Chờ khi trang điểm xong, nhân viên trang điểm hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
Tô Mộc nhìn người trong gương, mắt ngọc mày ngài, rực rỡ tỏa sáng, cho dù mặc trang phục nha hoàn tầm thường cũng không che khuất được vẻ đẹp của cô.
Nhân viên trang điểm khen ngợi: "Đúng là đẹp quá."
"Là cô trang điểm giỏi đấy."
"Các người xong chưa?" Một cô gái chờ phía sau bất mãn giục giã, khi nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ của Tô Mộc thì trong mắt không che giấu được vẻ ghen tị.
Sau khi ra khỏi phòng hóa trang, Tô Mộc đi thẳng tới khu vực quay chụp.
Vừa đúng nghênh diện Lâm Dĩnh Nhi đã trang điểm xong.
Lâm Dĩnh Nhi mặc váy nghê thường màu tím, đầu đội trang sức hoa mỹ, trêи mặt trang điểm tinh xảo. Bộ váy phiêu nhiên kết hợp với khuôn mặt quyến rũ đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Lâm Dĩnh Nhi rất hài lòng với tạo hình và trang phục hôm nay, lúc ra ngoài thì trêи mặt không che giấu được ý cười. Chỉ khi nhìn thấy Tô Mộc, nụ cười bên môi cô ta có chút cứng ngắc.
Tô Mộc là người mới không danh tiếng, thấy ngôi sao mình sắp hợp tác, vì lịch sự cô tiến lên chào một tiếng: "Cô Lâm."
Lâm Dĩnh Nhi đứng trước mặt Tô Mộc, mỉm cười nhìn cô: "Cô mới tới?"
"Vâng."
Lâm Dĩnh Nhi dịu dàng nói: "Cố lên nhé."
Tô Mộc khẽ gật đầu.
Lâm Dĩnh Nhi đi qua bên người Tô Mộc, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Trợ lý chú ý tới vẻ mặt của cô ta, sợ tới mức không dám thở mạnh.
"Mau đuổi cô ta đi." Lâm Dĩnh Nhi ra lệnh.
Khi nhìn thấy khuôn mặt kia, cô ta chỉ hận không thể đá người này ra khỏi đoàn làm phim luôn. Với thân phận hiện tại, cô ta muốn đẩy một diễn viên nhỏ không có danh tiếng ra ngoài là rất dễ, nhưng để duy trì hình tượng với công chúng, cô ta đành phải nhịn xuống.
Trợ lý vội vàng đáp: "Vâng."
Bây giờ còn chưa tới suất diễn của cô nên Tô Mộc ngoan ngoãn ngồi một bên xem Lâm Dĩnh Nhi và Kiệt Đại đối diễn. Chỉ là sau vài cảnh quay, Tô Mộc đã phát hiện Lâm Dĩnh Nhi hoàn toàn bị dẫn dắt theo lối diễn của Kiệt Đại.
Chuyện như thế này là rất bình thường, khi diễn xuất của hai bên cách biệt quá xa thì bên yếu hơn sẽ vô thức bị bên giỏi hơn dẫn dắt.
Đương lúc Tô Mộc đang cực kỳ hứng thú xem thì một nhân viên hiện trường nói với Tô Mộc: "Có một loại đạo cụ đặt trong phòng kho nhỏ kia, cô đi lấy giúp tôi, cho vào trong hộp gỗ ấy."
Tô Mộc bèn đi tới phòng nhỏ kia, vừa vào phòng, cô chợt cảm nhận thấy phía sau có người đi tới.
Cô theo bản năng quay đầu lại, thấy tên nhân viên hiện trường kia định đóng cửa.
Tô Mộc liếc nhìn xung quanh, thuận tay cầm một vật lên nhanh chóng ném vào người kia.
Một tiếng "bốp" vang to, trêи trán người kia đỏ bừng lên một mảng.
Hành động đóng cửa của người đó cũng dừng lại theo. Tô Mộc lắc mình ra khỏi phòng, rồi nhanh chóng khống chế hai tay người kia.
Một loạt động tác chỉ mất có vỏn vẹn vài giây đồng hồ, nhanh tới mức làm cho đối phương không kịp phản ứng, mãi tới lúc hai tay đã bị cô bẻ quặp.
"Cô làm gì vậy?" Tên nhân viên hiện trường kia chột dạ quát lên.
Tô Mộc lười nói với anh ta, hỏi thẳng: "Ai sai anh làm như vậy?"