Quân Sủng

chương 29: ngày thứ hai mươi hai (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trung tuần tháng Tư, thời tiết hay thay đổi. Vừa lúc này trời đang nắng to, nhưng một giây sau có thể sẽ chuyển sang mưa rào.

Lâm Ngạn đút tay vào túi quần, cà lơ phất phơ lang thang trên đường, trong thành phố này, đã có rất nhiều thế lực hắc đạo thuộc về anh ta, nhất là khu địa bàn vừa đoạt được kia, quả thực là vô cùng “màu mỡ”, có vô số quán rượu, sòng bạc, nếu làm xong, đó sẽ là ngày anh ta bắt đầu “thiết lập giang sơn” của mình.

Mặc dù tuổi không lớn, nhưng anh ta quả thực là người biết nhìn xa trông rộng.

Cứ tiếp tục những tháng ngày chém giết như thế này là chuyện anh ta không muốn làm nhất, mặc dù dưới trướng có vô vàn anh em thuộc hạ, mỗi ngày đi theo phía sau nghe anh ta sai bảo, nhưng đây vẫn là những việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng .

Thậm chí có những người nhắc còn phun nước bọt, nói một tiếng: Hừ! Chỉ là mấy tên côn đồ cắc ké mà thôi!

Anh ta không phải là Vân Quang Phương, nên không muốn sống theo kiểu “được ngày nào hay ngày ấy”. Anh ta có trí tuệ, biết nhìn xa trông rộng, lại có dã tâm, quan trọng hơn là, anh ta không cam lòng cả đời cứ phải núp mãi trong bóng tối.

Lâm Ngạn ngẩng đầu liếc nhìn mặt trời đã bị mây đen bao phủ, biết trời sắp đổ mưa liền sải bước nhanh hơn. Anh ta cũng không muốn về nhà mỗi ngày, trên thực tế anh ta chẳng hề có chút cảm giác gì với ngôi nhà kia. Anh ta ghét Vân Quang Phương, chán ghét đến mức hận không thể khiến cho ông ta biến mất mãi mãi! Thế nhưng anh ta lại không thể không trở về.

Lúc Vân Quang Phương uống say thì “lục thân bất nhận”, nên bất cứ lúc nào mẹ anh ta cũng có thể bị ngược đãi.

Anh ta căn bản không thể hiểu được suy nghĩ của mẹ mình, sao bà ấy cứ nhất định muốn sống cùng một người không bằng cầm thú như Vân Quang Phương vậy chứ. Anh ta bây giờ đã có năng lực mang đến cho bà một cuộc sống tốt hơn, bọn họ chẳng cần phải chịu khổ như trong quá khứ nữa.

Nhưng dù cho Lâm Ngạn có thuyết phục như thế nào, mẹ anh ta vẫn quyết tâm đi theo Vân Quang Phương.

Thật là cố chấp! Trong mắt Lâm Ngạn xẹt qua một tia giễu cợt.

Mưa đã bắt đầu rơi, từng hạt lành lạnh, nện xuống người, thâm nhập vào quần áo, gió xuân mang theo hơi ẩm cùng ấp áp, khiến cho những hạt mưa vừa rơi xuống kia cũng như bị hâm nóng lên.

Nói mẹ mình cố chấp còn anh ta sao lại không chứ? Biết rõ kể từ sau vụ việc kia Vân Thường không bao giờ muốn nhìn thấy mình nữa, lại vẫn không thể buông cô được.

Vốn nghĩ rằng có thể cho cô sống những ngày thật tốt, ai ngờ anh ta chỉ đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về đã là vật còn người mất.

Cô lại bị Vân Quang Phương bán! Bán cho một người đàn ông hơn cô chín tuổi!

Giây phút biết được tin tức này, Lâm Ngạn hận không thể băm thây Vân Quang Phương làm ngàn mảnh! Nếu không phải mẹ anh ta ngăn cản, có lẽ bây giờ Vân Quang Phương đã thành một nắm đất nằm trơ trọi trên núi hoang rồi.

Anh ta biết mình không xứng với cô, nhưng trong lòng vẫn có ảo tưởng, thậm chí sau khi mắt cô không nhìn thấy, trong lòng anh ta thế nhưng mơ hồ có một loại hưng phấn không thể cho ai biết.

Bởi vì cô như vậy đã không còn hoàn mỹ như lúc trước, anh ta cũng càng thêm yên tâm thoải mái đến gần cô, có được cô.

Ngày đó quả thật anh ta uống say, nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo, anh ta biết mình đang làm cái gì, cũng không có phút giây nào muốn dừng lại.

Nếu như cô trở thành người của anh ta, có phải về sau sẽ không bao giờ rời khỏi anh ta nữa? Có phải cô cũng sẽ yêu anh ta dù chỉ là một chút?

Cầu mà không được thật sự là một chuyện quá đau khổ, đau khổ đến mức chính anh ta cũng không dám chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.

Vì vậy liền buông thả bản thân, cho dù bị cô kịch liệt phản kháng cũng không ngừng lại.

Anh ta biết, ngày đó nếu không phải do Vân Quang Phương, chuyện này khẳng định đã thành.

Anh ta cảm thấy có chút may mắn, cũng có chút thất vọng. Trong lòng rất mâu thuẫn, không biết mình rốt cuộc nghiêng về phía nào.

Chị, chị hai. Cô lớn hơn anh hai tháng. Nên phải gọi cô là chị, tất cả mọi người đều bảo anh gọi cô là chị!

Lâm Ngạn đẩy cửa ra, cả người mang theo khí lạnh bước vào nhà, tlúc đi ngang qua nơi đã từng là phòng ngủ của Vân Thường anh ta khẽ liếc nhìn bên trong một cái. Chỗ này đã rất lâu không ai ở, mẹ anh ta cũng không quét dọn, bụi đã phủ thành một lớp khắp phòng.

Bên trong còn có những thứ cô đã từng dùng, chiếc đèn nhỏ cũ kĩ, chiếc giường đơn nhỏ hẹp. . . . . .

Lòng Lâm Ngạn giống như bị một bàn tay to siết chặt, rất đau đơn, chỉ hít thở thôi cũng có thể ngửi được mùi máu tươi.

Người kia. . . . . . mạnh hơn anh ta, mạnh hơn anh ta nhiều, gia thế tốt, lại có danh vọng, hơn nữa bây giờ bọn họ đã kết hôn, anh ta còn có cái gì để tranh với người kia đây?

Anh ta tựa vào vách tường đầy bụi bặm, cả người như bị rút cạn sức lực, đầy vẻ mệt mỏi.

“Tiểu Ngạn, con về rồi à?” Bà Lâm mở cửa phòng bếp ra bước tới, trên người mang theo mùi khói dầu nhàn nhạt.”Cơm sắp xong rồi, con đói chưa? Trong tủ lạnh có hoa quả đấy, ăn trước một chút lót bụng đi.”

Lâm Ngạn cau mày lắc đầu một cái: “Con không đói, Máy hút khói lại hỏng rồi à? Ngày mai đi mua cái mới đi!”

Vật dụng trong nhà này đã vô cùng cũ rồi, lúc đầu khi kiếm được tiền anh ta đã mua một ngôi nhà mới, muốn dẫn mẹ mình đến đó ở, không ngờ nói thế nào bà cũng không chịu đi, nhất định muốn để dành ngôi nhà đó cho anh ta cưới vợ.

Đến cả vật dụng cũng không cho anh ta mua, chỉ sợ tốn tiền của anh ta.

Mẹ Lâm Ngạn đối xử với anh ta rất tốt, tốt quả thật gần như là nuông chìu. Anh ta rất cảm kích, nhưng không cách nào báo đáp lại ngang bằng được. Mỗi khi nhớ tới mẹ mình cùng Vân Quang Phương đánh mắng, chử rủa Vân Thường, nỗi hận cố gắng áp chế trong lòng kia lại dâng lên lấn át mọi thứ tình cảm khác.

“Không cần, không cần!” Bà Lâm nghe vậy “thụ sủng nhược kinh”, vội vàng khoát khoát tay: “Tiền của con con cứ giữ đi, mẹ. . . . . .”

“Vân Quang Phương đâu?” Lâm Ngạn không để bà ta nói tiếp, ánh mắt liếc về phía phòng ngủ: “Còn đang ngủ?”

“Nào có!” Bà Lâm thắt chặt dây buộc tạp dề hơn một chút, sau đó xoay người trở về phòng bếp: “Sáng sớm hôm nay, sau khi con đi ông ta cũng ra ngoài rồi.”

Vân Quang Phương đang có mưu tính gì đây? Sao bỗng dưng lại siêng năng như vậy? Lâm Ngạn cau mày suy nghĩ một lát, càng lúc càng cảm thấy bất thường, chắc chắn ông ta đang có âm mưu gì đó.

Nhưng mà anh ta chẳng có chút hứng thú nào với đống chuyện kia của Vân Quang Phương, nên cũng không tìm hiểu thêm, ăn cơm trưa qua loa rồi lại ra cửa.

………….

Bây giờ Vân Thường đã không học chữ nổi nữa, thứ nhất là không có thời gian, mỗi ngày cô đều muốn ở trong bệnh viện làm bạn với Lục Diệp, thứ hai là Lục Diệp cùng Lục phu nhân đều không tán thành việc cô tiếp tục đi học.

Dù sao đã chính tai nghe được tin tức mắt cô có thể chữa được, dưới tình huống này còn học chữ nỗi, chỉ có thể khiến tâm tình Vân Thường càng thêm buồn mà thôi.

“Để anh đi cùng em.” Lúc Vân Thường muốn đi châm cứu, Lục Diệp cũng cố gắng xuống giường, muốn đi với Vân Thường.

Vết thương của anh đã không còn đau nữa, được dùng thuốc tốt nhất, nên dù bây giờ có di chuyển cũng không thành vấn đề.

“Không cần, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Giọng của Vân Thường tuy nhẹ, nhưng lại mang theo một tia kiên định không thể cự tuyệt.

Đối với việc cô kiên quyết không muốn cho anh cùng đi châm cứu này, Lục Diệp thật sự cảm thấy rất bất đắc dĩ. Anh chỉ muốn nhìn qua quá trình trị liệu của cô một chút mà thôi, nhưng dù nói gì cô cũng không đồng ý.

Tuy tính tình Vân Thường tốt, nhưng chuyện đã quyết định tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi, Lục Diệp biết hôm nay không thể thuyết phục được, chỉ đành phải thôi.

Anh ngồi lại giường, cầm tờ báo bên cạnh lên, nhanh chóng lật qua mấy trang: “Vậy em về sớm một chút.”

Vân Thường đồng ý xong, liền tự mình đi đến phòng bệnh sát vách.

“Hôm nay cảm thấy như thế nào?” Viện Trưởng mang kính lão, hạ châm vô cùng tinh chuẩn.

“Vẫn như mọi khi thôi ạ.” Giọng của Vân Thường không mang theo thất vọng, cũng không nóng nảy, vẫn dịu dàng ôn nhu như cũ.

“Chờ một lát hãy mở mắt.” Viện Trưởng không nói tốt cũng chẳng nói xấu, khẽ xoay chiếc kim trên đầu Vân Thường, rồi lại hạ xuống thêm một cây châm nữa.

Vân Thường “vâng” một tiếng, nhắm mắt lại chờ đợi châm cứu kết thúc.

Lúc sắp xong, cửa phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ, Lục phu nhân cầm túi xách rón rén đi vào, quen thuộc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh quan sát.

“Mắt muốn khỏi hẳn còn cần thời gian bao lâu?” Lục phu nhân chống cằm, nhìn Viện Trưởng hỏi.

Viện Trưởng chăm chú nhìn đầu Vân Thường, rút từng cây châm ra xong, lúc này mới trả lời: “Không có thời gian cụ thể, Trung y không giống Tây y.”

Lục phu nhân nhìn ông bĩu môi, đứng lên đỡ Vân Thường: “Đi thôi, mẹ dẫn con đi mua bánh bao, ở gần bệnh viện thôi, rất ngon.”

Vân Thường cười gật đầu: “Vâng.” Chiếc bánh bao nhân nấm hương thịt gà hôm qua quả thật ăn rất ngon, nấm hương trơn mềm thịt gà thơm nức, bên trong còn có chút nước sốt, cắn một cái hương thơm liền tràn đầy khoang miệng.

Vân Thường chỉ nghĩ đến đây, đã cảm thấy ứa nước miếng. Vội vàng kéo cánh tay Lục phu nhân, cùng bà đi xuống lầu.

Cửa hàng bánh bao kia không lớn, buôn bán lại vô cùng tốt, Lục phu nhân dẫn Vân Thường tới trước cửa quán, để cô ngồi xuống cạnh mấy người khách đang ăn bánh, còn mình thì chen lên mua bánh bao.

Mùi thơm của bánh bao sực nức, Vân Thường ngồi ở bên ngoài của hàng, ngửi được hương thơm này, mấy con trùng tham ăn trong bụng liền bị câu ra.

Cô nuốt nuốt nước miếng, buồn chán ngồi một chỗ, chờ Lục phu nhân trở lại.

Vừa lúc đó, Vân Thường cảm thấy cánh tay đau nhói, âm thanh của Vân Quang Phương chợt vang lên bên tai: “Vân Thường, đi với cha!”

Trong lòng Vân Thường hoảng sợ, vội giãy khỏi tay ông ta đứng dậy: “Ông tới đây làm gì?”

Giọng nói của Vân Quang Phương rất nhỏ, giống như đang cố ý đè nén gì đó, có vẻ cực kỳ âm trầm: “Mau đi với tao!”

“Tại sao tôi phải đi theo ông, tôi và ông không còn bất cứ quan hệ nào hết! Ông buông ra!” Vân Quang Phương tìm đến cô tuyệt đối không có chuyện gì tốt! Không phải thiếu tiền chính là bị người ta đòi nợ!

Giọng Vân Thường lạnh lùng: “Ông còn không buông ra, tôi sẽ kêu lên.”

“Không còn cách.” Vân Quang Phương nhỏ giọng lầu bầu một tiếng, chợt vươn tay lấy khí thế “sét đánh không kịp bưng tai” che chặt miệng Vân Thường, nháy mắt với ngõ hẻm bên cạnh một cái.

Cửa hàng bánh bao đông người, nhưng ai cũng cúi đầu muốn mua bánh bao trước người khác, nên chẳng ai chú ý đến chuyện xảy ra phía bên này, mấy người đàn ông kèm hai bên một người phụ nữ đi càng lúc càng xa.

Lục phu nhân xách theo bánh bao khẽ lau tầng mồ hôi rỉ ra trên đầu, đang chuẩn bị gọi Vân Thường về nhà, vừa ngẩng đầu lại phát hiện chỗ Vân Thường ngồi lúc nãy bây giờ lại chẳng còn ai!

Lòng bà chấn động, nhanh chóng kéo tay một người bên cạnh hỏi: “Có nhìn thấy cô gái vừa ngồi chỗ này không? Vóc dáng rất cao, tóc được bới lên.”

Người nọ không kiên nhẫn lắc đầu một cái, hất tay Lục phu nhân ra tiếp tục chen tới trước.

Liên tiếp hỏi mấy người đều nói không nhìn thấy, lòng Lục phu nhân dần dần trầm xuống.

“Xin hỏi, dì đang muốn tìm chị vừa rồi hả?” Một cô bé rụt rè đi tới trước mặt Lục phu nhân, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn: “Vừa rồi cháu thấy chị ấy bị mấy chú to lớn đỡ đi về phía bên kia rồi!”

Lòng của Lục phu nhân run lên: “Lúc nào vậy?”

Cô gái nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng lâu rồi. . . . . .”

Đầu Lục phu nhân “oanh” một tiếng, đại não trống rỗng, vội lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Thượng tướng, âm thanh run rẩy “Ông xã, xảy ra chuyện rồi.

Truyện Chữ Hay