Bà Tô vốn định phá thai, cuối cùng đến bệnh viện, bác sĩ nói với bà ta là không thể nạo thai được. Rơi vào đường cùng, bà ta mới sinh cô ra, cuối cùng vứt ven đường, được người hảo tâm nhặt và đưa tới trại trẻ mồ côi.
Mà nói ra thì mẹ của nữ chính vốn chẳng phải người tốt lành gì, vừa nhẫn tâm lại vừa ích kỷ. Mà cha ruột của cô lại là một tên đàn ông cặn bã. Cặp đôi kỳ quặc này đã sinh ra nữ chính có tam quan thánh mẫu vậy đó.
Tô Mộc nghĩ tới tính cách của người trong sách, hoàn toàn không có sức mà chê cười nữa.
Quyển sách kỳ quái + nội dung máu chó = hoàn hảo!
Công thức này không có chút khiếm khuyết nào.
Tô Mộc coi như không nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của bà Tô, mỉm cười nói tiếp: "Bà Tô, có cần tôi miêu tả chi tiết tình hình ngày ấy để bà khôi phục lại chút trí nhớ không?"
"Cô, cô..." Bà Tô tức giận tới run lẩy bẩy toàn thân.
Tô Mộc cười ngọt ngào: "Yên tâm, tôi không thu phí thêm gì đâu. Quà tặng miễn phí, đừng có quá cảm động."
Thím Trương đứng xem cách đó không xa thấy dáng vẻ bực tức tới mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào của bà Tô, bà ta lặng lẽ nuốt nước miếng.
Mẹ ơi, mợ chủ quả thực có bản lĩnh khiến người ta tức chết mà không cần đền mạng mà.
Tô Mộc nhìn bà Tô cố gắng tỏ ra vẻ bình thường, sắp ngã quỵ, bèn nói tiếp: "Chẳng lẽ bà Tô cảm thấy xấu hổ không dám đối mặt với tình hình ngày đó, định dùng cách ngất xỉu để trốn tránh sự thật?"
Bà Tô trợn trắng mắt, cố gắng nhẫn nhịn, ổn định tâm thần, chỉ là cánh môi vẫn còn run run đủ thấy trong lòng bà ta tức giận như thế nào.
"Nếu bà không có ý định ngất xỉu, vậy thì nói mục đích của bà tới đây hôm nay đi." Nói xong, Tô Mộc nhìn thời gian: "Bà chỉ có mười phút. Mười phút sau tôi còn có chuyện quan trọng cần giải quyết."
Bà Tô nghe giọng điệu này của cô, trong lòng khinh thường trợn trắng mắt.
Một minh tinh nhỏ hạng bét vô danhh như cô ta thì nào có chuyện quan trọng gì để làm. Đừng tưởng bà ta không biết, với địa vị của cô ta ở trong giới giải trí, hoàn toàn chẳng có công việc gì đáng kể cả. Hừ, hiện giờ mới vừa làm mợ chủ hào môn không lâu là đã dám vênh váo như thế, một ngày nào đó phải cho con điếm non này biết trời cao bao nhiêu.
Nếu không phải vì mặt mũi của nhà họ Tô và nhà họ Phó, bà ta đã sớm đá con điếm non này đi, làm cho Xuyến Xuyến trở thành mợ chủ nhà họ Phó rồi.
Hiện giờ tiếp tục để cô ta ngồi ở vị trí mợ chủ nhà họ Phó, một ngày nào đó phải nhường vị trí này lại cho Xuyến Xuyến.
Bà Tô nghĩ tới đây, tâm tình mới dịu đi đôi chút.
"Lần này tôi tới là vì chuyện của cô. Mấy ngày trước, cô bày kế hại Hạ Lâm, làm Hạ Lâm mất trinh trắng, khiến nhà họ Hạ xấu hổ. Hiện giờ Hạ Lâm khóc lóc đòi tự sát, cô theo tôi sang bên đó xin lỗi nhà họ Hạ, cầu xin con bé tha thứ." Bà Tô ra lệnh.
Tô Mộc ung dung nhìn bà ta, đúng là kiêu ngạo giống hệt trong trí nhớ của nữ chính, luôn mang theo thái độ cao quý coi thường cô, dường như người ở trước mặt bà ta chỉ là một con kiến bé nhỏ không đáng kể.
"Xin lỗi? Không phải là nhà họ Hạ bọn họ nên nói lời xin lỗi tôi ư? Sao lại thành đi nói xin lỗi?"
Lúc này, nếu là "Tô Mộc", nhất định là cô ấy sẽ ngoan ngoãn theo bà Tô tới nhà họ Hạ, tới lúc đó không chừng sẽ bị nhà họ Hạ sỉ nhục như thế nào. Bảo cô tự đưa người tới cho người ta nhục nhã, cô không làm được.
Hiện giờ Hạ Lâm gặp cô, e rằng có khi còn muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy chứ.
"Cô làm hại người ta như vậy, chẳng lẽ không có chút áy náy nào trong lòng sao?" Tô Mộc nhìn cô như nhìn thấy một kẻ độc ác: "Nếu cô không qua bên đó xin lỗi nhà họ Hạ, sau này nhà họ Hạ ra tay đối phó cô, chúng tôi sẽ không bảo vệ cô đâu."
Đây hoàn toàn là uy hϊế͙p͙.
Điều Tô Mộc ghét nhất là bị uy hϊế͙p͙.
"Hiện giờ tôi đang mang thân phận mợ chủ nhà họ Phó và cô hai nhà họ Tô, tôi không tốt thì mặt mũi hai nhà các người cũng không ra gì. Trong mắt người ngoài, bọn họ sẽ chỉ cho rằng cả nhà họ Tô và nhà họ Phó đều không bằng một nhà họ Hạ." Tô Mộc mỉm cười nhìn bà ta.