Giây phút cô quay đầu, Phương Quan Trừng cũng ngây ngẩn cả người.
Tim anh đập nhanh một cách kỳ lạ nhưng anh tin chắc rằng đây không phải là vừa gặp đã yêu, chỉ là hơi bất thường mà thôi, không nằm ngoài cảm giác “Vấn tính kinh sơ kiến”. Nhưng câu tiếp theo chưa đủ thỏa đáng, phải đổi chuyển “xưng danh ức cựu dung”. Anh bỗng nhớ đến thơ của Lý Ích, lại không biết trước mặt thích nhất là câu “Từ đây không có lòng yêu bóng tối, mặc người dưới ánh trăng lầu Tây” của Lý Ích.
Cả câu “Vấn tính kinh sơ kiến, xưng danh ức cựu dung” có nghĩa là lần đầu gặp gỡ mới hỏi dòng họ, lòng đã ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, đợi biết được tên, lập tức nhớ đến gương mặt người cũ.
Sau đó, họ bật cười một cách tự nhiên.
Anh như thế này quá đẹp đẽ. Có lẽ dùng từ này để miêu tả một người đàn ông không quá thỏa đáng nhưng A Âm không kiềm chế được, từ bật ra trong đầu là từ này.
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút giật mình, “Là tôi thất lễ, Tiết Lệ không nói với tôi giới tính của cô, tôi cứ tưởng là đàn ông.”
A Âm không phải cô gái trẻ chưa trải sự đời, đương nhiên Phương Quan Trừng cũng không phải thiếu niên như thế. Cô cười rất tươi, giống như lúc hạ bút đã dùng sức phác họa, như muốn khắc vào lòng Phương Quan Trừng.
“Vậy bây giờ nhìn thấy tôi anh có thất vọng không?”
Từ ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy cô, hai người đối mặt, chẳng có ai thua.
“Cô Hàn, chúng ta ngồi xuống nói chuyện chứ?” Anh né tránh, không trả lời vấn đề của A Âm.
A Âm cầm trong tay cái ly thủy tinh trong suốt, cà phê rất nóng, ngồi xuống đối mặt với anh.
“Anh Phương có muốn uống chút gì không? Cà phê hay là trà, tiệm tôi đều có.”
Cách rất gần, anh càng ngửi thấy mùi đàn hương rõ ràng hơn.
“Tôi uống nước ấm là được rồi, cám ơn.”
“Ngày thường anh Phương hay uống nước ấm sao? Hay là nếm thử cafe, tôi vừa nghiên cứu xong cái máy kia, nhìn cũng không tệ lắm.” Nói xong cô đẩy cái ly trong tay đến.
“Cám ơn ý tốt của cô, bình thường tôi chỉ uống nước ấm.”
A Âm hậm hực đặt ly lên bàn, siết chặt tay, móng tay đâm vào thịt đỏ hồng. Làm sao mà cô quên được, Hàn tiên sinh của bến Thượng Hải chỉ thích nước trắng, tất cả rượu ngon trà quý do người khác tặng đều bị bỏ xó rồi bị cô ném cho Thôi Giác, trừ bỏ lúc xã giao không tránh khỏi uống chút rượu thì trong lòng anh cũng không muốn đụng vào.
Cô bỗng nhiên không biết phải nói gì, cô rất muốn nói “anh thật sự không thay đổi”, nhưng như thế sẽ dọa người trước mắt chạy mất. Không hiểu sao lòng cô bỗng thấy nặng nề, chỉ cảm thấy dù bây giờ đang chân chính đối mặt với anh thì vẫn khác xa sự tưởng tượng trong lòng.
Đúng lúc Tiểu Quả bưng hai ly nóng nước bốc hơi ra, đặt ly cafe chưa uống một ngụm vào khay của mình, A Âm cầm ly nước màu xanh trong tay, lặng lẽ nhìn anh.
Phương Quan Trừng nói tiếp, “Tiết Lệ đã trao đổi qua điện thoại với tôi mấy lần, đương nhiên là tôi khá chủ động. Nghe cô ấy miêu tả tôi cảm thấy rất hứng thú, nhưng đến giờ vẫn chưa nhìn thấy đồ thật, không biết hôm nay cô Hàn có thể cho tôi xem qua một chút không? Giá tiền không phải là vấn đề.”
A Âm không chê nóng, uống một ngụm nước cho nhuận họng, quanh vành ly thủy tinh có một dấu son nhàn nhạt, “Tôi để tượng gỗ ở nhà, tôi không phải người sưu tầm đồ cổ, cũng không có có phòng làm việc hoặc là cửa hàng trưng bày. Hay là tôi cho anh xem qua ảnh chụp trước nhé?”
Phương Quan Trừng có vẻ mất mát nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, nhưng nghĩ đến xem ảnh chụp trước được, anh gật đầu đồng ý.
Cô cầm máy tính bảng dùng để giải trí lên, tìm kiếm trong mục hình ảnh, ấn mở rồi đưa cho anh. Phương Quan Trừng nhận lấy, anh vừa uống hết mấy ngụm nước hơi nóng, kéo ống tay áo len màu trắng lên, co lại thành một cục trên tay. A Âm mắt tinh, cẩn thận quan sát gân xanh trên tay anh, ngón tay cũng dài và tinh tế, khớp xương rõ ràng. Anh rất trắng, cũng không phải quá trắng mà là làn da của Hàn Thính Trúc hơi đen. Còn tiểu hòa thượng, có lẽ cũng hơi kém chút.
Phương Quan Trừng cúi đầu lật xem mấy tấm hình, hình ảnh mờ mờ, không có chỗ nào rõ ràng, vừa xem đã biết là chụp qua loa. Mãi đến khi lướt đến một bức ảnh trông có vẻ là tự sướng, anh vội vàng lướt lùi lại, tuy không lộ mặt nhưng anh biết chắc chắn là người phụ nữ trước mắt. Chắc là tấm ảnh này được chụp trong lúc thử quần áo ở một cửa hàng may sườn xám trang trí theo phong cách cổ điển, điện thoại đã đồng bộ lên đám mây. Anh ngẩng đầu định trả lại cho cô, liền đối mặt với A Âm đang chống cằm, nhìn anh chằm chằm không chút che giấu.
Cô quá thẳng thắn và trực tiếp.
Lúc đầu gương mặt cô không có biểu cảm gì, thấy anh phát hiện mình đang nhìn anh chăm chú thì mỉm cười dịu dàng. Không hiểu sao Phương Quan Trừng không hề cảm thấy bị mạo phạm trong khi rõ ràng anh là người luôn vạch rõ ranh giới với người khác hơn ba mươi năm qua. Không hiểu sao anh cũng cười theo.
“Cô Hàn, nhìn người khác chằm chằm là không lịch sự chút nào.” Anh giống như một người thầy, là kiểu thầy giáo thích nghiên cứu học thuật, chỉ điểm đường đi. Nhưng A Âm luôn cảm thấy trong giọng nói kia không có vẻ nghiêm túc.
“Ừm, xin lỗi anh Phương.” Lời xin lỗi không hề có thành ý, “Tại áo len của anh trắng quá.”
Chỉ trò chuyện mấy câu mà hai người đã như là bạn bè thân thiết từ lâu, làm gì có vẻ khách sáo trong lần đầu gặp gỡ. A Âm vốn tập trung, Phương Quan Trừng vẫn giữ ý định lái câu chuyện vào chủ đề chính như cũ.
“Tôi đánh bạo hỏi một câu, lúc nào tôi có thể xem Vĩnh Trừng ?”
Khi nãy anh đã phóng to ảnh chụp hết cỡ, điêu khắc xem như tinh xảo, có tỳ vết, nhưng cũng có cảm giác quen thuộc mà anh hằng theo đuổi, anh vẫn cần phải xem qua rồi mới đưa ra quyết định.
A Âm lại hỏi, “Năm nay anh Phương bao nhiêu tuổi?”
Đúng là biết rõ còn cố hỏi.
Câu hỏi này thật sự bất lịch sự, anh muốn xem tượng gỗ, còn dùng một câu “đánh bạo”, cô thì hỏi thẳng tuổi tác của người khác nhưng không hề cảm thấy đánh bạo.
Phương tiên sinh là người rộng lượng nhất, rõ ràng anh là người hỏi trước, A Âm không trả lời mà hỏi lại, anh lại thật thà trả lời.
“Tôi năm nay , tuổi không còn nhỏ nữa.”
“Nhìn anh giống như , anh nói anh , đúng là khiến người khác không dám tin.”
Ngón tay anh để lên bàn, lặng lẽ gõ nhẹ hai lần, nụ cười hơi thu lại.
“Cô Hàn, chúng ta nên nói rõ trước, Vĩnh Trừng mới là dự tính ban đầu của tôi khi đến đây.”
Hứ, dự tính ban đầu của anh là Vĩnh Trừng, nhưng dự tính ban đầu của em lại là anh, A Âm nghĩ thầm. Thấy dáng vẻ đứng đắn của anh, trông có vẻ không hề bị vài ba câu nói và ánh mắt si mê của A Âm quyến rũ.
“Bao giờ anh có thời gian rảnh? Đến nhà của tôi xem.”
“…” Anh cau mày, hình như là không đồng ý, “Cô Hàn, tùy tiện đến nhà người khác là không ổn.”
A Âm híp mắt, vô tình nhích người đến gần anh hơn, “Không đâu, tôi sống một mình, tôi tin tưởng nhân cách của anh Phương. Bao giờ anh có thời gian rảnh?”
Ngày mai là thứ Hai, anh phải đi làm, chỉ có thể hẹn cuối tuần.
“Thứ hoặc là Chủ nhật…”
A Âm cười ngọt ngào, “Lúc nào tôi cũng có thời gian rảnh.”
Vì anh, lúc nào em cũng rảnh.
“Vậy được, tôi sẽ liên lạc với cô sớm.”
“Được, chúng ta kết bạn Wechat nhé?” Cô muốn dùng phương thức kết bạn của người hiện đại.
“Ừm.”
Thuận nước đẩy thuyền thêm Wechat xong, anh bỏ điện thoại vào túi, đứng dậy rời đi. Lòng A Âm ngứa ngáy, mang trong mình tâm tư đơn giản nhất của con người, muốn ôm anh một cái.
“Anh Phương, tôi luôn cảm thấy nhìn anh rất quen, rõ ràng là lần đầu gặp…”
Anh vừa lấy chìa khóa xe ra, nghe vậy thì siết tay, “Thật sao? Vậy đúng là rất khéo. Tôi còn có việc, hẹn gặp cô sau.”
“… Ừm.”
Đúng là vô tình. Thật sự anh không hề nhớ gì, hơn nữa còn không có ấn tượng tốt trong lần đầu tiên gặp nhau. Nhìn bóng dáng màu trắng càng lúc đi càng xa, cô thầm cảm thán, anh mặc màu sáng cũng rất đẹp. Nhớ lại mới phát hiện ra, nhất là những năm gần đây, mỗi lần nhìn thấy anh, hình như lần nào anh cũng mặc màu sáng, mùa đông cũng vậy.
Cúi đầu nhìn bộ sườn xám mà buổi sáng mình đã chọn rất lâu, toàn thân đen thui, thêu hoa cũng là chỉ đen, cô thầm trách mình bất cẩn. Quay lại bàn cô cầm điện thoại lên, nhìn thông tin của người mới kết bạn, một tin nhắn cũng không có, chỉ có hệ thống thông báo “Đã đồng ý yêu cầu kết bạn, bây giờ hai bạn có thể trò chuyện”, cô cảm thấy hơi cay đắng và buồn bực.
Người hiện đại theo đuổi tình yêu thế nào? Đây cũng là một vấn đề, không biết dùng phương pháp ở cổ đại có còn hiệu quả không.
Mãi đến khi trời tối, A Âm ngây ngốc đến khi đóng cửa hàng, cũng chưa nhận được bất kỳ tin nhắn nào. Cô không khỏi cảm thán khoa học kỹ thuật tiến bộ cũng có chỗ xấu, không so được với phương thức chậm lúc trước, viết một lá thư gửi đi ít nhất cũng phải mất một hai ngày, làm gì có vẻ phiền não vì mỗi giây phút chờ đợi.
Đón xe quay về nhà, ra khỏi thang máy đã thấy bóng dáng cao lớn đứng trước cổng, anh ta cũng thích mặc màu sáng, nhưng dĩ nhiên không phải Phương Quan Trừng.
Là đồng loại của A Âm, con quỷ già ngàn năm tuổi – Chướng Nguyệt.
Mùi rượu trên người anh hơi nồng, A Âm xích lại gần vỗ vỗ gương mặt ửng đỏ, “Này, anh uống nhiều quá hả?”
Cũng không quá nhiều, chỉ là hơi say rượu, nếu không thì làm sao anh còn bình yên vô sự quay về? Ở đây anh có vài người bạn quỷ, không giống A Âm sống hơn một ngàn năm chỉ có một người bạn là Quỷ Sứ, Chướng Nguyệt được xem là người thứ hai.
“Không có.”
Cô bấm mật mã mở cửa, đỡ anh đi vào. Mấy năm nay cô được anh chăm sóc không ít, bây giờ thấy anh uống quá nhiều rượu, cô vẫn đi đun nước nóng rồi rót cho anh một ly, lại lấy bình mật ong trong tủ lạnh ra nhỏ vào một ít. Cô đã từng nhìn thấy mấy lần Phương Quan Trừng uống say đau đầu, đều dùng cách này để giải rượu, giờ Chướng Nguyệt được hời.
Cô đưa ly đến nhưng anh không nhận, anh ngả người vào ghế sofa, A Âm đứng đấy. Đột nhiên anh đứng dậy ôm eo A Âm, cô hoảng sợ đến mức suýt nữa làm đổ nước, “Anh nổi điên gì thế?”
Cô vừa đỡ anh vừa đặt ly nước xuống bàn trà, “Nhanh uống hết cho em, sau đó lượn về nhà mình, cả người toàn mùi rượu hôi chết.”
Tay anh có vẻ không thành thật, A Âm chịu đựng không nổi cáu với anh, hai người loạng quạng ngã xuống sofa, anh đè ở trên.
Cô chuẩn bị vận dụng linh lực, cùng lắm thì phá đồ dùng trong rồi mua lại là được, Chướng Nguyệt lại trầm giọng mở miệng: “A Âm… Anh là Ác thần A Tu La, vì em mà uống rượu tìm say, nói ra rất mất mặt…”
A Âm trợn mắt, “Anh tốt nhất là đứng lên cho em, tự chui vào xó ngồi xổm đi.”
Gần đây cô không tránh được chuyện liên lạc với nhiều người, theo lời người Đông Bắc thì gặp mặt mới có hiệu quả.
Hôm nay cô mặc áo len dệt kim, bàn tay anh đụng vào nút thắt, “Vì sao anh không thể?”
“Em…” Cô ngập ngừng kìm lại câu nói thô tục, cô dùng linh lực, nhân lúc Chướng Nguyệt không chú ý hất anh sang một bên. Anh hơi thảm hại, tựa người ở bên kia, người anh đã lây nhiễm không ít mùi đàn hương nồng đậm trên người A Âm.
“Anh đợi em rửa mặt xong sẽ gọi điện thoại cho A Dược, ngày mai đặt vé máy bay sớm nhất, anh về Bắc Kinh đi. Đồ vật cũng không cần thu dọn, tất cả đều giao cho Thuận Phong.”
Thuận Phong là tên tiếng Trung của công ty SF Express. Đây là một công ty chuyển phát đa quốc gia lớn thứ Trung Quốc, có trụ sở ở Thâm Quyến.
Cô nhặt túi xách để trên nền nhà rồi trở về phòng, vì lấy lòng Phương Quan Trừng mà cô lên mấy diễn đàn tìm hiểu thông tin về cái máy kia mấy lần, kết quả người ta nói cô: uống nước ấm.
Hôm nay mọi chuyện đều không làm cô hài lòng.
Mà Phương Quan Trừng đang được cô lẩm nhẩm trong miệng, đêm nay đã mơ thấy ác mộng.
Phần lớn ác mộng diễn ra là bởi vì cảnh tượng chứng kiến quá kinh khủng hoặc là do bản thân quá áp lực, nghiêm túc mà nói thì cả hai loại này đều không phải.
Anh là người xem, anh đứng ngoài quan sát cảnh tượng thê lương quỷ dị này, cô ấy mặc sườn xám màu đen giống A Âm hôm nay, không thấy rõ hoa thêu cùng màu. Cô ngồi giữa nền tuyết trắng loang lổ máu tươi, vạt áo cũng đã ướt đẫm máu. Anh không nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ nữ kia, chỉ mơ hồ nhìn thấy sườn mặt, cô đang khom lưng ôm người đàn ông mặc áo trắng khóc thất thanh, vạt áo trắng kia ướt đẫm máu, xác thực là đầu nguồn.
Trái tim như bị một bàn tay có gai nắm lấy, hô hấp nặng nề mang theo đau đớn. Bàn tay kia càng lúc càng bóp chặt, anh che ngực co quắp trên mặt đất, nhưng không thấy tuyết trắng, chỉ có mặt đường sạch sẽ.
Trong khung hình lại xuất hiện rất nhiều đàn ông mặc áo đen, họ không giống nhau, tiếng bước chân giống như Đường Tăng đọc Kim cô chú, đâm đầu anh đau nhói. Miệng anh có mấp máy muốn nói gì đó, anh cố nén cơn đau, anh nhất định phải nói, giọng nói khàn khàn đáng sợ, giống một con quỷ khô kiệt.
“Không đúng, màu áo không đúng… Màu đỏ sậm… Không phải màu đen…”
Nói xong anh không còn cảm giác bị khống chế nữa, anh thậm chí không biết vì sao mình nói như vậy, bây giờ anh thực sự rất đau, cảnh tượng kia vẫn bất động như cũ, là cảnh phim thật nhất trên đời…
Anh đột nhiên mở mắt ra, cảm giác trong mơ vẫn còn đọng lại, dưới lớp chăn mền lồng ngực anh chập trùng, trán bị một lớp mồ hôi mỏng che phủ. Trong căn phòng tối đen, có tiếng thở dốc của người đàn ông, giống như vừa thoát khỏi lồng giam.
Sau đó, điện thọai im ắng để trên tủ đầu giường sáng lên.
“Bạn nhận được một tin nhắn Wechat.”