Đứng trước cổng thành, Trúc Hàn sững sờ với cảnh tượng trước mắt. Cổng thành Trường An rộng mở, ngay từ ngoài cổng đã có không bày không ít gian hàng, kéo dài đến tận cuối đường Chu Tước.
Đứng trước gian hàng tất nhiên không phải người mà là đủ loại quỷ. Có con trong hình dạng làn khói, có con trong hình hài chim muông, xấu xí quái dị giống như Quỷ Sứ. Đa số quỷ thuộc ba loại này, người như A Âm ngược lại rất ít mà dung mạo cũng kém xa nàng.
 Âm giải thích với chàng: “Diêm Vương cũng đang nghiên cứu phương pháp để quỷ huyễn hóa thành người. Hiện giờ đa số quỷ đều mang hình dáng chim thú hoặc là người không ra người, quỷ không ra quỷ nhưng bọn họ tuyệt đối không làm người khác bị thương, chàng đừng sợ.”
Ấn tượng của người với quỷ luôn rập khuôn, không nằm ngoài suy nghĩ quỷ ăn tim gan và hút tinh khí của người nhưng A Âm đều đã phủ định trước mặt chàng. Bây giờ chàng không thể nói mình không hề sợ, trong lòng chàng hoảng lớn hơn sợ mà thôi.
Không hiểu sao chàng lại nói: “Ta tin ngươi.”
Hai người đối mặt với nhau, A Âm đột nhiên giơ tay áo che mặt. Sau lớp vải đỏ và dưới ánh đèn vàng, gương mặt nàng ửng đỏ, hai hàm răng trắng ngad cắn cánh môi dưới mềm mại, miệng lẩm bẩm: “Quan Trừng ngốc, chàng đột nhiên nhìn ta chằm chằm nói tin ta, chàng định quyến rũ ta sao?”
Chàng chắp tay trước ngực, cúi đầu: “Ta không hề có ý này.”
A Âm phẩy tay quạt gió, định nắm tay chàng đi tiếp nhưng chàng chắp tay khéo léo từ chối. Nàng cũng không vội, dầu gì hôm nay nàng cũng đã được nắm tay chàng, bàn tay mềm mại mịn màng còn có một lớp chai mỏng, sờ rất thích.
“Chàng hãy đi cùng ta, nếu bị diễm quỷ bắt cóc ta cũng không chắc có thể bảo vệ chàng. Chàng biết diễm quỷ là gì không?”
Chàng gật đầu, không nói gì nhưng cẩn thận hơn.
“Đám quỷ mà chàng nhìn thấy bây giờ ngoài những con quỷ như ta thì còn có người hóa thành quỷ sau khi chết. Ở Địa Phủ, canh Mạnh Bà cung không đủ cầu, Phán quan cũng viết Sổ Sinh Tử đến tê tay. Hôm nay là Tết Trung Nguyên, Mạnh Bà và Thôi Phán quan nghỉ ngơi, thế nên những người vừa chết mới có thể chạy đến đây chơi.”
Trúc Hàn còn nhìn thấy mấy thôn dân mình từng gặp đang ghé vào một gian hàng, cầm kết bình an trên người đổi lấy một chiếc đèn lồng. Bọn họ nhìn thấy chàng còn gật đầu với chàng, có lẽ họ nghĩ tiểu sư phụ Trúc Hàn cũng đã về cõi tiên.
“Bọn họ bán đồ vật dụng con người, giá tiền đắt cắt cổ, cũng chỉ có mấy con quỷ ngốc nghếch mới đi mua.”
Cuối cùng Trúc Hàn cũng mở miệng: “Không phải ngươi cũng là quỷ sao?”
Nàng xích lại gần chàng, há miệng phà hơi: “Ta giống quỷ bình thường chỗ nào?”
Tiểu hòa thượng lùi lại, như vô ý nhìn ngắm xung quanh, sau đó nghiêng đầu hỏi nàng: “Ở kia bán đồ vật quý hiếm?”
Thấy chàng có hứng thú, A Âm không còn ý định nắm tay chàng nữa. Nàng nắm ống tay áo của chàng, kéo chàng đi xuyên qua đám “người”, vừa đi vừa nói: “Ta dẫn chàng đến chỗ Quỷ Sứ, hắn trộm cắp thành tính, năm nào cũng trộm nước Vong Xuyên mang ra ngoài bán.”
Chàng để mặc nàng dắt mình đi, chăm chú lắng nghe từng câu nàng nói.
“Nước Vong Xuyên?”
“Là một trong những nguyên liệu của canh Mạnh Bà, lấy ở sông Vong Xuyên.”
Đến quầy hàng được trang hoàng xa hoa nhất, có một con quỷ da xanh xấu xí hung ác đang ngồi trước quầy hàng, Trúc Hàn không rõ nó là loại quỷ nào nhưng lễ nghi vẫn phải đủ, chàng chắp tay cúi đầu.
Lúc đầu Quỷ Sứ định châm chọc nhưng lời ra đến miệng lại phải nuốt xuống, đây không phải là giơ tay không đánh người cười mà là giơ tay không đánh người lễ phép. Lần đầu tiên trong đời hắn cung kính nói: “Tiểu sư phụ.”
A Âm hứ một tiếng, nàng không để ý tới hắn, cầm hai chén nước Vong Xuyên nhỏ lên, đưa cho Trúc Hàn một chén.
Con quỷ da xanh vội vàng bò lên quầy hàng, “Âm Ma La, ngươi đừng có bắt nạt quỷ quá đáng, ngươi thiếu nợ ta…”
Không chờ hắn kể lể xong, A Âm đã đưa chén nước còn lại cho Trúc Hàn, nàng giơ tay che miệng Quỷ Sứ, lạnh lùng cười, “Ta biết rương bảo vật của ngươi ở đâu, ngươi ăn nói cho cẩn thận, nếu không ta sẽ đưa nó đến trước mặt Diêm Vương giúp ngươi.”
Sau đó nàng buông tay ra, vỗ vào gương mặt mấp mô của hắn, “Tỷ tỷ đi trước một bước.”
Trúc Hàn cười thầm vì hành động của nàng, hai tay cầm hai chén nước Vong Xuyên, nàng bước nhanh còn chàng thì chầm chậm theo sau, sợ nước trong chén sánh ra ngoài. Chàng không nhịn được gọi, “A Âm, ngươi đi chậm thôi.”
A Âm đột nhiên dừng lại, tiểu hòa thượng đang cúi đầu đâm sầm vào lưng nàng, nước trong hai cái chén sóng sánh nhưng lại quay về chỗ cũ, không bắn ra ngoài dù chỉ một giọt.
Nhưng chàng không rảnh bận tâm đến chuyện này bởi vì thiếu nữ trước mặt đang nhìn chàng với ánh mắt trêu ghẹo, giống như muốn tìm ra một cái lỗ trên người chàng.
“Tiểu Quan Trừng, vừa nãy chàng gọi ta là gì?”
Chàng cúi đầu đưa một chén nước Vong Xuyên cho nàng, bờ môi khép chặt, không hé răng nói một lời, trong lòng chỉ hận không thể quên đi tiếng gọi trong lúc vội vàng kia.
Hai người cứ đứng im giữa bầy quỷ nhốn nháo trên đường Chu Tước như thế.
Cuối cùng vẫn là A Âm chịu thua trước, nàng chịu thua trước sự trầm mặc vô biên của chàng. Nàng nhận lấy chén nước, quơ quơ trước mặt chàng, dịu dàng bảo: “Nước Vong Xuyên sẽ không sánh ra ngoài. Chàng biết không, nước Vong Xuyên không có công dụng mạnh như canh Mạnh Bà, uống vào chỉ quên mất chuyện xảy ra một khắc trước đó thôi…”
Không đợi nàng nói dứt câu, tiểu hòa thượng đã đưa ly nước còn lại đến bên miệng nàng, nói với giọng ngang ngược: “Ngươi, uống hết.”
A Âm cụp mắt, ngoan ngoãn uống hết. Nàng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên sững sờ rồi hỏi với vẻ mờ mịt: “Sao chúng ta lại ở đây? Không phải ta đã nói sẽ dẫn chàng đến quầy hàng của Quỷ Sứ sao?”
Trúc Hàn bối rối, ấp úng hỏi: “Ngươi… ngươi thật sự quên rồi?”
“Quên gì?”
“Tên gọi.”
“Tên gọi gì?”
“Vừa nãy… vừa nãy ta gọi ngươi.”
“Chàng gọi gì?”
Tiểu hòa thượng hạ thấp giọng, ấp úng: “A Âm.”
Nàng bật cười khanh khách, giữa ánh đèn đuốc sáng trưng, trông có vẻ quyến rũ kỳ lạ. Tiếng cười của nàng sang sảng vô tư, không có vẻ giả vờ giả vịt cũng chẳng che giấu điều gì, nàng ghé sát vào tai chàng, nói với giọng dịu dàng mềm mại: “A Âm ở đây, ở bên cạnh Quan Trừng.”
Trong chớp mắt chàng thấy đầu mình ong ong, da mặt bị sắc đỏ rất dày che phủ. Chàng thật sự rất ngốc, đáng lẽ phải đoán ra nàng không phải người nên tất nhiên khác với những hồn ma con người đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà mới đúng. Nàng uống nước Vong Xuyên lại càng không thể quên bất cứ chuyện gì, nàng chỉ đang trêu đùa chàng thôi.
Chàng chẳng những tin mà còn bị nàng dẫn dụ nói ra đáp án.
Chàng nhét chén nước còn nguyên mà mình đang cầm trong tay vào tay A Âm. Bây giờ chàng giống như một người con gái bị đùa bỡn, ngoài giận tái mặt thì nhiều hơn là sự xấu hổ, chàng đi về phía ngược lại.
Tiểu hòa thượng đã nhìn thấy Quỷ giới muôn màu, bây giờ hạ quyết tâm đi về chùa, ai cũng không cản được.
Có lẽ ngoại trừ con quỷ kia.
A Âm ném cái chén đã uống cạn đi, cầm chén nước còn nguyên đuổi theo chàng, vừa đi vừa giải thích: “Quan Trừng, là lỗi của ta, ta không nên trêu đùa chàng, nhưng dáng vẻ thật thà của chàng trông rất đáng yêu nên ta mới không kìm lòng được nảy ra ý xấu, ta đúng là không nên làm vậy. Đợi ngày mai ta lại đến chùa Bàn Nhược tìm chàng, nghe chàng giảng kinh ắt sẽ tỉnh ngộ ngay.”
“Không phải đáng yêu là từ ngữ dùng để mô tả con gái hay sao?” Chàng rầu rĩ nặn ra vài chữ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Ngươi còn nói không bao giờ lừa ta!”
Chàng không dừng bước, nàng vẫn đuổi theo như cũ: “Ta nói không lừa chàng thì tức là không lừa chàng, những chuyện nghiêm túc ta tuyệt đối không nói dối chàng một câu nhưng chuyện này thì khác, đây không phải lừa gạt.”
Trúc Hàn bước đi rất nhanh, chàng thở gấp hỏi: “Vậy đó là gì?”
A Âm thấy chàng chịu nói chuyện với mình thì biết ngay là điềm lành, giọng nói lại trở nên mềm mại: “Gọi là tình thú.”
Mặt tiểu hòa thượng đỏ mãi không tan, chàng hít sâu một hơi, thầm hối hận vì đã ra ngoài với nàng, nhưng chàng càng giận mình mềm lòng, động lòng trước nước mắt giả dối của nàng. Chàng không nói gì nữa, cắm đầu đi ra ngoài thành, A Âm cũng im lặng theo sau, hai người cứ thế bước đi giữa phố xá đông đúc, ra khỏi cổng thành.
Nhìn dáng vẻ thở phì phò của chàng, lòng A Âm lại càng cảm thấy thoải mái. Nàng kìm chế không cười thành tiếng nhưng khóe môi lại cong lên, nghĩ thầm trong bụng: đúng là một tiểu hòa thượng da mặt mỏng.
A Âm kéo chàng tiến vào rừng, bây giờ chúng quỷ đều tụ tập ở Trường An náo nhiệt, trong rừng không có một ai, có mấy con quỷ mộ yếu ớt lên muộn, hớt hải chạy về phía Trường An. Trúc Hàn nhìn thấy thì giãy dụa khỏi tay nàng, chỉ vào mấy con quỷ mộ đang chạy trên đường hỏi: “Ngọn lửa màu xanh này cũng là quỷ?”
A Âm gật đầu: “Quỷ mộ, một người trong mộ hóa ra rất nhiều con.”
Chàng nhíu mày, “Năm đó lần đầu ta xuống núi bị bọn họ trêu đùa làm lạc đường.”
Thiếu nữ áo đỏ cũng nghiêm túc nhíu nhày, phất tay áo với mấy con quỷ mộ kia, đốm lửa màu xanh rên một tiếng rồi biến mất, nàng lại chuyển sang tươi cười rực rỡ trả lời chàng: “Ta vừa dạy dỗ đám người bắt nạt chàng.”
Trúc Hàn thở dài: “Ngươi giết bọn chúng?”
A Âm bật cười, bây giờ nàng chỉ hận không thể niết mặt chàng rồi hôn mạnh lên đó mấy cái, “Ta đưa bọn họ đến Âm Ti, bà bà đang rầu rĩ vì thiếu người.”
Nàng bước từng bước đến gần chàng, tiểu hoà thượng lùi từng bước về sau, mãi đến khi không thể lùi lại được nữa, lưng dựa vào cây đại thụ thì chàng ngả đầu ra sau.
“Ngươi…”
“Chàng đừng nhúc nhích, cũng đừng tránh. Quan Trừng…”
“Ngươi muốn làm gì?”
Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuyên qua tán cây đang rì rào xao động, rọi xuống vài tia sáng. Người trong sáng lương thiện nhất thế gian đang ở ngay trước mắt nàng, chàng có ngũ quan tinh xảo, nhất định là do Phật Tổ tự mình điêu khắc, đôi mắt chứa chan tình cảm, chàng yêu người đời, vậy nhất định cũng yêu A Âm.
Trúc Hàn chắp tay trước ngực, giống như chỉ cần làm vậy là có thể ngăn cản quỷ Âm Ma La đang đến gần.
Tất cả chỉ là mơ ước xa vời.
Trăng đêm vừa khéo, gió cũng vừa đủ mát, nàng cảm thấy sâu trong lòng mình dường như có một thứ gì đó đang gào thét muốn phá lồng chui ra.
A Âm tiến lên trước, kiễng chân giữ bả vai chàng, cất giọng khàn khàn: “Quan Trừng… để ta hôn chàng một cái… xin chàng.”
Nơi đây quá yên tĩnh, giọng nàng vang lên rất rõ ràng.
Chàng ngạc nhiên, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy: “Hả?”
Chỉ thoáng chốc, nàng giữ cái đầu đã được cạo sạch sẽ, đầu ngón tay chạm vào những sợi tóc mới nhú, không quan tâm chàng đang trợn to mắt, chân thành nhắm mắt lại trước. Cô nương chủ động nhất trong và ngoại thành Trường An dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên.
Bốn cánh môi hợp lại, mang mùi hương thơm mát trong miệng nàng đến bên miệng chàng, mùi đàn hương ngạt ngào trên người chàng vây quanh hai người. A Âm chưa bao giờ ở gần chàng đến thế, chưa bao giờ cảm nhận được không khí mình hít thở ngập mùi đàn hương lại dễ chịu đến vậy.
Tiểu hòa thượng quá kinh hãi, chàng thậm chí không hiểu nàng nói “để ta hôn một cái” là có ý gì thì chỉ trong nháy mắt đã cảm thấy mềm mại. Thứ còn mềm mại hơn cả bồ đoàn trong chùa đang ở ngay bên môi chàng, còn có đầu lưỡi mềm mại ướt át duỗi ra, từ từ miêu tả hình dáng đôi môi chàng. Thiếu nữ quyến rũ trước mặt khẽ nhắm mắt lại, chàng biết chắc chắn lúc này đôi mắt ấy đong đầy chân thành tha thiết, giống như những lần chàng nhìn về Phật Tổ.
Chàng nhắm mắt.
Chỉ trong thoáng chốc chàng lại hoảng hốt mở mắt ra, phảng phất như chỉ cần nhắm mắt lại, Phật của chàng sẽ hiện lên khiển trách chàng nặng nề.
Tim chàng đập rộn bởi vì hai người đang kề sát nhau, chàng còn cảm nhận được bàn tay đang chắp trước ngực mình đã đụng vào ngực nàng, cảm giác rung động kia càng thêm mãnh liệt.
May mắn đang vào lúc nửa đêm, trong rừng không có người cũng chẳng có quỷ, không có ai nhìn thấy tư thế kề sát vào nhau của thiếu nữ áo đỏ nhiệt tình và nhà sư mặc trang phục màu đen căng thẳng.
Chiếc lưỡi mềm mại liếm láp toàn bộ môi chàng nhưng chưa dám thăm dò vào trong, chỉ dè dặt lướt qua liền thôi. Nàng vốn nhiệt tình thẳng thắn, lúc này lại sợ mình sẽ dọa tiểu hòa thượng yêu quý của mình.
Cuối cùng nàng buông chàng ra.
Nhất định là nàng dùng sức quá lớn nên mình mới không thoát ra được. Trúc Hàn nghĩ thầm trong bụng.
Nụ cười của nàng càng thêm rực rỡ, đôi môi có vài điểm lấp lánh, “Chàng không tránh ta, vậy có nghĩa là chàng cũng thích.”
Hai tay dáng chắp trước ngực của chàng hơi run rẩy, sư phụ nói mỗi lần chắp tay trước ngực, trong lòng sẽ có Phật nhưng bây giờ Phật của chàng ở đâu?
Không thấy Phật của chàng đâu hết.
Chàng nhắm mắt thì thào niệm Luật Tạng nhưng đến câu thứ hai thì không nhớ nổi nữa, chàng đổi sang niệm Tâm Kinh nhưng vẫn không trôi chảy. Lúc này trong người chàng chỉ có trái tim đập mạnh như sắp nhảy ra ngoài, chứng minh chàng đang tồn tại chứ không ở trong mơ.
A Âm kéo tay chàng, “Không có gì, đây chỉ là chuyện bình thường ở chốn nhân gian.”
“”Tiểu hòa thượng muốn độ chúng sinh thì không thể không hiểu biết về chúng sinh.”
“Chúng sinh làm chuyện vui vẻ như thế, còn cần chàng độ sao?”
Nàng chưa nói, thế gian này còn có chuyện vui vẻ hơn nhiều, nếu chàng bằng lòng, ta sẽ làm với chàng.