Lúc Phương Quan Trừng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, anh đang thu dọn hành lý trong phòng ngủ. Bố mẹ anh ly hôn, bố anh đã qua đời cách đây mấy năm, chỉ còn mẹ ở nước ngoài. Sắp đến ngày giỗ nên anh đặt vé máy bay về.
Nhìn thấy tin nhắn anh khẽ nheo mắt, giống như hết thảy đã quay về trong tầm kiểm soát của mình, anh gọi điện thoại cho cô.
“Này?”
Anh mở loa ngoài, đặt điện thoại ở đầu giường, tiếp tục lựa quần áo trong ngăn tủ.
“Nghe thấy không? Anh đang thu dọn đồ đạc.”
Giọng nói của A Âm nghe buồn buồn, “Nghe thấy, bao giờ thì anh về thế Quan Trừng?”
“Không để em thấy mặt chừng một tuần.”
“…” Cô im lặng mấy giây mới nói tiếp, “Em vừa gọi video với bạn, là hai người bạn tốt nhất của em…”
“Em muốn ám chỉ gì với anh?”
A Âm ngả người nằm xuống ghế sofa, giọng nói có vẻ hững hờ, “Đâu có ám chỉ gì? Anh đang ở một mình à?”
“Đương nhiên là ở một mình.”
“Quan Trừng…”
Anh bỗng nhiên ngắt lời cô, giọng điệu nghiêm túc: “Em hãy còn nhỏ, chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, đây chỉ là nhất thời.”
Anh không nói rõ, nhưng A Âm biết anh đang nói gì.
“Không phải đâu, em rất nghiêm túc.” Dường như cô nghĩ đến chuyện gì đó liền thay đổi lời nói, “Vậy anh gọi điện và gửi tin nhắn báo cho em làm gì? Còn nói không thích em, thế anh nói mấy điều vô nghĩa kia làm gì?”
Anh cười, âm điệu cũng thay đổi, “Anh gọi cho em là để nói cho em biết, đừng bán tượng gỗ cho người khác, giá kia quá thấp.”
A Âm nghiến răng: “Anh không mua thì đừng chiếm hố được không? Anh có muốn chiếm hời từ em không?”
Bỏ bộ quần áo cuối cùng vào vali, anh cầm điện thoại lên, A Âm thấy giọng nói anh ở gần hơn, cảm giác quen thuộc cũng càng thêm mãnh liệt: “Không phải em nói chỉ cho anh chiếm hời thôi sao?”
Chẳng hiểu sao cô bỗng cảm thấy đôi gò má hơi nóng bừng, cô trách cái điện thoại mới, để sát người là đỏ mặt.
Phương Quan Trừng thấy cô không nói lời nào, tắt loa ngoài kề điện thoại bên tai, “A Âm? Đúng không?”
A Âm luôn cảm thấy, lúc điện thoại kề sát tai và khi nói chuyện với ống nghe có sự khác biệt nhỏ xíu, cô không nói rõ được nhưng đúng là có sự thay đổi. Cô ừ một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, người bên kia cười bảo: “Khi nào anh về sẽ tìm em nói chuyện, đến lúc đó sẽ đưa ra quyết định mua hay không, được chứ?”
“Được.”
“Nói rồi đấy nhé, chờ anh quay về.”
Mãi đến khi anh cúp máy, A Âm ngồi dậy ném điện thoại sang một bên, quay đầu liền nhìn thấy kiểu tóc mới của mình trong gương, thở dài nghĩ xem ra anh sẽ không nhìn thấy trước khi đi. Hai tay sờ lên mặt, cảm giác cơn nóng vẫn chưa tan đi.
Trong lòng cô thầm oán: Rốt cuộc chuyện này là thế nào, chẳng phải hơn một ngàn năm trước người đỏ mặt là anh sao?
…
Một tuần Phương Quan Trừng không gặp A Âm là một tuần không bị ác mộng đè ép, có những đoạn ký ức mới xuất hiện, may là không phải giấc mơ quá kinh hoàng. Nhìn meme cuối cùng A Âm gửi đêm hôm đó, vẫn là con vịt màu trắng túm con thỏ nói “mau mau trở về”.
Tin tức dừng tại đây.
Không biết gần đây cô làm gì mà cả tuần chẳng nhắn một câu, chẳng lẽ thật sự như anh nghĩ, cô cũng chỉ nhiệt tình nhất thời, một tuần không gặp đã nản lòng rồi sao? Nghĩ đến đây, anh không chủ động nói chuyện trước.
Lần sau gặp lại đã là ngày thứ hai Phương Quan Trừng đi dạy. Anh nhìn cô gái tóc xoăn ngồi ở hàng cuối cùng, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm đang cầm quyển “Ngữ pháp Tiếng Anh thực tiễn” của Trương Đạo Chân che mặt. Mí mắt anh nhảy lên, nhìn xuyên thấu tiểu xảo vớ vẩn của cô.
Cả lớp thỉnh thoảng ngó sang, thế mày cô lại thành thật cúi đầu viết bài, nhưng anh biết rõ cô không hề nghe mình giảng.
Bởi vì tiết này vốn không phải tiết Ngữ pháp.
Tiết đầu tiên kết thúc, đến giờ nghỉ giải lao, anh đi xuống. Các sinh viên đang ngồi tại chỗ chơi điện thoại tò mò liếc qua, Phương Quan Trừng quay lưng về phía học sinh, đối mặt với A Âm.
Cô không giả bộ được nữa, ung dung ngẩng đầu lên cười cười, “Ừm…, anh nhìn thấy em rồi?”
Anh cũng cười, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đừng nói với anh là hôm nay em lại đến đưa đồ cho con gái của người bạn tốt họ La nữa nhé.”
“Không phải, thầy Phương, hôm nay em đến nghe anh giảng bài.” Lúc nói chuyện cô quơ quơ bìa sách trong tay, Trương Đạo Chân in trên bìa sách đang mỉm cười với anh.
Phương Quan Trừng liếc nhìn những học sinh đang xem náo nhiệt, đè quyển sách trong tay cô xuống, dựa vào cạnh bàn cúi đầu, “Tiết này anh dạy Thực hành Phiên dịch. Quyển sách này của em là chương trình học năm nhất.”
A Âm tinh nghịch thè lưỡi nhưng gương mặt cô không có vẻ ngây thơ, hơn nữa còn để kểu tóc của nữ minh tinh Hồng Kong thịnh hành hơn nửa thế kỷ trước, hành động của cô trông thế nào cũng ngập vẻ quyến rũ.
“Thầy Phương, xin lỗi nhé, em mới học được ít từ đơn, tiết của anh học khó vào quá.”
Anh muốn cười nhưng không cười được, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, “Cả tuần này ngày nào em cũng học Tiếng Anh?”
Đương nhiên anh không thể hỏi rằng có phải vì ngày nào em cũng học Tiếng Anh nên mới không để ý đến anh không.
A Âm gật đầu, nhìn anh chăm chú, bày ra dáng vẻ mà cô tự nhận là anh sẽ không chống đỡ được, “Đúng thế. Tiếng Anh của Tiểu Quả trong cửa hàng cũng khá tệ, có nhiều vấn đề em không biết hỏi ai, đang chờ thầy Phương về.”
Phương Quan Trừng chẳng những chống đỡ được mà còn không thèm nhìn vào đôi mắt cô. Anh nhìn đồng hồ đeo ở cổ tay, xem chừng sắp đến giờ vào lớp, “Vậy tan tầm anh phụ đạo cho em nhé? Hôm nay anh chỉ dạy đến trưa.”
Nghĩ đến điều gì đó, cô lại bổ sung thêm một câu, “Tất cả là tại cái phòng học này.”
A Âm hơi tiếc nuối gật đầu, “Vâng thầy Phương của chúng ta.”
Cô mở miệng ra là thầy Phương làm anh suýt chút nữa là không nhịn được bật cười, vội vàng xoay người đi về bục giảng. Có bạn học nữ ngồi cách A Âm hai hàng nhìn cô với ánh mắt tìm tòi: “Chị ơi, chị là bạn gái của thầy Phương hả?”
Mắt A Âm đảo vòng vòng, thản nhiên trả lời: “Bọn chị chuẩn bị kết hôn.”
Cô bạn đã hiểu rõ mọi chuyện gật đầu, nói thêm một câu: “Thầy Phương giữ mình rất trong sạch, đến bây giờ em cũng chưa thấy thầy ấy qua lại thân thiết với đồng nghiệp nữ nào.”
Cô nghĩ thầm trong bụng tôi tin mới lạ, rõ ràng hôm trước còn có nữ sinh bảo đã lâu rồi Tưởng Đường không đến. Chuông vang lên, nữ sinh quay đầu lại, một giây sau bắt đầu lan truyền tin tức trong lớp, cuối cùng truyền đến lớp bên cạnh, tiết sau sẽ học Phương Quan Trừng. Người trên bục giảng đang nói ngôn ngữ Tiếng Anh mà A Âm không hiểu, cô xoay cây bút trong tay vòng vòng, nở nụ cười đắc ý vì thực hiên được gian kế.
Buổi học kết thúc, thời gian nghỉ giải lao rất dài, có học sinh vây quanh bục giảng hỏi bài anh. Cô đặt bút xuống nghỉ ngơi, chống cằm ngơ ngác nhìn anh. Đó là gương mặt mà cô si mê nhung nhớ ngàn năm, A Âm cúi đầu tô tô vẽ vẽ hình dáng anh trên giấy, quá quen thuộc. Cô từng ở trong phòng nghỉ ở chùa Bàn Nhược và chùa Tây Minh nhìn ngắm anh nghiêm túc viết chữ như vậy biết bao lần, nhưng khi đó anh viết kinh văn còn bây giờ anh viết Tiếng Anh.
A Âm không hiểu kinh văn nhưng cô sẽ đọc kinh văn vì anh, cũng học Tiếng Anh vì anh, sức mạnh của tình yêu rất to lớn, vô tình đã khiến A Âm cô nương của Quỷ giới giơ tay cầm bút, chìm đắm trong những năm tháng tốt đẹp ngắn ngủi này.
Trong lúc ngẩn ngơ cô vô tình đối mặt với ánh mắt của anh, hai người ràng buộc ngàn năm, rõ ràng A Âm cảm nhận được ánh mắt anh mang theo trách cứ. Cô thè lưỡi, định làm mặt quỷ với anh.
“Hàn Ẩn, cô trêu đùa tôi.”
Đến buổi trưa tiết học kết thúc, anh vẫn đứng trên bục giảng như cũ, giọng nói truyền vào tai của A Âm đang ra vẻ nghiêm túc.
“Thầy Phương, em chỉ tuyên bố sự thực sẽ xảy ra trong tương lai cho mọi người biết mà thôi.”
Phương Quan Trừng cúi đầu thu dọn đồ đạc, từ từ nghiền ngầm hai chữ thầy Phương do cô nói ra, anh không nhịn được cong môi, cô luôn có cách chọc anh cười. Tòa nhà này là tòa nhà dạy học lần trước, phần lớn thời gian anh đều dạy bên này, đây là lần thứ hai họ đi trên con đường này, cô nhớ rất rõ.
Nhưng lần này đổi thành A Âm đi bên cạnh, chiếc dù đen che nắng của cô đang nằm trong tay Phương Quan Trừng, còn người được che vẫn là cô.
Cô nói: “Thầy Phương…”
“Gọi tên không được sao?”
“Em thấy gọi thầy Phương rất dễ nghe.”
“Em gọi cũng được, thầy trò yêu nhau sẽ bị ngăn cấm.”
“…” A Âm chần chờ hồi lâu mới mở miệng: “Vì sao thầy trò không thể yêu nhau?”
“Trái với quy định.”
Phương Quan Trừng nhét người vào ghế phụ rồi thu dù lên xe, nhìn dáng vẻ suy tư của cô, anh lạnh lùng mở miệng: “Anh có Wechat của Tiết Lệ, trạng thái gần đây nhất của hai người là một meme để cùng một kiểu tóc đang khóc lóc tiếc nuối một quyển tiểu thuyết có nam chính làm thầy giáo? Tôi thấy cả tuần này không phải em chăm chỉ học Tiếng Anh, mà là bị cô ấy dụ dỗ say mê tiểu thuyết tình cảm mới đúng.”
“…” Cô không nhịn được dùng ngón tay cào cào dây an toàn, A Âm nghĩ thầm, rõ ràng mình không làm gì sai, vì sao phải chột dạ thế.
Anh nhíu mày, như vô tình chuyển chủ đề, “Kiểu tóc mới rất đẹp, em muốn ăn gì?”
Sau đó, anh dẫn A Âm bị hù dọa đi ăn cơm trưa.
…
Giữa tháng Năm, Quỷ Sứ mua một ngôi chùa ở Nhật Bản, xem như tuyên bố hoàn thành chuyện muốn làm nhất những năm gần đây. Tộc của Quỷ Sứ ở Quỷ giới đã dung hợp với bản tính của quỷ Đại Thế, dù bây giờ anh ta biến thành thân người thì vẫn không thể rũ bỏ sự yêu quý với chùa miếu và cung điện như cũ.
Cung điện không mua nổi nhưng chùa miếu thì có thể.
Quỷ Sứ nói nếu trước kia có Đỗ Phủ nói “Đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan”, vậy thì anh ta chính là “Đại tí thiên hạ quỷ sứ câu hoan nhan”. Bệ Lệ nghe vậy thì trợn trừng mắt, A Âm trực tiếp ngắt lời, không chỉ quỷ Âm Ma La tuyệt tích, mà tộc Quỷ Sứ cũng chẳng còn mấy người.
Câu thơ này nằm trong bài thơ Bài ca nhà tranh bị gió thu phá của Đỗ Phủ, gộp với câu trơ trước có nghĩa là Mong sao có ngàn vạn gian nhà lớn, để giúp các hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ. Quỷ Sứ đã chế câu thơ, thay hàn sĩ = quỷ sứ.
Lúc đầu Quỷ Sứ định đi Nhật Bản xử lý công việc nhưng Chướng Nguyệt lại đi thay anh. A Âm không hỏi nguyên do, mà cười khuyên Chướng Nguyệt hãy kết bạn với quỷ Nhật Bản, dù sao đa số bách quỷ bên ấy đều truyền thừa từ thời cổ đại, cũng xem như là đồng hao. Anh lạnh lùng không nói gì, còn chúc A Âm mọi việc thuận lợi.
Nửa học kỳ trôi qua, cửa hàng của A Âm đã có người trông coi, chỉ cần cuối tuần đến kiểm kê là được, thời gian còn lại, nhất là những ngày đi học chỉ thấy mặt cô trên đường trường và trong lớp. Từ cuối xuân đến đầu hè, gần hai tháng trời cô không bỏ bất kỳ tiết nào của Phương Quan Trừng.
Cho dù nghe không hiểu, suy nghĩ thất thần cũng không hề vắng mặt, như đang im lặng ám chỉ với anh, em thật lòng thật dạ với anh.
Có đôi khi Phương Quan Trừng nhìn bóng dáng ngồi ở hàng cuối cùng kia, trong thoáng chốc có cảm giác vạn năm chớp mắt đã trôi qua. Dường như người này đã nhìn anh rất lâu, đến mức nhiều toà Phật tháp cổ đã sụp đổ, lâu đến mức Phương Quan Trừng cũng không dám nghĩ nữa. Hai người đều lấy cớ không đề cập đến tượng gỗ, cô không còn đuổi theo ép bán cho anh, anh cũng không nhắc đến chuyện mua nữa, dường như so với giao dịch thì trạng thái bây giờ của hai người càng quan trọng hơn.
Anh vẫn thỉnh thoảng mơ thấy vài thứ, sau khi tỉnh dậy thì cảm thấy kỳ lạ vô cùng, chắp vá lại cũng xem như một cuộc tình trọn vẹn. Tiểu thuyết chính là hình ảnh thu nhỏ của chuyện xưa, người đàn ông vừa gặp đã cảm mến cô gái sau đó ân cần theo đuổi, kiếm tiền mua nhà lớn, người có tình kết hôn đăng báo mời tiệc, ngày ngày quyến luyến chưa từng chia xa.
Thậm chí chuyện này còn khiến anh nghi ngờ, giấc mơ ai đó trúng đạn, đổ máu, khóc lóc không ngừng mà anh mơ lúc đầu là một màn kịch khác trong câu chuyện cũ này.
Anh vĩnh viễn không biết, đó là kết cục.
Với A Âm, khoảng thời gian này cô như quay về ngày tháng sống chung với tiểu hoà thượng ở Đại Đường thịnh thế. Cô làm đủ kiểu đến gần anh, không chỉ anh không còn đỏ mặt nữa mà cũng vô hình hóa giải hết mọi chuyện. A Âm nói: “Chưa biết chừng một ngày nào đó em sẽ mất đi hứng thú với anh, Quan Trừng.”
Anh nghe rồi cười, chứ chẳng để trong lòng.
Nhưng nếu tự hỏi lòng mình thì đây có thể xem là hạnh phúc, dù nó không quá rõ ràng. Thậm chí A Âm còn thản nhiên nói cho anh biết, vị giác của mình không quá nhạy, ngoại trừ giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, anh không ngại phiền phức nói cho cô nghe hương vị của mỗi một món ăn, còn miêu tả rất cẩn thận, A Âm hào hứng kể chuyện cũ cho anh, kì thực là đang bổ khuyết lời hứa cô đã nợ tiểu hòa thượng ở Đại Đường, nhưng lần nào anh cũng chăm chú lắng nghe cô nói, còn cẩn thận uốn nắn cô những chuyện sai trái không hợp lẽ thường…
A Âm hỏi anh: “Quan Trừng, anh tốt như thế, rốt cuộc bao giờ mới ở bên em?”
Anh nói: “Chờ đến khi em không còn dùng trăm phương nghìn kế quyến rũ anh nữa.”
Cô chớp mắt, gương mặt tràn ngập vẻ khó hiểu. Họ làm bạn với nhau, ngẩng đầu ngắm vầng trăng lạnh lẽo cũng xem như viên mãn, ngày ngày có thể gặp được anh cô đã thỏa mãn, chút hạnh phúc nhỏ đủ để chô trùm chăm thút thút.
Giữa chúng sinh bao la trong đại thiên thế giới Bồ Đề, Quan Trừng vĩnh viễn là Quan Trừng tốt nhất.
Lúc đó A Âm không biết, trong mắt Quan Trừng, dáng vẻ của cô những lúc bộc bạch mọi chuyện mới khiến anh không kìm nén được yêu thương