Quan Trừng

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Phương Quan Trừng đến đó”, chỉ có năm chữ nhưng lại nặng trĩu, đó là tất cả những gì A Âm quan tâm. Chướng Nguyệt không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói chỉ lấy cớ này, mới có thể khiến người không muốn ra ngoài ra khỏi cửa.

Năm là thời đại của trí tuệ nhân tạo, phim Hàn đều nói về tình yêu với người ngoài hành tinh, nhưng ngay cả điện thoại A Âm cũng không muốn dùng, cô muốn phân chia ranh giới với thế gian càng ngày càng phát triển, không hề bước qua dù chỉ một bước.

Nhưng đây đâu phải chuyện tốt.

Thấy dáng vẻ buông lỏng của cô, dường như trong ánh mắt đang lóe lên tia sáng do dự, Chướng Nguyệt đẩy cửa bước vào, vội vàng đẩy cô đến phòng ngủ thay quần áo.

Anh lịch sự đứng ở cửa, có lẽ bởi vì lò sưởi trong phòng quá ấm, giọng nói bình thường có phần lạnh lùng của anh lúc này thấp thoáng nét dịu dàng.

“A Âm, lâu rồi em không gặp anh ta đúng không?” Anh giống như một ngư ông cực kỳ kiên nhẫn từ từ thu mồi lại, “Trước đó ở Bắc Kinh, em cũng không ra khỏi cửa, lúc dọn nhà A Dược nói em chỉ mang theo một cái vali, có đủ quần áo mặc không?”

“… Có một cái áo khoác mùa đông.”

“Chỉ có một cái? Ngày mai chúng ta đi mua được không?”

Cô bất ngờ đồng ý thoải mái, “Được.”

Lần này đến phiên Chướng Nguyệt nghẹn lời, giống như đã chuẩn bị một bụng khuyên bảo nhưng cuối cùng đều bị chặn lại, một câu cũng không thể nói thêm.

“Anh chờ chút em buộc tóc lại, chắc chắn gió bên ngoài không nhỏ.”

“Ừm.”

Cô rất nhanh đã ra khỏi cửa, đợi đến khi nhìn thấy cái gọi là “áo khoác mùa đông” Chướng Nguyệt nhăn mày lại. Quả nhiên là thẩm mỹ của Quỷ Sứ, đó là một cái áo khoác nhung lông chồn.

A Âm cầm mũ nồi trong tay, còn có một cây trâm cài tóc, lặng lẽ bước đến trước gương búi tóc. Chướng Nguyệt im lặng đứng nhìn, cô đội chiếc mũ trắng tinh lên, chỗ nào cũng lộ rõ ba chữ “tôi có tiền”. Cô mặc trang phục này cũng được, nhưng khó tránh khỏi mang đến cho người khác cảm giác quá phô trương.

“Cái này. . . hình như trong tủ quần áo của anh cũng có một cái.”

A Âm nhướng mày, sắc mặt thả lỏng rất nhiều, “A Dược mua?”

“Ngoại trừ cậu ta ra thì còn ai nữa.”

“Đúng vậy.”

Quá khách sáo và xa cách.

“Ừm, anh ấy lúc nào cũng thế.”

Trước khi Chướng Nguyệt lái xe đi đã gửi Wechat cho Quỷ Sứ, lời ít mà ý nhiều: Đi ngắm pháo hoa mừng năm mới với A Âm.

Xe chạy ổn định trên đường, ngày cuối cùng của năm , đường phố rất nhộn nhịp, nhất là hướng đi về phía quảng trường, xe cũng nhiều hơn. Đối với con quỷ sống ngàn năm thì kẹt xe chỉ là một khoảng chờ đợi quá ngắn ngủi, hai người đều không xem là gì, Chướng Nguyệt càng ung dung bình thản.

Người thường không sợ chết vượt qua dải phân cách, quỷ thì ngược lại, nghiêm túc tuân thủ luật giao thông, bạn nói xem có kỳ lạ không.

Không lâu sau chuông điện thoại reo liên tục, anh tranh thủ lúc đèn xanh nhận cuộc gọi video, sau đó đưa cho A Âm.

“Hử?”

“A Dược.”

Cô nhận lấy, nhìn màn hình điện thoại di động như tấm thẻ đang run run, không thấy rõ mặt người. Chướng Nguyệt liếc nhìn nói: “Chắc là anh ta đang ở dưới đất, tín hiệu không tốt, chờ anh ta lên trên đã.”

A Âm biết, anh nói Quỷ Sứ đang ở Âm phủ. Quả nhiên không đến mấy phút, hình ảnh như tấm thẻ kia bỗng chuyển thành nơi có ánh đèn sáng tỏ, khiến cô đang ngồi trong xe tối mờ cũng sáng chói theo, hơi chói mắt. Chướng Nguyệt mở đèn chiếu sáng lên mới giảm bớt đôi chút.

Quỷ Sứ ở đầu bên kia đang nói với giọng rất kích động, ghé gương mặt to bè sát màn hình điện thoại, “Vừa nãy tôi nói điên cuồng, thấy cô không để ý tôi mới nhận ra tín hiệu dưới đấy kém quá. Tôi đang được gặp ai đây? A Âm cô nương của chúng ta lại ngồi lên ô tô ra khỏi cửa, đáng lẽ ra trên đất dưới đất đều phải chúc mừng, bách quỷ cũng muốn reo hò.”

Cô hết cách với sự ồn ào của anh ta nhưng giọng nói thì dịu dàng hơn rất nhiều, bởi vì bây giờ cô đã nhiễm khói lửa, “Anh đừng nhao nhao lên thế, tôi đưa điện thoại cho Chướng Nguyệt đấy.”

“Đừng mà, Tiểu A Âm, cô chẳng hiểu biết gì cả. Ở nhân gian, lúc lái xe không thể nghe điện thoại đâu, như thế là trái với luật pháp, biết không? Cô nói chuyện với tôi, tôi đâu dám nghĩ còn có thể nhìn thấy cô trong video. Không biết cô còn định giữ cái điện thoại cùi bắp kia mấy năm nữa, thật sự tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho cô. Cái tốt của xã hội loài người tiến bộ cô lại không muốn hưởng thụ.”

“Lúc dọn nhà tôi quên mang theo điện thoại anh mua, bây giờ cũng không dùng đến.”

Giọng điệu của đầu bên kia rất vui mừng, “Chuyện này nhỏ thôi, cô bảo Chướng Nguyệt dẫn cô đi mua, quẹt thẻ của cậu ta. Mua điện thoại mới nhé, khoản tiền mấy năm trước còn chứ. Chướng Nguyệt? Anh có nghe thấy không, nhớ tranh thủ thời gian mua điện thoại mới cho A Âm, vứt cái điện thoại cùi bắp kia đi nhé? Tôi vừa nhìn đã thấy đau đầu.”

Chướng Nguyệt cười cười, trả lời một chữ ừ .

A Âm bị bầu không khí ấm áp lây nhiễm, cô mỉm cười, tay cầm điện thoại di động cũng không cứng đờ nữa, thoải mái thả lỏng, dáng vẻ dễ gần hơn.

“Anh đang bận?”

“Nhàn lắm, hai năm nay Diêm Vương ăn chơi, dạo trước bảo tôi nhận hạng mục này, tôi xây quán KTV, kết quả ông ấy trở mặt rất nhanh, đi quán bar một lần về lại muốn xây thêm quán bar. Tôi hỏi ông ta bao giờ mới thôi, cô biết ông ấy trả lời sao không? Cô nói xem sao đã thành quỷ mà còn ham mê trò chơi của nhân gian thế không biết? Cô đang mặc áo lông chồn tôi mua hả?”

“… Ừ.”

Bởi vì chỉ có cái áo khoác này.

“Phong cách Tây! Tôi thấy cô muốn đến Đông Bắc nên cố ý đi mua, người Đông Bắc đều có. Cô nhìn xem cô mặc rất đẹp.”

Chướng Nguyệt châm chọc không thương tiếc, anh ta chỉ nghe thấy tiếng, A Âm di chuyển điện thoại lòng vòng, “Anh nghĩ nhiều rồi, mai tôi sẽ đưa cô ấy đi mua vài món quần áo bình thường.”

“Áo lông chồn làm gì mà không bình thường? Anh thì biết cái gì? Đây chính da chồn nguyên bộ, đồ nhà quê. Bữa sau đưa món kia của anh cho tôi mặc.”

“Vâng, La công tử mắng đúng, ngài thích nhất là phong cách Tây. Lần sau gặp mặt sẽ mang trả ngài.” Đến tận bây giờ Chướng Nguyệt cũng không nhao nhao như Quỷ Sứ, anh ta thích động tay chân hơn.

A Âm chỉ cảm thấy đầu bên kia quá ồn ào, nhưng ồn ào cũng có chỗ tốt của ồn ào, lòng cô tĩnh lặng quá lâu, suốt quãng thời gian dài không có tiếng người bổ khuyết vào, bây giờ giống như một món đồ bị cưỡng ép nhận lấy hơi ấm.

Cô đưa di động quay lại, trong khung nhỏ ở góc trái xuất hiện gương mặt trắng ngần của cô. Lần này cô cười thật lòng, “A Dược, tôi nên sớm nói chúc mừng năm mới anh.”

Người đối diện không ầm ĩ nữa, Quỷ Sứ thu lại nụ cười, ngẩn ngơ mấy giây rồi gẩy gẩy sợi tóc ở trán che giấu cảm xúc, “Này, chúc mừng năm mới.”

“A Âm, mau nhìn đi. Mặc kệ anh ta còn là anh ta hay không, thì chắc chắn đều hi vọng cô vui vẻ hạnh phúc. Đương nhiên, tôi và Chướng Nguyệt cũng thế, chỉ là hai chúng tôi cộng lại vẫn chưa đủ.”

Ánh mắt cô thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt trốn tránh, kì thực là để làm dịu cảm xúc bộc phát, cô gật gật đầu, “Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừ.”

Đương nhiên được, có gì mà không được. Chí ít bây giờ cô đang cố gắng hướng về phía trước, chứ không phải giam mình trong quá khứ, còn gì tốt hơn chuyện người từ bỏ từ bỏ chuyện lên bờ cuối cùng cũng bằng lòng giơ tay về phía bạn?

Không có.

Với Quỷ Sứ và Chướng Nguyệt thì quà mừng năm mới là A Âm chịu ra khỏi cửa.

Cúp điện thoại, hai người trong xe đều không nói chuyện, giống như cả quãng đường đều là đèn đỏ, đi một lát ngừng một lát, giống như quãng đời dài dằng dặc của A Âm. Anh đến, là đi, anh đi, liền ngừng. Nếu tính như vậy thì cô thật sự rất lười biếng, phần lớn đều lãng phí thời gian.

Chướng Nguyệt tiện tay bật radio, nghĩ với những ngày như hôm nay, nghe radio sẽ náo nhiệt hơn đôi chút, A Âm quá lặng lẽ, chắc hẳn rất buồn chán.

Lúc bài hát ấy vang lên, mở đầu là tiếng chuông gió lanh lảnh ngân vang, giọng nữ hát vè “rừng trúc” “đèn đuốc” “sa mạc”, Chướng Nguyệt đều không cảm thấy gì. Anh chưa từng nghe các ca khúc được yêu thích, cũng chẳng hiện đại hơn A Âm bao nhiêu. Mãi đến khi ca sĩ hát đến đoạn cao trào, từng câu từng chữ rõ ràng.

“Vượt qua nỗi đau ngàn năm

Chỉ vì cầu mong một kết quả

Bóng hình người lưu lại

Dẫn lối ta bước qua nỗi cô đơn mỗi đêm dài

Vượt qua ngàn năm ưu sầu

Có người sẽ chờ ta ở cuối con đường

Những cảm xúc đẹp đẽ nhất

Xứng đáng để ta dùng cả đời gìn giữ.”

Chướng Nguyệt giơ tay định tắt radio, A Âm vô thức ngăn cản, đang định thi triển linh lực lại dừng lại, nhất thời hai người đều sững sờ.

“Làm gì thế, nghe rất hay mà.”

Người anh hơi căng cứng, “Bài hát này nghe không hay.”

“Em lại thấy rất hay, không biết bài này tên gì, chờ em đổi điện thoại, anh tải giúp em nhé.”

“… Được.”

Không đến hai phút sau, ca khúc kết thúc, giọng nói vô cùng truyền cảm của nữ phát thanh viên vang lên, “Đây là ca khúc nằm trong album Vô Hạn của nhóm nhạc F.I.R phát hành năm , chắc hẳn là mọi người nghe nhiều đã thuộc. Không sai, đây chính là ca khúc Duyên Tình Ngàn Năm. Bài hát này đã giành được giải thưởng Top ca khúc vàng tại Lễ trao giải Xếp hạng bài hát Hoa ngữ toàn cầu, và…”

Cuối cùng anh vẫn đổi kênh. Lần này A Âm không ngăn cản.

Cô chỉ nói: “Ca từ viết không hay.”

“Sao thế?”

“Ngàn năm đau khổ, chỉ vì cầu mong một kết quả sao?”

Không phải vậy. Trải qua ngàn năm, chấp niệm đã ăn sâu vào tận xương, mong chàng còn sống là duy nhất. Càng không cần nói đến bây giờ cô cũng không vọng tưởng cầu một kết quả. Cô không dám nghĩ, A Âm còn chờ đợi chỉ vì những vui vẻ có được khi bên chàng, cuộc đời vui vẻ được mấy năm, giống như người ngốc nói mê.

A Âm đang nói đến cô và Quan Trừng, Chướng Nguyệt lại nghĩ đến mình và A Âm.

“Anh xem trọng kết quả hơn.”

A Âm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn neon sáng lấp lánh hơn hẳn bến Thượng Hải năm ấy, dòng điện chảy cuồn cuộn không dừng. Chướng Nguyệt không có ý kiến gì, cười một tiếng cho qua.

Anh thấy cô không để ý đến mình, ánh mắt nhìn về trước thì mím môi một cái. Lái vào rẽ vào đường núi, số lượng xe chạy ngày càng nhiều, anh tùy tiện tìm một chỗ đậu xe ở ven đường, cùng A Âm đi bộ.

Quá đông người.

A Âm nghĩ thầm, lần trước nhìn thấy nhiều người như vậy, phải kể đến ngày hội đêm Thượng Nguyên năm ấy. Hoa đăng sáng rực như ban ngày trải khắp Trường An, kề vai dạo bước trên đường Chu Tước cùng chàng là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời nàng. Xung quanh quá mức dịu dàng thoải mái, trong tầm mắt đâu đâu cũng là trang phục hiện đại, cô cúi đầu, nhìn mũi ủng da, cảm thấy thật sự không cần thiết.

Chướng Nguyệt như có như không ôm bả vai cô, hai người cách nhau khá gần, sợ đông người lạc nhau. Anh không rút tay về, không để ý gió bấc tháng Mười lướt qua khiến mu bàn tay mình đỏ bừng. Cô gái nhỏ qua đường nhìn cảnh tượng đôi nam nữ cao gầy giống như người yêu này, cũng không nhịn được cảm thán một câu: anh ấy rất thương bạn gái.

Ngày thường A Âm không phân giới hạn với Quỷ Sứ, lúc này cũng không nhận ra Chướng Nguyệt ôm mình như vậy có gì không ổn.

“Anh ấy ở đâu?”

“Không biết.”

A Âm có phần không vui, tránh khỏi tay anh đứng im một chỗ, “Em không có tâm trạng nói đùa với anh.”

Chướng Nguyệt thở dài một hơi, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Anh ta đúng là có đến nhưng em cũng thấy đó, nhiều người như vậy, có gặp được hay không thì phải tùy vào duyên.”

Cô hơi hối hận. Một tiếng trước anh đứng trước cửa nói với cô một câu “Phương Quan Trừng đến”, lòng dạ cô lập tức rối bời, không quan tâm đến cảnh tượng sẽ đông đúc như lúc này, giống như tìm một người giữa ngày hội đêm Thượng Nguyên, chẳng khác gì mò kim đáy biển. Xưa nay cô không làm chuyện phải dựa vào vận may, gười đã từng phạm sai lầm quá nhiều, không xứng để yêu cầu số phận chiếu cố.

“Em không muốn đi nữa. Về thôi, sau này em sẽ lén đi thăm anh ấy.”

Chướng Nguyệt nhìn người trước mắt, sắc mặt cô trắng bệch, trên gương mặt hiện lên vẻ quái gở của những người lâu không giao du với thế giới bên ngoài, “A Âm, đến cũng đến rồi, không đi nữa thì làm sao biết có gặp được không?”

Giọng nói không mặn không nhạt, thậm chí có phần hờn mát, A Âm đang đắm chìm trong thế giới của mình, không để ý đến vẻ mặt phức tạp của Chướng Nguyệt. Hai người đều khăng khăng theo ý mình, cô hơi cúi đầu, không muốn trả lời, anh chờ đợi, tuyệt không thúc giục.

Mãi đến khi có giọng nới quen thuộc lướt qua người, là giọng nam quen thuộc mang theo ý cười, “Em đi chậm một chút, đừng gấp, cẩn thận bị ngã.”

A Âm ngẩng đầu, trên con đường một chiều, cô và Chướng Nguyệt không di chuyển, mọi người giống như sóng nước vô hình chậm rãi chảy qua, không thấy những gợn lăn tăn trước mặt, chỉ có bóng lưng Quan Trừng.

Giây phút này, cõi lòng tịch mịch như có lửa lớn thiêu đốt, Phương Quan Trừng, là Phương Quan Trừng, đây là con người mới mà A Âm chưa từng gặp mặt, cũng là ngọn đèn trong suốt quãng đường khổ hạnh ngàn năm.

Rất nhiều năm sau, cũng vào khoảnh khắc này, cũng là giọng nói này, giữa đêm đông ấm áp, ngồi trên tấm thảm trải tên sofa nói mình từng nghe bài hát Duyên Tình Ngàn Năm ấy, bài hát được lấy cảm hứng sáng tác từ truyền thuyết chim trong bụi mận gai của nước Anh. Từ lúc bay ra khỏi tổ loài chim này sẽ bay không ngừng nghỉ, chỉ để tìm kiếm một bụi mận gai, lại quên mình đâm bụi gai sắc nhọn, dùng cái chết để cất lên tiếng hót có một không hai.

Cô biết rõ còn cố hỏi “Anh từng đến nước Anh?” thì nhận được một cái gật đầu từ anh.

Sau đó A Âm chôn đầu trước ngực anh, không biết áo len được làm từ chất liệu gì mà vô cùng mềm mại ấm áp. Anh bỗng thấy buồn cười vì cô đột nhiên thân mật và xuất hiện vẻ yếu đuối.

Cô nói: Em và Quan Trừng, chính là chim và bụi mận gai.

Truyện Chữ Hay