A Âm chẳng thể ngờ, nửa đêm mình lại bừng tỉnh vì tiếng khóc của Phương Quan Trừng. Anh không nằm trên giường, mà tiếng khóc vang lên trong từ đường. Cô vội vàng khoác thêm áo, chạy ra ngoài thì thấy cửa mở rộng, từ lúc quyết định tiếp cận anh, A Âm đã mua một tấm bình phong cổ chắn ở đó, may là anh không đi vào. Anh đang dựa người vào hộc tủ phía trước bình phong. Anh mặc quần ngủ dài và áo thun unisex của A Âm, ngồi co ro trên nền nhà .
Lòng cô bỗng thấy chua xót, quỳ gối bên cạnh anh gọi, “Quan Trừng, anh sao thế?”
Mây đen đã tản đi, ánh trăng chiếu xuyên qua bình phong, tỏa ra ánh sáng ngời ngời, nhưng A Âm thấy rõ khóe mắt anh có vệt nước lấp lánh.
“Đau…”
Cô nhích lại gần thì thấy tay anh đang túm cổ áo trước ngực mình, mày nhíu rất sâu, bên tóc mai có mồ hôi rịn ra. Cô vươn tay sờ trán anh, nóng bất thường, nhất thời cô không đoán được anh đang phát sốt hay trúng tà.
Cô dịu dàng dỗ dành: “Chúng ta về phòng trước có được không? Chỗ này rất khó chịu nên anh mới đau.”
Phương Quan Trừng đắm chìm trong cơn đau rất lâu mới nói được một câu không rõ ràng, cô sốt ruột, toàn thân đều run rẩy. Bàn tay lạnh buốt của cô dán lên hai gò má nóng hổi của anh, “Quan Trừng… Quan Trừng… anh nhìn em, em là A Âm đây.”
Giống như quay lại lần trước anh bừng tỉnh vì ác mộng, A Âm không ngại phiền gọi anh, “Quan Trừng?”
Mãi lâu sau, phảng phất như quỷ Âm Ma La sắp mất hết kiên nhẫn, anh mới ngẩng đầu, ánh mắt nhuốm đầy đau đớn.
“A Âm, em giữ thang giúp anh, anh treo ảnh lên…”
Chiếc chuông trong lòng cô lại rung lên, dư âm quanh quẩn trong đầu, kinh hãi xen lẫn nặng nề. Cô lặng người mất mấy giây, bàn tay siết chặt tay anh, hốc mắt cay xè, “Hàn Thính Trúc? Anh đừng dọa em.”
Lần trước A Âm chỉ nghĩ là Phương Quan Trừng gặp ác mộng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ chuyện này lại có liên quan đến ký ức của kiếp trước, xem ra ngày mai cô phải đi hỏi thăm.
Lúc này trong mắt cô không có Hàn Thính Trúc, chỉ có Phương Quan Trừng đang co người trên sàn nhà khóc nức nở. Giọng cô cũng mang theo nghẹn ngào, lúc ăn tối còn rất tốt sao bây giờ lại thành ra thế này. Hai người ngồi trên nền đất một lúc, cô ép bản thân mình bình tĩnh lại, cuối cùng sử dụng linh lực đưa anh về giường trong phòng ngủ. Cô lấy khăn lông lau người cho anh, tăng nhiệt độ điều hòa lên mấy độ, ngồi ở trên thảm dỗ dành anh hết lần này đến lần khác.
“Anh tỉnh dậy đi, chỉ cần anh tỉnh lại sẽ không đau nữa.”
Người nằm trên giường như đang ở trong không gian khác mà A Âm ngồi dưới giường lại như đang ở một không gian khác. Cô không đi vào trong được cũng không thể kéo anh ra, chỉ có thể lo lắng suông.
“Em đã biết sai từ lâu, bây giờ em chẳng mong ước gì khác, chỉ mong quãng đời còn lại của anh được bình an, như thế thì em cũng yên lòng chấm dứt âm thọ.”
“Hình như cả hai chúng ta đều cần giải thoát…”
Giọng nói rất nhỏ vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, A Âm không xem điện thoại và đồng hồ đang chỉ mấy giờ, cô dựa người vào giường, vươn tay quyến luyến vuốt ve gương mặt anh, giống như làm như vậy có thể khắc sâu hình dáng anh vào đáy lòng.
Không biết trôi qua bao lâu, anh vẫn chưa tỉnh nhưng không còn kêu đau, cũng không run rẩy nữa. Có một khoảnh khắc trong đầu A Âm cảm thấy không chân thật, xác định anh thật sự đã ngủ yên, tảng đá đè nặng trong lòng mới rơi xuống. Cô rém lại chăn cho anh nhưng không lên giường. Bây giờ cô rất tỉnh táo, bóng lưng gầy gò du đãng ra khỏi cửa phòng ngủ.
Trước tiên cô đóng toilet chưa tắt đèn lại, trên bồn rửa mặt còn có vài giọt nước đọng lại, chắc là anh vào trong trước rồi mới ra ngoài nằm. Cô cũng đi vào trong, trong ngăn kéo có để thuốc lá, cô thuần thục xé một bao, kẹp điếu thuốc trong miệng rồi châm lửa.
Sau khi chuyển qua nằm ở từ đường nhỏ, cô chỉ buông nửa bên rèm cửa, bước qua bình phong là bàn thờ có một chiếc hộp đặt song song với lư hương cổ kính. Cô châm nén nhang vào đầu điếu thuốc rồi cắm vào lư hương.
Mùi đàn hương đã nhạt lại đậm trở lại.
Ánh trăng chiếu vào hòa với ánh đèn đường bên ngoài khiến bóng lưng đứng trước cửa sổ của A Âm trông rất đìu hiu. Cô đẩy cửa sổ ra, gió đêm lạnh lẽo cuốn theo mùi bùn sau cơn mưa, lần trước cô ngửi thấy mùi rõ ràng như thế là lần cô đội mưa lên núi gặp tiểu hòa thượng.
Điếu thuốc chưa tàn thì có Quỷ sai đi ngang qua, là người quen cũ của cô.
“A Bàng, anh đến đây khi nào?”
Có tất cả bốn vị Quỷ sai tuổi đời già nhất Quỷ giới, từ thời Đại Đường đến nay vẫn chưa từ chức đó là Hắc Bạch Vô Thường Tạ Tất An, Phạm Vô Cứu và Đầu Trâu Mặt Ngựa. Đầu Trâu tên A Bàng, Mặt Ngựa tên Vô Danh.
Đầu Trâu treo người trên lan can chắn ở ban công, ở triều Đường hai người không tính là quen thân, dù sao địa giới Trường An đều do hai người Tạ Phạm quản lý. A Âm và Đầu Trâu chính thức quen biết nhau là vào một ngàn năm bị buộc dây quỷ, cô phải chạy đi rất xa, ngày ngày du đãng bên ngoài nên thường xuyên nhìn thấy anh ta.
“Tôi mới đến đây chưa được mấy ngày, thời đại khác biệt, người chết càng ngày càng ít, bây giờ toàn bộ khu vực Đông Bắc do tôi và Mặt Ngựa quản lý. Những con quỷ dựa vào hút oán khí như Âm Ma La chắc là khoảng thời gian này không được thoải mái lắm?”
Cô cười cười, dập tắt điếu thuốc trong tay, “Đúng vậy, tôi chuẩn bị mấy chục năm nữa sẽ chấm dứt âm thọ.”
“Không phải Quỷ Sứ có rất nhiều mưu mẹo sao, không ngờ cô lại thành ra thế này.”
“A Bàng, tôi có chuyện này muốn hỏi anh.” Hình như cô đang rất vội vàng muốn bộc bạch nghi vấn của mình.
“Cái gì?”
“Sau khi chuyển kiếp người phàm còn nhớ được chuyện của kiếp trước không?” Đầu Trâu sửa lại sợi dây xích sắt giam giữ quỷ hồn trong tay, “Cô đã hỏi câu này thì tất nhiên là nghĩ không ra. Theo tôi biết, canh Mạnh Bà ngoại trừ khiến người ta quên đi mọi chuyện ở kiếp trước thì còn có công dụng giảm bớt đau đớn khi đi qua cầu Nại Hà. Nếu thật sự có người nhịn được thì không uống chứ sao.”
Lòng cô trùng xuống, đổi chủ đề, “Tôi nói mấy chuyện này với tên Đầu Trâu nhà anh làm gì nhỉ, mà chừng nào anh mới tìm cho mình một thân người, đã hơn ngàn năm rồi mà anh vẫn thế này.”
“Cô nghĩ duy trì hình người dễ lắm à? Tôi thấy như bây giờ rất tốt, không phải ai cũng có La Sát đan của bà La Sát như Quỷ Sứ.”
Hai người lại tám nhảm vài chuyện mới xảy ra ở Quỷ giới gần đây, cô chợt nhớ ra năm nay cô chưa quay về Âm Ti, cô đồng ý giúp A Bàng đưa đồ vật về đó rồi đứng nhìn anh ta dắt mấy con dã quỷ đi.
A Âm thầm đưa ra quyết định mấy ngày nữa phải quay về một chuyến.
Trời sáng Phương Quan Trừng không nhớ ra hành vi khác thường của mình đêm qua, nhưng từ đó về sau anh không còn đau đớn như thế nữa, đêm nào cũng ngủ yên.
Khoảng rưỡi sáng, anh tỉnh dậy bởi vì cổ họng đắng chát, người đổ chút mồ hôi, đầu óc cũng chìm vào mông lung. Anh giơ tay sờ trán, chắc là tối qua dính mưa nên phát sốt, khó trách anh lại ngủ sớm thế. Không thấy A Âm trong lòng, anh vội vàng đứng dậy, lại phát hiện cô ngồi dựa vào giường, người không đắp chăn, dáng vẻ co ro trông rất đáng thương. Anh nghĩ thầm tư thế ngủ của mình rất nghiêm chỉnh, chắc là cô lo lắng nên không ngủ ngon.
Anh đắp chăn cho cô vô cùng nhẹ nhàng, A Âm vẫn lặng lẽ mở mắt ra, đêm khuya cô mới ngủ, bây giờ không có tinh thần, đầu cọ vào lòng anh, tay duỗi lên sờ trán anh theo bản năng, trán anh vẫn rất nóng.
“Đêm qua anh phát sốt…”
Anh cất giọng khàn khàn, “Anh biết, có phải A Âm ngủ không ngon không?”
“Ừm, anh ôm em ngủ một lúc đi.”
“Ừ.”
Mặc dù anh hơi mệt nhưng không hề ngủ tiếp, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn người trong ngực, tay cũng vỗ về dịu dàng. A Âm xích lại kề sát anh, cảm giác quen thuộc như đã xảy ra từ lâu khiến hai trái tim đều cảm thấy thỏa mãn.
Họ rời giường đã là gần trưa, sau một lúc nằm trong chăn vuốt ve vỗ về họ quyết định đi ra ngoài ăn cơm rồi đến bệnh viện truyền nước. A Âm tiện tay nhét mỹ phẩm dưỡng da vào túi xách, vờ như vô tình hỏi: “Trong nhà anh có đồ dùng và nguyên liệu nấu ăn không?”
Phương Quan Trừng dựa người vào ghế sofa chờ cô sắp xếp đồ đạc, “Có, có phải từ trước đến giờ em chưa bao giờ nấu ăn không? Anh thấy nhà bếp của em mới không tin nổi.”
“Em nấu cơm không ngon lắm, anh biết đấy, vị giác của em có vấn đề.” Cô không nói rõ, chỉ đáp với giọng tủi thân.
“Vậy truyền nước xong đến nhà anh nhé? Em muốn đi đâu anh lái xe đưa em đi.”
“Cũng được, vậy em đi lấy mấy bộ quần áo.”
Đây đúng là chuyện hợp ý cô.
Trong bệnh viện, trên tay Phương Quan Trừng ghim kim, ngồi dựa vào ghế nhắm mắt. A Âm ngồi bên cạnh, đôi mắt nhìn anh chằm chằm, mãi đến khi anh không nhịn được nói: “Em nhìn thêm lúc là có thể khoét được cái động trên người anh.”
A Âm nắm chặt bàn tay bên kia của anh, lần lượt vuốt ve từng ngón tay bảo: “Em thích nhìn anh. Anh có muốn uống nước không? Đầu còn đau không?”
“Không uống, không đau. Về nhà ngủ một lát là đỡ hơn nhiều.”
Anh không hề hay lúc này trong đầu A Âm hiện lên cảnh tượng, bao nhiêu lần cô lặng lẽ nhìn anh một thân một mình đi truyền nước trong bệnh viện, hoặc là cầm quyển sách lật xem kỹ càng, hoặc là nhìn điện thoại nhíu mày, hơi bực bội gửi tin nhắn. Từng chuyện từng chuyện anh đều đối mặt một mình, anh tất nhiên không biết bây giờ A Âm vui đến mức nào đồng thời phải cẩn thận từng ly từng tí.
“Sao ở đây đến một người bạn anh cũng không có?” A Âm cố ra vẻ thản nhiên hỏi.
Phương Quan Trừng vẫn nhắm hai mắt như cũ, nắm tay cô vô thức vuốt ve, “Trước em anh từng có bạn gái…”
Anh hơi ấp úng, mặc dù A Âm vẫn canh cánh trong lòng chuyện này nhưng ngoài mặt vẫn giả ngu, “Anh nói đi, em cũng không phải thiếu nữ mới lớn.”
Anh cong môi nói tiếp, “Lúc ấy bố anh vừa qua đời, hơn nữa anh đã nghĩ đến chuyện thay đổi công việc rất lâu, cô ấy khuyên anh đến đây, môi trường ở đây cũng tốt lại tiện hẹn hò. Vì rất nhiều lý do, cuối cùng anh cũng đến đây.”
Anh không thể nói ra, đó là đoạn tình cảm mà một bên dồn ép không tha và một bên thỏa hiệp nhượng bộ. Dường như từ lúc đó, tình cảm của anh và Tưởng Đường cũng dần tan biến, chẳng qua Phương Quan Trừng luôn thực hành mấy chữ thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh rất tốt.
“Vậy à, vậy hai người đã chia tay bao lâu rồi?” A Âm tiếp tục giả ngốc.
“Khoảng ba năm. Khi ấy anh không thích chủ động kết giao bạn bè, anh sống một mình vẫn cảm thấy ổn, A Âm.”
Anh như đang ngầm nói: em yên tâm, anh sống rất tốt.
Nhưng em không yên lòng, cô nói thầm trong bụng.
A Âm chỉ có thể nửa thật nửa giả nói, “Em vừa nghĩ đến ba năm qua anh chỉ có một mình liền cảm thấy đau lòng. Một mình ăn cơm, một mình đi làm, một mình ăn Tết, bị bệnh cũng phải đến bệnh viện một mình…”
Anh chưa từng cảm thấy ba năm qua mình sống không tốt nhưng lúc A Âm nói ra những lời này với giọng mệt mỏi, Phương Quan Trừng thừa nhận, trái tim anh hơi nhoi nhói. Bây giờ, việc duy nhất là người bệnh là anh có thể làm đó là đưa tay trấn an cõi lòng tràn ngập bất an của cô, giọng điệu anh dịu dàng nhất cả bệnh viện này.
“Không có gì, chẳng phải sau này đã có em sao.”
“Quan Trừng, anh có tin không, em sẽ mãi mãi không rời khỏi anh.”
Dùng lý trí mà nói thì anh không tin nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập chân thành của cô, anh vẫn có một thoáng mê man.
“A Âm, thành thật mà nói, anh biết em từng có người yêu, có lẽ còn từng tổn thương vì mối tình sâu đậm ấy nhưng mỗi khi em nhìn anh, anh lại cảm thấy, dường như anh là người em yêu nhất, đúng là kỳ lạ.”
“Anh có tin chuyện kiếp trước kiếp này không?”
“Bình thường anh tin.”
“Kiếp trước chúng ta có duyên, kiếp này duyên được nối lại.”
“Cái này có thể tin.”
Cô cuối cùng không nhịn được nữa bật cười, được anh ôm vào lòng giống như cô mới là người bị bệnh yếu ớt.
Lát sau, A Âm lại hỏi, “Vậy vì sao anh không quay về Bắc Kinh?”
Anh trả lời với vẻ nghiêm túc: “Hợp đồng với trường sẽ hết hạn vào học kỳ hè năm sau.”
Cô nói sẽ đưa anh tiền bồi thường kết thúc hợp đồng, bị Phương Quan Trừng cười ôm càng chặt hơn, “Bây giờ anh sống rất tốt, sao phải kết thúc hợp đồng?”
“Vậy lỡ như người yêu cũ quay về tìm anh thì sao?
“Em nghĩ anh là bảo bối hiếm có?”
“Anh chính là bảo bối của em.”