Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược Bản Beta

82: một phen khổ tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

: Đến Cục Dân Chính

Beta: Bánh Bao

Trong suy nghĩ của Mộ Tâm Lan, hiện tại nhà các cô đã là áo cơm không lo.

Mộ Thanh Nghiên tiếp tục hỏi: “Vậy chị nói xem, nếu về sau cuộc sống của Tống Hồng Quảng không tốt, có phải hắn sẽ lấy đứa nhỏ làm cái cớ để dây dưa với chị phải không? Làm phiền chị cũng thôi, nếu hắn làm phiền đứa bé, chị phải làm sao?”“Này ! thế phải làm sao mới được?” Mộ Tâm Lan lập tức hoảng.

Lúc này đây, cô càng bội phục Mộ Thanh Nghiên: Thế nào cô lại không nghĩ tới chuyện này?Nghĩ đến Tống Hồng Quảng chết tiệt về sau còn có khả năng làm phiền mình và bảo bối của mình, hiện tại Mộ Tâm Lan giận không sao tả xiết.

Thậm chí cô còn nghĩ, nếu sinh ra đứa nhỏ để Tống Hồng Quảng khi dễ, không bằng đừng sinh ra nó.

Nhưng Nghiên Nghiên cũng đã nói, cơ thể của cô không thể phá thai, cho nên, không sinh là không được.

Vậy phải làm sao bây giờ?Cái này khiến Mộ Tâm Lan thật khó xử.

Mộ Thanh Nghiên không ngờ chị gái lại nghĩ tiêu cực như vậy, cô đành phải nói ra chủ ý của mình.

“Cho nên, đứa nhỏ chúng ta nhất định phải sinh, nhưng tốt nhất là lặng lẽ sinh ra, sinh ra sau, nói với người ngoài là đứa nhỏ được chúng ta thu dưỡng, chị cảm thấy thế nào?”“Lặng lẽ sinh?” Ánh mắt Mộ Tâm Lan sáng rỡ nhìn Mộ Thanh Nghiên, đột nhiên cô cảm thấy em gái mình giống cha, bọn họ giống nhau, đều là người dám nghĩ dám làm, ngược lại, cô lại quá thành thật.

Có lẽ về sau cô không thể lại làm người thành thật như thế.

Cô dạy Nghiên Nghiên học tập, mà bây giờ, điều cô cần làm là nghe theo Nghiên Nghiên sắp xếp.

“Được, Nghiên Nghiên, chị nghe em, liền làm như vậy.

chuyện đi Huyền Dương làm đại diện ở xưởng làm thạch chị cũng không có gì lo lắng, tất cả đều nghe em sắp xếp.

” Mộ Tâm Lan nói xong, cảm thấy cuộc sống của mình thực sự giống như lời nói của Mộ Thanh Nghiên ngày hôm qua: kết thúc vở kịch buồn, bắt đầu vở kịch vui.

“Được, việc này cứ để em sắp xếp, chị dưỡng thai cho tốt, ngày mai bắt đầu học làm thạch với em.

”“Được, chờ chút chị đến cục dân chính ly hôn với Tống Hồng Quảng, em đi cùng chị không?”“Đương nhiên rồi, em muốn đi cùng chị, ngày mai cả nhà chúng ta đều đi.

”Khoảng chừng hơn tám giờ Tống Hồng Quảng liền đến.

Vẻ mặt tiều tụy, khuôn mặt không giấu được vui sướng của ngày hôm qua đã không còn, chỉ còn lại thần sắc mờ mịt sợ sệt.

Tối hôm qua Tống Hồng Quảng chịu không ít tội.

Tối hôm qua, sau khi Tằng Quế Hương và Tống Phúc Oa biết hắn muốn ly hôn, răn dạy hắn mấy giờ liền, đều nói đầu hắn để nước vào, không sống thật tốt với Mộ Tâm Lan lại đi dây dưa với Lý Tuyết.

Mẹ của Lý Tuyết vốn có tiếng xấu, Tằng Quế Hương còn không vừa mắt bọn họ, này cũng là nguyên nhân lúc trước Tống Hồng Quảng và Lý Tuyết qua lại với nhau rất lâu nhưng không dám công khai chuyện yêu đương.

Tằng Quế Hương cảm thấy, nhất định là Lý Tuyết giống mẹ của cô ta, tính tình lả lướt thích ong bướm, là người không chung thủy, có thể bỏ chồng đi theo Tống Hồng Quảng, thì cũng có thể bỏ Tống Hồng Quảng đi theo người khác.

Tống Hồng Quảng cũng không đồng ý với những gì Tằng Quế Hương nói.

Hắn và Lý Tuyết là có tình cảm, hắn là người đàn ông đầu tiên của Lý Tuyết, thậm chí còn có khả năng là người đàn ông duy nhất của em ấy.

Bởi vì Lý Tuyết nói, chồng của cô trên phương diện kia không được, bọn họ kết hôn lâu như vậy nhưng chưa từng trải qua cuộc sống vợ chồng.

Hơn nữa, hôm kia lúc hắn quyết định ly hôn, Lý Tuyết còn đưa cho hắn hơn ba nghìn đồng cô ấy tiết kiệm được, tình nghĩa của Lý Tuyết đối với hắn sao có thể đem so sánh với người mẹ chỉ biết bán thân thể để mưu lợi chứ?Vả lại, Lý Tuyết cũng nói, chờ hắn ly hôn xong, cô tức khắc kết hôn với hắn, sau khi kết hôn, bọn họ sẽ mở một cửa hàng thực phẩm chín ở thành phố Huyền Dương, tuyệt đối phát tài.

Nói thực ra, chuyện cuối cùng mà Lý Tuyết nói, chính là tâm tư của hắn.

Mấy ngày trước, có người dùng một nghìn đồng cưỡng ép mua công thức đồ chín hấp tương trong tay hắn, giây phút kia, hắn đã biết giá trị công thức đồ chín hấp tương của nhà họ Mộ.

Lúc đó hắn còn có ý tưởng đến thành phố Huyền Dương mở một cửa hàng thực phẩm chín để phát tài.

Hắn cũng từng nghĩ sẽ bàn bạc với Mộ Tâm Lan, nhưng Mộ Tâm Lan cái người này, thành thật giống hắn, hai người bọn họ kết phường làm ăn, ha ha, hắn thật không dám tin tưởng.

Nhưng còn Lý Tuyết, đích thực là sinh ra đã biết buôn bán.

Khoảng thời gian trước, lúc hắn nhớ Lý Tuyết, từng vụng trộm đến cửa hàng thực phẩm chín nhà chồng nhìn cô ta, lúc cô ta mở miệng, mười cái Mộ Tâm Lan cũng không so được.

Trong lòng Tống Hồng Quảng định đánh chủ ý, sau khi ly hôn với Mộ Tâm Lan, sau đó sống với Lý Tuyết, hợp tác vì ngày mai tốt đẹp.

Nhưng đến cùng, ly hôn là việc lớn, hơn nữa, hôm qua Tằng Quế Hương và Tống Phúc Oa làm ầm ỹ, hôm nay trong lòng hắn không hiểu sao lại có chút không nỡ.

Giống như ly hôn với Mộ Tâm Lan là muốn chuyện cực kỳ ngu ngốc.

Sau này, vẫn là nhớ tới Lý Tuyết kiều mỵ, tươi cười, trong túi áo có hơn ba nghìn đồng, mới chặt đứt ý nghĩ hối hận của hắn.

Lại vẫn không thấy thoải mái.

Tương phản với tình huống của Tống Hồng Quảng, đáy mắt, lông mày của Mộ Tâm Lan đều mang theo vui vẻ, dường như không phải cô đến để ly hôn, mà mà đến kết hôn với người trong lòng.

Mộ Thanh Nghiên biết rõ, kỳ thật, trong lòng chị gái phi thường để ý đến chuyện ly hôn, chẳng qua, chị gái cô cảm thấy không đáng vì một người không có bản lĩnh như vậy, cũng thuận theo cảm xúc của mình, bắt buộc bản thân phải nghĩ đến những điểm tốt, để những chuyện tốt tẩm bổ cho tâm trạng của mình.

Mộ Thanh Nghiên cảm thấy như thế cũng tốt, không đến thì không biết rằng Mộ Tâm Lan biểu lộ ra cảm xúc vui sướng như thế kch thích đến Tống Hồng Quảng.

Tống Hồng Quảng cho rằng, theo như Mộ Tâm Lan nhu nhược, không có chủ kiến, biết hắn muốn ly hôn với cô, không khóc đến chết đi sống lại, ít nhất cũng phải trầm lặng mới đúng?Vì sao trên mặt cô lại chỉ có vui sướng và không kiên nhẫn?Chẳng lẽ cô ta giống mình, cũng có đối tượng thân mật?Nghĩ đến đây, Tống Hồng Quảng khó chịu nhìn về hướng Mộ Tâm Lan, phát hiện, người vợ nhỏ hắn sắp ly hôn, nghiêm túc mà nói, tướng mạo xinh đẹp, tuy rằng không phải loại hắn thích nhưng khẳng định sẽ không thiếu người thích như vậy.

Nghĩ đến hắn cũng có khả năng bị Mộ Tâm Lan đội nón xanh, hắn phi thường không cam lòng, nhưng, hắn vội vã muốn ly hôn, trừ việc chỉ biết buồn bực, cũng không làm gì khác.

Hắn sợ chuyện ly hôn ngâm nước nóng, không thành.

Hắn cảm thấy, cho dù Mộ Tâm Lan có người thân mật, cũng không nhất định muốn ly hôn, sự việc vỡ lở, không nói hắn bị mất mặt, làm không tốt, cũng không ly hôn được.

Đây cũng không phải là điều hắn hy vọng.

Cho tới bây giờ, ly hôn không phải là chuyện vẻ vang, cho nên, lúc bốn người nhà họ Mộ và Tống Hồng Quảng đi về hướng nhà ga, mỗi khi có người hỏi, cũng không ai dám nói bọn họ đến cục dân chính trong thành phố Huyền Dương để làm thủ tục ly hôn cho Tống Hồng Quảng và Mộ Tâm Lan.

Bọn họ chỉ nói là đi có việc.

Đinh Tú Phương vốn định chỉ mình bà đi đến Huyền Dương với Mộ Tâm Lan, Mộ Thanh Nghiên và Mộ Tử Khiêm ở nhà trông quán.

Nhưng Mộ Tâm Lan yêu cầu để Mộ Thanh Nghiên cùng đi, còn nói là sau khi ly hôn xong đến bệnh viện khám xem, Đinh Tú Phương không dám cự tuyệt cô, đành phải đáp ứng.

Kỳ thật bà cũng muốn sớm một chút có được đáp án cho chuyện mà Mộ Thanh Nghiên nói, gì mà “thân thể Mộ Tâm Lan không thích hợp phá thai”Thủ tục ly hôn thật thuận lợi.

Nhân viên trong cục dân chính cũng từng có ý đồ khuyên giải, nhưng Mộ Thanh Nghiên lặng lẽ nói cho cô biết, ly hôn chẳng những do anh rể đề nghị, hơn nữa hắn còn là người có tính bạo lực gia đình.

Nghe thấy thế, nhân viên nhìn thoáng qua Mộ Tâm Lan nhu nhu nhược nhược, lại nhìn đến vẻ mặt đầy lệ khí của Tống Hồng Quảng, không nói thêm lời vô nghĩa, gia tăng tốc độ làm việc.

Làm xong thủ tục, ở trong phòng nghỉ của cục dân chính, Tống Hồng Quảng đưa cho Mộ Tâm Lan ba trăm đồng, để cho cô viết một bản cam kết làm phí phá thai, Mộ Thanh Nghiên nhận tiền thay, cũng nói: “Ngươi cũng phải viết một phần cam kết, viết rằng chính ngươi không cần đứa nhỏ trong bụng chị gái ta.

”Tống Hồng Quảng còn cho rằng, Mộ Thanh Nghiên muốn hắn viết, là thủ tục phải có khi phá thai tại bệnh viện, yên lặng làm theo.

.

: Một Phen Khổ Tâm

Theo sắp xếp của Đinh Tú Phương, cả nhà đến chỗ thầy thuốc Vương một chuyến.

Kiếp trước, người nói Mộ Tâm Lan không thể phá thai là bác sỹ của viện phụ sản, Mộ Thanh Nghiên còn lo lắng thầy thuốc Vương có cùng quan điểm hay không, ai biết, ống ấy nói giống như thế.

Mộ Tâm Lan không thích hợp làm phá thai.

Đinh Tú Phương luôn luôn tin tưởng thầy thuốc Vương, lúc này cũng tin những lời ông ấy nói.

Cũng không có suy nghĩ đến bệnh viện khám nghiệm chứng.

Nghiệm chứng cũng có cái gì tốt đâu?

Chẳng lẽ, đến bệnh viện khác, nói Mộ Tâm Lan có thể phá thai, bà có thể quên được lời của thầy thuốc Vương?

Sự thật là, dù thầy thuốc Vương nói không có việc gì, chỉ cần có một bác sỹ nói không thể, bà cũng không dám lấy tính mạng Mộ Tâm Lan ra đặt cược.

Huống chi, chính Mộ Tâm Lan cũng muốn giữ lại đứa nhỏ?

Lúc này Đinh Tú Phương còn cảm thấy may mắn, may mắn là Mộ Tâm Lan có suy nghĩ giữ lại đứa nhỏ, nếu không, ngày sau càng khó khăn.

Ra khỏi phòng khám của thầy thuốc Vương, bọn họ cũng không vội vã về nhà, mà là đi dạo cửa hàng, nhàn nhã dạo phố.

Mộ Tâm Lan là thực quan tâm đ ến xưởng làm thạch ăn liền, mỗi khi gặp ven đường có cửa hàng bán điểm tâm, cô đều sẽ đi qua nhìn một chút.

Kết quả là, bạn nhỏ Mộ Tử Khiêm có lộc ăn – đi qua chỉ nhìn không mua cũng có chút xấu hổ?

Huống chi, Mộ Thanh Nghiên trả tiền lưu loát như thế.

Đinh Tú Phương đối với việc này có dị nghị, Mộ Thanh Nghiên cười giải thích với bà: “Là con muốn nếm thử xem đồ ăn vặt người khác làm có khác đồ ăn con làm hay không, để cải thiện cho tốt hơn.”

Được rồi, lý do này không thể phản bác.

Nghĩ đến, nếu việc buôn bán sỉ thạch ăn liền thành công, mỗi ngày nhà họ kiếm được hơn một nghìn đồng, tốn vài đồng mua chút đồ ăn vặt cũng không tính lãng phí, Đinh Tú Phương yên tĩnh lại.

Mục đích đi đến cửa hàng là mua quần áo cho Mộ Tâm Lan.

Mộ Thanh Nghiên nói, ở thành phố lớn, như thế nào cũng phải có ít nhất hai bộ quần áo để mặc ra ngoài, không chỉ bởi vì bản thân mình, mà còn vì hình tượng của xưởng điểm tâm.

Còn nói, ngoài Mộ Tâm Lan, những người khác trong nhà cũng phải mua một ít, để về sau lúc đi thăm Mộ Tâm Lan còn mặc.

Tuy rằng, những lời cô nói không thể khiến mọi người tâm phục, nhưng gần đây cửa hàng thực phẩm chín lợi nhuận dồi dào, lại có xưởng làm thạch làm hậu thuẫn, mọi người vẫn là cười hì hì đồng ý.

Lại đều nói không mua đồ may sẵn, mua vải vóc, để Đinh Tú Phương làm theo bản vẽ của Mộ Thanh Nghiên.

Lúc trước Mộ Thanh Nghiên vẽ khá nhiều trang phục kiểu dáng mới mẻ độc đáo, sau khi Đinh Tú Phương xem qua, bà khẳng định mỗi bộ bà đều làm được, chẳng qua, vải vóc lần trước mua quá ít, trong nhà mỗi người chỉ làm được một bộ.

Sau này có thể mua vải về làm, nhưng không may là, không có thời gian đến mua vải.

Hôm nay, trước khi ra ngoài, Mộ Tâm Lan cũng không để bụng đề nghị của Mộ Thanh Nghiên, mua thêm quần áo cho cô.

Lúc này đi trên đường phố Huyền Dương, mới biết được em gái săn sóc mình như thế nào. Quần áo của cô, mặc ở trong trấn còn có thể, đến thành phố Huyền Dương, lại có chút khó coi.

Cô thực sự cảm thấy mệnh của mình rất tốt, tuy rằng gả nhầm người, nhưng lại có người em gái tốt như vậy, còn có mẹ và em trai tốt.

Còn có người cha bất hạnh đã qua đời, bọn họ đều là những người kiến cô kiêu ngạo.

Không giống như nhà Tống Hồng Quảng, một người hai người đều là quỷ ích kỷ, cho tới giờ chỉ biết nghĩ đến chính bản thân họ.

Sau khi vào cửa hàng, cả nhà trực tiếp đi đến khu thợ may, dựa vào bức vẽ của Mộ Thanh Nghiên chọn vải, Mộ Thanh Nghiên nhìn người nhà bộ dáng phấn chấn vui vẻ, trong lòng vui mừng chưa từng có.

Thật tốt.

Một phen khổ tâm của cô, rốt cuộc cũng có kết quả tốt.

Hiện tại, chẳng những chị gái thuận lợi ly hôn, tâm tình còn tốt như vậy.

Tai ương ngục tù của mẹ cũng được hóa giải.

Thẩm Tiêu Nhiên cũng biết bộ mặt thật của Thẩm Tâm Dao, nghiệt duyên của hắn và Tiền Vân Đóa cũng bị chặt đứt.

Điều duy nhất khiến cô lo lắng là sự cố ngoài ý muốn tám năm sau của Thẩm Tiêu Nhiên, tuy rằng chuyện tám năm sau cô không nắm chắc, nhưng cô sẽ nỗ lực đến nơi phát sinh chuyện, thủ ở nơi đó, cho nên, chuyện này coi như một mở đầu tốt.

Mọi chuyện đều phát triển theo phương hướng tốt, rốt cuộc cô có thể nghỉ một hơi, thật tốt.

Mười ngày sau, bốn người nhà họ Mộ lại đi đến thành phố Huyền Dương một chuyến.

Lúc này, Trác Đông Lâm cố ý phái xe đến đón bọn họ.

Vốn theo ý của Trác Đông Lâm là hy vọng xưởng làm thạch có thể khai trương từ năm ngày trước.

Bên chỗ hắn, phòng ốc, nhà xưởng, công nhân đều chuẩn bị tốt rồi, chỉ đợi đại sư phụ Mộ Thanh Nghiên vào vị trí, xưởng lập tức có thể vận hành.

Nhưng Mộ Thanh Nghiên lại dây dưa kéo dài, kéo tới năm ngày, điều này còn khiến hắn từng kín đáo phê bình cô.

Nguyên bản lời của hắn là: Trì hoãn một ngày là kiếm bớt tiền một ngày.

Bên Mộ Thanh Nghiên, kỳ thật Mộ Tâm Lan và Đinh Tú Phương đều rất gấp gáp.

Đến tận những ngày cuối cùng, Mộ Thanh Nghiên mới hoàn toàn truyền đạt xong tay nghề làm bánh quy và bánh ngọt cho hai người.

Lúc này hai người mới hiểu rõ dụng tâm của Mộ Thanh Nghiên.

Lúc đầu, Mộ Thanh Nghiên dạy Mộ Tâm Lan làm là thạch đường đỏ, thạch củ sen, thạch đậu đỏ và thạch hoa nhài. Cô nói, bốn loại thạch này cũng đủ khởi động xưởng thạch ăn liền.

Vốn Mộ Tâm Lan cũng tưởng mình chỉ cần học mấy thứ này là đủ rồi.

Nhưng Mộ Thanh Nghiên kiên trì muốn cô học xong sáu loại thạch khác, cả quy trình làm bánh ngọt cơ bản, và bánh bích quy.

Vì để cô học nướng bánh, còn đặc biệt đi thành phố Huyền Dương mua một cái lò nướng.

Trong quá trình dạy tay nghề, Mộ Thanh Nghiên lại lần nữa dặn dò Mộ Tâm Lan, ở bên ngoài làm việc nhất định phải khiêm tốn, nhưng đó là trong tình huống không có ai trêu chọc cô. Nếu người khác dám chọc cô trước, không cần đề phòng, cứ tức giận thật lớn trả đũa.

Cô dạy những công thức làm điểm tâm sau này, là để Mộ Tâm Lan dùng để trấn xưởng.

Tuy rằng Mộ Tâm Lan không để ý đến lời Mộ Thanh Nghiên nói gì mà “người khác trêu chọc đến chị, phải thực tức giận trả đũa”, nhưng lời khuyên cô phải khiêm tốn làm việc lại nghiêm cẩn nghe vào.

Không vì điều gì, chỉ vì cô vốn là người khiêm tốn.

Về phần người chọc phá, tức giận phản ứng người khác, này không phải việc cô am hiểu, cô trực tiếp bỏ qua.

Thấy người đi lại hợp tác trong công việc là Mộ Tâm Lan mà không phải Mộ Thanh Nghiên, Trác Đông Lâm có bao nhiêu thất vọng, nhưng cũng không phải vì hắn khinh thường Mộ Tâm Lan.

Hắn thích tính cách của Mộ Tâm Lan, chẳng qua, trong nhận thức của hắn, trình độ làm thạch của Mộ Thanh Nghiên cao hơn một chút.

Hắn cho rằng, dù Mộ Tâm Lan học xong tay nghề làm thạch của Mộ Thanh Nghiên, khẳng định làm ra vẫn kém một chút so với chính Mộ Thanh Nghiên làm.

Sự thật cũng là như thế.

So với thạch đường đỏ và thạch hoa nhài Mộ Thanh Nghiên làm mà Trác Đông Lâm từng ăn, hai loại thạch này Mộ Tâm Lan làm ra hương vị kém hơn một chút.

Nhưng thạch đậu đỏ và thạch củ sen mà cô làm ăn rất ngon a.

Chưa từng ăn hai loại thạch này, Trác Đông Lâm liền yêu thích hai hương vị thạch này của Mộ Tâm Lan, lúc này mới không còn tâm tư xoi mói nữa.

Hắn nghĩ, khách hàng phổ thông nào có tư cách ăn thạch quá mức mỹ vị?

Đồ Mộ Tâm Lan làm đối với bọn họ đã là đủ ngon.

Về phần Mộ Thanh Nghiên làm ra thạch cực kỳ mỹ vị, về sau có cơ hội, để cô nhóc đó chỉ làm cho bản thân mình ăn là được.

Đinh Tú Phương vốn còn lo lắng việc ăn mặc, ngủ nghỉ của Mộ Tâm Lan, sợ hoàn cảnh trong đó quá kém, không an toàn.

Lúc đi qua thăm mới biết, chỗ dừng chân này, điều kiện còn tốt hơn bà nghĩ không biết bao nhiêu lần.

Không nói đến việc xưởng thạch ăn liền mời đến đều là nữ công nhân, lại còn ở bên cạnh chỗ của Trác Đông Lâm, lại nói, mấy gian phòng làm ký túc xá cho công nhân là phòng khép kín, thật khiến người hâm mộ ghen ghét.

Truyện Chữ Hay