Editor: Quỳnh Nguyễn
Cha tin tức vẫn lại là rất nhanh, chuyện đã xảy ra nửa đêm về sáng ngày hôm qua, anh mới từ cục cảnh sát ra cũng không mấy giờ cha phải có được tin tức rồi. Minh Ý không trả lời, anh không hề muốn nhìn đến cha, thậm chí không nghĩ muốn nói một chữ cùng cha.
"Ba còn được đến tin tức, nói con cư nhiên đồng ý ra thư lượng giải, lại vẫn cầu tình thay Cát Thanh rồi. Cái thím Cát kia ở Minh gia hai mươi mấy năm, Minh gia đối với cô không tệ, cô phóng hỏa hại chết bà nội, cho ông nội bây giờ còn nằm ở trên giường bệnh, con cư nhiên ra thư lượng giải thay người cầu tình? Con rốt cuộc nghĩ như thế nào? Trong mắt con có Minh gia hay không, có ông nội bà nội hay không!" Minh Văn Hiên chất vấn.
Minh Ý vẫn không nói lời nào, lúc này anh tại trầm tư, hoặc là anh còn sống hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên anh cảm thấy được mê mang, anh không biết kế tiếp anh nên đi nơi nào?
"Còn có, lần này con còn nói Minh gia sẽ bồi thường hai cái người hầu do lửa tạo thành mạng người, con cho là chính con là nhà từ thiện sao? A Nhất con nói một câu, trong mắt con tới cùng có cái cha này hay không? Ba nói chuyện với con, con có đang nghe sao?" Minh Văn Hiên không chút nào chú ý tới cảm xúc con trai, vẫn đang đang rống.
Minh Ý giương mắt xem cha, nhìn chằm chằm ông: "Ba, có phải ba cực kỳ nghĩ đến được Hoàn Vũ hay không?""Con nói cái gì?" Minh Văn Hiên không rõ vì sao con trai đột nhiên hỏi như vậy.
Minh Ý nhìn cha phản ứng, không khỏi nở nụ cười: "Chỉ là con cho ba, ba gánh vác được sao?"
Minh Văn Hiên ngậm miệng, ông cảm thấy được mình bị thiên đại ô nhục, điều này sao có thể là con trai của mình cư nhiên nói như vậy đối với cha ruột sao.
Minh Nhất Sơn cũng dọa u mê, sắc mặt anh cả quá dọa người, nói lời đối với bác trai cũng không quá lý giải. Anh nhìn xem hai người kia, không biết xen miệng như thế nào.
"Nhất Sơn, anh đưa em trở về nghỉ ngơi, ba ở chỗ này, ông nhất định có thể chăm sóc ông nội tốt." Minh Ý nói với Minh Nhất Sơn.
Minh Nhất Sơn hiện tại nghe Minh Ý nói, anh lập tức nói: "A... A..., vậy bác cả, chúng ta đi rồi."
Minh Văn Hiên tức điên, nhưng mà có tức không biết phát từ chỗ nào, bởi vì Minh Ý sớm không phải đối tượng ông có thể động thủ, chỉ có thể mở to mắt nhìn bọn họ rời khỏi
Từ bệnh viện ra, Minh Nhất Sơn và Minh Ý cùng nhau ngồi ở phía sau. Minh Ý đại khái không ngủ một đêm, anh nhìn cực kỳ mỏi mệt.
" Tam ca, chúng ta muốn đi ăn bữa sáng trước hay không, giống như hơi đói rồi." Minh Nhất Sơn là nói với Tạ Tam, lại nhìn về phía Minh Ý.
"Uh`m." Anh cũng không thấy đói bụng, nhưng là anh cần ăn cơm một chút.
Tạ Tam vừa lái xe tìm hiệu ăn sáng, vừa từ trong kính chiếu hậu xem vẻ mặt Minh Ý nói: "Mậu kiểm gọi điện thoại đến tôi, cô nói gọi điện thoại cho anh không thông, cô cực kỳ lo lắng anh, gọi điện thoại lại cho cô đi."
Minh Ý xem nhìn thời gian, cầm ra điện thoại tới phát hiện mình thật sự tắt điện thoại.
"Em người này có điện thoại di động, anh cả, anh khẩn trương gọi điện thoại cho chị dâu đi." Minh Nhất Sơn mở to mắt nói với Minh Ý.
Minh Ý tiếp qua di động, ấn số điện thoại Hinh Hinh.
Hinh Hinh liền đón lấy điện thoại anh, đều muốn mắng chửi người, chịu đựng không mắng nói: "Em mới đạt được tin tức từ cục cảnh sát bên kia, là anh đưa thím Cát đến cục cảnh sát?"
"Uh`m." Minh Ý gật đầu, nghe được thanh âm Hinh Hinh bừng tỉnh trong mộng, anh lại nghĩ đến năm đó Hinh Hinh chịu cực khổ. Mà lúc này xem cô, cô là trách Minh gia, lại tích cực chăm chỉ làm việc như cũ.
Đột nhiên, anh rất muốn rất muốn nhìn thấy cô.