Tô Mộc không thèm để ý vẻ mặt khó chịu của hắn, khẽ mỉm cười nói với hắn: "Tôi có một chuyện rất quan trọng phải nói cho anh biết."
Phó Vũ Thần lạnh mặt: "Chuyện gì?"
"Ngàn vạn lần đừng có yêu tôi nha."
Phó Vũ Thần sửng sốt vài giây, sau đó sầm mặt xuống.
Người phụ nữ này...
Hắn mà sẽ cô ư, đúng là trò cười.
"Cô yên tâm, cô không chờ được ngày đó đâu." Phó Vũ Thần trầm giọng nói: "Trái lại cô, đừng yêu tôi mới đúng."
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo đáng ăn đòn này của hắn, trong lòng Tô Mộc đã tức giận tới mức mài đao soàn soạt, muốn chơi người ta.
Tô Mộc nhìn hắn với đôi mắt trong vắt: "Có dám cá cược một phen không? Xem ai yêu ai trước?"
Tài xế nghe thấy cuộc đối thoại của hai vị chủ nhân này, mồ hôi lạnh toát ra.
Mợ bị làm sao vậy, không ngờ lại dám nói năng như vậy với ngài Phó, đúng là muốn chết mà!
Phó Vũ Thần nhìn cô gái tự tin trước mặt mình, trong lòng thầm cười lạnh: "Được, tới lúc đó cô đừng có bám riết không buông, đòi sống đòi chết đấy nhé."
Tô Mộc nhíu mày: "Tôi cũng đang muốn nói cho anh nghe đây, đến lúc đó anh đừng có bám chết tôi không buông. Như vậy sẽ khiến tôi rất khó chịu, dù sao tôi không yêu anh đâu."
Phó Vũ Thần chỉ đáp lại cô bằng hai tiếng ha ha.
"Tôi mỏi mắt chờ mong."
"Tôi cũng chờ mong lắm." Sau khi nói xong, Tô Mộc ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực, kiêu ngạo rời đi.
Cô vừa đi, Phó Vũ Thần lạnh lùng nhìn tài xế: "Những lời vừa rồi, tôi không muốn nghe được từ miệng của người thứ ba. Nếu để tôi nghe thấy, anh tự biết hậu quả."
Tài xế rùng mình, lập tức cam đoan: "Ngài Phó yên tâm, chuyện hôm nay tôi không biết gì cả."
"Ừm." Phó Vũ Thần nói: "Đi thôi."
Xe nhanh chóng rời khỏi sân.
Xem ra mình lại có thêm một chuyện có thể làm.
Cô lại muốn xem, chờ ngày đó đến thì sẽ thế nào.
Trêи ban công tầng hai, Tô Xuyến Xuyến vừa ra đúng lúc nhìn thấy Tô Mộc chặn xe Phó Vũ Thần lại. Ở khoảng cách xa như vậy, tuy không nghe được hai người nói gì, nhưng khi thấy Tô Mộc quay về với vẻ mặt vui sướиɠ, trong lòng cô ta trầm xuống.
Con điếm này đúng là tranh thủ mọi lúc mọi nơi, dùng đủ mọi cách quyến rũ Vũ Thần, đúng là đáng chết.
Xem ra ắt phải cho nó vài bài học để nó nhớ lâu mới được.
Cô ta nhớ rõ hôm qua A Tử nói cho cô ta là Tô Mộc bị một nữ minh tinh bắt nạt. Trong mắt cô ta lóe lên vẻ lạnh lùng, bấm gọi cho một số điện thoại.
Tô Mộc muốn lăn lộn trong giới giải trí, cô ta sẽ khiến cô không sống được trong giới đó nữa.
"A Tử, hôm qua nghe cậu nói em gái của tôi bị người ta bắt nạt, có thật không?" Tô Xuyến Xuyến nhỏ nhẹ hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi, lúc ấy có người quay được video ấy. Cậu có muốn xem không?" Triệu A Tử rất hiểu Tô Xuyến Xuyến, tuy ngoài miệng thì hay nói mấy lời bùi tai, thực ra trong lòng rất muốn chỉnh cô em gái cùng cha khác mẹ kia.
Bây giờ thấy cô em gái từ trêи trời rơi xuống bị người ta bắt nạt, có khi trong lòng cô ta đang rất vui sướиɠ, rất muốn nhìn cảnh cô em gái bị bẽ mặt.
"Được, cậu gửi cho mình xem với. Nếu con bé thật sự bị người ta bắt nạt, không thể cho qua như vậy được. Tốt xấu gì Tô Mộc cũng là em gái mình, bắt nạt con bé chẳng khác nào bắt nạt mình cả." Tô Xuyến Xuyến căm giận nói.
Triệu A Tử hoàn toàn không tin tưởng lời của cô ta, lập tức gửi video sang cho cô ta.
Tô Xuyến Xuyến xem xong, nói lời chính nghĩa: "Thật là quá ghê tởm. Không được, nhất định phải dạy cho nữ minh tinh kia một bài học ra trò. A Tử, cậu giúp mình liên hệ một số tài khoản vip trêи Weibo, bảo bọn họ tung video này lên, vạch trần bộ mặt thật của cô ả kia."