. Bỏ Nhà Ra Đi...
“ Oa, bá mẫu thật là lợi hại, con rất bội phục người......” Tiễn Tiểu Háo vỗ tay, vì Sở mẹ mẹ vĩ đại diễn giảng.
“ Đó là vì, bác ăn muối nhiều hơn các con ăn cơm. Nghĩ tới năm đó câu dẫn ba Cố Hoài, quả thật phí không ít sức lực.” Sở mẹ mẹ đắc ý nói.
“ Gì cơ, bá mẫu theo đuổi bá phụ a?” Tiễn Tiểu Háo kinh ngạc hỏi.
“ Vô nghĩa, chờ tên đầu gỗ kia đến truy bác đến bao giờ?”
“ Thật là lợi hại! Bá mẫu, giúp con giúp con!” Tiễn Tiểu Háo chợt đứng dậy bắt lấy tay Sở mẹ mẹ.
“ Con không phải theo đuổi thành công Cố Hoài rồi sao?” Sở mẹ mẹ khó hiểu hỏi.
“ Ai nha, không phải mà...... Chuyện đó......” Tiễn Tiểu Háo mặt đỏ hồng.
“ Nè, anh đi ra ngoài đi ra ngoài.” Tiễn Tiểu Háo đẩy đẩy Tiễn Nhị ca.
“ Ác.” Tiễn Nhị ca ngoan ngoãn đi ra phòng, còn giúp các nàng đóng cửa.
Sau đó Tiễn Tiểu Háo liền bắt đầu cùng Sở mẹ mẹ ở trong phòng âm thầm thương lượng, ai cũng không biết ngày đó các nàng buổi tối tán gẫu chuyện gì, tóm lại khi Sở Cố Hoài lôi kéo Tiễn Tiểu Háo về nhà, thấy trên mặt nàng có chút cổ quái, làm cho người ta sợ hãi cười......
Sở trạch
“ Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Từ nhà trở về đây vẫn cười như thế.” Sở Cố Hoài nhịn không được, khoanh tay hỏi.
“ Không có gì đâu, không có gì.” Tiễn Tiểu Háo không muốn nói, vẫn là cổ quái cười.
“ Nói hay không?”
“ Thật sự không có gì mà.”
“ Đêm nay em ngủ khách phòng, đứng lên đi, chị phải ngủ.” Sở Cố Hoài quyết đoán đem Tiễn Tiểu Háo đẩy hướng ngoài cửa.
“ Ai, em nói, em nói......” Tiễn Tiểu Háo xin khoan dung, thỏa hiệp.
“ Nói đi, Sở Cố Hoài đem Tiễn Tiểu Háo lôi đến trên giường, ôm nàng nằm xuống.
“ Chị Cố Hoài, chúng ta phải có em bé.” Tiễn Tiểu Háo cười quái dị nói nhưng mặt khác nàng lại không muốn nói cho Sở Cố Hoài.
“ Ờ.” Sở Cố Hoài phản ứng không kinh ngạc như Tiễn Tiểu Háo dự kiến, chỉ là thản nhiên “ Ờ” Một tiếng.
Điều này làm cho tâm Tiễn Tiểu Háo lập tức trầm xuống, chị ấy......không muốn có em bé sao.
“ Chị Cố Hoài...... Chị, chị không thích?” Tiễn Tiểu Háo thanh âm nho nhỏ, che dấu run rẩy.
“ Đầu óc em lại suy nghĩ linh tinh cái gì rồi hả, sao chị lại không thích được chứ, chuyện này bá mẫu buổi chiều đã nói cho chị, chị biết cho nên mới không ngạc nhiên.” Sở Cố Hoài cười vỗ vỗ đầu Tiễn Tiểu Háo.
“ Hở?! Sao mẹ nói cho chị mà không nói cho em! Còn nữa! Chị cũng không nói cho em nha!” Tiễn Tiểu Háo tức giận nói, tâm lại dịu xuống dưới, có chút ê ẩm.
“ Bởi vì chị khẳng định em đã biết.” Sở Cố Hoài nói.
“ Vì cái gì chị khẳng định như vậy?” Tiễn Tiểu Háo rất nhanh hỏi.
“ Bởi vì em hỏi chị vấn đề này cho nên chị mới dám khẳng định.” Sở Cố Hoài kiên nhẫn giải thích.
“ Như vậy a......” Tiễn Tiểu Háo gật gật đầu. Sau đó đột nhiên bạo cười:“ Ha ha ha ha......”
Sở Cố Hoài mang theo vẻ mặt hắc tuyến, xoay người ngủ.
“ Chị yêu~~...... Đừng như vậy mà.” Tiễn Tiểu Háo từ phía sau ôm lấy Sở Cố Hoài, cọ cọ lưng nàng.
“ Đừng ầm ĩ nữa, ngày mai chị còn phải đi làm.”
“ Em cũng muốn đi.” Tiễn Tiểu Háo nói.
“ Em đi để làm gì, ở đó chán lắm.”
“ Cô học muội kia của chị, hừ hừ......” Tiễn Tiểu Háo nhạy cảm phát giác một tia khó chịu.
“ Nàng làm sao vậy?” Sở Cố Hoài hỏi.
“ Không bình thường.” Tiễn Tiểu Háo lẩm bẩm nói.
“ Chị đã điều tra qua xuất thân, thật sự trong sạch, người cũng đơn thuần.” Sở Cố Hoài phản bác.
“ Cũng không phải loại này không bình thường! Hừ! Không đi sẽ không đi!” Tiễn Tiểu Háo nghe Sở Cố Hoài nói giúp nàng, mất hứng, bắt đầu giận dỗi, Sở Cố Hoài thật sự rất buồn ngủ, cũng không rãnh để ý Tiễn Tiểu Háo.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tiễn Tiểu Háo quyết định đem đồ ăn để trong tủ lạnh, sau đó mang theo đồ đạc trong nhà đi ra ngoài, mà Sở Cố Hoài cũng không có chú ý tới chút đỉnh đồ vật bị mất tích, nghĩ rằng nàng không đợi mình được nên đã đi quán trà, ăn xong điểm tâm Tiễn Tiểu Háo để lại trên bàn, Sở Cố Hoài cầm chìa khóa ra cửa.
Quân Thành luật sư sự vụ sở
“ Khấu khấu.”
“ Mời vào.”
“ Học tỷ, chị xem, án tử này giải quyết như vậy phải không?” Thôi Hi Lâm đem trong tay văn kiện mở ra, cúi xuống hỏi Sở Cố Hoài, bởi vì ở cự li gần, Sở Cố Hoài ngửi được mùi nước hoa của nàng.
“ Ừm.”
“ CK (Calvin Klein)?” Sở Cố Hoài cười hỏi.
“ A? Vâng, cái kia...... Là CK One.” Thôi Hi Lâm lại đỏ mặt, trong lòng có chút kích động, không nghĩ tới học tỷ sẽ chú ý tới việc này.
“ Rất thích hợp với em.” Sở Cố Hoài hướng Thôi Hi Lâm cười cười. Trong lòng đã có chút nhớ nhung hương vị sữa tắm trên người Tiễn Tiểu Háo, ngẫu nhiên còn có hương sữa. Tuy không có CK cao quý, nhưng rất ấm áp.
Giữa trưa Tiễn Tiểu Háo không đến đưa cơm, Sở Cố Hoài đối với đồ ăn ở ngoài thấy không ngon miệng, ăn đại mấy muỗng, thật sự không thể nuốt nổi, vì thế kêu Tề Tiểu Mi lấy èo ăn.
“ Sao hả, hiện tại trừ gia vị ở nhà làm ra thì những thứ khác đều ăn không được?” Tề Tiểu Mi chế nhạo nói.
“ Mấy món này thật khó ăn. Lần sau đổi nhà ăn khác đi.”
“ Trước kia chẳng phải cũng ăn như vậy mà,sao bây giờ lại cảm thấy khó ăn.”
“ Dạ dày được Tiểu Háo dưỡng quen rồi.” Sở Cố Hoài bất đắc dĩ cười cười.
“ Nhớ nàng?”
“ Ai, nàng đến đây mình sợ nàng chán, nàng không ở thì mình thật sự rất nhớ nàng.” Sở Cố Hoài thành thật thừa nhận.
“ Đến quán trà tìm nàng đi, dù sao cậu cũng là Lão Đại, không đi làm cũng không ai quản cậu.” Tề Tiểu Mi đề nghị.
“ Làm vậy không tốt lắm đâu.” Sở Cố Hoài có chút do dự.
“ Ai nha, tình yêu mà, có thể thông cảm.” Tề Tiểu Mi vỗ vỗ bả vai của nàng tỏ vẻ thấu hiểu.
“ Mình đi đây.” Sở Cố Hoài được Tề Tiểu Mi tán thành, quyết đoán thu thập túi xách rời đi.
Ở trên đường đi nàng mua trà sữa Tiễn Tiểu Háo thích nhất, Sở Cố Hoài lắc lắc từ từ đi tới quán trà.
“ Tiểu Háo.”
“ A, lão bản nương, cô đã đến rồi a, lão bản không ở đây.” Tiểu Vi nhìn thấy Sở Cố Hoài, vội vàng tiếp đón.
“ Nàng không ở đây?” Sở Cố Hoài nhíu mày.
“ Vâng, cả buổi sáng cũng chưa đến.” Tiểu Vi nói.
“ Được, tôi biết, cám ơn.” Sở Cố Hoài vội vàng đi ra quán trà, lấy ra di động gọi cho Tiễn Tiểu Háo.
“ Chào quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa......” Sở Cố Hoài treo điện thoại, trong lòng mơ hồ xen lẫn bất an, sẽ không xảy ra chuyện gì đi.
Sở Cố Hoài có chút lo lắng, lấy ra di động gọi cho Tiễn gia.
“ Alo, bá mẫu, Tiểu Háo có trở về bên đó không?”
“ Không có a, làm sao vậy?” Tiễn mẹ mẹ lo lắng hỏi han.
“ Ai, không có việc gì đâu.” Sở Cố Hoài không muốn Tiễn mẹ mẹ lo lắng, treo điện thoại.
Sở Cố Hoài chạy nhanh trở về sự vụ sở, chạy xe về nhà, dọc theo đường đi vượt không ít đèn đỏ, chỉ dùng một nửa thời gian thường ngày đã về tới nhà.
“ Tiểu Háo.” Sở Cố Hoài vừa mở cửa liền kêu lên, nhưng không hề nghe được thanh âm tràn đầy sinh lực thường ngày kia đáp lại mình, trong phòng không có hơi ấm con người.
Sở Cố Hoài đi vào phòng bắt đầu lục lọi tủ quần áo, quả nhiên,quần áo Tiễn Tiểu Háo thường mặc không còn lại bao nhiêu. Sở Cố Hoài thở dài một hơi, trầm tĩnh lại, xem ra là nàng tự bỏ đi, không phải bắt cóc.
Lo lắng qua đi chỉ còn lại phẫn nộ, Sở Cố Hoài tức giận, bởi vì Tiễn Tiểu Háo ra đi không từ biệt, chẳng lẽ Tiễn Tiểu Háo nghĩ rằng mình sẽ không lo lắng nàng sao, không thèm nói một tiếng đã bỏ chạy, trở về coi nàng đối đãi như thế nào.
Rạng sáng ba giờ.
Tiễn Tiểu Háo rón ra rón rén mở cửa, đem chìa khóa đặt ở trên tủ giày. Ngáp một cái, lặng lẽ hướng phòng khách đi tới.
“ Đứng lại.”
“ A!!!!!” Đột nhiên toát ra thanh âm dọa Tiễn Tiểu Háo nhảy dựng, cho nên nàng...... Hét lên.
“ Câm miệng, là chị.” Sở Cố Hoài mở đèn, Tiễn Tiểu Háo lúc này mới thấy rõ ràng, Sở Cố Hoài đứng ở chỗ không xa nàng lắm nàng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm mình.
“ Làm, làm gì vậy......” Tiễn Tiểu Háo lắp bắp hỏi.
“ Em nói thử coi chị định làm gì!” Sở Cố Hoài thanh âm không lớn nhưng cực kỳ có uy nghiêm, Tiễn Tiểu Háo sợ tới mức rụt cái cổ.
“ Em, em......”
“ Tự mình nói, đã làm sai chuyện gì.” Sở Cố Hoài cầm móc áo gõ xuống bàn trà.
“ Không nên không nói tiếng nào đã bỏ đi.” Tiễn Tiểu Háo ngoan ngoãn nói.
“ Tiếp tục.”
“ Không nên trở về khuya như vậy.”
“ Còn gì nữa?”
“ Còn, còn có?” Tiễn Tiểu Háo nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không biết còn có cái gì.
“ Em có nghĩ tới những người quan tâm em sẽ lo lắng nhiều như thế nào không hả!!” Sở Cố Hoài nghiêm túc hỏi.
“ Em, em sai rồi.” Tiễn Tiểu Háo mắt to ở ngọn đèn lộ ra nước mắt, hết sức chọc người trìu mến.
“ Lại đây.” Sở Cố Hoài hướng Tiễn Tiểu Háo ngoắc ngoắc.
“ Ác.”
Không đợi Tiễn Tiểu Háo đi đến trước mặt nàng, Sở Cố Hoài liền đem nàng nằm úp sấp trên sô pha cầm móc áo đánh vài cái vào mông nàng, đến khi dưới thân truyền đến Tiễn Tiểu Háo mơ hồ khóc thanh Sở Cố Hoài mới ngừng đánh ôm lấy Tiễn Tiểu Háo.
“ Đau sao?” Sở Cố Hoài thanh âm là nghẹn ngào. Đánh Tiễn Tiểu Háo nàng là người đau hơn ai hết.
“ Ô...... Đồ tồi.” Tiễn Tiểu Háo nắm đôi bàn tay trắng như phấn đập đập vai Sở Cố Hoài, khóc nước mắt chảy ào ào.
“ Đừng khóc, cho em đánh lại nè.” Sở Cố Hoài đau lòng giúp Tiễn Tiểu Háo lau nước mắt.
“ Sở Cố Hoài chị là đồ tồi!” Tiễn Tiểu Háo khóc mắng.
“ Ừ, chị là đồ tồi.” Tuy nhiên Sở Cố Hoài vẫn không hiểu được tại sao mình lại trở thành đồ tồi nhưng nhìn Tiễn Tiểu Háo lấm lem nước mắt, nàng đau lòng đến không nói được gì.
Đợi Tiễn Tiểu Háo bình tĩnh lại, Sở Cố Hoài mới bắt đầu hỏi.
“ Cả ngày nay đi đâu vậy?”
“ Công viên Phố Tâm.”
“ Ngồi ghế đá cả ngày?” Sở Cố Hoài thanh âm hơi lớn.
“ Ừm.” Tiễn Tiểu Háo gật gật đầu.
“ Rất thú vị sao?”
“ Nhớ chị.” Tiễn Tiểu Háo vừa lắc đầu vừa thổ lộ.
“ Nếu nhớ sao không trở về nhà?”
“ Chị là đồ tồi.”
“ Chị có làm gì sai đâu?” Sở Cố Hoài trong lòng kêu oan, sao lại liên quan tới nàng chứ.
“ Tối hôm qua chị nói giúp học muội kia, em giận chị cũng không đến dỗ em.” Tiễn Tiểu Háo lên án.
“ Có việc này sao?” Sở Cố Hoài quả thật là nghĩ không ra, tối hôm qua buồn ngủ quá, ai nhớ rõ mình từng nói gì chứ.
“ Chị dám nói không có!” Tiễn Tiểu Háo bùng nổ.
“ Rồi rồi rồi, em nói có là có.” Sở Cố Hoài đầu hàng.
“ Nói vậy còn nghe được chút.”
“ Về sau không được làm thế nữa, cả ngày nay chị lo lắng muốn chết.” Sở Cố Hoài căn dặn thêm.
“ Ừm, sau này bỏ nhà ra đi em sẽ nói trước với chị.”
“ Em......”
Vì thế, lần này bỏ nhà ra đi như vậy chẳng hiểu tại sao bầu không khí lại bớt căng thẳng đi nhiều, tuy đã bị đánh nhưng Tiễn Tiểu Háo lại không có cảm giác đau, đúng thế, chị Cố Hoài của nàng làm sao dùng hết sức mạnh đánh nàng được.