Edit: Kaylee
Beta: Rinnina + Melodysoyani + Thanh Xuân .
"Vũ Nhi, chúng ta về thôi." Anh kéo tay Lâm Tư Vũ, trong đôi mắt phượng màu nâu lộ ra vẻ cầu khẩn nói.
"Được, chúng ta trở về." Lâm Tư Vũ gật đầu, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn chằm chằm lễ phục trong tay Lam Băng Tuyền nói: "Bộ áo cưới này là của tôi, trả tôi."
Lam Băng Tuyền từ trên cao nhìn xuống liếc mắt Lâm Tư Vũ một cái, nhíu mày, nói: "Đây là của Vân Sở, đồ của cô ấy không ai có thể cướp đi."
Sắc mặt của Thượng Quan Triệt khẽ biến, cuối cùng kéo Lâm Tư Vũ với vẻ mặt không cam lòng, sải bước đi ra khỏi tiệm áo cưới.
......
Đêm lạnh như nước, trong một tòa biệt thự yên tĩnh, ánh đèn sáng lên, chiếu sáng cả tòa biệt thự.
Ba năm nay, nơi này gần như mỗi ngày đèn đuốc đều sáng choang như vậy, nhưng không ai biết, bên trong thật ra thì cũng chỉ có một người, một người sợ cô đơn, sợ tịch mịch, đang ngây ngốc chờ đợi người.
Nhưng mà, tối nay náo nhiệt hơn trước kia một chút, bởi vì, hôm nay là sinh nhật của Vân Cảnh, Vân Sở tổ chức tiệc sinh nhật cho Vân Cảnh ở chỗ này.
Thật ra nếu nói tiệc sinh nhật thì rất đơn giản, cũng chỉ là Vân Sở tự mình xuống bếp, làm cho mọi người một bàn thức ăn, sau đó Vân Sở tự mình làm bánh ngọt, mọi người cùng nhau uống chút rượu tâm sự một chút mà thôi.
Vân Sở đặt món ăn cuối cùng lên bàn, nhìn mọi người ngồi ngay ngắn ở trước bàn tán gẫu, cười nói, "Được rồi, có thể bắt đầu."
"Ai nha, rất lâu rồi không được ăn thức ăn của chị dâu nấu rồi, chỉ nhìn tôi cũng chảy nước miếng rồi." Mộc Nhiên cười đùa, đứng dậy đỡ Vân Sở ngồi xuống.
Mà Mộc Ngân lại đứng dậy, liếc Mộc Nhiên một cái, nói: "Chị thật là một chút dáng vẻ làm chị cũng không có, cũng biết lấy lòng Sở Sở." Dứt lời, Mộc Ngân rất hiền thục bắt đầu múc canh cho mọi người.
Mộc Nhiên bị Mộc Ngân nói như thế, cũng không đỏ mặt, ngược lại chớp chớp mắt với Niên Cẩm Hạo, nói: "Không phải chị muốn cho cô em gái này một cơ hội biểu hiện sao? Lại nói, em đã đính hôn với Niên tổng, dù sao cũng phải để cho nhà người ta nhìn dáng vẻ hiền thục của em một chút chứ?"
Niên Cẩm Hạo dịu dàng cười, cặp mắt rơi vào trên người của Mộc Ngân, thản nhiên nói, "Vậy thật là phải cám ơn chị Nhiên rồi, để cho tôi thấy một mặt thục nữ của Tiểu Ngân như vậy, không dễ dàng à."
"Niên Cẩm Hạo, anh không nói chuyện cũng không ai nói anh câm." Mộc Ngân mắc cở đỏ mặt, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Niên Cẩm Hạo và Mộc Nhiên một cái.
Chọc cho mấy người ở đây cũng phá lên cười ha ha, ngay cả Vân Sở xưa nay không thường cười cũng cười đến mức không khép miệng được, cười nói, "Tiểu Nhiên nói không sai, Tiểu Ngân gần đây đi theo Niên tổng, rõ ràng thục nữ nhiều hơn à. Quả nhiên, cô gái phải lập gia đình đúng là không giống nhau, ai, con gái đã gả ra ngoài như bát nước hất đi......"
Mộc Ngân tức giận nhìn chằm chằm Vân Sở, mắng, "Sở Sở chết tiệt, cô dám cười nhạo tôi, tôi mới không phải con gái cô."
Mọi người vừa cười ầm lên một trận, khiến bên này không tức giận cũng có thêm vài phần vui vẻ.
Nói đến Mộc Ngân và Mộc Nhiên, thật ra thì bọn họ thật sự là chị em họ, chỉ là trước kia bọn họ cũng không biết.
Lần trước trong lúc vô tình bộ trưởng Mộc nhìn thấy Mộc Ngân, cảm thấy nhìn quen mắt, lúc này mới truy cứu tới, sau đó phát hiện, Mộc Ngân lại là đứa con thất lạc của anh trai đã mất của bộ trưởng Mộc.
Chẳng qua là, ban đầu chính đảng biến loạn, cha mẹ của Mộc Ngân bị hãm hại tới chết, đứa bé kia cũng không biết bị lạc ở đâu, bộ trưởng Mộc phái người tìm rất nhiều năm, vẫn không có tin tức, vì vậy buông tha.
Lại không nghĩ tới dưới cơ duyên xảo hợp, lại để cho ông tìm được Mộc Ngân, cũng để Mộc Ngân trở lại Mộc gia một lần nữa.
Lúc này, Vân Sở múc canh trước mặt, bưng cho Vân Cảnh, cười nói, "Anh, sinh nhật vui vẻ, qua năm nay, anh đã rồi, lúc nào thì tìm chị dâu cho em?"
Sắc mặt của Vân Cảnh đổi một cái, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Sở, cười nói, "Sở Sở là ghét bỏ anh già rồi sao? Gấp gáp ép anh kết hôn?"
Vân Sở le lưỡi một cái, nói: "Em nào dám, chỉ là, Tiểu Ngân cũng đã muốn gả ra ngoài, anh vẫn không có bạn gái cũng không phải không được đúng không?"
Lúc này, Liên Thanh Ngôn thản nhiên nói, "Sở Sở nói rất đúng, Cảnh, cậu cũng lớn rồi, chuyện này cũng muốn Sở Sở quan tâm?"
Sắc mặt của Vân Cảnh biến đổi, trợn mắt nhìn Liên Thanh Ngôn một cái, nói: " cậu cố ý nói tôi, chính cậu vẫn không phải như vậy sao?"
Vân Sở gật đầu ăn ý nói: " Đúng vậy, anh Liên, chắc anh cũng lớn bằng anh trai em? Hai người, phải nhanh chóng tìm đối tượng về mới phải, sau này em cũng dễ dẫn con của hai người đi chơi, hì hì."
Lập tức, sắc mặt của Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh trở nên khó coi.
Mà Vân Sở dường như là vẫn không cảm nhận được, tiếp tục nhằm vào Vân Hàn, "Còn có Tiểu Hàn tử, anh lớn hơn Tiểu Ngân, ba người các anh, chẳng lẽ muốn vẫn độc thân à?"
Thật ra thì, trong lòng Vân Sở hiểu rõ hơn bất kỳ ai lý do bọn họ không kết hôn, không quen bạn gái là gì. Bọn họ có ý với cô, so với người khác cô đều thấy rõ, những năm gần đây, cũng đã làm phiền bọn họ, cô mới có thể đi ra từ trong bi thương mất đi tình cảm chân thành. Phải nói, bọn họ quả thật đều là người ưu tú, ngàn dặm mới tìm được một. Nhưng, lòng của cô lại không thể chứa bất kỳ người nào nữa. Coi như Thượng Quan Triệt đã mất tích ba năm, sống chết chưa biết, cô cũng không muốn chấp nhận bất kỳ người nào khác.
Cô đã làm chậm trễ bọn họ ba năm, tuyệt đối không thể tiếp tục làm chậm trễ cuộc đời của bọn họ nữa.
"Khụ khụ......" Vân Hàn đang ăn canh lập tức bị sặc, mặt đỏ bừng nhìn Vân Sở, lúng túng nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Vẫn là Thượng Quan Duệ phá vỡ phần lúng túng này, chỉ vào bọn họ nói, "Chị dâu nói rất đúng, tháng sau tôi cũng muốn chuẩn bị kết hôn với Tiểu Nhiên, các anh đều là những người đàn ông lớn tuổi hơn tôi, nếu không cố gắng một chút, sẽ phải trở thành trai ế rồi."
Lúc này, Lam Băng Tuyền vừa lúc cầm lễ phục từ ngoài cửa đi vào, nghe nói như thế, sắc mặt thay đổi, rồi sau đó không biến sắc nói: "Dù là trai ế, thì đó cũng là trai ế ưu tú ngàn dặm mới tìm được, người đàn ông tuyệt thế."
Sau đó Lam Băng Khê cũng vào theo, cười to nói, "Ha ha, không sai không sai, chúng ta là những người đàn ông tuyệt thế tốt dĩ nhiên là phải tìm cô gái có sinh mệnh tuyệt thế tốt nhất, sao có thể tùy tiện kết hôn với người khác?"
Thấy anh em Lam thị đi vào, Vân Sở cười cười, nói: "Các anh đi đâu, sao trễ như vậy mới đến?"
"Không phải mấy ngày nữa phải đi tham dự hôn lễ của tổng giám đốc Lâm thị sao? Anh đi chọn một bộ lễ phục cho em, lát nữa ăn cơm xong em nhìn thử xem." Lam Băng Tuyền nhàn nhạt cười cười với Vân Sở, đặt lễ phục trên một chiếc ghế.
Mà Lam Băng Khê ngửi thấy mùi thơm mê người này, cặp mắt sáng lên chạy đến trước bàn ăn, cười híp mắt nói: "Ôi, thơm quá, tay nghề của Sở Sở thật là càng ngày càng tốt rồi."
Nói xong, không khách khí bưng chén canh lên, vui vẻ uống.
Vân Sở cảm kích gật đầu một cái với Lam Băng Tuyền, nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó lại múc một chén canh cho Lam Băng Tuyền, lúc này mới ngồi xuống, an tĩnh ăn thức ăn trong bát.
Ba năm nay, Vân Sở ru rú trong nhà, gần như là không có tham gia một bữa tiệc nào. Bình thường chuyện của Vân thị đều do Mộc Ngân và Vân Cảnh xử lý, tham dự tiệc gì đó, cũng không cần cô đi.
Lần này cô đồng ý với Lam Băng Tuyền, cùng đi tham dự bữa tiệc, chủ yếu cũng là vì đi ra ngoài giải sầu, hoạt động nhiều hơn một chút.
Cô cũng biết những năm này mình quá hư hỏng, gần như là ngăn cách, sống ở trong hồi ức của mình, trong thế giới của bản thân, cho dù cô thường tới bang Huyễn Dạ, nhưng đều là đi xử lý công việc, quả thực chính là một người cuồng công việc.
Cô như vậy, khiến người bên cạnh đều rất lo lắng, thậm chí An Linh Nguyệt cũng thường xuyên tới khuyên cô đi ra ngoài nhiều hơn.
Chỉ là, nếu cô yên tĩnh, thì đều nhớ tới Thượng Quan Triệt, vì khiến mình tỉnh lại, cô đành phải bận rộn không ngừng. Nhưng cũng hiểu rõ, không thể tiếp tục như vậy.
Cho nên lần này, cô cũng cho là mình nên đi ra ngoài một chút rồi, nên không có cự tuyệt lời mời của Lam Băng Tuyền.
Nhưng Vân Sở không nghĩ qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên cô đi tham dự hôn lễ, lại là hôn lễ của người cô thích nhất kia......
Chiều nay, tất cả mọi người rất vui vẻ, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, vừa uống rượu vừa nói chuyện trời đất, mỗi một người đều đòi không say không về.
Mà Vân Sở, mỗi lần lúc uống rượu đều là như cũ, uống say mèm.
Trong biệt thự này có rất nhiều phòng trống, chiều nay, tất cả mọi người đều không trở về.
Lam Băng Tuyền vẫn săn sóc Vân Sở giống như trước, đỡ Vân Sở say không còn biết gì nói mê sảng về phòng. Cởi áo khoác của cô ra, kéo chăn đắp kín cho cô, ngồi ở đầu giường, nghe Vân Sở không ngừng nỉ non: "A Triệt, anh trở về chưa? A Triệt...... Em chờ anh chờ thật vất vả...... Ô ô......"
"Chừng nào thì anh mới trở về, em... em sắp đợi không nổi nữa rồi, ngay cả, ngay cả mẹ anh cũng bảo em, đừng đợi......"
"Nhưng mà, không đợi anh, em sống còn có ý nghĩa gì chứ? Thượng Quan Triệt...... Nếu anh dám chết, em thành quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho anh......"
Cô nói xong, nước mắt lập tức chảy xuống, từng giọt từng giọt làm đau đôi mắt của Lam Băng Tuyền, làm cho lòng của anh ẩn ẩn đau đớn lên. Anh vén tóc trên má cô, nhỏ giọng nói: "Đứa ngốc, đừng nhớ anh ta nữa, anh ta sẽ không trở về.”
Cho dù trở lại, đó cũng là Lâm Sở của người khác, mà không phải Thượng Quan Triệt của cô nữa.
Thật ra thì nói đến cũng buồn cười, Thượng Quan Triệt không nhớ cái gì cả, lại vẫn nhớ tên của Vân Sở, thậm chí tên của mình cũng lấy là Sở, nếu nói anh ta không có tình cảm với Vân Sở, quả thật không thể nào.
Chỉ là, hiện tại Lam Băng Tuyền rất do dự, không biết có nên nói chuyện này cho Vân Sở hay không.
Nếu nói cho cô biết, với tính tình xúc động của cô, nhất định sẽ chạy đi tìm Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Triệt đã không nhớ rõ cô, cô đi tìm anh ta, có thể bị tổn thương hay không?
Cô chờ lâu như vậy, kết quả nói cho cô biết, ông trời mở ra một trò đùa lớn như vậy cho cô, người cô thích nhất không nhớ cô, hơn nữa, sẽ lập tức kết hôn với cô gái khác, cô có thể chịu được đả kích như vậy sao?
"Sở Sở......" Ánh mắt thâm tình của Lam Băng Tuyền nhìn cô, trong lúc nhất thời, không biết nên nói gì cho phải.
Hai tay của Vân Sở quơ múa lung tung, trong miệng vẫn đang lẩm bẩm cái gì đó, dáng vẻ một lát cười một lát khóc, ngược lại vô cùng đáng yêu.
Lam Băng Tuyền nhìn dáng vẻ của cô, thiếu chút nữa thì không nhịn được mà làm chuyện gì đó với cô, nhưng nhớ tới chuyện lúc trước, anh vẫn là nhịn được.
Cô sẽ không hi vọng mình quá mức thân mật với cô, người như cô, rất cố chấp......
Lam Băng Tuyền nhắm mắt lại, bởi vì uống quá nhiều, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút hỗn loạn.
Vân Sở lại lúc này, đưa tay lôi kéo anh, kêu lên: "Thượng Quan Triệt, em thấy anh, chạy đi đâu...... Hức......"
Lam Băng Tuyền bị cô lôi kéo, mất trọng tâm ngã xuống trên người của Vân Sở, cách một tầng chăn thật mỏng, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người cô, ngửi thấy được mùi thơm ngát mê người trên người cô.
Trong nháy mắt, Lam Băng Tuyền đã khống chế không được tâm trạng của mình, nhìn vẻ mặt Vân Sở mê mang lôi kéo anh không ngừng kêu la, cuối cùng cúi đầu ngăn chặn miệng của cô.
Hơi thở xa lạ, khiến cho chân mày của Vân Sở khẽ nhíu lại, cô theo bản năng muốn đẩy ra. Nhưng Lam Băng Tuyền cũng không cho cô cơ hội, hung hăng ấn cô ở trên giường, bắt đầu tùy ý hôn lên.
Vân Sở từ từ khuất phục, cô uống say, ý thức rất hỗn loạn, mê mang, hình như lại thấy được khuôn mặt quen thuộc kia của Thượng Quan Triệt, thấy được dáng vẻ yêu nghiệt cười một tiếng với mình của anh.
Trong miệng không khỏi kêu một câu: "A Triệt...... Anh trở lại...... Ừ......"
Lam Băng Tuyền nghe tiếng, lập tức dừng động tác lại, nhìn dáng vẻ đang nhắm mắt của cô, rốt cuộc vẫn phải thua trận, đứng dậy, nhắm mắt lại nói: "Ở trong lòng của em, anh vĩnh viễn đều kém anh ta, có phải hay không? Cho dù ba năm này, người ở bên cạnh em là anh, cũng kém mười tháng ngắn ngủi anh ta ở bên cạnh em, đúng không?"
Thật ra thì, anh hiểu rõ đáp án hơn ai hết.
Sắc mặt của Vân Sở khẽ biến, sau đó, đột nhiên ngồi dậy, há miệng nôn mửa xuống sàn nhà.
Lam Băng Tuyền bất đắc dĩ nhìn cô, lắc đầu một cái, nói: "Mỗi lần uống rượu đều không bớt việc như vậy, sau này không nên để cho em uống rượu." Nhưng nói xong, lại nghĩ tới người kia đã quay trở về, có lẽ, có lẽ sau này cô sẽ không bao giờ mua say như vậy nữa.
Vì vậy, suy nghĩ trong lòng càng kiên định, nhất định phải làm cho Thượng Quan Triệt trở lại bên cạnh cô.
Yêu đến một trình độ nhất định, sẽ không một lòng muốn đoạt lấy, mà là thấy đối phương hạnh phúc, sẽ vui vẻ.
Nếu như sau này cô ở lại bên cạnh anh, nhưng mà mỗi ngày đều như con rối như búp bê hoặc là cuồng công việc như trước kia, vậy anh lấy được cô thì có ý nghĩa gì chứ?
Ngày hôm sau, Lam Băng Tuyền thông qua tin tức Internet lớn mạnh của mình, rất dễ dàng tìm được phòng làm việc của tổng giám đốc Lâm thị, hơn nữa dễ dàng đi vào.
Trong phòng làm việc, Thượng Quan Triệt thật sự đang cúi đầu bận rộn cái gì đó, chân mày của anh hơi nhíu lại, liên tiếp nhìn số liệu, hình như vô cùng nhức đầu.
Lam Băng Tuyền đi tới trước mặt anh, lập tức chiếu xuống một cái bóng ở trước mặt anh, làm quân nhân, giác quan của Thượng Quan Triệt luôn luôn rất nhạy bén, cảm thấy có người đi vào, anh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người của Lam Băng Tuyền.
"Là anh? Anh tới làm cái gì?" Thượng Quan Triệt bất mãn nhìn người đàn ông này. Không biết vì sao, thấy người này, theo bản năng anh cảm thấy rất ghét, nhưng rõ ràng ngày hôm qua là lần đầu tiên gặp anh ta, tại sao mình lại ghét anh ta đây?
Thượng Quan Triệt mê mang, luôn cảm giác giữa mình và người đàn ông này, hình như từng có quan hệ gì đó.
Hai mắt Lam Băng Tuyền lạnh lẽo nhìn Thượng Quan Triệt, ngồi xuống ghế ở trước mặt anh, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ tôi không thể tới sao?"
"Xin lỗi, tôi rất bận, không rảnh tiếp đón anh, mời về." Ngày hôm qua sau khi gặp qua một lần, Thượng Quan Triệt cũng biết thân phận của Lam Băng Tuyền, tổng giám đốc của Lam thị, boss phía sau màn giúp Lưu Tinh. Mặc kệ là thân phận nào, cũng mạnh hơn rất nhiều "Thổ hào" mới vừa quật khởi như anh.
"Cậu không nhớ rõ chuyện lúc trước sao? Thậm chí, ngay cả Vân Sở cũng không nhớ, thật sao?" Lam Băng Tuyền hỏi thẳng, giọng nói sắc bén, lạnh thấu xương.
Thượng Quan Triệt cau mày, nghe được cái tên Vân Sở này, anh luôn có một loại cảm giác rất không thoải mái, trái tim sẽ đập rất nhanh.
"Chuyện này có quan hệ gì với anh?" Thượng Quan Triệt hỏi.
"Đương nhiên là có quan hệ, nếu như cậu thật sự không nhớ rõ cô ấy, cũng không muốn nhớ cô ấy, mà vẫn kiên trì muốn kết hôn với vị hôn thê của cậu, vậy thì xin cậu sau này biến mất khỏi thành phố I, đừng xuất hiện ở trước mặt cô ấy nữa." Lam Băng Tuyền lạnh lùng nói.
Đột nhiên trái tim của Thượng Quan Triệt lại bắt đầu mãnh liệt nhảy lên, nói: "Tôi muốn ở lại nơi nào, có quan hệ gì với anh? Tôi muốn kết hôn với ai, lại có liên quan gì với anh?"
"Chỉ cần cậu vẫn còn ở nơi này, nhất định cô ấy sẽ gặp lại cậu. Tới hôn lễ của cậu, tôi sẽ dẫn cô ấy đến, nếu cậu không muốn hủy hôn lễ của mình, như vậy, cậu có thể tiếp tục kết hôn với vị hôn thê đó." Lam Băng Tuyền nói xong, lại nói: "Đương nhiên, cho dù biết rõ cô ấy là ai, cũng vẫn kiên trì kết hôn, thì chớ bàn những thứ khác."
Nói xong, Lam Băng Tuyền lấy ra một tấm hình từ trong ví tiền, vứt xuống trước mặt Thượng Quan Triệt, nói: "Nếu nghĩ thông suốt, thì tới nơi này, tự nhiên sẽ có người tiếp đón cậu."
Lam Băng Tuyền nói xong thì đi ra khỏi phòng làm việc, để lại cho Thượng Quan Triệt một bóng lưng lạnh lẽo.
Tay của Thượng Quan Triệt có chút run rẩy, cầm tấm hình lên, khi thấy trong hình, cô gái mặc lễ phục màu xanh nước biển, cười rực rỡ hơn cả hoa kia, trái tim đột nhiên hung hăng co rút đau đớn.
Anh che ngực, ánh mắt nhìn chòng chọc vào tấm hình đó, đầu đau muốn nứt: "Cô là ai...... Là ai......"
Hình như thật sự anh đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng, cô gái trên tấm hình này, không phải là cô gái thường xuất hiện ở trong mộng của anh, mỗi lần sau khi tỉnh lại trên mặt đều sẽ có nước mắt sao? Chẳng lẽ, anh thật sự biết cô? Hơn nữa còn có quan hệ đặc biệt với cô?
Thượng Quan Triệt ôm đầu, tay gắt gao nắm chặt tấm hình, khổ sở ngã xuống trên ghế.
Lúc này, Lâm Tư Vũ mặc trang phục hoa lệ đột nhiên đi vào, vừa thấy dáng vẻ thống khổ của Thượng Quan Triệt, hoảng hốt vội nói: "Anh Sở, anh làm sao vậy, lại nhức đầu sao? Uống thuốc chưa?"
Thượng Quan Triệt gần như là theo bản năng, giấu tấm hình vào trong túi, kéo ra một nụ cười nhàn nhạt với Lâm Tư Vũ, nói: "Anh không sao, một lát sẽ khỏe."
"Có phải mới vừa rồi khối băng lớn đó lại tới bắt nạt anh hay không? Đáng chết, rốt cuộc anh ta là ai, tại sao muốn quấn quít anh không buông? Em đi tìm anh ta tính sổ." Lâm Tư Vũ nói xong, muốn rời khỏi.
Thượng Quan Triệt kéo cô lại, lắc lắc đầu nói: "Không có việc gì, không liên quan tới anh ta. Sắp tới giờ ăn cơm trưa, chúng ta đi ăn cơm đi."
Lúc này Lâm Tư Vũ mới cười gật đầu: "Được, chúng ta đi ăn cơm."
......
Hai ngày sau, bệnh viện Liên Hoa.
Liên Thanh Ngôn mới từ phòng giải phẫu ra ngoài, tính toán một lát sẽ đi tới nhà Vân Sở thăm cô, mấy ngày nay cô sáng sủa hơn rất nhiều, cũng thích không có việc gì thì ra ngoài đi dạo một chút. Cùng cô đi dạo một chút quả thật cũng tốt.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Liên Thanh Ngôn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Mà lúc này đây, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện, làm cho đồ vật trong tay anh trong nháy mắt rơi xuống đất.
Thượng Quan Triệt cũng nhìn thấy sự khác thường của Liên Thanh Ngôn, cau mày, đi tới bên cạnh anh, giúp anh nhặt đồ từ dưới sàn lên, nhỏ giọng nói: "Xin chào, đồ của anh. Xin hỏi anh biết phòng làm việc của viện trưởng Liên ở đâu không?"
Trong tay anh cầm một tấm hình, phía sau tấm hình viết một chuỗi địa chỉ, chính là địa chỉ của bệnh viện này, chữ ký bên là viện trưởng Liên Thanh Ngôn.
Liên Thanh Ngôn nhìn anh một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng hỏi một câu: "Anh, không biết tôi?"
Thượng Quan Triệt gãi gãi đầu, cảm thấy những người này đều rất kỳ lạ, tại sao mỗi một người đều muốn nói với anh câu nói này vậy chứ? Vừa rồi ở bên ngoài nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen, sắc mặt rất lạnh cũng hỏi anh như vậy.
Anh cười cười: "Tôi nên biết anh sao?"
Liên Thanh Ngôn lập tức hiểu cái gì đó, nhìn tấm hình trong tay anh, hỏi: "Ai bảo anh tới tìm tôi?"
"Lam Băng Tuyền." Ngược lại Thượng Quan Triệt trả lời rất thành thật, sau đó nói: "Anh ta nói anh có thể giúp tôi khôi phục trí nhớ."
Hô hấp của Liên Thanh Ngôn hơi chậm lại, tay gắt gao nắm thành nắm đấm. Không ngờ, Lam Băng Tuyền cũng đã thông suốt, thôi, có một số việc, bọn họ cũng nên thông suốt, lúc nào cũng thấy dáng vẻ không đau không nhột của Vân Sở, trong lòng cũng thật không dễ chịu.
Vì vậy, Liên Thanh Ngôn dẫn Thượng Quan Triệt vào phòng làm việc, bắt đầu hỏi thăm anh một ít chuyện.
Mới biết, thì ra là ngày đó Thượng Quan Triệt khờ dại này rơi xuống sông, bị nước lũ cuốn đi, tới một nơi khác trong thành phố I, sau đó được một người phụ nữ đánh cá ở trên bờ sông cứu, bởi vì mất trí nhớ, khi có người hỏi anh tên gì, anh chỉ nói ra hai chữ, Sở Sở......
Vì vậy, anh đã đổi tên thành Lâm Sở, từ đó sống với hai người phụ nữ đó.
Sau đó, một lần vô tình, Thượng Quan Triệt chiếm được thương cơ (cơ hội buôn bán), nên bắt đầu thử buôn bán. Đầu óc của anh cực tốt, mặc dù mất trí nhớ, nhưng lại vẫn thông minh như trước kia, ở phương diện buôn bán cũng rất có tài năng, vì vậy, Lâm thị rất nhanh đã nổi lên.
Khi biết Thượng Quan Triệt còn có một vị hôn thê, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ kết hôn, hai hàng chân mày của Liên Thanh Ngôn nhíu chặt lại, bất mãn nhìn Thượng Quan Triệt, nói: "Tôi cho rằng cho dù anh có thể quên tất cả, cũng sẽ không quên cô ấy, xem ra anh đối với cô ấy cũng chỉ như thế mà thôi, anh có biết, ba năm này, làm sao cô ấy qua được không?"
Thượng Quan Triệt cúi đầu, không biết làm sao, trong lòng cũng có chút khó chịu.