Ngay khi giải quyết vấn đề của Lưu Nhất Phàm Hạ Tưởng đã có tính toán, chỉ đợi Nha Nội chủ động cắn câu.
Không sai, thủ phạm sau lưng Lưu Nhất Phàm chính là Nha Nội!
Ân oán giữa Hạ Tưởng và Nha Nội đã có từ lâu, sớm nhất bắt đầu từ dự án đất đai ở thành phố Yến, sau đó vì Quốc Hoa Thụy mà tiếp tục trở mặt, lại thêm lúc đến tỉnh Tề vì ý đồ thâu tóm tập đoàn Đạt Tài mà oán hận lại thêm chồng chất.
Nếu tính cả trận thảm chiến thương trường giữa Tiếu Giai và Nha Nội, cho dù không tính Hạ Tưởng và Nha Nội vì bất đồng quan điểm chính trị mà thành đối địch, riêng những vấn đề khúc mắc về kinh tế nói trên thì hắn và Nha Nội hoàn toàn không có khả năng bắt tay giảng hòa.
Sau khi Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Tề thì những xung đột với Nha Nội cũng giảm đi, nhất là sau khi tới tỉnh Tây thì gần như không giao thủ dù trực tiếp hay gián tiếp, nhưng cũng không thể phủ nhận những mâu thuẫn đó vẫn chưa được giải quyết, hắn và Nha Nội vẫn còn một vài việc đã treo mà chưa quyết cần phải ngồi xuống nói rõ ràng thì mới hiểu rõ được.
Không nhắc tới việc Nha Nội vẫn còn nắm giữ cổ phần tập đoàn Đạt Tài, thì việc Nha Nội bị Tiếu Giai đường hoàng thâu tóm một vài sản nghiệp, y nuốt trôi được cục nghẹn này mới là lạ. Hạ Tưởng cũng biết hắn cần phải lựa một cơ hội thích hợp ngồi với Nha Nội, trong mơ cũng không ngờ cơ hội lại tới nhanh đến vậy.
Nha Nội vậy mà cũng khơi đúng chủ ý của Lưu Nhất Lâm.
Tình cảm vợ chồng của Lưu Nhất Lâm quả thật không êm ấm nhưng bất hòa thì bất hòa, hôn nhân vẫn miễn cưỡng duy trì được, dù một trong nước một nước ngoài nên quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp nhau được một lần, ai yêu ai hận, chỉ cần có tờ hôn thú với dòng chữ "Đã kết hôn" mà cơ quan thẩm quyền đã điền vào là được.
Nhưng lại không ngờ rằng, Nha Nội không biết làm thế nào đổi tính, không còn thích theo đuổi nữ minh tinh hạng hai hạng ba ngược lại lại đi thích lên giường với vợ người khác, sau đó thì… Không biết sao mà lại nghía trúng Lưu Nhất Lâm.
Quả thật, Lưu Nhất Lâm là một phụ nữ cực có hương vị, xinh đẹp, trầm tĩnh, thân tại địa vị cao lại vô hình trung gia tăng sức hấp dẫn của cô. Còn có một điểm, phụ nữ sau cuộc hôn nhân lại được tự do, so với một phụ nữ độc thân chân chính lại càng làm cho một vài người khác phái động lòng. Lưu Nhất Lâm đúng là một điển hình vợ người hơn nữa cô ta chẳng có con đã làm cho người đàn ông tầm thường như Nha Nội bất chấp tất cả để lao theo. Nha Nội đầu tiên đúng là tặng hoa tặng quà cho Lưu Nhất Lâm, lại còn tỏ vẻ yêu chiều cưng nựng, sau đó lại năm lần bảy lượt lấy đủ mọi lý do tới thành phố Lỗ tiếp cận Lưu Nhất Lâm và còn ra ám chỉ cho Lưu Nhất Lâm.
Cũng chính là Lưu Nhất Lâm, đổi người khác, Nha Nội đã trực tiếp đưa ra điều kiện trao đổi từ trước rồi.
Kết quả làm Nha Nội thất vọng: Lưu Nhất Lâm khẽ liếc mắt đã đoán được ý đồ của y, không chờ y tỏ vẻ gì thêm đã nói với y ba chữ - tuyệt đối không! Nguồn:
Lòng tự trọng của Nha Nội bị tổn thương, đã từng theo đuổi phụ nữ cho dù không phải chưa nếm mùi thất bại nhưng bị từ chối thẳng thừng như thế là lần đầu tiên, hơn nữa lại còn bị làm cho bẽ mặt giữa bao người mà lại toàn là người quen. Trong cơn thịnh nộ, y đã cảnh cáo Lưu Nhất Lâm hoặc là xin lỗi hoặc là chấp nhận tình yêu ấy.
Câu trả lời của Lưu Nhất Lâm vẫn là ba chữ - tuyệt đối không!
Nha Nội không giữ được bình tĩnh.
Nếu câu trả lời của Lưu Nhất Lâm khéo léo hơn chút nữa có lẽ sự việc sẽ không thể diễn tiến đến mức này, nhưng Lưu Nhất Lâm là một phụ nữ rất mẫn cảm, vô cùng phản cảm với những lời tỏ tình của người đàn ông chẳng chút cảm tình, nhất là Nha Nội, cô ta cho rằng Nha Nội không có ý tưởng sai trái gì với cô, không ngờ, Nha Nội đã chạm tới chủ ý của cô, nên càng khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng ác cảm, khi trả lời cũng chẳng nghĩ sâu xa gì. Hơn nữa cô cũng chẳng cho rằng Nha Nội sẽ nắm được tẩy của cô, vốn dĩ là một chuyện không đáng, chẳng lẽ lại có thể xảy ra chuyện lớn sao?Đúng là đã xảy ra chuyện, Nha Nội thâm hiểm và ích kỷ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, đã âm thầm lên kế hoạch đối với hôn nhân của cô, thủ đoạn nham hiểm, dụng tâm ác độc, dùng ly hôn để ép cô phải theo.
Cô ta không trách ông chồng hữu danh vô thật kia tại sao lại nghe lời kích bác của Nha Nội mà ly hôn với cô, cô cũng không đoán được rằng giữa họ đã có giao kèo gì, cô chỉ biết có hai con đường mà cô có thể đi, một là phục tùng thói dâm đãng của Nha Nội, cam tâm để y đùa giỡn; hai là bị bức ly hôn gây náo động dư luận khiến cho tiền đồ bị liên lụy.
Ở vào đường cùng lực kiệt Lưu Nhất Lâm tìm tới Hạ Tưởng, trong tình thế này chỉ có Hạ Tưởng mới giúp được cô, cũng chỉ có Hạ Tưởng mới có đủ năng lực giúp cô mà không có ý đồ gì đối với cô.
Bất hạnh của Lưu Nhất Lâm là có một cuộc hôn nhân bất hạnh, may mắn của cô là cô quen được Hạ Tưởng.
Về việc của Lưu Nhất Lâm, Hạ Tưởng đã nắm trong lòng bàn tay. Gian số 8 Toàn Tụ Đức là gian chưa bao giờ được công bố ra ngoài, chỉ dành để chiêu đãi những vị khách tôn quý nhất, có tiền thôi, không đủ mà còn phải có quyền thế nữa. Nha Nội sở dĩ chọn Toàn Tụ Đức để mở tiệc chiêu đãi Hạ Tưởng một là vì thể hiện y là tay biết ăn chơi ở Bắc Kinh, hai là nghe nói Hạ Tưởng thích món vịt quay cũng là xuất phát từ ý muốn thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng.
Nha Nội chủ động muốn gặp Hạ Tưởng để chứng minh rõ rằng y có thành ý muốn ngồi xuống nói chuyện, hơn nữa lại còn cố ý ở dưới lầu chờ Hạ Tưởng hạ cố tới thăm.
Dù sao… giờ Hạ Tưởng cũng đã là Chủ tịch tỉnh!
Nha Nội vẫn hận Hạ Tưởng tận xương tận tủy nhưng khi chưa chuẩn bị tốt mọi thứ để giao thủ với Hạ Tưởng một lần, thì chỉ có thể nén giận nuốt hờn trước kia, hơn nữa với tình cảnh hiện tại đâu cho phép y giơ dao chĩa súng giằng co với Hạ Tưởng được.
Hạ Tưởng hôm nay đâu còn là Hạ Tưởng ngày xưa nữa, đang dần dần tiến về phía mặt trời, mà y lại đang ở vào lúc trời chiều phía tây dãy núi, sự chuyển đổi luôn là tình thế mạnh hơn người.
- Chủ tịch Hạ, hoan nghênh, hoan nghênh.
Từ trong đại sảnh Nha Nội đã thấy Hạ Tưởng xuống xe, vội ra cửa nghênh đón vô cùng nhiệt tình.
- Tắc đường nên khiến Tổng giám đốc Cao đợi lâu rồi nhỉ, thật ngại quá.
Hạ Tưởng cười nói khá tự nhiên, chìa tay bắt tay Nha Nội:
- Phong thái Tổng giám đốc Cao vẫn như trước thật khiến người ta ngưỡng mộ.
- Không dám, không dám, vẫn là phong thái chủ tịch Hạ sáng chói, làm cho người ta bội phục
Nha Nội mỉm cười tâng bốc Hạ Tưởng vài câu, rồi cung kính mời Hạ tưởng bước vào trong. Trước đây Nha Nội có đi cùng Hạ Tưởng hoặc là vai sánh vai hoặc là bước trước một bước, luôn luôn muốn tỏ ra hơn Hạ Tưởng một bậc trong từng cái nhỏ nhất, nhưng hôm nay lại cố ý đi sau Hạ Tưởng một quãng rõ ràng là muốn nhún nhường đầy tôn kính.
Mà Hạ Tưởng lại hoàn toàn không phát hiện ra vẫn nói vẫn cười cùng Nha Nội bước vào, nhưng khi vào phòng bước chân có phần chậm lại như muốn nhường Nha Nội bước vào trước, còn Nha Nội thì không nhận thấy mà còn lùi lại phía sau một bước, Hạ Tưởng làm bộ như không hề hay biết hành động xíu xiu đó của Nha Nội, cười lớn rồi sải bước vào trong.
Trước Hạ Tưởng Nha Nội hoàn toàn bị áp chế.
Sau khi cả khách và chủ ngồi xuống, Nha Nội vỗ vỗ tay, mấy cô gái lần lượt tiến lên với những phục trang truyền thống, cũng chẳng biết Nha Nội nghe từ đâu, Hạ Tưởng thích nét đẹp truyền thống liền tìm cho kỳ được những nữ sinh có khuôn mặt trái xoan – ông ta cười vui vẻ:
- Chủ tịch Hạ, cổ nhân kết giao, vui hoa ghẹo nguyệt, hôm nay, chúng ta hưởng một khúc cổ phong… Chủ tịch thấy sao?
Hạ Tưởng đưa mắt đảo qua một lượt rồi ha hả cười:
- Hay, rất hay, hiếm khi Tổng giám đốc Cao có nhã hứng nhưng thú chơi của cổ nhân là cầm kỳ thi họa, là tỳ bà rượu ngon, mấy cô gái này, ai có thể chơi bản "dương xuân bạch tuyết" sẽ là người ở lại đây.
Con gái bây giờ đàn được đàn tranh đã ít lại càng ít hơn nói chi là tỳ bà? Hạ Tưởng cố tình chọn "dương xuân bạch tuyết" là muốn nói với Nha Nội rằng, chỉ là cây nhà lá vườn thôi hà tất phải giả bộ thanh cao?
Sau khi những cô gái mỹ miều nọ lui đi, Nha Nội cố che giấu vẻ mặt thất vọng và xấu hổ bèn nâng ly mời Hạ Tưởng:
- Chủ tịch Hạ, bỏ qua mọi chuyện giữa chúng ta trước đây, có câu nói thế này, gặp người cười tiêu tan ân thù, nào, xin mời.
Hạ Tưởng nâng chén với nụ cười đầy thâm ý:
- Câu nói này là tiền đề đầu tiên…
Nha Nội sửng sốt, chén rượu trong tay dường như bất động, nhẹ nhàng thu trở lại, nở nụ cười cũng kém tươi hơn:
- Chủ tịch Hạ hẳn là muốn xen vào việc của người khác?
Ám chỉ của Hạ Tưởng là mượn một câu "Độ tận ba kiếp huynh đệ tại" để mở đầu, muốn nhấn mạnh rằng giữa huynh đệ mới có thể gặp người cười tiêu tan ân thù mà hắn và Nha Nội đâu phải huynh đệ mà là đối thủ.
- Tổng giám đốc Cao, tôi không phải người rỗi việc chỉ là qua đường thấy sự bất bình mà thôi.
Hạ Tưởng hôm nay không ngụy trang giả tạo đối với Nha Nội, có đôi khi đối với một số người không ra gì, không cần vòng voc ho mệt, trực tiếp nói thẳng là có hiệu quả rất nhất. Hạ Tưởng sẽ không bị mê hoặc bởi nhiệt tình của Nha Nội, hắn nhẹ nhàng gắp một miếng thịt vịt béo ngậy, ngửi ngửi, lại thả trở xuống, lắc đầu cười:
- Kỳ thật tôi không thích ăn vịt nướng, vừa béo lại ngấy, tôi thích thực phẩm đạm bạc. Sự vật trên thế giới, quá nóng và quá lạnh cũng không tồn tại lâu, chỉ có có ôn hòa mới là con đường vĩnh cửu. Thì như nước sôi không có hương vị, tuy rằng không hương vị, nhưng ai nấy đều uống, hơn nữa cả đời cũng uống không đủ
Sắc mặt của Nha Nội lại càng thêm khó coi:
- Chủ tịch Hạ, tôi chưa bao giờ cung kính với bất cứ ai, cho dù đó có là Bí thư tỉnh ủy!
Hạ Tưởng lạnh lùng nở nụ cười:
- Cảm ơn thịnh tình của Tổng giám đốc Cao, chẳng qua cơm không vừa miệng, tôi cũng không có phúc hưởng.
Nha Nội tái người:
- Chủ tịch Hạ rốt cuộc muốn thế nào?
Hạ Tưởng cười lớn:
- Nha Nội hỏi tôi rốt cuộc muốn thế nào? Tôi cũng muốn hỏi rốt cuộc anh muốn thế nào? Mấy lần phiền phức đều là do anh tự tìm lấy, cuộc gặp này cũng do anh chủ động sắp xếp mà. Tôi khuyên anh một câu, gắng kiếm tiền mà dưỡng già đừng có tạo sự tình gây sức ép, nếu chẳng may dùng sức quá mạnh dùng không kịp thì ngay cả tiền dưỡng lão cũng chẳng giữ nổi đâu, tôi thấy cho dù một tháng có nhận được ba mươi ngàn tiền hưu trí cũng e là chẳng đủ mà tiêu đâu.
Nha Nội bật dậy quát ầm ầm:
- Như thế là, anh định quản cả việc của Lưu Nhất Lâm?
Nha Nội bao năm nay tung hoành ở Bắc Kinh chưa một ai dám trực diện uy hiếp hắn cho dù nhiệm kỳ mới sắp tới thậm chí sau cả nhiệm kỳ mới, dư uy vẫn còn lại có sức ảnh hưởng năm năm chứ chẳng chơi, mà giờ Hạ Tưởng dám nói năng lỗ mãng với y, thật là quá ngạo mạn.
- Nha Nội, không phải tôi định quản việc của Lưu Nhất Lâm mà chỉ muốn cô ấy được an toàn.
Hạ Tưởng cũng chậm rãi đứng lên, hành động cũng không nhanh nhưng áp lực uy quyền từ trên người hắn đã phát ra:
- Hơn nữa, tôi cho anh hay, cuối cùng cô ấy có phải ly hôn hay không thì cái ghế Ủy viên thường vụ tỉnh Tề và Bí thư thành ủy thành phố Lỗ thuộc về cô ấy là điều đương nhiên rồi!