Editor: Quỳnh Nguyễn
Hinh Hinh nghe xong cảm thấy được cực kỳ kiêu ngạo, giữa trưa để cho Minh Ý tìm một nhà ăn không tệ, cấp cho con trai chúc mừng.
Minh Ý vẫn đều biết con trai rất có thiên phú ở phương diện này, kết quả như vậy không ngoài ý một chút, Hinh Hinh nói muốn chúc mừng một phen, anh lập tức tán thành cũng sắp xếp địa điểm ăn cơm.
Vốn là Chủ nhật, điện thoại Minh Ý đều đã đóng, anh định dành tất cả thời gian cho hai người quan trọng nhất. Hinh Hinh cũng muốn hôm nay là ngày quan trọng nhất con trai, cô cũng tắt di động, chỉ nghĩ muốn chuyên tâm bồi con trai.
Ba người ăn cơm trưa ăn đến hai giờ chiều, ăn cơm khi đó Minh Ý cũng là vô cùng ân cần đối với cô. Hỗ trợ gắp thức ăn, lột tôm, săn sóc đến cực điểm.
Lúc người đàn ông xem mình luôn mang theo điện lưu, không nghĩ qua là giật cô choáng váng đầu hoa mắt. Nếu không nói cho mình muốn ổn định tâm thần, không thể tùy tùy tiện tiện bị anh dỗ liền hiệp rồi.
Ăn xong cơm trưa, Minh Ý muốn dẫn con trai đi khu vui chơi thiếu nhi ngoạn chơi. Bình thường vợ chồng bọn họ công tác vội vàng, Tiểu Sâm cũng là cực hiểu chuyện cho nên rất ít sẽ dẫn bé đến địa phương như vậy ngoạn chơi.Tới cùng là đứa nhỏ, vừa vào khu vui chơi thiếu nhi, Tiểu Sâm hưng phấn chạy vào đi, lập tức không bóng dáng rồi.
Hinh Hinh và Minh Ý ở bên cạnh, Hinh Hinh nhìn con trai cách đó không xa, không khỏi cảm thán: "Chúng ta làm bạn đối với con trai, vẫn lại là quá ít rồi."
"Cho nên chúng ta muốn nhiều dọn ra thời gian cho Tiểu Sâm." Minh Ý ôm vai cô nói.
Hinh Hinh quay đầu nhìn người đàn ông, cô hơi đổi thân đối mặt anh: "Nếu kế tiếp, chúng ta khả năng vẫn còn đối lập, lại làm sao bây giờ a?"
"Vì sao nhất định phải đối lập?" Minh Ý nghe lời này, vẻ mặt rùng mình nắm hai vai của cô, "Chúng ta là vợ chồng, mặc kệ phát sinh cái gì anh cũng không nghĩ muốn ảnh hưởng tình cảm giữa vợ chồng chúng ta. Hinh Hinh, chúng ta có thể làm một cái ước định hay không, vô luận là công tác cũng được, bởi vì chuyện một đời trước cũng được, cũng không được mang đến trong nhà. Ở nhà, chỉ có em, anh còn có Tiểu Sâm, người một nhà chúng ta."
Hinh Hinh nhìn người đàn ông, cô lại quay đầu nhìn về phía đối diện con trai mình cười. Từ cô sinh hạ Tiểu Sâm, cô đối với bé chính là thiếu yêu. Nguyên nhân chính là như vậy, bé mới có thể khát vọng Minh Ý cái ba ba này như vậy.
"Anh biết em muốn biết chân tướng năm đó cha em chết, em có thể đi tra, nếu thật sự liên lụy tới cha anh, anh sẽ không nhúng tay, anh nói được thì làm được." Minh Ý nói.
Hinh Hinh nghe lời này, cô đưa tay ôm eo người đàn ông.
Minh Ý ôm sát cô, hôn sợi tóc của cô.
Bọn họ tại khu vui chơi ngoạn chơi đến gần năm giờ, Minh Ý thật sự lo lắng sẽ có người tìm mình, sau cùng mở điện thoại. Kết quả ngay từ đầu điện thoại im lặng, anh vừa mở điện thoại phát hiện có mấy chục cuộc chưa tiếp. Trong đó Tạ Tạ gọi hơn mười cuộc, ngay cả Nhất Hạ Miêu Từ Hành đều đã gọi điện thoại cho mình.
Anh xem Tạ Tạ đều đã gọi điện thoại, liền đánh trở về quá.
"Lão Đại, ra việc lớn, Thủy Đàn Cung Minh gia bốc cháy, thế lửa rất lớn, chủ ốc thiêu hủy hơn phân nửa, vừa mới tắt hoàn toàn. Lão phu nhân đã mất, lão gia tử lại vẫn tại phòng giải phẫu." Tạ Tạ nói." Cha anh bị thương nhẹ, mẹ anh may mắn không có ở Thủy Đàn Cung cho nên may mắn thoát nạn."
Minh Ý sắc mặt đại biến, tay nắm di động đều đã run lên một phen.
"Tôi lập tức đi bệnh viện." Minh Ý lập tức nói.
"Phát sinh chuyện gì?" Mậu Hinh vội hỏi.
" Thủy Đàn Cung cháy lớn..." Minh Ý cũng là cảm thấy được quá đột nhiên, trong lúc này mình thật sự rất khó đi tiếp thu.
Hinh Hinh cũng cảm thấy ngoài ý muốn: "Làm sao có thể..."
"Là a, làm sao có thể?" Dù là Minh Ý bình tĩnh như vậy, đều đã cảm thấy được chấn kinh.
Bọn họ một đường đuổi tới bệnh viện, tại bệnh viện Minh Nhất Hạ cũng trở lại, cô cũng là hoang mang lo sợ.