Edit: Tuyết Khanh
Ngày ấy, bởi vì chuyện của Dương Tinh Tinh, Vân Sở cũng không có đi tìm Lam Băng Tuyền để hỏi thăm chuyện người đàn ông áo trắng giống hắn như một khuôn đúc ra. Hết giờ học liền đi ngay đến bộ đội của Thượng Quan Triệt, bắt đầu tiếp nhận bộ đội huấn luyện mới.
Chỉ là, huấn luyện không phải nguyên nhân chủ yếu, mục đích của cô đến nới này là để hỏi thăm tin tức.
Khi Vân Sở ở trong phòng huấn luyện nghe được binh lính chung quanh cửa đều đang nghị luận về Triệu thủ trưởng, khóe miệng liền lộ ra nụ cười hả hê.
"Cũng không biết thủ trưởng đắc tội với người nào, anh không biết phải không, nghe nói người vẽ con rùa đó vẽ giống như thật, phía trên còn viết tên của Triệu thủ trưởng."
"Đúng vậy, ai gan lớn như vậy, lại dám công kích mạng lưới Internet của quân khu chúng ta? Thật sự là rất giỏi."
"Chỉ là, tác phong của Triệu thủ trưởng bình thường bất chính, lại bị một người chỉnh, ngược lại làm lòng người khoái trá." ( chắc là không cô bằng hay sao ý không hiểu lắm nên để vậy luôn ai pít chỉ mình nhé!)
"Hư, đừng nên nói những lời này, nếu như bị người có lòng nghe được thì sẽ phiền phức đó." Có người khẩn trương trả lời.
"Sợ cái gì? Ở quân khu, có mấy người thích ông ta." Người nọ khinh thường nói.
Có người than thở: "Nhưng ông ta dù sao cũng là trưởng quan của chúng ta. Nghe nói mấy ngày nay Triệu thủ trưởng một mực truy tìm hung thủ, đang lúc không tìm được người để xả giận đấy."
"Tôi nghe nói, ông ta vẫn còn tìm cao thủ, hình như là muốn phá giải thứ gì, anh nói xem không phải ông ta có đồ vật gì quan trọng bị mất?"
"Ai biết được, được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, nhanh đi làm việc, bị người khác nghe được liền xong đời."
Mấy người lính kia nói xong, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có người nghe lén bọn họ nói chuyện, mới an tâm rời đi.
Vân Sở trốn trong góc phòng, cũng nghe rất rõ cuộc đối thoại của bọn họ, nụ cười trên khóe miệng không khỏi đẹp hơn.
Hừ, ai bảo ông ta đối đầu với Thượng Quan Triệt, ai bảo ông ta dung túng Triệu Nhược Nghiên như vậy, xem Vân đại tiểu thư cô chỉnh chết cái tên khốn kiếp kia.
Nghĩ tới đây, con ngươi Vân Sở xoay vòng, nghĩ thầm, lần sau cô nên vẽ Vương bát đản, mà không phải chỉ vẽ con rùa, con rùa tệ hại cũng không bằng Triệu thủ trưởng này. . . . . .(Vương Bát, ý là chị muốn lần sau sẽ vẽ khốn khiếp thay vương bát=>mà Khanh thấy hai từ này dịch nghĩa như nhau nên....)
Một buổi chiều, Vân Sở đều ở trong bộ đội huấn luyện, cho đến ban đêm, Thượng Quan Triệt tới đón cô, cô mới rời đi.
Chỉ là, sau khi ra khỏi bộ đội, Thượng Quan Triệt liền nghiêm túc nhìn cô, để cho cô sau này ít đi lại trong bộ đội như vậy, Triệu thủ trưởng bởi vì vấn đề về tài liệu quan trọng, hôm nay người ở trong bộ đội đều nghiêm gia lục soát, hai ngày nay, người của bộ đội ra vào đều phải qua ghi danh ... Mới cho đi qua.
Mà hôm nay lúc Vân Sở đi vào, bởi vì vừa lúc gặp được Tiểu An, cho nên mới tránh được số mạng bị lục soát.
Nghe được lời nói của Thượng Quan Triệt, nhất thời trong lòng
Vân Sở liền lạnh lẽo. Quả thật, lúc này cô còn chạy tới bộ đội, giống như là tránh được hiềm nghi, nhưng ngộ nhỡ bị người có lòng lợi dụng hãm hại, đến lúc đó chỉ sợ cô sẽ rất khó thoát thân.
Trong xe thổi ra khí ấm, Vân Sở tập luyện một buổi chiều, dựa vào ghế, có chút mệt mỏi buồn ngủ.
Thấy Vân Sở như vậy, Thượng Quan Triệt cũng không có đánh thức cô, chỉ là mang theo cô đi về phía Thượng Quan gia. Hôm nay là Nguyên Đán, An Linh Nguyệt đặc biệt kêu Thượng Quan Triệt mang theo Vân Sở về nhà ăn cơm, Thượng Quan Triệt vốn định nói cho cô biết sớm một chút, chỉ là thấy cô mệt như vậy, thì nhịn xuống.
Thượng Quan Triệt lái xe vô cùng chậm lại rất vững vàng, giống như là sợ đánh thức Vân Sở đang ngủ say. Chỉ là, có người cũng không để cho Thượng Quan Triệt cùng Vân Sở hưởng thụ yên tĩnh này. . . . . .
Mắt thấy cũng sắp đến Thượng Quan gia rồi, điện thoại của Thượng Quan Triệt lúc này lại vang lên.
Thấy dãy số phía trên kia, Thượng Quan Triệt cau mày, cầm điện thoại lên: "Mẹ, chuyện gì."
Bên kia, An Linh Nguyệt bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Con trai, bữa cơm đoàn viên tối nay, người một nhà chúng ta chắc là ăn không được."
"Biết." Thượng Quan Triệt giống như là đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy, nhàn nhạt trả lời một câu.
"Biết? Con biết chuyện Triệu thủ trưởng muốn mời nhà chúng ta ăn cơm?" An Linh Nguyệt trợn to hai mắt, đối với sự bình tĩnh của con trai có chút không hiểu.
Chỉ là, sau khi nghe được những lời này của An Linh Nguyệt, đáy mắt Thượng Quan Triệt lóe lên ánh sáng lạnh: "Ông ta mời nhà chúng ta ăn cơm? Rất tốt, con ngược lại muốn nhìn xem, ông ta định làm cái gì."
An Linh Nguyệt khẩn trương trả lời: "Con trai, con cũng đừng kích động, Triệu thủ trưởng đã đặt tốt phòng tại khách sạn, con cùng Sở Sở trực tiếp đi qua đi. Ba con với A Duệ tối nay có chuyện nên không trở lại, mẹ cùng bà nội một lát sau liền đến."
Thượng Quan Triệt gật đầu: "Ừ, đã biết."
Thượng Quan Triệt tắt điện thoại, chau mày, mà Vân Sở bên người, bây giờ đã tỉnh lại, mặt lo lắng nhìn Thượng Quan Triệt: "Chú, không phải là Triệu thủ trưởng phát hiện cái gì chứ?"
Cô rõ ràng làm không chê vào đâu được, theo lý thuyết sẽ không lộ ra sơ hở mới phải.
Thượng Quan Triệt lắc đầu một cái, đưa tay sờ sờ đầu Vân Sở: "Không phải, yên tâm đi, có anh ở đây."
Vân Sở gật đầu, đứng dậy nhìn trên người mình một thân quần áo dễ vận động rộng rãi, có chút ảo não nhìn Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt cười khẽ, tiếp theo liền mang Vân Sở đi đến một của hàng bán quần áo, để cô đổi một bộ áo khoác áo khoác màu trắng lông xinh đẹp, lúc này mới đi về phía khách sạn mà An Linh Nguyệt đã nói.
Đêm năm mới, trên đường phố người đến người đi, hết sức náo nhiệt, không ít các cặp nam nữ trẻ tuổi tay nắm tay, đi dạo trên ngã tư đường, cùng nhau chia sẻ năm mới vui sướng, cùng nhau bước qua năm mới.
Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt nhìn đường phố phía ngoài náo nhiệt, lại không cảm thấy bất kỳ vui sướng nào.
Cùng Triệu thủ trưởng ăn cơm, liền khó tránh khỏi phại gặp mặt Triệu Nhược Nghiên, chỉ là, lần này Vân Sở định không sẽ lại bỏ qua cho Triệu Nhược Nghiên, mặc kệ cô ta muốn làm cái gì, cô cũng sẽ hung hăng phản kích.
Xe dừng lại trước một khách sạn rất xa hoa, Thượng Quan Triệt dừng xe, cùng Vân Sở đi vào khách sạn, đi thẳng tới phòng Triệu thủ trưởng đã đặt trước.
Khi nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, Vân Sở kéo tay Thượng Quan Triệt, khóe miệng khẽ nhếch nở một nụ cười với mọi người trước mặt. Thượng Quan Triệt cũng thay đổi vẻ mặt lạnh lẽo những ngày qua, vừa vào cửa liền đối với Triệu thủ trưởng lộ ra nụ cười sáng lạn: "Khiến Triệu thủ trưởng đợi lâu."
Triệu thủ trưởng ngồi ở vị trí chính giữa, vừa lúc nhìn thấy Thượng Quan Triệt nắm tay Vân Sở đi vào, chân mày liền nhíu lại, cười nói: "Ha ha, không lâu không lâu, là ta sơ sót, không có thông báo cho cậu sớm một chút. Đi vào ngồi đi."
Vân Sở còn lại khẽ khom người với Triệu thủ trưởng tỏ vẻ lễ phép, rồi sau đó lúm đồng tiền như hoa chào hỏi: "Chào Triệu thủ trưởng, Triệu tiểu thư khỏe. Từ lâu đã nghe A Triệt nói Triệu thủ trưởng là người ngay thẳng, uy áp bốn phương, hôm nay có may mắn gặp mặt Triệu thủ trưởng, thật sự là vinh hạnh cực kỳ."
Triệu thủ trưởng nheo mắt lại, quan sát thân thể nhỏ nhắn của Vân Sở, chỉ thấy cô mặt một áo khoác màu trắng lông, tóc dài tùy ý thả ở sau ót, thân thể nhỏ nhắn, tựa sát Thượng Quan Triệt, ngược lại có vẻ hết sức chim nhỏ nép vào người. (yếu đuối nhỏ bé thích dựa dẫm> chắc nghĩa đại loại là thế)
Chỉ là, trên người Vân Sở mặc dù tản ra phong cách ưu nhã, cũng không thể so sánh với con gái của ông ta. Triệu Nhược Nghiên từ nhỏ đã quen thuộc các loại lễ nghi, cũng thường xuyên tham gia các loại bữa tiệc trong xã hội thượng lưu, khí chất trên người sớm đã là nghiêm chỉnh vốn có, không thể bắt bẻ. Vân Sở này muốn vóc người không có vóc người, muốn thân phận không có thân phận, làm sao có thể cùng con gái ông ta đánh đồng? (so sánh)
Trong quá trình Triệu thủ trưởng quan sát Vân Sở, đối với Vân Sở kết luận. Trong lòng mặc dù cực kỳ khinh thường, nhưng mà trên mặt lại cười ôn hòa: "Vân Tiểu Thư khách sáo, Vân Tiểu Thư hoạt bát đáng yêu như thế, lại biết nói chuyện như vậy, khó trách A Triệt để ý cô như vậy."
Nghe vậy, đáy mắt Thượng Quan Triệt thoáng qua một tia lạnh lẽo. Triệu thủ trưởng lời này xem ra giống như là đang khích lệ Vân Sở, nhưng trên thực tế cũng là đang trách cứ Vân Sở nhanh mồm nhanh miệng, thứ nhất là đang nịnh bợ Triệu thủ trưởng.
Không chờ Thượng Quan Triệt mở miệng, Vân Sở liền cười hì hì cùng Thượng Quan Triệt ngồi xuống ở trên ghế dựa bên cạnh, không chút khách khí trả lời: "Cảm ơn Triệu thủ trưởng khích lệ, Vân Sở sao có thể cùng Triệu tiểu thư so sánh, ở trước mặt Triệu tiểu thư, Vân Sở cũng chỉ là một cô nhóc con không hiểu chuyện."
Nghe vậy, Triệu thủ trưởng lộ ra nét mặt cô biết là tốt rồi. Mà Triệu Nhược Nghiên còn lại là cau mày, cảm giác Vân Sở êm đẹp, sẽ không có việc gì làm thì liền chê bai mình mà tới khích lệ cô ta.
Triệu Nhược Nghiên đang muốn ngăn cản Triệu thủ trưởng mở miệng, lại thấy Triệu thủ trưởng đã hài lòng gật đầu: "Vân Tiểu Thư quá khiêm nhường. Chỉ là, đứa nhỏ Nghiên Nghiên này, thật đúng là rất được lòng ta, từ nhỏ đã rất lễ phép hiểu chuyện, cũng không khiến người nhà quan tâm."