Sau khi đạt được mục đích, Tô Mộc cảm thấy vô cùng thoải mái, khi nhìn Phó Vũ Thần thì cô cũng thấy hắn thuận mắt hơn hẳn.
Một năm sau là có thể chính thức thoát khỏi quan hệ với tên nam chính cặn bã này.
Mặc kệ nam chính cặn bã với nữ phụ thích chơi sao thì chơi, vị nữ chính là cô có thể thành công rút lui.
Cứ nghĩ tới tinh thần "hy sinh" vĩ đại đó của mình, Tô Mộc luôn cảm thấy bản thân quá tuyệt vời.
Hiện giờ cô phải nỗ lực trở thành một ngôi sao lớn, hoàn thành giấc mơ của nữ chính, đạt được nguyện vọng về nhà của bản thân.
Tâm tình Tô Mộc không tệ, đôi mắt trong trẻo tỏa ra ánh sáng.
Phó Vũ Thần vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nhìn nụ cười trêи mặt cô mà cảm thấy vô cùng chói mắt, trong lòng chợt có cảm giác không thoải mái.
"Cô còn đứng ở đây làm gì?" Phó Vũ Thần nói với ngữ khí khó chịu.
Ha, đây là ra lệnh đuổi khách mà.
Tô Mộc khoanh tay trước ngực, nở nụ cười ngọt ngào: "Ngài Phó, hiện giờ chúng ta đã ký thỏa thuận, coi như là đồng bọn hợp tác rồi."
Phó Vũ Thần nheo mắt nhìn cô đầy cảnh giác, hắn cảm thấy dáng vẻ hiện tại của cô gái này có vẻ "không có ý tốt", bèn nói: "Có gì thì mau nói. Tôi không có nhiều thời gian tán gẫu với cô ở đây đâu."
Tô Mộc giơ hai tay tới trước mặt hắn: "Cho tôi tiền."
Phó Vũ Thần trợn mắt, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, dường như hắn thật sự không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu này.
"Hiện giờ tôi là vợ trêи danh nghĩa của anh, dù sao anh cũng thể nhìn tôi không có đồng nào, rơi vào đường cùng phải đi bán trang sức để sống chứ?" Tô Mộc mỉm cười nhìn hắn: "Nếu để người ta gặp được, vậy cũng không tốt cho lắm, anh nói xem có phải không?"
Phó Vũ Thần nhìn cô với ánh mắt khinh thường không chút che giấu. Lúc trước cho cô một chiếc thẻ phụ, thì cô tỏ ra thanh cao trả lại thẻ cho hắn. Lúc đó hắn còn tưởng cô rất có cốt khí, hiện giờ có vẻ là vô cùng dối trá.
Tô Mộc không để ý vẻ khinh thường trong mắt hắn: "Yên tâm, tiền đã sử dụng, chờ khi tôi kiếm được sẽ trả lại cho anh."
Phó Vũ Thần thờ ơ với lý do của cô, hắn đã gặp nhiều loại con gái dối trá như vậy rồi.
Hắn lấy ra một thẻ phụ từ trong ví, chính là chiếc mà lần trước hắn đã đưa cho cô.
Phó Vũ Thần còn muốn xem sau khi nhìn thấy thẻ này, liệu cô có cảm thấy xấu hổ không, nhưng hắn chắc chắn phải thất vọng rồi.
Tô Mộc thoải mái nhận lấy thẻ, bởi người không cần tấm thẻ này là nữ chính chứ không phải cô. Tô Mộc cô không ngu ngốc như vậy, có người cho không bạn tiền, sao lại không lấy, dù sao không dùng quá phí.
Huống chi thực sự không cần phải tiết kiệm tiền cho tên nam chính cặn bã này.
Tô Mộc chú ý tới ánh mắt hàm chứa thâm ý trêи mặt Phó Vũ Thần.
Chậc chậc, thứ mà tên này muốn nhìn thấy, e là nhất định khiến hắn thất vọng rồi.
Cô không phải nữ chính ban đầu, sẽ không cảm thấy xấu hổ và gánh nặng.
Phó Vũ Thần trơ mắt nhìn cô ung dung cho thẻ vào trong tui, trêи mặt còn mỉm cười thật tươi, hoàn toàn không thấy chút xấu hổ nào.
Cô gái này đúng là mặt dầy thật!
Tô Mộc nhìn vẻ mặt tối sầm của người nào đó, cười tủm tỉm nói: "Nhìn dáng vẻ đau lòng của anh kìa, tôi nói rồi, tôi sẽ trả lại. Yên tâm, tôi không tiêu nhiều lắm đâu."
Phó Vũ Thần nghẹn lời.
Còn chưa chờ hắn kịp nói gì, cô đã cầm tờ giấy thỏa thuận rồi nhanh nhẹn rời đi.
Phó Vũ Thần hung hăng trừng theo bóng lưng của Tô Mộc.