Tôi hết nguyên liệu pha trà mất rồi.
Nghe có vẻ là một vấn đề hết sức bình thường đúng không? Nhưng điều quan trọng là tôi hết nguyên liệu đúng lúc đông khách nhất.
Có lẽ tôi đã quá chú tâm đến câu chuyện giữa Chàng Hiệp Sĩ và Gã Có Sừng nên quên kiểm tra lại kho nguyên liệu.
Vậy giải pháp tốt nhất ở đây là gì? Tạm đóng cửa quán và thong dong đi mua nguyên liệu mới.
Khu chợ ở thành phố Xavia vẫn luôn đông đúc như vậy.
Ở đây, người ta chủ yếu bán những loại hoa quả, những loại bánh kì lạ, có cả những ông thầy bói ngồi bên rệ đường..
Tôi đi lòng vòng muốn tìm một của hàng bán nguyên liệu pha trà uy tín, nhưng chắc là không có rồi.
Từ sau khi cửa hàng bán nguyên liệu yêu thích của tôi chuyển đi, thứ khiến tôi đau đầu nhất chính là nhập nguyên liệu ở đâu đây? Tất nhiên là tôi có thể sang lãnh thổ của ác quỷ để mua, tuy nhiên bên đó chỉ bán những loại dược liệu đắng ngắt thôi.
"Ê Saron! Lại đi mua dược liệu hả?"
Tôi mỉm cười.
Cậu bạn của tôi vẫn luôn như vậy, thích hét thật to tên tôi trong đám đông.
"Đừng có nói vậy chứ, người ta sẽ không đến quán tôi nữa đâu."
"Ây dô, có làm sao đâu! Mà này, nghe nói quán cậu đang hết dược liệu hả? Tui biết có chỗ bán nè."
"Vậy thì dẫn tôi đi tới chỗ đó đi! Nếu mà đến trưa nay tôi không mở quán được thì tối nay tôi nhịn đói luôn đấy!"
Là bạn bè lâu năm với nhau, tôi rất tin tưởng cậu bạn ngốc nghếch này.
Tuy nhiên, câu chuyện này không có kể về cuộc đời của tôi, nên lúc đang vừa đi vừa tán chuyện thì tôi đã gặp một anh chàng với mái tóc vàng bay phất phơ trong gió - Chàng Hiệp Sĩ.
Cậu ta có vẻ cũng nhìn thấy tôi, liền mỉm cười chào.
"Sáng nay anh có vẻ rảnh quá ha chủ quán?"
"Ầy, do tôi phải đi mua vài thứ ấy mà.
Cậu thì sao? Hôm nay mấy nàng công chúa dắt nhau đi chơi hết rồi hả?"
"Chắc thế? Vì vậy nên hôm nay tôi mới rảnh quá nè." Chàng Hiệp Sĩ cười tươi rói.
Nhìn thấy cậu ta thần thái như thế này cũng là lần đầu tiên.
Chà, có lẽ ai cũng cần một kì nghỉ nhỉ?
"A...!a...!a!"
Một tiếng hét thất thanh vang lên từ khu rừng âm u gần đó.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn quanh.
Tôi cũng vậy.
Nhưng Chàng Hiệp Sĩ lại trông điềm tĩnh hơn cả.
Cậu ta vỗ vai tôi rồi đưa tay chỉ lên trời, ý muốn tôi nhìn cái gì đó.
Và rốt cục tôi cũng nhận ra cái gì đó là cái gì.
Gã Có Sừng đang bay lơ lửng trên không trung, tay xách cổ áo của một cô gái mà tôi chắc chắn đó là công chúa.
Hắn nhìn thấy tôi, giơ tay chào một cái rồi bay mất hút.
"Tôi đã tưởng rằng hôm nay sẽ có một kì nghỉ đúng nghĩa chứ." Chàng Hiệp Sĩ cười khổ, tay đặt lên chuôi kiếm chuẩn bị bắt đầu cuộc hành trình của mình.
"Cậu có thể đến quán tôi làm cốc trà cho thư giãn mà.
Lần trước tôi còn chưa kịp pha cốc thứ hai cho cậu thì cậu đã chạy mất rồi."
"Ha, được thôi.
Dù gì trà ở quán anh cũng khá ngon."
Nói xong, cậu ta bước về phía khu rừng kia.
Trên đường đi, có rất nhiều người hô to tên cậu, có mấy cô nàng còn ném hoa vô người cậu nữa.
Họ đều nghĩ rằng chàng hiệp sĩ mình đồng da sắt sẽ mãi mãi bảo vệ họ, sẽ luôn cầm trên tay thanh gươm để cứu lấy muôn dân.
Nhưng nhìn thấy một mặt khác của Chàng Hiệp Sĩ, một mặt mệt mỏi và yếu ớt của cậu ta thì chỉ có tôi...!và Gã Có Sừng.
"Ê thằng kia, từ nãy giờ cậu bơ tui đó!" Cậu bạn bị bỏ rơi từ nãy giờ đấm vào lưng tôi một phát "Nhanh lên, nếu không trưa nay không mở quán được đâu."
"Cậu đi trước đi, lát nữa tôi theo sau."
"Ơ kìa..."
Tôi xin lỗi người bạn thân của mình, sau đó nhanh chóng đi theo dấu chân của Chàng Hiệp Sĩ.
Đi một lúc lâu, tôi lại tới một vườn táo dại ở dưới chân núi.
Tôi nhặt một của táo chín đỏ dưới đất lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên đó.
Ngay lúc ấy, ở trên núi vang lên tiếng kim loại va vào nhau âm vang cả khu rừng.
Gã Có Sừng và Chàng Hiệp Sĩ đang đối đầu với nhau, ở sườn núi.
Nàng công chúa bị bắt cóc kia bị trói ngồi sau lưng Gã Có Sừng, đang nhỏ từng giọt nước mắt xinh đẹp.
Nhưng lúc này không ai để ý tới nàng.
Hai con người đối lập nhau kia vẫn đang tập trung chiến đấu, như lệ thường.
Tôi dựa vào cây táo bên cạnh, mắt đăm đăm theo dõi trận đánh nhau oanh liệt trên kia.
Chẳng phải là một tay đánh nhau giỏi, nhưng tôi vẫn nhận thấy rằng Gã Có Sừng đã nhiều lúc nhường Chàng Hiệp Sĩ.
Và hậu quả của việc nhường nhịn sai chỗ đó là hắn bị ăn ngay một kiếm vào vai.
Vị quỷ vương bị hạ gục tại chỗ, rơi xuống vách núi.
Còn cậu hiệp sĩ hào hoa nhanh chóng chạy lại cởi trói cho nàng công chúa và nhận được cái ôm thắm thiết từ nàng.
Sau khi Chàng Hiệp Sĩ dắt nàng công chúa rời đi, tôi thong dong bước về phía chân núi.
Ở đó, có bóng dáng của tên quỷ vương đang ngồi: Hắn đưa tay giữ lấy vết thương bên vai, ngoài ra trên người không có vết xây xước nào khác.
Có vẻ như hắn đã dùng đôi cánh của mình một cách điêu luyện để tránh gây thêm thương tích.
"Vết cắt đẹp đấy." Tôi cắn miếng táo, nhân tiện chọc hắn một chút "Chàng Hiệp Sĩ hình như không đề cao sự hi sinh của cậu lắm nhỉ."
"Tôi cần phải dưỡng thương, anh có công thức của Thuốc Chữa Lành không?" Gã Có Sừng lảng tránh đề tài, tay siết vết thương thêm chặt làm máu đen chảy ra xối xả.
"Hừm, có đấy.
Nhưng tôi vừa hết nguyên liệu pha trà, đang đi mua đây.
Cậu chịu khó đợi chút nha."
Gã Có Sừng chậc một tiếng, lưng dựa vào tảng đá bên cạnh, cố gắng dùng ma thuật của mình để vết thương đỡ đau đớn hơn.
Tôi để mặc hắn ngồi đó, bước ra khỏi khu rừng để chuẩn bị nguyên liệu pha thuốc trà.
Cậu bạn thân có lẽ vẫn đang bối rối đứng giữa đường đợi tôi, cho nên phải nhanh lên thôi!
"Trà ngon lắm! Lần sau tôi sẽ quay lại!"
"Cảm ơn chị.
Chúc chị ngủ ngon nha."
Vị khách cuối cùng rời khỏi quán.
Tôi vươn vai hít thở, thầm nghĩ mình cũng già rồi, phải thêm mấy mấy ngày nghỉ mới được.
Quay qua tờ lịch được treo gọn trên tường, tôi nhẩm tính.
Tuần sau là nghỉ đông..
có lẽ tôi nên tranh thủ đi thăm chị mình.
Cũng đã lâu kể từ khi tôi về thăm chị..
"Leng keng".
Ồ?
Tôi bất ngờ nhìn sang phía cánh cửa.
Chàng Hiệp Sĩ hơi ngượng ngùng trước biểu cảm của tôi, nhưng vẫn bình tĩnh mà bước về chỗ ngồi gần quầy pha chế.
"Tôi đã tưởng hôm nay cậu không tới được cơ."
"Trà của anh rất ngon, nó cũng giúp tôi bớt căng thẳng hơn nên.." Chàng Hiệp Sĩ ngập ngừng, sau đó nhìn quanh quán "Hôm nay Cyril không tới à?"
"Bị cậu đâm một nhát như thế mà vẫn đến được mới là lạ đấy.
Rồi sao, tiêu chuẩn cốc trà hôm nay của cậu là gì?"
"À..
Không chua là được."
Tôi gật đầu, tỏ ra đã biết nhiệm vụ của mình.
Tiếng loạt soạt của những gói nguyên liệu vang lên.
Chàng Hiệp Sĩ không nói tiếng nào, chỉ ngoan ngoãn ngồi đợi trà.
Giờ tôi mới nhận ra cậu ta trông khác thế nào so với sáng nay.
Lúc cần được thư giãn như đến quán trà yêu thích của bản thân, tóc mái của cậu hiệp sĩ rủ xuống, những lọn tóc xoăn che khuất một bên mặt.
Nhưng sáng nay, lúc cầm kiếm ra trận trong sự mong chờ của người dân, mái tóc được vén chỉn chu để ra dáng anh hùng thực thụ.
Tôi len lén thở dài, nhớ tới hành động cố tình thua trước Chàng Hiệp Sĩ của Gã Có Sừng.
Liệu đây có phải những gì mà cả hai người họ muốn?
Tôi đặt cốc trà lên quầy, tạo ra một chút tiếng động để Chàng Hiệp Sĩ thoát khỏi những suy nghĩ riêng của bản thân.
Cậu trai tóc vàng tò mò nhìn nước trà có màu hồng đỏ sóng sánh.
"Trà này tên là..."
"Tình Ngọt Đắng." Tôi cười hì hì "Giống cậu quá còn gì?"
"...!Tôi không hiểu anh nói gì cả." Chàng Hiệp Sĩ đưa tay lên định cầm tách trà, nhưng lại nhanh chóng rụt tay lại "Sao nóng quá vậy?"
"Ừ thì...!Thuốc Đắng Ngắt với lá Lộc Xuân khó hòa tan với nhau lắm, thời gian đun hơi lâu nên nóng vậy đấy.
Cậu chịu khó đợi chút đi kẻo lại bỏng tay."
Chàng Hiệp Sĩ ậm ừ, nhìn chằm chằm tách trà như thể làm vậy sẽ khiến cho trà nguội bớt đi vậy.
Nhân tiện thì, có rất nhiều người thắc mắc vì sao quán tôi không có menu.
Đó là bởi vì tôi không muốn họ biết trước mình sẽ uống cái gì.
Chẳng phải sẽ hay ho hơn nếu họ đánh giá một cốc trà qua hương vị thay vì cái tên của nó sao? Thêm nữa, tôi luôn biết mình phải pha cái gì dựa theo yêu cầu của khách hàng.
Tuy nhiên, họ cũng có quyền gọi cho mình loại trà mà họ thích - như Gã Có Sừng chẳng hạn.
Cảm thấy hơi chán, tôi chống tay lên quầy, bắt chuyện với Chàng Hiệp Sĩ.
"Sáng nay trận đánh nhau giữa cậu và Gã Có Sừng oanh liệt quá nhỉ?"
"Anh cũng đến xem à? Chỉ là trận đánh nhau bình thường thôi mà."
"Thế ư? Nhưng..
tôi tự hỏi vì sao một thanh kiếm bình thường lại có thể khiến cho ác quỷ thương nặng vậy? Lại còn là kẻ có cặp sừng to nhất nữa." Tôi nói đầy ẩn ý, và cảm thấy hài lòng khi cơ thể của cậu hiệp sĩ hơi giật nảy lên.
Tay cậu ta siết vào rồi lại mở ra, giọng nói cũng hơi khẩn trương lên.
"Ây..
Có lẽ do tôi có kiếm thuật tốt đi..."
"Cũng có thể.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao thanh kiếm của cậu có hình dáng lạ thế? Khi cậu đi xuống núi tôi còn thấy nó lấp lánh đổi màu cơ."
"Cái đó..."
Nhìn Chàng Hiệp Sĩ bối rối trước câu hỏi, tôi càng có cảm giác mình sắp tìm ra điều gì đó.
Có khi nào là thứ khiến cậu ấy không thể làm chính mình, làm một con người bình thường và sống đúng với tuổi thanh xuân của bản thân? Nhưng trước khi tôi có thể đẩy chủ đề đi xa hơn, tiếng đạp cửa quán bạo lực đã khiến cả hai chúng tôi giật mình.
Đứng ở lối vào là một bộ xương gầy còm, trên người khoác chiếc áo choàng dày cộm.
Tên đó, tôi nhận ra là kẻ hay lẽo đẽo đi theo sau và nhắc nhở Gã Có Sừng đủ thứ.
Thế nên tôi gọi kẻ đó là Bộ Xương Mama.
Bộ Xương Mama quét hốc mắt trống rỗng quanh quán, và dừng lại trên người Chàng Hiệp Sĩ.
Dưới tấm áo choàng lộ ra hình dáng của một con dao sắc lẻm, tên đó nhanh chóng lao tới chỗ cậu trai tóc vàng đang ngồi.
Chàng Hiệp Sĩ, với sự phản xạ nhanh nhạy, ngay lập tức thoát khỏi nhát dao chí mạng ấy.
Tôi hoảng hốt nhảy qua quầy pha chế, giữ chặt lấy cánh tay xương xẩu của Bộ Xương Mama trước khi bộ xương này định tiếp tục tấn công Chàng Hiệp Sĩ.
"Saron, nể tình bạn giữa ông và quỷ vương Cyril, tôi sẽ không động đến ông.
Làm ơn bỏ tay ra để tôi có thể kết liễu kẻ xấc xược kia."
"Xin lỗi, bộ ngài chưa từng được nghe vị quỷ vương của ngài kể về quy định ở quán này sao, thưa ngài xương?"
"Tôi không quan tâm quy định ở đây!"
"Liệu vị quỷ vương ấy có biết chuyện ngài đến đây không?"
"..."
Bộ xương Mama rùng mình, bỗng nhiên hóa thành tro bụi.
Đống xương tàn ấy len qua kẽ hở dưới sàn nhà để trốn thoát.
Ở lãnh thổ của ác quỷ đúng là có nhiều tài lẻ quái dị.
Dù kẻ phản diện chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đã đủ làm quán của tôi loạn hết cả lên.
Tách trà của Chàng Hiệp Sĩ bị rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cậu ta còn bị mảnh sứ vỡ cứa vào chân, giờ đang ngồi băng bó lại.
Tôi vừa quét đống đổ nát trên sàn, vừa thầm than thở.
Bao giờ vụ mai mối của tôi mới thành công đây?.