Trải một cái lưới rộng bao trọn toàn bộ trang viên, ngay cả lũ chuột cũng đừng hòng trốn thoát được sự truy lùng dày đặc này. Toàn bộ trang viên từ trêи xuống dưới, từ trong ra ngoài đều được tìm kiếm một lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng kẻ xâm nhập đâu.
Cô ta hệt như một người không tồn tại.
Bên kia, Tô Mộc đang tắm táp trong phòng, thi thoảng lại ngó chừng căn phòng tắm này.
Hai lần, cô đã hai lần nhìn thấy một người đàn ông xa lạ trong chỗ này.
Nếu không phải là ảo giác, như vậy chỉ có một khả năng để giải thích.
Đó chính là gặp ma!
Tô Mộc vừa nghĩ theo hướng này thì chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, cơ thể khẽ run rẩy, bèn nhanh chóng tắm cho xong rồi khoác áo choàng tắm vội vàng ra ngoài.
Căn phòng này không sạch sẽ rồi.
Nhưng trong tiểu thuyết không hề nói tới việc nữ chính gặp ma mà.
Chẳng lẽ là chê cô chưa đủ xui xẻo, đưa một nam quỷ tới để náo tâm tình của cô hay sao?!
Tô Mộc nằm trêи giường, trong lúc miên man suy nghĩ, cơn buồn ngủ kéo tới, làm cô nhanh chóng chìm vào trong mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Tô Mộc bị tiếng chuông đánh thức. Cô sờ tới điện thoại, chẳng thèm nhìn mà cứ thế bấm nút trả lời. Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng rít gào ngùn ngụt lửa giận của Trương Vân.
"Tô Mộc, bây giờ cô lập tức, lập tức cút về công ty cho tôi."
Trương Vân gạt cô sang không thèm để ý lâu như vậy, thế mà con nhỏ chết tiệt này lại quật cường không chịu cúi đầu, làm hại lần trước cô ta bị ngài Trương chửi cho một trận, may là đúng lúc để Tiểu Tiểu dỗ ông ta.
Chờ khi cô ta có thời gian rảnh, mới phát hiện con nhỏ chết tiệt kia thậm chí còn chẳng đến công ty.
Đây là định chống đối cô ta hoàn toàn mà.
Tô Mộc bị tiếng rít gào của cô ta làm cho tỉnh hẳn ngủ, bèn ngồi dậy, thủng thẳng hỏi: "Là có lịch trình gì sao?"
Trương Vân hừ lạnh một tiếng: "Lịch trình? Chỉ bằng tư chất ngu xuẩn của cô còn muốn có công việc sao."
"Không có lịch trình thì tôi đi công ty làm gì." Tô Mộc xuống giường, vừa đi tới phòng tắm vừa nói chuyện điện thoại.
"Cho dù cô không có lịch trình thì cũng bắt buộc phải thành thật ở trong công ty cho tôi. Đừng quên trêи hợp đồng có ghi rất rõ, chẳng lẽ cô muốn vi phạm hợp đồng?" Trương Vân bắt đầu dùng hợp đồng uy hϊế͙p͙ cô: "Tiền vi phạm hợp đồng, cô có đập nồi bán sắt e rằng cũng không bồi thường nổi."
"Ồ, vậy sao?" Tô Mộc nói với vẻ lơ đễnh.
Trương Vân nghe ngữ khí bình thản của cô, mặc dù trong lời nói không hề có sự nhục mạ hay phản bác, nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy uất ức. Loại cảm giác này hệt như tức giận mà không trút đi đâu được.
"Hôm nay cô bắt buộc phải..." Trương Vân mới nói được một nửa thì kinh ngạc nhìn điện thoại bị người ta cúp máy.
Cô ta nhìn điện thoại vừa bị cúp máy với vẻ không thể tin tưởng, sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng.
Chết tiệt, con nhỏ này càng lúc càng càn rỡ.
Trương Vân bị Tô Mộc làm cho tức giận muốn chết. Cô ta bị cơn phẫn nộ điều khiển vô thức bấm gọi lại, nhưng đối phương mãi không nghe máy. Cô ta gọi liên tục năm sáu cuộc, vẫn không ai nghe.
Trương Vân thầm khẳng định trong lòng, con nhỏ chết tiệt kia cố ý không nghe máy của cô ta.
Lúc này người bị mắng chửi đang tắm rửa trong phòng tắm, miệng khe khẽ hát, lại không ngờ hành động vừa rồi của mình đã khiến người ta chỉ hận không thể bóp chết cô luôn.
Chờ khi Tô Mộc ra ngoài, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ thì cũng chỉ nhìn thoáng qua thôi, không gọi lại.
Cô không phải nữ chính, không có sở thích tự chuốc bực vào người, đương nhiên sẽ không vội vàng chạy tới cho người ta mắng.
Tô Mộc không thèm để ý tới ghi chép cuộc gọi đến.
Lúc chiều tối, Tô Mộc nhận được điện thoại của thư ký của Phó Vũ Thần.
"Thưa mợ, ngài Phó dặn tôi giải quyết chuyện hợp đồng của cô. Chuyện này cần cô tới đây ký tên." Tiêu Hồng Lập khách sáo nói.