Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

chương 93: không được cứu trợ (đặc sắc)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: BichDiepDuong

Beta: Du

Trong phòng làm việc của thủ trưởng Quân khu , thủ trưởng Triệu nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí của mình, mười ngón tay lướt trên bàn phím, một người đàn ông trẻ tuổi đang xử lý chiếc máy tính của anh, trên trán anh nhỏ hai giọt mồ hôi lạnh.

Đã hai giờ trôi qua, người đàn ông kia vẫn còn ngồi trước máy vi tính, trên màn hình máy tính tối đen kia chỉ có những chuỗi ký tự, thủ trưởng Triệu sợ hết hồn hết vía, không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Nhưng anh lại không dám lên tiếng quấy rầy người đàn ông đang bận rộn này.

Thứ người đàn ông kia đang xử lý chính là máy vi tính của anh, tài liệu anh cần mở là tài liệu cực kỳ quan trọng, cho nên anh không thể mạo hiểm, ngộ nhỡ, nếu văn kiện này hoàn toàn bị hư hại, hoặc là không có cách nào mở ra, vậy thì anh xong đời.

Anh chỉ thấy vẻ mặt người đàn ông kia rất nghiêm túc, khóe miệng lại mang theo nụ cười nhạt nhòa, vẻ mặt vô cùng mâu thuẫn. Anh ta ngồi trước máy vi tính, một tay nắm con chuột, một tay gõ nhẹ trên bàn, vang lên những tiếng động thanh thúy.

Thấy người đàn ông có vẻ buông lỏng, thủ trưởng Triệu khó tránh khỏi có chút không nhìn nổi. Anh còn đang vội muốn chết đây này, rốt cuộc người này có bản lĩnh gì hay không? Lại còn bày ra vẻ mặt buông lỏng này, thật là…

"Mai tiên sinh, bây giờ tình huống như thế nào, anh có thể mở những tài liệu kia ra được không?" Thủ trưởng Triệu đi đi lại lại trong phòng, tâm trạng như treo trên ngọn cây, không sao an tâm nổi.

Người đàn ông được gọi là Mai tiên sinh này thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, cằm để râu, đeo kính gọng đen, tóc dài buộc sau lưng, mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, nhìn qua trông rất quỷ dị.

Mái tóc dài khiến anh ta nhìn rất ẻo lả, cho nên dù anh ta để râu cũng không khiến anh ta nam tính hơn, ngược lại lại còn khiến cho người ta cảm thấy lôi thôi lếch thếch.

Nhưng dường như anh ta lại cảm thấy rất tốt, anh ta hất nhẹ mái tóc dài, châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc, vừa miễn cưỡng nói: "Thủ trưởng Triệu, anh nhất định phải tin tưởng tôi, tôi đi cũng được, anh cứ luôn thúc giục tôi như vậy khiến cho tôi cảm thấy áp lực như núi. Khi tôi càng áp lực lại càng dễ phạm sai lầm, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, nếu như tôi phạm sai lầm thì tài liệu này sẽ không mở được đâu."

Giọng nói của anh ta nghe có chút miễn cưỡng, có chút bén nhọn, có chút ẻo lả, khiến cho người nghe cảm thấy rất không thoải mái.

Thủ trưởng Triệu cau mày, có chút không chịu nổi giọng nói của anh ta, nhưng người ta nói anh ta có thể giúp anh mở được tài liệu bị khóa, bây giờ những tài liệu kia chính là cọng cây cứu mạng của thủ trưởng Triệu, nếu như những tài liệu kia thật sự đã bị hủy thì còn may, ngộ nhỡ lại bị người ta đánh cắp, rồi truyền đến tai những người khác vậy thì anh xong đời.

Cái này không chỉ liên quan đến vinh hoa phú quý của anh, thậm chí còn liên quan đến tính mạng của anh, vì thế anh không thể làm qua loa.

Cũng chính vì lý do này, anh mới không thể không đi khắp nơi tìm người để giải cái mật mã này, mặc dù người đàn ông trước mặt rất vô lễ với anh, thậm chí còn cho anh cảm giác không tin tưởng, nhưng anh cũng không thể bỏ qua cơ hội cho anh ta làm thử.

Dĩ nhiên, cũng không phải bất kỳ ai có khả năng mở tài liệu này giúp anh đều có thể được vào đây thử, trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện tài liệu, thủ trưởng Triệu vẫn liên tục bí mật tìm kiếm người hacker đã phá hỏng máy tính và tài liệu của anh, đồng thời cũng liên tục tìm kiếm nhân tài đến mở những tài liệu này ra giúp anh, hoặc nếu cần còn có thể giữ lại, sau này anh còn có thể sử dụng.

Vì vậy anh lấy lý do tuyển kỹ thuật viên về Internet cho quân khu để tìm người, đương nhiên những người đó cũng phải trải qua những bài khảo sát nặng nề mới có thể tới được đây.

Trước người đàn ông tự xưng là Mai Đức Lâu, Mai tiên sinh này cũng có ba người đàn ông, một người phụ nữ đã từng đi vào đây, nhưng lần nào cuối cùng cũng đều thất bại.

Thời gian không còn nhiều, thủ trưởng Triệu đã không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa, cho nên nhìn dáng vẻ an nhàn của Mai Tiên sinh, trong lòng anh đã sớm giận đến không chịu được, nhưng bởi vì anh có khả năng hơn những nhân viên kỹ thuật kia, cho nên anh không dám dễ dàng nổi giận với anh ta, tránh làm hỏng chuyện lớn.

Cho nên nghe Mai tiên sinh nói xong, dù anh có không vừa lòng thế nào đi nữa, đều chỉ có thể nhẫn nhịn, ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Mai tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý không tin anh, chỉ là tôi hi vọng tiên sinh có thể làm nhanh một chút."

"Thủ trưởng Triệu, mật mã này rất khó giải, chắc hẳn anh cũng hiểu rõ thiệt hơn của vụ này, ngộ nhỡ tôi sơ ý một chút phá hỏng tài liệu, tôi cũng không chịu trách nhiệm nổi, cho nên, chuyện này không gấp được." Người đàn ông tiếp tục nói bằng giọng nói bén nhọn kia, vẻ mặt thì tỏ ra không quan tâm, khiến cho thủ trưởng Triệu hận nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng mặc dù có hận thêm nữa, sếp Triệu cũng chỉ có thể chịu đựng, gật gật đầu nói: "Mai tiên sinh vất vả rồi."

Ngón tay Mai tiên sinh gõ xuống bàn phím một cái, sau đó ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Còn phải chờ thêm nửa tiếng nữa mới có thể tiếp tục thực hiện bước tiếp theo, thủ trưởng yên tâm đi, chỉ cần trong thời gian này không để cho bất kỳ người nào vào đây, không để cho bất kỳ ai động vào chiếc máy vi tính này, tôi bảo đảm sẽ không có việc gì."

Thủ trưởng Triệu nửa tin nửa ngờ, có điều nhìn những chuỗi ký tự liên tiếp trên màn hình máy vi tính cũng hơi nhức đầu, gật đầu một cái: “Mai tiên sinh yên tâm, tôi sẽ không để cho bất kỳ ai tới quấy rầy Mai tiên sinh ngài đâu."

"Tôi mệt rồi, thủ trưởng Triệu ở đây có thứ gì có thể khiến tinh thần hưng phấn không?" Mai Đức Lâu miễn cưỡng nói một câu, sau đó đứng dậy, cả người anh mặc bộ quần áo màu xanh biếc, nhìn qua dở dở ương ương, vô cùng quái dị.

Sắc mặt thủ trưởng Triệu đen lại, anh không khỏi cảm thấy có chút chán ghét với câu nói của người này, người đàn ông này cũng không thèm nể mặt mình. Nhưng trong lòng dù có hận thêm nữa, từ đầu đến cuối anh cũng không hề thể hiện ra.

Anh xoay người đi tới phòng làm việc tìm một nữ tạp vụ, bảo cô ta pha cho Mai Đức Lâu một ly cà phê, sau đó chuẩn bị thêm một chút trái cây, điểm tâm đặt lên bàn, để cho anh hưởng thụ.

Mai Đức Lâu không khách khí chút nào, vừa uống cà phê, vừa ăn điểm tâm, cặp mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào nữ tạp vụ.

Sắc mặt thủ trưởng Triệu càng ngày càng đen, đến khi anh thiếu chút nữa thì không nhịn được mà nổi giận thì người đàn ông kia lại đứng dậy, miễn cưỡng nói một câu: “Tôi ăn no rồi, còn hai mươi phút nữa, tôi đi ra ngoài đi dạo, thủ trưởng Triệu không ngại để tôi đi dạo quanh đây chứ?"

Giọng nói the thé, có chút ẻo lả khiến thủ trưởng Triệu chán ghét không nói thành lời, nếu không phải người đàn ông này còn hữu dụng, anh sẽ không giữ anh lại ở nơi này đâu.

Cho nên, vốn cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, thủ trưởng Triệu vung tay lên, ra hiệu cho người đàn ông kia đi ra ngoài.

Phòng làm việc của Thượng Quan Triệt, trong phòng nghỉ.

Trên chiếc giường lớn tinh xảo thoải mái, Thượng Quan Triệt không một mảnh vải che thân thâm tình nhìn Vân Sở xinh đẹp mê người, trên làm da trắng nõn như ngọc của cô có mấy vết đỏ ửng, toàn thân tỏa ra hơi thở quyến rũ, làm Thượng Quan Triệt nhìn mãi không chán.

Mà Vân Sở cũng không chịu thua, thấy Quan Triệt giày vò cô lâu như vậy, hơn nữa lần nào cũng đều là Thượng Quan Triệt đè cô xuống, cảm giác đó thật sự là cực kỳ khó chịu.

Vì vậy cô dứt khoát lật người, đặt Thượng Quan Triệt xuống dưới thân, cúi đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt của Thượng Quan Triệt, cặp mắt hẹp dài tràn đầy sắc dục, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến cô si mê.

"Này chú, nếu chú không để tôi thử xem, làm sao chú biết tôi không ăn nổi chú chứ." Giọng nói của Vân Sở mềm mại, giống như vừa uống say, đôi môi đỏ hồng, gò má ửng hồng, đẹp không gì sánh nổi.

Thượng Quan Triệt nhìn dáng vẻ động lòng người của cô, hô hấp hơi chậm lại. Ngay sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, cô bé này không cam lòng ở dưới, đây là muốn phản kích sao? Cũng được, chỉ cần cô thích, mình ở phía dưới thì cũng có làm sao đâu?

Anh luồn tay qua mái tóc dài của cô, mái tóc đen dài, giữ lại trong lòng bàn tay, xúc cảm mềm mại khiến cho khóe miệng anh cười càng đẹp đẽ: “Nếu em thích, vậy thì cứ thử xem. Nếu em thấy mệt thì cũng đừng trách tôi không giúp một tay nha."

Vân Sở trừng mắt liếc anh một cái, nghĩ thầm, mỗi lần sau khi xong chuyện không phải tên khốn kiếp này đều luôn tinh thần sảng khoái, tinh lực tràn đầy, mà mình rõ ràng là ở dưới, chung quy lại là mệt muốn chết, cho nên cô cảm thấy ở phía trên cũng chẳng mệt bao nhiêu, không thử một lần, chẳng phải là vẫn mãi bị ông chú này ăn mãi sao?

Ngón tay nhỏ nhắn của Vân Sở vuốt ve gương mặt của Thượng Quan Triệt, đùa giỡn nâng cằm anh lên, xinh đẹp cười một tiếng: “Tốt nhất là chú nên nguyện ý, chú yên tâm, chú chỉ cần nằm yên thôi."

Nói xong, Vân Sở cúi người xuống, nụ hôn ẩm ướt, êm ái và triền miên, từng nụ hôn một rơi xuống, làm thân thể Thượng Quan Triệt kích động.

Bầu không khí trong phòng vô cùng khẩn trương, mập mờ.

Ban ngày, không khí khẩn trương bao trùm khắp cả quân khu. Nhất là chỗ của thủ trưởng Triệu, bây giờ không khí vẫn rất ngột ngạt, bởi vì vấn đề tài liệu kia mà thủ trưởng Triệu vô cùng nhức đầu, chỉ hận không thể biến tài liệu kia trở lại.

Thời khắc như vậy, cũng chỉ có hai người Thượng Quan Triệt và Vân Sở vẫn còn ngọt ngào dây dưa.

Thật ra thì ở trong tình huống như vậy mà triền miên cũng là một loại kích thích, một sự hưởng thụ, ít nhất thì Vân Sở cảm thấy có thể đùa giỡn Thượng Quan Triệt như vậy là một việc rất thú vị, là một chuyện rất hạnh phúc.

Bàn tay Thượng Quan Triệt không nhịn được mơn trớn thân thể mềm mại trắng noãn của Vân Sở, trong miệng phát ra mấy than nhẹ, hơi híp mắt, khi nhìn dáng vẻ Vân Sở chuyên tâm đến thế, ánh mắt anh càng trở nên thâm sâu, tĩnh mịch.

"Cô bé, em đúng là yêu tinh mê hoặc người khác." Thượng Quan Triệt bị Vân Sở trêu chọc, toàn thân cũng trở nên nóng bỏng, nhất là dục vọng bị đè nén, không được giải phóng, cảm giác đè nén đó vô cùng khó chịu.

Mà Vân Sở lại giống như cố tình đùa dai vậy, cô không ngừng khiêu khích anh, nhưng vẫn không chịu cho anh, khiến cho anh gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, thiếu chút nữa thì không nhịn được đè Vân Sở xuống. Dạy dỗ thật tốt một phen, hưởng thụ một chút, lăn qua lăn lại, tốt nhất để cho cô ba ngày không xuống được giường, để xem cô còn dám bắt nạt người khác như vậy hay không.

Nếu không phải là anh không muốn phá hỏng nhã hứng của cô, có lẽ anh đã sớm làm như vậy.

Rốt cuộc anh vẫn không nhẫn tâm phá hỏng nhã hứng của cô gái nhỏ này, Thượng Quan Triệt chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đau khổ, chờ đợi.

Vậy mà nửa giờ đã trôi qua, Vân Sở cảm thấy mình đã ăn đủ, đột nhiên nằm lỳ ở trên giường, trong miệng còn mang theo nụ cười thỏa mãn, miễn cưỡng cọ cọ vào người Thượng Quan Triệt, không nhúc nhích.

Ánh mắt bị dục vọng thiêu đốt của Thượng Quan Triệt lóe lên sự gian tà, nhìn cô gái nhỏ lừa gạt trêu đùa mình trong lồng ngực, cắn răng nghiến lợi nói: “Bé con, thế nào, em thấy mệt sao?"

"Ừm… Chú à, tôi mệt rồi, buồn ngủ, buồn ngủ quá." Vân Sở miễn cưỡng đáp trả, khóe miệng mang theo nụ cười tà ác, nhắm mắt lại, trở mình một cái lăn qua một bên giường, kéo chăn đắp, ngủ say.

Được, rất tốt, cô gái này lại có thể trêu đùa anh?

Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, bàn tay to vươn ra, trực tiếp ôm lấy cô gái nhỏ làm chuyện xấu xong lại muốn trốn tránh vào trong lồng ngực, ngay sau đó, anh đè lên người cô, bàn tay tại lưu luyến trên người cô, cười nói: “Nếu em đã ăn no, hiện tại cũng nên đến lượt tôi chứ?"

Dứt lời, không đợi Vân Sở kháng nghị, bàn tay anh không an phận đặt lên đóa hoa kiều diễm. Miệng còn cười tà ác, vô sỉ nói: “Bảo bối, em vẫn luôn như vậy, chịu đựng như vậy không khó chịu sao?"

Vân Sở cắn răng, mở mắt hung hăng nhìn chằm chằm Thượng Quan Triệt, khi nhìn thấy sự hài lòng và gian xảo trong mắt anh, ảo não đẩy anh ra, đứng lên nói: “Không chơi với chú nữa, tôi muốn về nhà, anh trai tôi nói tối nay sẽ làm món sườn xào chua ngọt mà tôi thích."

Nhưng mà cô còn chưa kịp xuống giường lại bị Thượng Quan Triệt ôm lấy: “Có tôi còn chưa đủ sao? Em đúng là một cô gái tham lam."

Dứt lời, anh lại đè cô xuống, cười gian ác, hoàn toàn chiếm lấy cô.

"Biến thái, Thượng Quan Triệt, đồ khốn kiếp." Tối hôm qua vừa mới dây dưa cả đêm, cô còn chưa kịp khôi phục như cũ, hôm nay ban ngày, vẫn còn đang trong phòng làm việc của anh, anh cũng không cảm thấy ngại mà còn dám làm loạn, cô thật sự rất hoài nghi, người đàn ông này trước năm tuổi đã sống thế nào.

Thượng Quan Triệt nhẹ nhàng hôn cô, cười nói: “Ngoan tốt nhất là em nên nằm yên, sẽ không khiến em mệt mỏi, được chứ?"

Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, tên khốn kiếp Thượng Quan Triệt này!

Vân Sở cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm Thượng Quan Triệt, không tiếng động tỏ ra kháng cự.

Nhưng kháng cự không có hiệu quả, bởi vì Thượng Quan Triệt tiến công đã từ từ khiến cho Vân Sở mất đi sức chống cự, mặc dù cô cảm thấy mình đã mệt chết đi, không muốn tiếp nhận bất kỳ công kích nào của anh nữa, nhưng dưới tình cảm dịu dàng của anh, tất cả đều biến thành hư ảo.

Vân Sở nghĩ thầm, nhất định Thượng Quan Triệt chính là kiếp số của cô, bọn cô đã được định trước là phải dây dưa với nhau cả đời. Nếu không, tại sao cô lại trùng sinh tới nơi này, tại sao phải gặp gỡ anh, yêu anh đây?

Nhìn gương mặt Thượng Quan Triệt đổ mồ hôi, khóe miệng anh mang theo nụ cười gian ác, động tác êm ái và bá đạo, khiến cho Vân Sở cũng không khỏi đắm chìm cùng anh.

Anh kề sát vào bên tai của cô, thấp giọng nói anh yêu cô, và sử dụng hành động thực tế để chứng minh.

Mà Vân Sở thì an tĩnh tiếp nhận anh, sự dịu dàng của anh, giọng nói mê hoặc lòng người của anh, từng giọt từng giọt, quên mất chính mình đang ở chỗ nào, chỉ mong vĩnh viễn có thể ôm anh như vậy, có anh, theo anh, một đời một kiếp, không bao giờ hối hận.

"A Triệt, chúng ta, vĩnh viễn không rời xa nhau, được không?"

Thật ra thì, Vân Sở vẫn hơi sợ, bây giờ cô không thể nào tưởng tượng được nếu như mất đi Thượng Quan Triệt, cô nên làm thế nào?

"Được." Thượng Quan Triệt khẽ cười, trên trán lấm tấm mồ hôi, sự quyến rũ tỏa ra bốn phía, nhất là cặp mắt phượng hẹp dài kia, tỏa ra ánh sáng lung linh, giống như có thể hút người đối diện vào vậy.

"Ha ha…" Có được đáp án mình muốn, Vân Sở cười, mặt ửng đỏ, xinh đẹp, mê người.

Trong phòng thỉnh thoảng lại truyền ra một trận ồn ào, cãi vã, cùng với những đoạn đối thoại vô liêm sỉ, không khí mập mờ như muốn tràn khỏi gian phòng, cả phòng ôn tình, cả vườn xuân sắc, dù thế nào cũng không giam được.

Sau một tiếng, Thượng Quan Triệt và Vân Sở vẫn ở trong phòng, tiếp tục vuốt ve, nói chuyện, hai người đều thỏa mãn, hạnh phúc.

Mà Mai tiên sinh mới vừa rồi vẫn còn ở trước cửa phòng làm việc của thủ trưởng Triệu, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước cửa phòng làm việc của Thượng Quan Triệt, nghe bên trong truyền ra tiếng cười đùa cùng với tiếng ve vãn, hạnh phúc của nam nữ, sắc mặt anh ta thay đổi, cuối cùng cắn răng một cái, vừa định nhân cơ hội xông vào, lại bị người phía sau gọi lại.

"Mai tiên sinh, thời gian đã đến, thủ trưởng Triệu gọi ngài về phòng làm việc của ngài ấy xem một chút." Nữ tạp vụ trong phòng thủ trưởng Triệu mặc một bộ quân trang vừa vặn, gương mặt cười e lệ, cặp mắt long lanh nhìn chằm chằm vào "Mai Đức Lâu".

Đáy mắt "Mai Đức Lâu" thoáng qua vẻ nghiêm nghị, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, không chút để ý cười, gật đầu: “Biết rồi, tôi sẽ đi."

Anh ta sải bước đi tới trước mặt nguời phụ nữ kia, nhớ tới giọng nói vừa truyền ra từ trong phòng làm việc, tay nắm chặt thành nắm đấm, lại giả vờ mờ mịt hỏi: “Người đẹp, chỗ mà tôi vừa đi qua là phòng làm việc của ai vậy?"

Nữ binh nhìn dáng vẻ lưu manh của người đàn ông này này, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, nhưng cô là nữ tạp vụ của thủ trưởng Triệu, cô biết mình đang thay mặt cho thủ trưởng Triệu, vì thế cô không thể thất lễ. Cho nên, cô lễ phép cười một tiếng, nói: "Đó là phòng làm việc của Thượng tá Thượng Quan."

Quả nhiên là Thượng Quan Triệt, chết tiệt, người phụ nữ chết tiệt đó lại dám thừa dịp anh ta và lão già kia đọ sức để chạy đi triền miên cùng với người đàn ông kia, đáng ghét, lần sau mà gặp được cô, nhất định sẽ khiến cô đẹp mặt.

"Mai Đức Lâu" cắn răng nghiến lợi đi tới phòng làm việc của thủ trưởng Triệu, khi thấy anh đang ngồi trước bàn ở phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, trong mắt “Mai Đức Lâu” lộ ra một chút cười nhàn nhạt, không chút để ý đi tới trước máy vi tính, quay lại làm việc.

Sếp Triệu thấy dường như thao tác của anh rất lưu loát, rất quen thuộc, lần này có thể thuận lợi mở tài liệu ra chứ? Nếu như vẫn không thể, anh phải làm thế nào mới tốt đây?

Đại khái qua mười phút, “Mai Đức Lâu” vẫn còn ở trước máy vi tính không ngừng thao tác, dáng vẻ nghiêm túc này khiến sắc mặt của thủ trưởng Triệu cũng trở nên nặng nề.

Mà ngay tại lúc này, điện thoại của thủ trường Triệu đột nhiên vang lên.

Anh nhanh chóng tắt điện thoại di động, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng điện thoại di động lại vang lên một lần nữa, không ngừng vang lên, rốt cuộc cũng khiến thủ trưởng Triệu hơi lo lắng, thấy "Mai Đức Lâu" vẫn đang nghiêm túc xử lý, không muốn quấy rầy anh, lập tức nói: “Mai tiên sinh cứ làm việc đi, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại, nếu có chuyện gì thì cứ báo với tôi một tiếng."

"Mai Đức Lâu" miễn cưỡng gật đầu một cái: “Thủ trưởng Triệu đi đi, vẫn còn cần hơn mười phút nữa, anh cứ đi đi, không vội."

Anh nghe vậy, lúc này mới nhận điện thoại, từ từ rời phòng làm việc.

Mà trong khoảnh khắc thủ trưởng Triệu xoay người rời đi, “Mai Đức Lâu” nhếch miệng lên, đáy mắt đã hiện lên vẻ lạnh như băng và nụ cười hả hê.

Cũng không biết anh đang gõ cái gì trên bàn phím, chỉ thấy trên màn hình vốn toàn một màu đen đó, những chuỗi ký tự dần biến mất, rất nhanh, màn hình sáng lên, tiếp theo, hơn mười tài liệu quan trọng lập tức xuất hiện trên màn hình.

"Mai Đức Lâu" cười lạnh, thuận tay xóa bỏ những tài liệu này, sau đó đánh tráo bằng rất nhiều văn bản trắng. Chỉ mấy phút sau, toàn bộ tài liệu trong máy vi tính đã bị đánh tráo mà thần không biết quỷ không hay.

Mà lúc này đây, thủ trưởng Triệu nhận được điện thoại của Triệu phu nhân, khi Triệu phu nhân ở đầu dây bên kia nói con gái anh Triệu Nhược Nghiên lén lút trốn viện, gân xanh trên trán thủ trưởng Triệu nổi lên, hỏi thăm tình huống hiện tại. Khi biết được sáng nay Vân Sở cùng với Thượng Quan Triệt tới thăm Triệu Nhược Nghiên, cũng nói rất nhiều lời kích động con gái mình, thủ trưởng Triệu không kiềm được giận, lớn tiếng quát: “Thượng Quan Triệt, nếu con gái của tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ khiến cả nhà cậu chôn cùng!"

Nghe được giọng nói kích động của chồng, Triệu phu nhân lau nước mắt, nói: "Anh phải cẩn thận một chút, rất có thể là Nghiên Nghiên không chịu nổi sự kích động của Vân Sở nên đi tìm Vân Sở tính sổ, cũng có thể là đi tới đồn cảnh sát tìm người đàn ông kia, anh mau tìm người ngăn nó lại, đừng để nó xảy ra chuyện."

Đương nhiên thủ trưởng Triệu biết tính nghiêm trọng của chuyện này, gật đầu nói: “Phu nhân yên tâm, tôi sẽ không để cho Nghiên Nghiên xảy ra chuyện."

Dứt lời, thủ trưởng Triệu cũng không kịp đi kiểm tra máy vi tính và tài liệu của mình, anh rời khỏi phòng làm việc, tìm người toàn lực tìm kiếm tung tích của Triệu Nhược Nghiên, đồng thời, ra lệnh cho người của mình giám sát Quan Triệt và Vân Sở, mọi hành động của họ đầu phải báo cáo với anh.

Sau đó, anh đi xuống lầu định sẽ đi tìm bộ trưởng Mộc thử xem, dù là uy hiếp hay nịnh nọt đều được, chỉ cần có thể xử lý được chuyện này thì anh mất chút mặt mũi cũng không thành vấn đề.

Chuyện này nếu một ngày không xử lý tốt, một ngày anh cũng không thể yên tâm. Chỉ một Thượng Quan Triệt đã đủ khiến anh phiền toái, bây giờ còn thêm một đối thủ như bộ trưởng Mộc, bây giờ anh có thể nói là trước có sói sau có hổ, nếu không bắt đầu tiến công, thì anh sẽ hoàn toàn mất đi quyền chủ động rồi.

Nghe nói lần này đi cùng với bộ trưởng Mộc còn có một cô gái tầm gần hai mươi mốt tuổi, là đứa con gái bảo bối mà bộ trưởng Mộc nuôi nấng từ nhỏ, thủ trưởng Triệu cắn răng, đáy mắt đã hiện lên ánh lạnh, đang muốn hạ lệnh sai người đi theo dõi Mộc Nhiên, cũng nhân cơ hội để bắt cô lại thì nữ tạp vụ đột nhiên vội vội vàng vàng chạy tới.

"Thủ trưởng, thủ trưởng, Mai tiên sinh nói đã xử lý được máy vi tính của ngài rồi."

Hai mắt thủ trưởng Triệu sáng lên, cũng không kịp để ý những chuyện khác, lập tức kích động chạy lên lầu, đi tới phòng làm việc của mình.

Vừa vào cửa, anh kích động hỏi: “Mau cho tôi nhìn một chút, những tài liệu kia như thế nào rồi?"

"Mai Đức Lâu" thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, nở nụ cười nhìn sếp Triệu: “Đã tốt hơn, thủ trưởng Triệu, anh xem xem những tài liệu này có vấn đề gì hay không?"

Thủ trưởng Triệu đi tới trước máy vi tính, đang định mở những tài liệu kia ra, lại thấy "Mai Đức Lâu" đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, anh ho khan hai tiếng, nói: “Tài liệu này…"

"Mai Đức Lâu" cười nói: “Thủ trưởng yên tâm, không có sự cho phép của ngài, tôi sẽ không tùy tiện mở những tài liệu này ra, mật mã tài liệu đã được giải, thủ trưởng yên tâm, tôi đã làm xong việc, cũng nên đi về rồi."

Thấy "Mai Đức Lâu" này cũng có chút năng lực, có thể nhìn ra mình đang nghĩ gì, thủ trưởng Triệu hài lòng cười cười, cũng không vội vàng mở tài liệu ra, chỉ nói với nữ binh kia: "Đưa Mai tiên sinh tới phòng tài vụ để thanh toán, nhân tiện tiễn Mai tiên sinh về."

"Vâng" Nữ binh kia cúi đầu, cung kính đi tới trước mặt "Mai Đức Lâu" nói: " Mai tiên sinh, mời."

"Thủ trưởng Triệu khách khí rồi" "Mai Đức Lâu" cười, miễn cưỡng vuốt mái tóc dài, từ từ đi ra khỏi phòng làm việc của thủ trưởng Triệu.

Nữ binh kia đưa anh tới phòng tài vụ thanh toán tiền công, lại đưa anh ra khỏi quân khu, lúc này mới xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng nữ binh kia rời đi: “Mai Đức Lâu" nhếch miệng lên, đón một chiếc xe taxi, nhảy lên, lấy một ít tiền từ chồng tiền mới lấy từ chỗ thủ trưởng Triệu, ném vào trước mặt tài xế, nói: "Đi về phía trước, càng nhanh càng tốt, dù gặp chuyện gì cũng không được dừng lại."

Tài xế kia quay đầu lại nhìn, ôi mẹ nó, anh thấy một chồng tiền lớn, dù ít cũng phải mấy ngàn, hai mắt lập tức sáng lên, cười sang sảng nói: “Người anh em, yên tâm đi, dù anh phải đi tới đâu tôi cũng sẽ đưa anh đến bằng tốc độ nhanh nhất."

Dứt lời, tài xế nhấn ga, xe lập tức "Phần phật" một tiếng, vụt đi trên đường. Quả thực tốc độ của xe nhanh như tên lửa, ngay cả "Mai Đức Lâu" vừa nới tài xế phải đi với tốc độ nhanh nhất có thể cũng bị dọa sợ hết hồn.

Anh ta quan sát tài xế kia, thấy dáng vẻ điên cuồng của tài xế này, khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, quả nhiên là có tiền có thể khiến quỷ xui ma. Vậy thì anh ta nên sử dụng khoản tiền mới lấy được từ chỗ thủ trưởng Triệu như thế nào mới tốt đây?

Nói xong, anh cởi bộ quần áo màu xanh biếc trên người xuống, chán ghét ném ra ngoài cửa sổ, như vậy, trên người anh chỉ mặc một cái áo phông trắng cùng một cái quần bó sát. Sau đó lại tháo kính xuống, tháo râu ra, lộ ra gương mặt sạch sẽ, trắng nõn, tuấn mỹ.

Khóe miệng anh nhếch lên, lộ ra nụ cười gian ác, khuôn mặt này, không phải Lam Băng Khê thì là ai?

Anh ném bộ râu giả đi, đeo kính lên, gọi điện thoại cho Vân Sở.

Lúc này, Vân Sở vẫn còn ở trên giường, trò chuyện cùng với Thượng Quan Triệt, hai người gần gũi thân thiết, vẫn còn vuốt ve nhau. Điện thoại reo vang khiến Thượng Quan Triệt vô cùng bất mãn, nhưng khi Vân Sở nhìn thấy cái tên đó, do dự một chút rồi vẫn nghe máy.

"Có chuyện gì không?" Vân Sở dựa vào ngực Thượng Quan Triệt, nhàn nhạt hỏi.

"Honey, tôi giúp em một chuyện lớn như thế mà em lại dùng giọng điệu đó để nói chuyện với tôi sao?" Lam Băng Khê miễn cưỡng ngồi trên xe, đáy mắt lộ ra một nụ cười âm lãnh.

Vân Sở xấu hổ nói: "Anh nói vậy là sao?"

"Tám giờ tối nay, chờ tôi trước cổng trường em, nếu em không tới thì em chết chắc." Lam Băng Khê cắn răng nghiến lợi nói xong, trực tiếp cúp máy, sau đó đi được nửa đường lại đổi một chiếc xe, đi lung tung vòng quanh thành phố một vòng mới về đến nhà.

Mai Đức Lâu, không được cứu trợ… Giờ khắc này, thủ trưởng Triệu bị lừa đã vô cùng nóng ruột.

Truyện Chữ Hay