Viễn, chẳng hiểu tại sao lại chông chênh, nhìn đến mức hồn muốn bay cả ra ngoài.

Lặng im một lúc, Nhậm Ninh Viễn cười khổ một tiếng, bắt chéo tay lên bụng: “Tôi thấy, cậu vẫn cứ tránh đi một lúc tốt hơn.”

Khúc Đồng Thu do dự, việc ‘Nhậm Ninh Viễn cũng có nhu cầu’ so với việc người như Nhậm Ninh Viễn cũng cần tay làm hàm nhai còn khó nhận hơn, Nhậm Ninh Viễn thậm chí còn từng giúp anh, đôi bàn tay mát xa một cách bất lực của anh thì dùng làm cái gì.

“Nhậm Ninh Viễn, bằng, bằng không để tôi…” Loại sự tình này phải tự đề cử bản thân mình vẫn là có hơi lắp bắp, “Anh, anh đừng ghét bỏ.”

Nhậm Ninh Viễn không nói chuyện, cũng không có biểu tình, xem như ngầm đồng ý. Khúc Đồng Thu vội xắn cao tay áo, quỳ gối giữa hai chân người nọ, phục vụ tận chức tận trách.

Không biết là do quá mức kinh sợ hay do kỹ năng đầu ngón tay chẳng điêu luyện, tóm lại anh không khiến Nhậm Ninh Viễn thấy thoải mái.

Tay vốn dĩ đã mỏi nhừ, cầm một lúc thì lại không đủ lực. Anh đã vỗ về chơi đùa của Nhậm Ninh Viễn trong một thời gian ngắn rất lâu, vậy mà vẫn không thể phóng thích, Khúc Đồng Thu hai tay nắm một cách cẩn thận, nơm nớp lo sợ, hiểu được bản thân anh hành sự bất lực, thiếu kỹ xảo, dần dần không biết phải làm thế nào mới tốt.

Xấu hổ tiếp tục trong chốc lát, nghe thấy Nhậm Ninh Viễn thấp giọng nói: “Thôi bỏ đi.”

Khúc Đồng Thu gấp đến độ ra một đầu mồ hôi. Khó có việc có thể làm vì Nhậm Ninh Viễn, kết quả cứ như vậy chẳng giải quyết được gì. Việc anh sợ chính là Nhậm Ninh Viễn nói “Thôi bỏ đi” với anh, không bao giờ trông cậy vào việc gì anh làm nữa.

Thấy Nhậm Ninh Viễn lấy tay kéo chăn qua, Khúc Đồng Thu nhất thời cũng đành phải vậy, vội khom xuống, cúi đầu há mồm ngậm.

Ý tưởng gì trong đầu cũng không có, chỉ là làm cố hết sức thôi, chờ có không gian để thở liền cố gắng động đầu lưỡi, muốn cho Nhậm Ninh Viễn có khoái cảm.

Làm đến mức cổ họng khổ sở, nhưng nghe thấy tiếng thở dốc tựa hồ dồn dập lên của Nhậm Ninh Viễn. Lúc này anh cũng dùng tay, dùng miệng lung tung gây sức ép, tóc cũng bị nắm chặt.

“A…”

Nhậm Ninh Viễn ấn đầu anh, lại thẳng tiến vào thêm một ít, làm anh nghẹn đến mức khó thở, rồi sau đó chuyển động trong miệng anh.

Như vậy có dùng kỹ xảo hay không, chỉ cần miệng vất vả chịu đựng một lúc là tốt rồi. Nhậm Ninh Viễn không cầm lòng được nâng sau gáy anh lên, hơi thở nặng nề. Khúc Đồng Thu vô cùng khẩn trương, một bên bị biến thành sắp không đủ dưỡng khí, một bên mơ mơ màng màng cảm giác khó khắn lắm mới thấy được lão Đại không khống chế được và hết sức quyến rũ.

Lúc Nhậm Ninh Viễn ở trong miệng anh phóng ra, anh vẫn còn thất thần, chẳng kịp phản ứng, ực một tiếng liền nuốt mất, tâm trí trống rỗng, nhất thời ngây ra như phỗng.

“Có khỏe không?”

Ngay cả dùng sức khụ vài lần, Khúc Đồng Thu cũng không thể ho ra được hạt giống của Nhậm Ninh Viễn, mờ mịt lúng túng, ngẩng đầu nhìn người trên đỉnh đầu nói chuyện với mình, trên trán Nhậm Ninh Viễn cũng ẩm ướt, ra một ít mồ hơi, đang rũ mắt xuống nhìn anh.

Một đôi mắt nhìn gần đến thế, hơn nữa vừa rồi còn nuốt xuống gì đó, Khúc Đồng Thu lại cảm thấy ý nghĩ quay cuồng, miệng cũng lắp ba lắp bắp.

“Rất, rất tốt…”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh trong chốc lát, ôn hòa đưa ngón tay lau khóe môi anh.

“Vất vả.”

Khúc Đồng Thu lảo đảo đi súc miệng, tắm xong rồi vẫn hoảng hốt. Hồi tưởng lại, chính mình vừa rồi quả thực chẳng khác nào quỷ nhập vào người, một lòng chỉ muốn làm Nhậm Ninh Viễn thoải mái, vậy mà giống như phát hỏa quá mức.

May mà Nhậm Ninh Viễn không đặc biệt làm lại lần nữa.

Lên giường có phần hỗn loạn, nằm cạnh bên Nhậm Ninh Viễn, kéo cao chăn mà ngủ. Trước khi nhắm mắt, Khúc Đồng Thu nằm trong chăn suy nghĩ, bình thường dùng miệng giải quyết vì một người đàn ông là một loại sỉ nhục, anh căn bản cũng không thích đi chạm mấy thứ này nọ như kẻ đồng tính, chứ đừng nói là bỏ vào trong miệng.

Nhưng nếu đối tượng là Nhậm Ninh Viễn, là người anh ngưỡng mộ và thành kính, do đó anh sẽ vui vẻ làm.

Nhậm Ninh Viễn không giống bất kỳ ai. Anh sẽ cho mà không cần hồi báo.

Anh vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn làm bạn với Nhậm Ninh Viễn, vậy nhưng Nhậm Ninh Viễn vẫn đối xử với anh tốt lắm. Anh tài cán vì Nhậm Ninh Viễn làm một việc nhỏ như thế cũng đã hạnh phúc biết bao.

Truyện Chữ Hay