Edit: cò lười + Preiya
Beta: Preiya + lamnguyetminh
Vào buổi trưa lúc ăn cơm trưa, Vân Sở kiên quyết lôi kéo Liên Thanh Ngôn đi ra ngoài nhà hàng ăn cơm, Liên Thanh Ngôn không thể lay chuyển được cô, liền theo cô đi ra ngoài. Hai người ngồi trong phòng riêng, Vân Sở thường hay chạy đến trước cửa sổ, lén lén lút lút không biết đang nhìn cái gì.
Liên Thanh Ngôn không nói một lời, im lặng nhìn cô chạy tới chạy lui giống như một con khỉ. Chỉ cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, khiến cho người khác không thể nhịn được mà mạnh mẽ ôm cô vào lòng, tận tình chà đạp một phen.
Khoảng chừng mười phút sau, điện thoại di động của Vân Sở vang lên, cô lấy di động ra, thấy tin nhắn của Vân Hàn gởi tới, nụ cười gian trên mặt càng rõ ràng.
Cô phấn khích lấy một cái ống nhòm ở trên người ra, nhìn quanh chỗ đối diện cửa sổ, hai mắt lập tức sáng lên, vẫy vẫy tay với Liên Thanh Ngôn, nói: "Anh Liên, mau tới đây, mau tới đây."
Liên Thanh Ngôn đi tới trước cửa sổ, đứng ở bên cạnh cô, nhìn theo tầm mắt của cô, phát hiện ra nơi cô đang nhìn chính là bệnh viện của mình, liền nhíu mày, không biết cô nhóc này đang giở trò quỷ gì.
Nhưng thấy vẻ mặt tràn đầy hứng thú của cô, anh lại không nỡ phá hỏng tâm tình tốt của cô, bất đắc dĩ lắc đầu, im lặng đứng ở bên cạnh cô, nhìn xem cô muốn chơi đùa cái gì.
Mà Vân Sở lại như làm ảo thuật, lấy thêm một cái ống nhòm nữa, ném cho Liên Thanh Ngôn, cười gian trá nói: "Mau nhìn, mau nhìn đi, hì hì, chuyện tốt đó, không nhìn anh nhất định sẽ hối hận."
Liên Thanh Ngôn nghi ngờ nhận lấy ống nhòm, nhìn theo phương hướng Vân Sở đang nhìn, ngay sau đó nhíu mày chặt hơn, con ngươi không ngừng co rút lại. Sự giận dữ trên người cũng từ từ lan ra theo thời gian.
Hình ảnh tập trung ở trong phòng làm việc của một bác sĩ trong bệnh viện của Liên Thanh Ngôn, không cần phải nói, dĩ nhiên là phòng làm việc của Hà Thanh Hồng. Bởi vì phòng đó có một cửa sổ đối diện với nhà hàng chỗ Vân Sở đang ở, cho nên có thể nhìn xuyên vào cửa sổ, dùng ống nhòm có thể nhìn thấy rất rõ những hình ảnh trong phòng làm việc.
Vân Sở vừa mới nhận được tin báo của Vân Hàn, nói hôm nay Hà Thanh Hồng chưa đến phòng phẫu thuật, chính là đi qua bên kia, sau đó về phòng làm việc, lén lén lút lút gọi một cuộc điện thoại.
Theo như Vân Hàn nghe ngóng, hình như cuộc điện thoại này là gọi cho một tên sĩ binh bên cạnh thủ trưởng Triệu, cụ thể nói cái gì thì không biết. Thế nhưng Vân Hàn mới vừa nói, Hà Thanh Hồng đã trở lại phòng làm việc, lén lén lút lút không biết làm cái gì.
Vì vậy Vân Sở kéo Liên Thanh Ngôn đi vào nhà hàng này, muốn nhìn thử xem có chuyện gì tốt hay không.Quả nhiên như dự đoán, hình ảnh đối diện được gọi là rất đặc sắc.
Lúc này, mặt Hà Thanh Hồng hướng về phía máy vi tính trên bàn làm việc, quay lưng về phía đám người Vân Sở, ngón tay nhanh nhẹn gõ trên bàn phím, hình như đang trả lời e-mail.
Liên Thanh Ngôn điều chỉnh kính phóng to một chút, điều chỉnh hình ảnh đến mức lớn nhất, những dòng chữ trong e - mail của Hà Thanh Hồng hiện rõ ràng ở trước mặt Liên Thanh Ngôn.
"Thủ trưởng Triệu, hừ, em biết ngay mà." Vân Sở cười lạnh, nhìn số hộp thư quen thuộc trên e - mail kia, đây không phải là cái lúc đầu Thượng Quan Triệt đã cho cô sao?
Bởi vì là số dùng bí mật nên phỏng chừng cũng không nhiều người biết lắm, nhưng Vân Sở chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Không ngờ, thật không ngờ, Hà Thanh Hồng này không chỉ ham muốn sắc đẹp của Liên Thanh Ngôn, mà còn có ý đồ cấu kết với thủ trưởng Triệu, quả thật là ghê tởm đến cực điểm.
Sắc mặt Liên Thanh Ngôn càng thêm khó coi, không nghĩ tới trong bệnh viện của anh vẫn còn có một cơ sở ngầm của kẻ địch như vậy, càng đáng sợ hơn là, anh lại hoàn toàn không biết.
Hà Thanh Hồng vào bệnh viện của anh cũng hơn một năm, bởi vì thành tích đặc biệt tốt nên vừa tốt nghiệp thì vào bệnh viện của anh làm việc, là một bác sĩ tốt. Luôn làm việc rất cẩn thận, làm việc có trách nhiệm, mặc dù anh không quá chú ý đến biểu hiện của các bác sĩ dưới quyền nhưng không có nghĩa là anh không hề biết gì. Chẳng qua là, làm thế nào anh cũng không nghĩ đến, cô ta lại làm ra loại chuyện như vậy.
Liên Thanh Ngôn làm viện trưởng của bệnh viện này, vẫn luôn không hề tham dự vào bất kỳ tranh đấu nào. Mặc dù anh rất bao che khuyết điểm, vẫn hay che chở cho Vân Sở, cũng bởi vì Vân Sở có bất mãn rất lớn đối với một đám người của thủ trưởng Triệu, nhưng cũng không biểu hiện ra. Hôm nay Hà Thanh Hồng này công khai cấu kết với thủ trưởng Triệu, chẳng phải là muốn kéo bệnh viện của mình xuống nước sao?
Lúc này, Liên Thanh Ngôn thấy đối phương hỏi Hà Thanh Hồng chuyện video, sau đó thấy Hà Thanh Hồng mở một thiết bị ra, bắt đầu điều chỉnh. Chưa tới một lát, Liên Thanh Ngôn nhìn thấy hình ảnh mà mình không thể nào quen thuộc hơn ở trên màn hình máy vi tính của Hà Thanh Hồng.
Đó không phải là phòng nghỉ của anh sao? Với lại, đó là cái gì? Đó không phải là…
Càng nhìn xuống, sắc mặt Liên Thanh Ngôn càng khó coi, đến cuối cùng, sắc mặt của anh đã đen như đáy nồi, hai mắt bắn ra lửa giận nồng nặc, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Hà Thanh Hồng.
Mà lúc này đây, Vân Sở vừa nhìn hình ảnh đối diện vừa nói lời châm chọc. Điệu bộ hiển nhiên là muốn chọc tức Liên Thanh Ngôn.
"Wow, anh Liên, dáng người anh thật đẹp…"
"Chậc chậc, phần trên trần trụi này, quả thực là hoàn mỹ mà…"
"Chao ôi, đồ sắc nữ Hà Thanh Hồng đó lại chụp lén được nhiều hình ảnh như vậy của anh Liên, oh wow, còn có, còn có…"
"A a a… anh Liên, người ta không chịu nổi nữa, thật là muốn sờ một chút, ha ha ha…"
Vân Sở vừa nói vừa khoa tay múa chân, hưng phấn không thôi.
Nghe vậy, mặt của Liên Thanh Ngôn đang đen liền chuyển hồng, cuối cùng đỏ gần như là muốn nhỏ ra máu. Nhịn xuống kích động muốn mạnh mẽ bóp chết Vân Sở, Liên Thanh Ngôn tiếp tục nhìn hình ảnh đối diện.
Mà đúng lúc đó, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc… Người kia, không phải là Hà Thanh Hồng sao? Cô ta lại dám lén lút đi vào phòng nghỉ của anh sao? Khó trách mấy ngày nay, anh cảm thấy trong phòng có chút mùi là lạ. Lúc đầu còn tưởng rằng là mình quá mệt mỏi, suy nghĩ quá nhiều, không nghĩ tới…
Trên màn hình, Hà Thanh Hồng đỏ mặt, tim đập nhanh đặt một túi thơm ở trên bàn Liên Thanh Ngôn, sau đó nhìn về phía chỗ đặt camera một chút, tiếp theo nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc của anh.
Không bao lâu sau Vân Sở lại tiến vào, cô không thèm nhìn cái túi thơm đó, mà tầm mắt lại nhắm thẳng vào camera.
Tiếp đến hình ảnh tối đen lại, màn ảnh bị một hồi nghiêng ngả. Dọa cho Hà Thanh Hồng đang ngồi trước máy vi tính sợ đến mức trợn to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ không biết xảy ra chuyện gì. Ước chừng qua hai giây thì màn hình lại trở lại bình thường, chẳng qua lúc này Hà Thanh Hồng nhìn thấy lại là…
"Khụ khụ, khụ khụ khụ…" Rốt cuộc Liên Thanh Ngôn không nhìn nổi nữa, đỏ mặt, bỏ ống nhòm xuống. Mà bên cạnh lại truyền đến tiếng cười hoàn toàn không có hình tượng của Vân Sở.
"Ha ha ha ha, ha ha… ha ha. Làm em cười chết rồi, ha ha, anh Liên, anh xem kìa, anh xem cái cô Hà Thanh Hồng đó vậy mà không có chốt cửa lại, ngẫu nhiên mua bánh, cô ta vẫn còn nhìn. Anh xem, dường như cô ta còn rất thích, haha, không phải cô ta nghĩ nam chính là anh đó chứ? Không đúng không đúng, cô ta nhất định xem người kia thành anh rồi? Ha ha..."
"Sở Sở, không được phép nhìn." Nghe được lời nói hoàn toàn không có hình tượng của Vân Sở, Liên Thanh Ngôn tức muốn hộc máu đưa tay ra đoạt lấy ống nhòm trong tay Vân Sở, sau đó vẻ mặt xấu hổ nhìn cô.
Mặt của Liên Thanh Ngôn đỏ như muốn nhỏ ra máu, bộ dáng tức giận ấy khiến cho Vân Sở lập tức nín cười, ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Anh Liên đừng xấu hổ như thế. Không phải là chụp bộ dạng thay quần áo của anh sao? Anh yên tâm, em sẽ không nói cho người khác biết dáng người của anh tốt như vậy đâu."
Liên Thanh Ngôn nghe được lời của cô, sắc mặt càng thêm khó coi, trừng mắt nhìn cô, nói: "Em, em lấy những thứ đó từ đâu hả?"
Biết Liên Thanh Ngôn đang nói về cái gì, Vân Sở lè lưỡi một cái, nói: "Chỉ là động tay động chân ở trên camera của cô ta một chút thôi, yên tâm, em chưa bao giờ nhìn những thứ đó."
Chưa bao giờ nhìn những thứ đó mà còn có thể thuận tay bỏ nó vào trong máy tính của người khác sao? Đây quả thật là giấu đầu lòi đuôi. Về phần, những thứ đó là cái gì?
Hì hì, Vân Sở che miệng cười trộm, tà ác nhìn Liên Thanh Ngôn, hỏi: "Sao mặt anh Liên lại đỏ như vậy chứ? Chẳng lẽ là anh chưa xem qua sao? Em nghe nói đàn ông đều xem qua phim người lớn, anh không có sao? Anh không có xem sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Sở phóng to ở trước mặt của anh, hai mắt sáng lên long lanh mang theo sự hiếu kì và ngây thơ, làm cho Liên Thanh Ngôn nhìn thấy, không nhịn được miệng đắng lưỡi khô một trận.
Anh nhìn Vân Sở thật sâu, nhìn đôi môi đỏ mọng vô cùng xinh tươi của cô, tâm lộp bộp một cái, nhịp tim đập rất nhanh, nhanh đến mức gần như vượt khỏi sức chịu đựng của anh rồi.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc trống rỗng. Rốt cuộc Liên Thanh Ngôn không nhịn được nữa, cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, đỏ tươi của Vân Sở, bất chấp tất cả ôm cô thật chặt, sau đó nhắm mắt lại hôn thật sâu.
"Đùng" một tiếng, Vân Sở chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhìn gương mặt tuấn tú của Liên Thanh Ngôn phóng to ở trước mặt, hai mắt trợn trừng thật lớn.
Môi của cô vô cùng mềm mại, giống như làm từ nước mang theo chút hương thơm, trong veo, mê người đến không nói nên lời. Chỉ là nhẹ nhàng chạm thôi cũng đủ để cho toàn thân Liên Thanh Ngôn dấy lên dục vọng mãnh liệt không tên.
Liên Thanh Ngôn không hề thoả mãn với việc đụng chạm đơn thuần, anh hé miệng, đang muốn làm nụ hôn càng sâu hơn thì lại nghe được một tiếng gõ cửa truyền đến từ phía sau lưng.
Cả người Vân Sở cứng đờ, đột nhiên nhảy ra giống như bị điện giật, đỏ mặt đẩy Liên Thanh Ngôn ra trong nháy mắt. Nhìn thấy dục vọng trong mắt anh còn chưa tản đi, tâm bắt đầu chìm xuống.
Mà lúc này Liên Thanh Ngôn cũng đang tự trách vừa rồi mình đã kích động, rõ ràng là đã kìm nén lâu như vậy, che giấu lâu như vậy, tại sao vào lúc này lại không nhịn được chứ?
Anh biết rõ, một khi mình có hành động này thì chỉ sợ sau này bọn họ đến cả làm bạn cũng không được, anh vẫn là không nhịn được mà hôn cô. Sau này, cô sẽ nhìn anh như thế nào đây?
Có phải cô sẽ không muốn gặp anh, cũng không thèm để ý đến anh nữa hay không?Chẳng lẽ sau này ngay cả cơ hội ở bên cạnh bảo vệ cô giống như một người anh trai, cũng không có sao?
Trái tim đập thật mạnh, Liên Thanh Ngôn áy náy và tự trách nhìn Vân Sở, đôi mắt luôn luôn hờ hững, vào lúc này mang theo nồng đậm đau thương, khiến cho Vân Sở không đành lòng nói ra những lời tổn thương anh.
Bầu không khí lúng túng có chút dọa người, tiếng đập cửa bên ngoài vẫn còn tiếp tục, hai người trong phòng lại đứng mặt đối mặt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn là Vân Sở lên tiếng trước.
Cô nhếch miệng khẽ cười, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Không phải là anh Liên vừa nhìn thấy phim đó nên cô đơn chứ? Nhưng lần sau hãy nhớ rõ phải tìm đúng người nhé, nếu không Sở Sở sẽ rất tức giận."
Dứt lời, rốt cuộc nụ cười trên mặt Vân Sở cũng không thể duy trì nữa, xoay người chạy đến cửa, lớn tiếng nói: "À, nhất định là đưa thức ăn lên, em đi mở cửa."
Nghe được lờiVân Sở, lại nhìn bóng lưng cố làm ra vẻ thoải mái của cô, Liên Thanh Ngôn nhắm mắt lại, không hiểu được mình là thế nào. Đang êm đẹp, làm sao liền, liền…
Đây thực sự không giống anh, rõ ràng là anh vẫn luôn rất lý trí. Chẳng lẽ, thật sự bởi vì vừa nhìn thấy một chút hình ảnh nên động tình sao?
Nói đùa, trước đây có người trình diễn màn ái ân ở trước mặt, anh cũng hoàn toàn không có cảm giác. Làm sao sẽ vì liếc qua một số hình ảnh thô tục mà không kìm lòng nổi chứ? Nếu thật sự là như thế, vậy chẳng lẽ mấy năm nay anh thanh tâm quả dục đều là giả sao?
Liên Thanh Ngôn thấy Vân Sở mở cửa, nhân viên phục vụ bên ngoài cửa đi vào, sau đó bưng những món ăn đặt đầy lên trên bàn.
Nhìn Vân Sở vẫn tươi cười như cũ, giống như không có chuyện gì xảy ra, nhìn nụ cười sáng rỡ, xinh đẹp của cô, Liên Thanh Ngôn đã hiểu được, tất cả đều là bởi vì cô. Không phải là anh thanh tâm quả dục, chỉ là chưa gặp được người có thể khơi lên dục vọng của anh mà thôi.
Thế nhưng, tại sao lại là Vân Sở chứ?
Bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, tính cách của cô rất là hiếu động, thường thì không quá một tháng sẽ bị thương một lần, anh cũng đã nhìn thân thể của cô không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng là anh vẫn luôn xem cô giống như em gái mình, chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩ đặc biệt gì khác, tại sao hôm nay…
"Anh Liên, đang suy nghĩ gì đấy? Ăn cơm đi." Một tiếng nói trong veo vang lên, gọi lý trí của Liên Thanh Ngôn trở về.
Anh lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt Vân Sở vẫn tươi cười như cũ, gật đầu một cái, ngồi xuống đối diện cô. Thấy Vân Sở ăn một cách ngon lành, vẻ mặt như là trước mắt có những món ăn mỹ vị gì đó, nhưng Liên Thanh Ngôn lại không muốn ăn một chút nào.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện vừa làm, nghĩ tới Vân Sở sẽ vì thế mà không để ý đến mình nữa, anh đã cảm thấy rất khó chịu. Nếu như có thể, anh thật sự muốn vừa rồi không xảy ra chuyện gì, như vậy anh có thể lừa mình dối người ở lại bên cạnh cô, dù cho chỉ dùng thân phận là một người anh trai…
"Anh Liên, sao anh không ăn vậy? Không hợp khẩu vị sao?" Vân Sở ngẩng đầu lên, hai mắt trong veo không mang theo một chút tạp chất, chăm chú nhìn Liên Thanh Ngôn.
Đôi mắt trong veo ấy khiến Liên Thanh Ngôn có cảm giác mình rất kinh khủng. Anh kéo ra một nụ cười, lắc đầu một cái, bưng chén lên từ từ ăn.
"Em ăn nhiều một chút."
"Buổi chiều anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, đừng suy nghĩ lung tung, ăn nhiều một chút." Vân Sở gắp thức ăn cho anh rồi mới cúi đầu tiếp tục miệt mài ăn.
Nhưng, cho dù cô cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại, hành động bất thình lình vừa rồi của Liên Thanh Ngôn, vẫn làm cho lòng cô kinh hoàng không dứt.
Thật ra, cô thật sự không nghĩ tới Liên Thanh Ngôn sẽ đối với mình như vậy. Cô cho rằng anh cũng giống mình, chỉ coi đối phương thành anh em ruột mà đối đãi, cho nên cô mới có thể ỷ lại vào anh như vậy.
Đối với cô mà nói, có rất nhiều lúc người thân càng cho mình cảm giác an toàn hơn người yêu. Cho nên cô luôn xem Liên Thanh Ngôn là anh trai ruột, chuyện gì cũng đến tìm anh, sẽ chủ động hôn lên mặt anh để lấy lòng, sẽ nhân cơ hội trêu chọc, chế nhạo anh. Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ đến cực điểm của anh, cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Mỗi lần như thế, cô đều sẽ cảm thấy mình không phải là đứa bé không ai thương yêu, ít nhất cô còn có Thượng Quan Triệt, còn có một anh trai tốt như Liên Thanh Ngôn.
Thế nhưng, tại sao Liên Thanh Ngôn lại có tình cảm đặc biệt với cô chứ?
Mặc dù Vân Sở đang miệt mài ăn, nhưng tâm lại không hề thả lỏng.
Song, đúng lúc này, cô lại đột nhiên nhớ tới cái gì, càng nghĩ càng cảm thấy hiếu kỳ, cắn cắn đôi môi đỏ mọng, rốt cuộc Vân Sở vẫn bỏ qua sự lúng túng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Liên Thanh Ngôn ở đối diện: "Anh Liên, em có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Tay Liên Thanh Ngôn khẽ run rẩy một chút, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, trái tim lại bắt đầu cảm thấy bất an đập loạn lên. Anh ra vẻ bình tĩnh gật đầu, hỏi: "Chuyện gì?"
"Việc đó, anh, không phải là anh thích sạch sẽ sao? Hiện tại tốt rồi sao?" Vân Sở giống như là một bé cưng đầy sự tò mò nhìn Liên Thanh Ngôn.
Liên Thanh Ngôn nhất thời không biết tại sao cô lại hỏi như vậy, nhíu mày, nhớ tới mình cũng không thay đổi gì so với trước kia, liền lắc đầu, đáp: "Vẫn giống như trước kia."
Đã là kẻ thích sạch sẽ, làm sao có thể dễ dàng tốt lên chứ?
"Ồ? Vậy lúc anh hôn em, không cảm thấy chán ghét sao?" Lời nói của Vân Sở không hù chết người thì không thôi, một câu hỏi khiến cho mặt Liên Thanh Ngôn đỏ bừng.
"Phụt…Khụ khụ, khụ khụ khụ…" Nghe được lời cô nói, Liên Thanh Ngôn liền phun thẳng cơm ra đất, mặt lập tức trở thành màu gan heo. Đôi mắt hờ hững kia tức giận trừng cô, dường như muốn phá thân thể của cô ra, xem thử rốt cuộc trong bụng cô có tim có phổi hay không?
Những câu nói vô tâm như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có cô mới hỏi ra được. Liên Thanh Ngôn tức giận không thôi, bởi vì tức giận nên anh không nói được một câu nào, chỉ hung hăng trừng cô.
Mà vẻ mặt của Vân Sở vẫn tò mò và khó hiểu như cũ, khiến cho Liên Thanh Ngôn cảm thấy một nắm đấm của mình như đánh vào bông, tức giận trong lòng hoàn toàn không được phát tiết, trong lồng ngực cũng càng thêm buồn phiền, dứt khoát cúi đầu, phớt lờ cô.
Mãi cho đến lúc rời khỏi khách sạn, sắc mặt của Liên Thanh Ngôn vẫn khó coi như trước, dọc đường đi, không nói một lời. Mặc kể Vân Sở nói gì, anh vẫn trưng ra bộ mặt đen thui, thỉnh thoảng ngước mắt lên cũng chỉ trừng Vân Sở một cái.
Vân Sở cảm thấy mình rất vô tội, cô thật sự là tò mò nên mới hỏi như vậy. Cô hiểu Liên Thanh Ngôn sẽ lúng túng, nhưng anh không trả lời thì thôi, còn luôn đen mặt, đây là làm sao chứ? Câu hỏi của cô khiến anh khó trả lời như vậy sao? Hay là…
Mặc dù đang tức giận, nhưng lúc qua đường, Liên Thanh Ngôn vẫn nắm tayVân Sở theo bản năng, dắt cô tới cửa bệnh viện an toàn mới buông ra.
Chẳng qua là lúc này, Vân Sở không muốn chết tử tế, lại tiếp tục khiêu chiến sự chịu đựng của anh.
Bộ dạng cô giống như là phát hiện ra một lúc địa mới, bỗng kích động nói: "Em biết rồi, anh Liên, anh nhất định là cảm thấy chán ghét việc đó nên mới không trả lời em đúng không? Em biết rõ anh là một người anh trai tốt, vì không muốn làm tổn thương lòng tự ái của em, mới không chịu mở miệng. Chao ôi…"
Sắc mặt Liên Thanh Ngôn tiếp tục khó coi, rất khó coi, khó coi không nói ra được, là khó coi trước nay chưa từng có.
Mà Vân Sở vẫn tiếp tục nói thầm: "Thế nhưng, đàn ông thích sạch sẽ cũng thật sự rất đáng thương, tuy rằng anh không bài xích dắt tay của em, nhưng trong tương lai, nếu anh quen bạn gái, kết hôn, cũng không thể giới hạn chỉ dắt tay nhau chứ? Cái đó, sau này nếu gần gũi với chị dâu tương lai của em mà anh cũng cảm thấy chán ghét, vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Nói xong, vẻ mặt Vân Sở còn đầy tiếc hận, nói: "Chao ôi, trái lại em thấy không sao nữa rồi, dù sao lúc nãy anh cũng chỉ là mất khống chế một lúc thôi. Coi như anh cảm thấy chán ghét thì em cũng không thể trách anh, em hiểu nỗi khổ của anh, cho nên em sẽ giữ bí mật này giúp anh. Anh yên tâm đi, anh Liên…"
Lúc này, hai người đã tới trước cửa phòng làm việc của Liên Thanh Ngôn, nghe được cô nhỏ giọng nói thầm, trên trán Liên Thanh Ngôn nổi đầy gân xanh, đôi mắt trợn to hung dữ, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Cô nhóc đáng ghét này, con mắt nào của cô thấy anh không hài lòng với cô, con mắt nào của cô thấy anh chán ghét hả? Dáng vẻ anh hôn cô, thoạt nhìn giống như chán ghét lắm sao?
Chết tiệt, cô đây là muốn ép buộc anh làm tiếp một lần nữa thì cô mới có thể ngậm miệng phải không?
Nếu không phải là sợ động tác đột ngột của mình sẽ dọa đến cô, anh không ngại tới thêm lần nữa. Mới chỉ chạm nhẹ thôi cũng khiến anh cảm thấy vô cùng mỹ vị, nếu có thể thưởng thức sâu hơn một lần nữa, đương nhiên là anh cầu còn không được…
Liên Thanh Ngôn cố gắng khống chế mình, không để cho mình có thời gian làm bậy, Vân Sở đột nhiên ngẩng đầu, mừng rỡ kêu một tiếng: "Ồ, chú, sao anh lại tới đây?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Vân Sở đứng bên cạnh giống như một con chim nhỏ vui vẻ xông ra ngoài, bổ nhào vào trong ngực một người đàn ông cao lớn đẹp trai.
Đáy mắt Liên Thanh Ngôn chợt lóe lên mất mác, ngẩng đầu, lúc thấy Thượng Quan Triệt đứng cách đó không xa đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, anh lại có một cảm giác có tật giật mình.
Liên Thanh Ngôn chuyển tầm mắt, không được tự nhiên nói: "Sở Sở, anh có việc đi trước, có chuyện gì em cứ tìm đến anh."
Vào lúc này Vân Sở đã dính lên người Thượng Quan Triệt, nghe được giọng của anh từ phía sau lưng, cô như trút được gánh nặng, gật đầu một cái, đáp: "Dạ, được."
Rồi sau đó vùi đầu vào trong ngực Thượng Quan Triệt, không ngừng cọ cọ, trong lòng tràn đầy lo lắng và hoảng loạn. Nhớ tới cái cảm giác lúc bị Liên Thanh Ngôn hôn khi nãy, làm cho cô cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, tim đập nhanh hơn.
Thật ra, vừa rồi cô cố ý nói bậy để giảm bớt sự bất an trong lòng, song, hình như suýt chút nữa đã phản tác dụng, suýt chút nữa là lại khơi dậy dục vọng của Liên Thanh Ngôn…
Thật may lúc này Thượng Quan Triệt đã xuất hiện, nếu không cô thật không biết nên làm cái gì cho phải. Ôi chao, đây là tạo nghiệt mà. Người cô vẫn coi là anh trai ruột, làm sao sẽ, làm sao sẽ có tình cảm khác với cô chứ?
Nhất định là Liên Thanh Ngôn vẫn luôn thiếu phụ nữ, cho nên, lúc nhìn thấy những hình ảnh kích tình được phát trên máy vi tính trong phòng làm việc của Hà Thanh Hồng, mới có thể hành động mất khống chế? Ừ, nhất định là vậy…
Cảm giác được cô gái nhỏ ở trong ngực khác thường, Thượng Quan Triệt cúi đầu xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Sở, trên khuôn mặt như yêu nghiệt lộ ra một nụ cười mỉm.
"Đang mất tự nhiên gì đây?"
Vân Sở lắc đầu, vẫn không chịu ngẩng đầu lên, buồn bực khó chịu nói: "Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến anh thôi."
Đáy mắt Thượng Quan Triệt lướt qua tia sáng, bàn tay nhè nhẹ xoa mái tóc dài của cô, ngữ điệu ung dung nói: "Anh thấy là làm việc trái với lương tâm đi?" Bình thường sao không thấy cô dính mình như vậy? Đi ra ngoài với Liên Thanh Ngôn một chuyến trở về thì khác lạ, nhất định là có vấn đề.
"Hả? Nào có."Vân Sở nhất thời như bị dẫm phải đuôi, kích động ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tươi cười của Thượng Quan Triệt. Chỉ là, lúc thấy chút ý lạnh trong mắt Thượng Quan Triệt, cô rụt rụt cổ, bắt đầu nói sang chuyện khác.
"Chú, tại sao anh lại ở đây? Bộ đội không bận rộn sao?"
"Bộ đội bận rộn, cũng không quan trọng bằng cô nhóc nhà chúng ta. Nếu như anh không đến, sợ rằng một cô nhóc ngốc nào đó sẽ bị bắt cóc rồi." Tay Thượng Quan Triệt hơi dùng sức nắm lấy cằm Vân Sở, hai mắt hơi nheo lại, mang theo ánh sáng nguy hiểm.
Vân Sở tự nhiên hiểu rõ, vừa rồi Thượng Quan Triệt không thể nào thấy được hình ảnh thân thiết của cô và Liên Thanh Ngôn, nhưng bị Thượng Quan Triệt nói như thế, cô vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Cuống quít bĩu môi, trừng mắt mắng anh: "Nói bậy gì đấy? Anh Liên giống như là anh trai ruột của em, làm sao có thể bắt cóc em chứ? Còn nữa, ai là cô nhóc ngốc hả?"
"Cô nhóc…" Thượng Quan Triệt cúi đầu, ghé vào bên tai cô, trong giọng nói tràn đầy cảnh cáo: "Trên người em có mùi vị của người khác."
Vân Sở sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại anh thế nào. Sao lỗ mũi của anh lại thính như vậy? Lúc nãy cô cũng đã ăn nhiều đồ như vậy, cũng lau miệng rồi, chỗ nào còn có mùi vị của người khác chứ?
Hiểu được Thượng Quan Triệt cố ý kích thích mình, Vân Sở lườm anh một cái, đáp trả: "Trên người anh còn có mùi vị của người khác đấy. Hừ!"
Thấy sắc mặt cô khôi phục tự nhiên, sự nghi ngờ và lạnh lùng trong mắt Thượng Quan Triệt mới chậm rãi tản đi, vẫn không quên nhắc nhở cô: "Sau này nhớ giữ khoảng cách với những người đó."
Vân Sở cúi đầu, còn muốn nói Liên Thanh Ngôn là anh trai mình. Nhưng nhớ tới một màn ở nhà hàng kia, làm thế nào cô cũng không nói ra được, chỉ gật đầu một cái.
"Em biết rồi."
Thượng Quan Triệt thở dài một hơi, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn chẳng thể nói ra miệng, trực tiếp kéo cô đi lên tầng.
Vân Sở nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Đi đâu đó?"
Thượng Quan Triệt nhíu mày, khóe miệng mang theo chút ý cười châm chọc, đáp: "Thiên kim của thủ trưởng Triệu bị thương nặng, hôm ấy anh cũng có mặt, dĩ nhiên là phải đi thăm hỏi một chút, em nói có đúng không?"
Vân Sở nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, lập tức hiểu ý của anh, cười gật đầu một cái, trên khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ lại toát ra ánh sáng thông minh.
Ngày đó Triệu Nhược Nghiên đối xử với mình như vậy, nếu cô không đi bỏ đá xuống giếng, chẳng phải sẽ có lỗi với Triệu Nhược Nghiên đang ra sức biểu diễn sao? Vì đối phó mình, có thể nói cô ta đã dụng tâm lương khổ, mình không đi thăm hỏi cô ta một chút, cũng quá không nể mặt rồi.
Chỉ là, không biết Triệu Nhược Nghiên nhìn thấy mình và Thượng Quan Triệt cùng nhau xuất hiện, sẽ có vẻ mặt gì đây?
Lúc hai người tới trước phòng bệnh của Triệu Nhược Nghiên, thấy cửa phòng bệnh đang khép hờ, trong phòng bệnh có rất nhiều người tới thăm.
Thượng Quan Triệt đang định chờ những người đó đi rồi mới vào, chỉ thấy các quý bà, quý cô khắp phòng đều lui ra ngoài, có lẽ là thăm xong rồi, đang định rời đi sao?
Ở đây có rất nhiều người đều biết Thượng Quan Triệt, nhìn thấy anh đến liền cười chào hỏi một câu, sau đó không hề ở lại nữa, ào ào rời đi.
Thế nhưng vẫn có mấy người không sợ chết, thấy Thượng Quan Triệt nắm tay Vân Sở xuất hiện, đáy mắt tràn đầy châm chọc, cười nói: "Đây không phải là Thượng tá Thượng Quan sao? Cậu cũng tới thăm Nghiên Nghiên nhà chúng tôi à?"
Nghe tiếng, Vân Sở liền thấy một phụ nữ thoạt nhìn rất trẻ, ăn mặc hết sức xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài liền thân màu đỏ, còn trang điểm xinh đẹp. Người phụ nữ này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, bởi vì chú tâm vào ăn mặc, thoạt nhìn có vẻ rất trẻ tuổi. Song một thân ăn mặc lẳng lơ này để cho cô ta trông chẳng những không lộ vẻ cao quý, ngược lại còn có chút quê mùa.
Thấy Vân Sở đang quan sát mình, người phụ nữ kia ngẩng cao đầu lên, khinh thường lườm Vân Sở một cái, vẻ mặt kiêu ngạo giống như mình là Thái hậu cao cao tại thượng không coi ai ra gì.
Khóe miệng Vân Sở cười tủm tỉm, cũng không để ý tới cô ta nữa, mà Thượng Quan Triệt lại càng không đặt cô ta vào mắt, vòng qua người định đi vào.
Chỉ là, có vài người được nể mặt mà không muốn. Thấy Thượng Quan Triệt không để ý tới mình, người phụ nữ kia đứng chặn trước mặt, vẻ mặt bất mãn nhìn Thượng Quan Triệt, hỏi: "Thượng tá Thượng Quan là có ý gì? Nói thế nào tôi cũng là trưởng bối, cậu thấy tôi không chào hỏi thì thôi, lại còn không nhìn tôi, là có ý gì?"
Thượng Quan Triệt nhíu mày, nhìn người phụ nữ không biết phải trái trước mắt, cười lạnh, đáp: "Bà Niên, bà hẳn là biết rõ tôi không muốn nhìn thấy bà, nhưng lại vẫn đi tới níu lấy nói chuyện với tôi như thế, không cảm thấy rất vô vị hay sao?"
Người trước mặt này là em họ của thủ trưởng Triệu, hiện giờ làm vợ của chú Niên Cẩm Hạo. Bởi vì thế lực của nhà họ Niên lớn mạnh, nhất là về mặt kinh tế, vẫn luôn dẫn dầu. Ở thành phố L, nhà họ Niên cũng là một đại gia đình có uy tín danh dự, Triệu Hân Hân này vốn ỷ vào anh họ là thủ trưởng, lúc còn trẻ thích làm mưa làm gió, hiện giờ lại gả vào nhà họ Niên thì càng thêm kiêu ngạo không chịu được.
Nghe lời Thượng Quan Triệt nói, sắc mặt của Triệu Hân Hân trở nên tái nhợt, hai mắt được tô vẽ híp lại, cả giận nói: "Thượng Quan Triệt, cậu đây là có ý gì? Cậu và A Hạo là bạn tốt, tuổi lại xấp xỉ với Nghiên Nghiên, thế nào cũng nên gọi tôi một tiếng thím chứ? Tôi chào hỏi, cậu không để ý tới thì thôi, lại còn lên tiếng chửi tôi sao? Hừ hừ gia giáo nhà họ Thượng Quan thật là tốt."
Nghe vậy, Vân Sở cười khẽ, nói: "Vị thím này, bà nói như vậy là sai rồi, chúng tôi hiểu rất rõ đạo lý ‘Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ’. Nhưng thấy bà, chúng tôi thật sự không biết nên nói gì với bà mới tốt cả. Cho nên chúng tôi thật sự không phải cố ý không nói với bà đâu."
Nghe được lời Vân Sở nói, Thượng Quan Triệt thiếu chút nữa không nhịn được bật cười. Cô nhóc này lại dám giễu cợt cách ăn mặc của Triệu Hân Hân, nói bà ta người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật sự là gian xảo. Chỉ là muốn phối hợp với Vân Sở, Thượng Quan Triệt rất nghiêm túc gật đầu, nghiêm mặt nói: "Sở Sở nói không sai, tôi thật sự không biết hiện giờ rốt cuộc tôi nói đang nói chuyện với người hay với quỷ, cho nên, bà Niên đừng để trong lòng, xin trực tiếp không đếm xỉa tới chúng tôi đi."
Dứt lời, Thượng Quan Triệt không nhìn sắc mặt giận đến không kiềm được của Triệu Hân Hân nữa, kéo Vân Sở, đi thẳng vào phòng bệnh.
Phòng bệnh của Triệu Nhược Nghiên dĩ nhiên phải là phòng tốt nhất, bất kể là bài biện hay là thiết bị lắp đặt đều rất xa hoa, không phụ thân phận và địa vị của thủ trưởng Triệu.
Chỉ thấy trong phòng bệnh cao cấp rộng rãi sáng ngời, sắc mặtTriệu Nhược Nghiên tái nhợt nằm nghiêng trên giường, sau lưng kê lên hai cái gối, thân thể vốn là gầy gò, lúc này thoạt nhìn lại càng gầy yếu hơn rất nhiều. Thật sự là người đẹp bị bệnh, vừa thấy đã thương.
"Chào bà Triệu." Thượng Quan Triệt vừa vào cửa, chào hỏi với người phụ nữ cao quý hơn bốn mươi tuổi ngồi ở trước giường kia, thái độ vô cùng cung kính. Có thể thấy được, bà Triệu này, hẳn là một người phụ nữ không tệ.
Vân Sở cũng hơi cúi người theo, nói: "Chào bà Triệu."
Bà Triệu này, dĩ nhiên là vợ của thủ trưởng Triệu, là mẹ của Triệu Nhược Nghiên.
Chỉ thấy mái tóc dài của bà được búi lên gọn gàng, dáng người được chăm sóc cực tốt, mặc một cái váy dài liền thân màu vàng nhạt, thoạt nhìn vô cùng đoan trang, cao quý. Khuôn mặt bà vốn vô cùng xinh đẹp, trang điểm nhẹ giống như là đang che giấu vẻ tiều tụy và mệt mỏi hiện giờ. Nhưng vẫn khó che giấu vẻ mặt mỏi trên mặt bà.
Chắc hẳn bà Triệu vốn vô cùng thương yêu Triệu Nhược Nghiên, dù sao thủ trưởng Triệu và phu nhân cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối này thôi, nói không thương cô ta thì nhất định là gạt người.
Vừa thấy Thượng Quan Triệt và Vân Sở, sắc mặt bà Triệulập tức trở nên nghiêm túc, trên người tản ra nhàn nhạt tức giận, trừng mắt nhìn Vân Sở và Thượng Quan Triệt, trong giọng nói tràn đầy nghiêm khắc: "Xin lỗi, nơi này không hoan nghênh hai người."
Vân Sở cũng hiểu, đã biết lúc này mà xuất hiện cùng Thượng Quan Triệt, nhất định sẽ làm cho người ta chán ghét. Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn muốn đến, có một số việc, cô cần phải nói rõ, nếu không thì Triệu Nhược Nghiên này nhất định còn làm chuyện mờ ám nữa.
Vân Sở cười khẽ, lễ phép nhìn sắc mặt khó coi của bà Triệu, coi như không nhìn thấy Triệu Nhược Nghiên đang nằm trên giường hung hăng trừng mắt nhìn mình, nói: "Chúng tôi cũng biết bà Triệu không chào đón chúng tôi, chỉ là, lúc chị Triệu gặp chuyện không may, vừa khéo chúng tôi cũng có mặt ở đó. Dù sao cũng quen biết nhau, không đến thăm thì thật sự là hơi quá đáng. Tôi cũng không ngờ chị Triệu sẽ bị thương, trong lòng thật rất lo lắng, không đến thăm hỏi, cuối cùng vẫn không thể yên tâm."
Nghe được lời Vân Sở nói, cảm xúc của Triệu Nhược Nghiên bắt đầu trở nên kích động.
"Vân Sở, cô cút đi, cút ra ngoài cho tôi. Ai cần cô giả bộ làm người tốt, giả mù sa mưa. Nếu như cô chỉ muốn tới xem thử tôi có chết chưa, như cô đã nhìn thấy, tôi vẫn còn sống, hơn nữa sau này cũng sẽ sống thật tốt, cô có thể cút rồi."
Vân Sở giận quá hóa cười, đáp: "Chị cũng biết cái gì gọi là giả bộ làm người tốt, giả mù sa mưa sao? Ha ha, thế nhưng, chị có thể giả bộ, tại sao tôi lại không thể chứ? Chỉ có điều, bây giờ chị còn có thể nói nhiều như thế, chắc hẳn thân thể sẽ khỏe nhanh thôi, như thế, tôi yên tâm rồi."
Lời này của Vân Sở, thật hiển nhiên là đang châm chọc hành động, việc làm của Triệu Nhược Nghiên đối với mình lúc trước. Chuyện xảy ra trước đây, Triệu Nhược Nghiên còn kéo tay của mình, nhân cơ hội bôi bột huỳnh quang lên trên tay mình, có ý đồ hãm hại mình đấy.
Thật may là còn có Lam Băng Khê ở đó, nếu không, cho dù Vân Sở có bản lĩnh hơn nữa, tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, hôm nay coi như không chết, cũng phải bị thương.
Chính cô ta giả bộ như thánh nữ, tại sao mình lại không thể giả bộ chứ? Cô chẳng những muốn giả bộ, còn phải giả bộ tuyệt hơn cô ta!
Triệu Nhược Nghiên có thể cười để chỉnh chết mình, tại sao mình lại không thể cười nhìn cô ta đi tìm chết chứ?
Sắc mặtTriệu Nhược Nghiên càng trở nên khó coi hơn, nhất thời kích động, bắt đầu ho khan, nói: "Khụ khụ, kẻ đê tiện như Vân Sở cô, cô cút ra ngoài cho tôi, tôi sẽ không để cho cô được như ý, cô cứ chờ xem…"
"Nghiên Nghiên, đừng kích động, mau uống nước." Bà Triệu đau lòng nhìn con gái mình, bưng ly nước lên đưa đến trước mặt cô ta, lạnh lùng liếc nhìn hai người Vân Sở, nói: "Nếu như con kích động, chỉ sợ có vài người sẽ rất vui vẻ đấy."
Thượng Quan Triệt ôm lấy bả vai Vân Sở, bất đắc dĩ thở dài một hơi, giọng nghiêm nghị nói: "Nếu bà Triệu và cô Triệu đều không chào đón chúng tôi, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa. Chẳng qua là tôi vẫn muốn khuyên cô Triệu một câu, đừng có tiếp tục làm ra chuyện hại người hại mình, nếu không sẽ gặp báo ứng. Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ không bị thương qua loa như vậy."
Vân Sở cũng cười, lễ phép khom ngườivới bà Triệu, nói: "A Triệt nói rất đúng, chị Triệu vẫn nên điều dưỡng thân thể cho thật tốt đi, không phải củ achịthì sẽ chẳng bao giờ là của chị. Có tâm tư nghĩ cách đi cướp đoạt, đi hại người, còn không bằng lau hai mắt cho sáng, sau này tìm một đối tượng thực tế, thích hợp với mình. Bà nói đúng không? Bà Triệu?"
Hai người dùng lý nói chuyện, trong uy hiếp lại mang theo châm chọc, nói một tràng dài, làm cho sắc mặt của Triệu Nhược Nghiên đỏ bừng, kích động lớn tiếng ho khan không dứt.
Còn bà Triệu thì nhíu chặt mày, cả người đều giận đến run run rẩy rẩy.
Nhìn bóng lưng cùng nhau rời đi của Vân Sở và Thượng Quan Triệt, sắc mặt Triệu Nhược Nghiên đã ho thành màu gan heo, nhưng vẫn không cam lòng dùng tay nắm chặt ga giường dưới thân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vân Sở, Thượng Quan Triệt, tôi sẽ không, khụ khụ… Sẽ không bỏ qua cho hai người, tôi sẽ khiến cho hai người sống không bằng chết, vĩnh viễn không thể ở chung một chỗ…"
Bà Triệu nghe được giọng nói ác độc như vậy của con gái bảo bối, nhìn dáng vẻ đau khổ không chịu nổi của cô ta, không nhịn được lên tiếng nói: "Nghiên Nghiên, thôi quên đi, con là con gái bảo bối của chúng ta, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Triệu. Chỗ nào chẳng có đàn ông tốt hơn Thượng Quan Triệt, nó không có được con là nó không có phúc, đừng tự làm khó mình."
Bà Triệu này xuất thân trong nhà danh môn, mặc dù từ nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện anh lừa tôi gạt, nhưng tâm tư vẫn trong sáng như cũ. Bà nhìn ra được, Thượng Quan Triệt và Vân Sở là thật lòng yêu nhau, mặc dù hận Thượng Quan Triệt không có mắt nhìn, chán ghét con gái mình, nhưng con gái của bà, thế nào lại là kẻ đầu đường xó chợ chứ? Muốn tìm một người còn tốt hơnThượng Quan Triệt, vốn là chuyện rất dễ dàng.
Hiện giờ mâu thuẫn giữa thủ trưởng Triệu và Thượng Quan Triệt ngày càng trầm trọng, con gái lại xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên bà không hy vọng con gái mình tiếp tục u mê không tỉnh ngộ. Đến lúc đó bởi vì kích động mà làm hỏng chuyện tốt của thủ trưởng Triệu, vậy thì mất nhiều hơn được.
Chỉ có điều, trong tâm Triệu Nhược Nghiên đã sớm hận chết Vân Sở và Thượng Quan Triệt, làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ chứ? Nghe được lời mẹ mình nói, cô ta cười lạnh, đáp: "Mẹ, thứ con không có được thì kể cả chết, cũng không để Vân Sở được lợi. Mối thù này, con nhất định phải báo."
Bà Triệu than nhẹ một tiếng, cũng không nói gì nữa, bà cũng không nuốt trôi cơn tức này, nhưng hạnh phúc của con gáivẫn là quan trọng nhất. So với báo thù, bà càng hy vọng con gái và người nhà bình an vô sự.
Vì vậy, trong lòng bà đã hạ quyết tâm. Bởi vì quyết tâm này của bà Triệu mà mấy tháng sau, Vân Sở khó có được một cuộc sống thoải mái vui vẻ.
Ngày đó, sau khi Vân Sở và Thượng Quan Triệt rời khỏi bệnh viện, Liên Thanh Ngôn gọi người tới thay toàn bộ đồ vật trong phòng nghỉ của mình. Toàn bộ đồ trong phòng đều bị dọn sạch ra ngoài, ngay cả khăn mặt, quần áo bình thường gì gì đó cũng vứt bỏ, toàn bộ đều đổi mới hết.
Nhà họ Liên vốn là thế gia y học, địa vị ở thành phố I hết sức quan trọng, đương nhiên cũng là gia đình có tiền. Hơn nữa Liên Thanh Ngôn vốn có tính thích sạch sẽ nghiêm trọng, tình huống đồ chỉ dùng qua một lần liền thay đổi toàn bộ cũng thường hay có. Nhưng lần này còn nghiêm trọng hơn cả, thậm chí rất nhiều thứ trong phòng làm việc đều bị anh đổi hết.
Trong lúc nhất thời, các y tá bắt đầu nghị luận ầm ĩ, không hiểu viện trưởng của bọn họ bị làm sao. Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên, nghị luận một hồi xong liền tản ra, không nói thêm gì nữa. Chỉ là, những lời đó truyền vào trong lỗ tai người có tâm, liền trở thành một cái gai rồi.
Mới kiểm tra xong tình huống cho bệnh nhân, Hà Thanh Hồng đi từ trong phòng bệnh ra ngoài, nghe được những người đó nghị luận thì nhíu mày.
Đồ vật trong phòng anh đều đổi cả rồi sao? Tại sao? Chẳng lẽ là vì Vân Sở nói cho anh biết, mình từng đi vào phòng của anh sao? Anh, cứ chán ghét mình như vậy sao?
Hà Thanh Hồng biết Liên Thanh Ngôn thích sạch sẽ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Vân Sở, anh đều kéo tay cô ta, rất thân mật sờ đầu cô ta. Nếu anh không bài xích Vân Sở, tại sao lại bài xích mình chứ?
Nhìn rất nhiều đồ vật gì đó trong phòng nghỉ của Liên Thanh Ngôn đều bị quét dọn ra ngoài, đáy mắt Hà Thanh Hồng thoáng qua vẻ không cam lòng. Nhìn đồ vật bị một cái xe kéo đi, cô ta lặng lẽ đi theo, định thuận tay cầm giữ lại một chút đồ kỷ niệm.
Nhưng cô ta mới đi hai bước, liền bị người gọi lại.
"Bác sĩ Hà, làm phiền đi theo tôi một chút." Giọng nói lạnh lùng của Liên Thanh Ngôn vang lên, dường như không khí chung quanh cũng kết thành một tầng sương mù nhàn nhạt trong nháy mắt.
Sự kích động trong nội tâm Hà Thanh Hồng còn chưa kịp lan tràn, lúc nhìn thấy vẻ chán ghét trong đôi mắt Liên Thanh Ngôn thì tiêu tán hết sạch, đáy mắt chỉ còn lại khẩn trương và bất an.
Nếu như Vân Sở thật sự nói cho anh biết, vậy anh sẽ làm gì mình đây? Cô ta, có nên nói cho anh biết tâm tư của chính mình hay không?
Hà Thanh Hồng đi theo phía sau Liên Thanh Ngôn, đi tới ban công cuối hành lang.
Liên Thanh Ngôn nhìn cảnh vật bên ngoài ban công, đưa lưng về phía Hà Thanh Hồng, thản nhiên nói: "Xin lỗi, bác sĩ Hà, ngày mai cô không cần tới đây làm việc nữa, hôm nay thu thập đồ đạc rời đi đi."