Edit + Beta: Saki
“Chú, cẩn thận!”
Vân Sở bật dậy từ trên giường, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hô hấp dồn dập nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, Vân Sở mới nhớ tới, chính mình đang ngủ trong phòng mình, mà mới vừa rồi là cô đang nằm mơ.
Chỉ là cảnh trong mơ quá chân thật rồi. Chân thật đến mức cô không thể phân biệt đâu là hiện thực, đâu là mơ...
Tận mắt nhìn thấy phía sau Thượng Quan Triệt có một khẩu súng, thiếu chút nữa là bị bắn một phát mất mạng, khiến cho sắc mặt cô trắng xanh. Tuy không phải là sự thật nhưng bây giờ nhớ lại, ngực vẫn đau như cũ.
Nhắm mắt lại, hít sâu, Vân Sở nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã là bốn giờ chiều. Cô tùy ý nằm một lúc, không ngờ lại ngủ hn hai giờ...
Xem ra gần đây thật sự có chút mệt mỏi rồi, ài...
Vân Sở đứng dậy, vọt vào phòng tắm rửa cho đến khi cả người thanh tỉnh mới trở lại phòng, cầm lấy bộ lễ phục màu lam thủy tinh kia, trong lòng vẫn còn phiền muộn.
Cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Thượng Quan Triệt, lại đột nhiên sợ hãi trạng thái của anh vẫn là tắt máy.
Đang nhìn chằm chằm di động, đột nhiên lại thấy di động rung lên. Vân Sở bị hoảng sợ, suýt nữa thì ném cái điện thoại đi, cúi đầu nhìn cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình, cùng với tấm hình hai người chụp chung kia, cô cuống quít nghe điện thoại.
“Chú...” Cô vừa nghe điện liền vội vàng kêu một tiếng, lại phát hiện bao nhiêu lời muốn nói, giờ phút này lại không thể nói nên lời.
Thượng Quan Triệt nghe được âm thanh kích động của cô, khóe miệng cong lên, khẽ cười nói, “Nha đầu, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, anh, anh đang ở đâu, bây giờ có tốt không?” Vân Sở cố gắng áp chế kích động trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
“Em đoán xem, bây giờ anh đang ở đâu?” Thượng Quan Triệt không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại cười hỏi cô.
Mắt Vân Sở sáng lên, vội vội vàng vàng chạy đến cửa sổ, lại phát hiện ngoài cửa sổ, trừ bỏ mấy bông hoa héo tàn thì chẳng có gì hết, trong lòng không khỏi thất vọng. Nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, “Làm sao em biết anh đang ở đâu, vì sao lúc trước anh không nghe điện thoại của em?”
“Điện thoại hết pin, không phải là vừa thấy bật lên thấy cuộc gọi nhỡ của em liền gọi lại cho em đây sao? Ha ha, sao thế, nha đầu nhớ anh rồi hả?”
Nghe được ý cười trong giọng anh, Vân Sở mới yên tâm, cũng không phản bác mà gật đầu, “Ừ, có một chút.”
Ngay lúc Thượng Quan Triệt đang muốn đắc ý một phen, lại nghe Vân Sở nói tiếp, “Rất nhớ cùng chú đấu võ mồm, mỗi lần đều thắng được chú.”
Khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, lập tức bất đắc dĩ nói, “Đêm nay ở nhà chờ anh.”
“Đêm nay...” Trong lòng Vân Sở vui vẻ, gật đầu nói, “Tốt.”
Cô cái gì cũng chưa hỏi, có một chút chuyện chỉ có thể giáp mặt hỏi mà thôi, cô lo lắng cho anh nhưng cũng không vì thế mà quên chừng mực.
Mặc kệ lúc nào cô cũng phải tỉnh táo, đúng, tỉnh táo. Không thể mỗi lần gặp Thượng Quan Triệt lại luống cuống.
Cùng Thượng Quan Triệt tán gẫu xong, tâm tình Vân Sở tốt hơn rất nhiều, nhìn lễ phục Lam Băng Tuyền đưa tới cũng không còn cảm thấy chói mắt.
Ở trên bàn trang điểm chọn một món trang sức trang nhã, Vân Sở thay cái váy lam dài mà Lam Băng Tuyền đưa tới, bởi vì là váy không có tay, mà bây giờ là mùa đông nên khẳng định sẽ rất lạnh, Vân Sở vốn định tìm trong tủ của mình một cái áo choàng để phủ thêm. Không ngờ phía dưới lễ phục còn có thêm một cái áo choàng bằng lông màu trắng.
Vân Sở cười nhẹ, còn tưởng rằng chỉ có Niên Cẩm Hạo mới có thể tinh tế cẩn thận, không ngờ Lam Băng Tuyền cũng không kém.
Nếu Vân Sở biết được toàn bộ chuyện này cũng không phải là Lam Băng Tuyền chuẩn bị, mà là Lam Băng Khê một tay sắp đặt thì chỉ sợ sẽ đầu đầy mồ hôi lạnh đi.
Sau khi thay y phục xong mới là giờ rưỡi chiều. Vân Sở cầm theo một cái túi xách màu trắng, từ trong phòng đi ra.
Vừa vặn Vân Hàn cũng vừa đi đến từ bên chỗ Mộc Ngân, mới vừa rồi Mộc Ngân cũng đã thay y phục xong nhưng lại không chịu ra ngoài, chắc là bởi vì thẹn thùng. Nhưng cô lại không biết trang điểm, lại không thể để mặt mộc mà đi tham gia bữa tiệc, cho nên mới nhờ Vân Hàn đi tìm Vân Sở qua.
Không nghĩ tới Vân Hàn vừa mới đi tới trước cửa phòng Vân Sở, liền thấy được Vân Sở mặc chiếc váy dài màu lam thủy tinh, liền ngây ngốc đứng đó ngơ ngác nhìn Vân Sở, hô hấp cũng bị đình chỉ.
Chỉ thấy toàn thân Vân Sở là một chiếc váy dài màu lam nhạt, váy dài quá mắt cá chân, vừa vặn lộ ra đôi giày cao gót màu trắng. Bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo choàng màu trắng bằng lông nhung, làm tôn lên màu lam của chiếc váy, khiến cho làn da bình thường đã trắng nõn của cô lại càng thêm tỏa sáng. Bởi vì cô chỉ đeo trang sức trang nhã, lúc này nhìn qua lại có vài phần ung dung cao quý, chỉ cần liếc mắt một cái lại khiến người ta không thể rời đi.
Vân Sở thấy Vân Hàn đang ngơ ngác nhìn mình thì chớp chớp mắt, đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc hơi xoăn của mình, cười nói, “Vân Hàn, làm sao thế?”
Vân Hàn đang kinh ngạc nhìn bộ dáng kinh diễm của Vân Sở, nghe được âm thanh của cô, mới không được tự nhiên cúi đầu ho khan hai tiếng, mặt đỏ một mảng lớn.
“Không... không có việc gì.” Vân Hàn nói xong liền quay đầu xuống lầu, hiển nhiên là đã quên luôn chuyện Mộc Ngân nhờ mình.
May mắn là Vân Sở vốn muốn đi tìm Mộc Ngân, nếu không chỉ sợ Mộc Ngân đã bị tức điên rồi.
Vân Sơ đi tới phòng Mộc Ngân, nhìn Mộc Ngân đã thay vào bộ lễ phục màu trắng, giờ phút này đang thẹn thùng đứng trước gương, nhìn Vân Sở tiến vào, mặt đỏ lên, bộ dáng không được tự nhiên kia khiến mắt Vân Sở sáng lên.
Đi nhanh tới trước mặt Mộc Ngân, giơ tay nhéo nhéo mặt cô, cười nói, “Ai nha, Tiểu Ngân, tớ thật không ngờ Niên tổng lại tinh mắt như vậy, cậu mặc cái váy này vào nhìn thật là khác nha.”
Mặt Mộc Ngân càng đỏ hơn, nói thầm, “Cậu đây là đang khen hay đang chê tớ đấy hả? Nói nhu vậy là trước đây tớ rất xấu hả?”
Vân Sở bật cười, nghịch ngợm lôi kéo cô ngồi xuống ghế, “Tớ đương nhiên là đang khen... khen ngợi Niên tổng thật tinh mắt nha.”
Nghe ra ý đùa trong giọng Vân Sở, Mộc Ngân không vui trừng cô, “Đúng là bạn xấu, khen tớ một câu thì sẽ chết à?”
“Rồi rồi rồi, Tiểu Ngân nhà chúng ta là trời sinh lệ chất, mặc cái gì cũng đẹp, chỉ là khi mặc bộ lễ phục mà Niên tổng đưa tới này lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.” Vân Sở vừa nói, một bên vừa nhíu mày, “Cậu không có đồ trang điểm à?”
Khóe miệng Mộc Ngân giật giật, “Bình thường tớ đâu có trang điểm, cần gì đồ trang điểm?”
Được rồi, Vân Sở bó tay rồi.
Lôi Mộc Ngân sang phòng mình, tiếp theo liền lôi ra một đống phấn son bôi lên mặt cô nàng.
phút sau, nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt, Vân Sở không khỏi cảm khái, đều nói người dựa vào ăn mặc, đẹp nhờ vào trang điểm. Nhìn mà xem, bình thường Mộc Ngân cũng được coi là thanh tú, nhưng vẫn còn thiếu một vài phần thiếu nữ, có lẽ là do đã luyện võ từ sớm nên trên người cô có vài phần trung tính.
Mà hiện giờ chỉ cần trang điểm một chút, liền hoàn toàn khác hẳn.
Lông mày nhỏ nhắn như liễu, mặt mày hồng hào, môi đỏ mọng nước, lộ hết cái vẻ kiều mị.
Hài lòng chải lại mái tóc dài của Mộc Ngân, búi kiểu công chúa, hai bên má vương vài lọn tóc xoăn, trên đỉnh đầu lại cài thêm một cái vương miện nhỏ, Vân Sở vỗ vỗ tay, cười nói, “Hô hô, Tiểu Ngân nhà chúng ta quả nhiên chính là một tiểu mĩ nữ nha.”
Mộc Ngân nhìn bản thân trong gương khác xa hoàn toàn ngày thường, có chút không dám tin tưởng hai mắt của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ tói, chính mình sẽ có một ngày được giống như những thiên kim tiểu thưa xinh đẹp.
Toàn bộ cũng là nhờ có Vân Sở, nếu không phải cô, chính mình chỉ sợ vĩnh viễn đều chỉ có thể giống như đàn ông, làm một hộ vệ chứ? Đương nhiên cũng phải cảm ơn Niên Cẩm Hạo, nếu không gặp được anh, cô làm sao có được cơ hội tham gia bữa tiệc này, làm sao có thể được mặc bộ lễ phục xinh đẹp này?
Trong lúc này, Mộc Ngân đối với Vân Sở là tràn ngập cảm kích, đối với Niên Cẩm Hạo cũng tăng thêm vài phần hảo cảm.
Nghe được Vân Sở nói, Mộc Ngân xấu hổ đỏ mặt, nói, “Cậu lại đùa tớ rồi. Cũng sắp sáu giờ rồi, nếu không đi, thầy Lam sẽ không vui đó.”
Vân Sở nhíu mày, bất động thanh sắc ném lại một câu cho Mộc Ngân, “Là sợ Niên tổng phải chờ lâu hả? Khà khà... Đi thôi.”
Vân Sở cười, lôi kéo Mộc Ngân xuống lầu. Bởi vì không quên đi giày cao gót, tuy giày Mộc Ngân không cao lắm nhưng lại đi cực kỳ chậm, thêm nữa, bởi vì thẹn thùng, cô gần như là cúi gằm mặt, khiến cho Vân Sở cười to không thôi.
Nhìn Vân Sở cùng Mộc Ngân từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bộ dáng cười không có hình tượng của Vân Sở, khóe miệng Vân Hàn lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Chẳng những không ghét Vân Sở cười không có hình tượng, ngược lại cảm thấy cô cực kỳ đặc biệt, không giống những tiểu thư nhà khác thích giả bộ, ra vẻ ta đây.
Vân Sở nhìn Vân Hàn cũng đã thay một bộ tây trang màu đen chỉnh tề, cũng biết cậu phải đi cùng mình tham gia bữa tiệc. Trước đây, mỗi lần Vân Sở tham gia mấy bữa tiệc, Mộc Ngân với Vân Hàn đều không rời khỏi cô nửa bước. Bây giờ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Vân Sơ đi đến bên người Vân Hàn, thấy cậu chỉ là đơn giản vận một bộ tây trang, cà vạt cũng không có, nhíu mày gọi dì Chung, “Dì Chung, dì đến phòng cháu lấy một cái nơ màu xanh đậm đến đây.”
Dì Chung nghe vậy lập tức gật đầu, chạy lên lầu.
Vân Hàn lại là nhíu mày, không rõ Vân Sở muốn làm gì. Mãi đến khi thấy Vân Sở lấy cái nơ từ trong tay dì Chung, tao nhã đi đến trước mặt mình, mới mở to mắt nhìn, không được tự nhiên nói, “Sở Sở, tôi...” Cậu vốn định nói là không cần nhưng lại bị Vân Sở ngăn lại.
“Đừng nói nữa.” Vân Sở cầm nơ, bảo Vân Hàn cúi đầu xuống, sau đó tự mình thắt nơ cho Vân Hàn, dùng đôi tay trắng nõn kia chỉnh lại thật cẩn thận, sau đó cười cười, “Ừ, đẹp trai lắm.”
Mặt Vân Hàn đỏ lên, xoay tầm mắt, không được tự nhiên ho khan hai tiếng, trong lòng lại đang nhảy nhót không thôi.
Một câu này của cô có thể nói là đưa cậu lên thiên đường, nhưng mà câu tiếp theo lại như gọi cậu trở về nhân gian.
Cô nói, “Như vậy lát nữa ở vũ hội mới có thể hấp dẫn ánh mắt mĩ nhân chứ, cậu nói đúng không Tiểu Ngân?”
Ý cười trên mặt Vân Hàn trong nháy mắt ngưng kết, không vui ngẩng đầu nhìn Vân Sở, lại nhìn thấy thần tình trêu tức của cô, bất đắc dĩ cúi đầu.
Cô đây rõ ràng là cố ý... Nhưng việc cô đối tốt với chính mình cậu sẽ nhớ kỹ, cả đời cũng không quên.
Lúc ba người ra đến ngoài cửa, ngoài cửa lớn của Vân gia đã có ba chiếc xe sang trọng với ba màu sắc khác nhau đỗ ở đó, tại ngã tư đường người đến người đi, không thể không nói là ba chiếc xe quá gây chú ý, hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò của người đi đường.
Mà Vân Sở lúc nhìn thấy chiếc Maserati màu đỏ thẫm, khóe miệng không khỏi giật giật.
Không đợi Vân Sở có động tác, đã có một bóng dáng cao lớn bước xuống từ chiếc xe màu đỏ thẫm kia, chỉ thấy người đến diện một chiếc áo sơ mi màu đỏ bên trong, bên ngoài là tây trang màu trắng, một mái tóc màu vàng sáng chói dưới ánh mặt trời.
Hắn cười tươi như hoa đi tới trước mặt Vân Sở, nói, “Chị dâu, chị ra rồi, ai nha, hôm nay chị dâu ăn mặc thật xinh đẹp, đáng tiếc là anh hai tôi lại không thấy được, ừ, tôi phải chụp lại một tấm gửi cho anh ấy mới được.”
Thượng Quan Duệ cười lưu manh, cầm điện thoại lên “Tách” một tiếng, chụp lại bộ dáng Vân Sở bây giờ.
Trên đầu Vân Sở chảy xuống vài vạch đen, khó hiểu nhìn Thượng Quan Duệ hỏi, “Sao Tiểu Duệ lại ở đây thế?”
“Hôm nay chị dâu muốn đi tham gia vũ hội, anh tôi lại không có ở đây, tự nhiên tôi phải thay ảnh làm hộ hoa sứ giả rồi, chị dâu nói có đúng hay không?” Dứt lời lại nhíu mày, khiêu khích nhìn về phía chiếc xe sang trọng màu xanh ngọc bên kia.
Lúc này Lam Băng Tuyền toàn thân mặc tây trang màu lam đậm đang từ trên xe bước xuống, lúc nhìn thấy Vân Sở thì cau mày, hiển nhiên là có chút khó hiểu.
Lam Băng Khê chỉ dặn hắn là hôm nay đúng sáu giờ nhất định phải tới nơi này đón người đi cùng hắn đến vũ hội. Hắn vốn là không muốn đi, chỉ là ngày hôm qua trong lúc vô ý nghe nói Vân Sở hôm nay sẽ đi tham dự cái bữa tiệc kia nên ma xui quỷ khiến liền muốn đi xem.
Không nghĩ tới người Lam Băng Khê muốn hắn tới đón lại chính là Vân Sở. Nhìn lễ phục màu lam cô mặc kia rất tương xứng với bộ tây trang màu xanh đen của hắn, khóe miệng Lam Băng Tuyền không khỏi cong lên, nghĩ đến ngày hôm qua Lam Băng Khê đang lén lút chuẩn bị cái gì đó, chắc là bộ lễ phục Vân Sở đang mặc đi.
Nhìn thấy bộ dáng Vân Sở mặc trang phục lộng lẫy, trong mắt Lam Băng Tuyền hiện lên một tia kinh diễm. Nhưng giọng nói lại lạnh băng như thường, nhất là khi nhìn về phía Thượng Quan Duệ, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo, “Lên xe.”
Hắn bỏ lại hai từ ngắn ngủn, sau đó đứng ở trước mặt Vân Sở, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm nào.
“Ai nha, đây không phải là thầy Lam hay sao? Sao thầy lại ở đây thế?” Thượng Quan Duệ ra vẻ kinh ngạc nhìn Lam Băng Tuyền.
Lam Băng Tuyền liếc Thượng Quan Duệ một cái, lạnh lùng nói, “Đồng học Thượng Quan Duệ có thể tới, sao tôi lại không thể?”
Thượng Quan Duệ ngẩn người, lập tức cười nói, “Đương nhiên là không phải vậy, chỉ là không biết thầy Lam đến đây có việc gì mà thôi. Chẳng lẽ là tới đón chị dâu tôi đi sao?”
Chị dâu?
Nghe được hai từ chị dâu không ngừng phun ra từ miệng Thượng Quan Duệ, trên người Lam Băng Tuyền không ngừng tản ra khí lạnh bức người, lạnh lùng nhìn Vân Sở, lại nói một câu, “Lên xe.”
Khóe miệng Vân Sở lại bắt đầu giật giật, người này bị làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải chính hắn mời mình đi cùng sao? Hôm qua thái độ còn rất tốt mà, sao hôm nay lại trở thành tảng băng thế này? Thật không thể hiểu nổi.
Vân Sở nào biết người ngày hôm qua cô nhìn thấy căn bản không phải là Lam Băng Tuyền, chỉ là trong lòng thầm mắng Lam Băng Tuyền mấy chục lần mới không cam lòng gật đầu, “Biết rồi, làm gì mà hung dữ thế?”
Dứt lời lại quay sang nói với Thượng Quan Duệ, “Tiểu Duệ, hôm nay tôi đã đáp ứng đi cùng thầy Lam tham gia yến hội rồi, cho nên,... khụ khụ...”
Thượng Quan Duệ ủy khuất nhìn Vân Sở, “Chị dâu, ý của chị là muốn bỏ tôi lại, một mình đi tham gia bữa tiệc hay sao? Sao chị có thể nhẫn tâm như vậy, nói thế nào người ta cũng là em chồng của chị mà...”
“Khụ khụ, Tiểu Duệ à, làm sao hôm nay cậu biết tôi sẽ tham gia bữa tiệc vậy?” Vân Sở coi như không nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp đáng thương kia của Thượng Quan Duệ, nhàn nhạt hỏi.
Thượng Quan Duệ cười càng tươi hơn, thần bí nói bên tai Vân Sở, “Đương nhiên là... Anh hai tôi nói rồi.”
“À?” Thượng Quan Triệt làm sao biết được? Cô hình như đâu có nói với anh chuyện này đâu? Vân Sở nhíu mày, khó hiểu nhìn Thượng Quan Duệ, mà Thượng Quan Duệ đã xoay người đi về xe của mình.
Vừa đi, Thượng Quan Duệ vừa miễn cưỡng nói, “Nếu chị dâu đã hứa với thầy Lam thì tôi cũng không làm khó chị dâu. Hẹn gặp lại ở bữa tiệc.”
Nhìn bóng dáng tiêu sái của Thượng Quan Duệ, Vân Sở không nói gì lại nhìn Lam Băng Tuyền, thấy hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm, lại ho khan hai tiếng nữa, tiện đà đi lên xe.
Lam Băng Tuyền rất lịch sự mở cửa xe cho Vân Sở, giúp cô lên xe.
Mà lúc này, Niên Cẩm Hạo một mực ở trên xe xem kịch cũng không nhanh không chậm xuống xe, khi nhìn thấy Mộc Ngân mặc bộ lễ phục tự mình chọn kia, bỗng có chút mất hồn.
Anh từng vô số lần nghĩ tới bộ dáng của cô khi mặc lễ phục lên, lại không ngờ tượng tưởng còn kém xa so với hiện thực. Giờ phút này nhùn dáng người lung linh của cô, tim cũng không còn đập theo quy luật nữa rồi.
Khóe miệng anh chứa ý cười ôn nhu đi tới bên người Mộc Ngân, rất thân sĩ khom người làm động tác mời với Mộc Ngân, “Tiểu thư xinh đẹp, mời lên xe.”
Thời điểm Mộc Ngân bị Niên Cẩm Hạo nhìn chăm chú cũng có chút không được tự nhiên, lại nhìn dáng vẻ thân sĩ của anh thì đôi má nhất thời đỏ lên. Mộc Ngân gật gật đầu, nhìn thoáng qua Vân Sở đang ngồi trên xe Lam Băng Tuyền đang nháy mắt với mình, tức giận lườm cô một cái, mới ngồi lên xe Niên Cẩm Hạo.
Ba chiếc xe xa hoa, trước sau rời khỏi cổng lớn Vân gia, đến nơi bữa tiệc diễn ra.
Một giờ sau, ba chiếc xe sang trọng đã dừng lại trước cửa khách sạn Thiên Tường ở giữa trung tâm thành phố. Mà lúc này trước cửa khách sạn Thiên Tường cũng đã đỗ đầy xe.
Lam Băng Tuyền xuống xe, sau đó mở cửa xe cho Vân Sở, rất thân sĩ vươn tay, kéo cô xuống xe, sau khi bảo phục vụ khách sạn đưa xe hắn vào chỗ để xe mới ngẩng đầu ưỡn ngực kéo Vân Sơ đi vào bên trong.
Sau lưng Niên Cẩm Hạo cũng không chậm trễ, nắm tay Mộc Ngân theo sát bước chân Vân Sở, mà Vân Hàn vẫn luôn đi bên cạnh Vân Sở không rời khỏi.
Không biết sao, Vân Sở luôn cảm thấy bữa tiệc đêm nay có chút kì lạ, không khí có chút nặng nề, có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Chỉ có điều bây giờ cô không sợ gì hết, cô đã sớm không phải là cô nhóc bốc đồng lúc trước, cô có bản lãnh của mình, tuyệt sẽ không để những kẻ khác chiếm được lợi.
Nghĩ như vậy, Vân Sở liền an tâm kéo tay Lam Băng Tuyền, khóe miệng chứa ý cười nhàn nhạt, hào phóng đi theo Lam Băng Tuyền vào hội trường được bố trí rất xa hoa.
Vào đến nơi, liền thấy được Hà Thuần toàn thân tây trang cùng với bạn gái hắn Tiểu Cầm, Vân Sở mới giật mình nhớ tới, bữa tiệc hôm nay là do Hà gia chủ trì.
Nhìn thấy Vân Sở đi cùng với Lam Băng Tuyền, Hà Thuần và Tiểu Cầm đều cực kỳ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trưng ra khuôn mặt tươi cười, đưa bọn họ vào trong, nói vài lời khách sáo liền rời đi.
Mộc Ngân và Niên Cẩm Hạo tiến vào cũng ngồi xuống bên cạnh Vân Sở, nhìn đám người nam nữ ăn mặc hoa lệ đang lôi kéo làm quen khắp phòng, Vân Sở cảm thấy có chút buồn chán.
An tĩnh ngồi trên ghế, nhìn một bàn đầy điển tâm hoa quả, liền cùng Mộc Ngân bắt đầu chiến đấu với đống thức ăn.
Mà ba người đàn ông ngồi bên cạnh, nhìn hai cô như quỷ chết đói, khóe miệng liền co giật.
Sau cùng cũng là Thượng Quan Duệ không nhìn được, nhìn cái đĩa trước mặt Vân Sở, hỏi, “Chị dâu, ăn ngon lắm sao?”
Vân Sở liếm liếm môi, thỏa mãn ngẩng đầu, nói với Thượng Quan Duệ, “Đương nhiên là ngon rồi, cậu muốn nếm thử không?” Dứt lời, dùng dĩa xiên một miếng đưa tới trước mặt Thượng Quan Duệ.
Thượng Quan Duệ ngẩn người, nhìn nụ cười gian trá giống hồ ly trên mặt Vân Sở, lại nhìn nhìn sắc mặt khó coi của Lam Băng Tuyền bên cạnh, khóe miệng cong lên, há mồm muốn ăn miếng điểm tâm kia.
Chỉ là không khéo, lúc này Lam Băng Tuyền đang ngồi giữa bọn họ “không cẩn thận” giơ tay lên, lại “vô ý” đáng rơi cái dĩa trong tay Vân Sở.
Vì thế, Thượng Quan Duệ xấu hổ đang mở miệng lại trơ mắt nhìn miếng điển tâm rơi thẳng xuống đất, cho dù là người tốt tình cũng không khỏi nổi giận.
Anh ngẩng đầu, nheo mắt, tức giận trừng mắt Lam Băng Tuyền, “Thầy Lam, thầy làm cái gì vậy?”
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Lam Băng Tuyền cũng không nhìn Thượng Quan Duệ, giọng nói cũng lạnh lùng, trên mặt không hề có nửa điểm hối lỗi.
Điều này làm cho sắc mặt Thượng Quan Duệ càng thêm khó coi, anh cắn răng nói, “À... Không cố ý sao?”
Nhìn hai người Thượng Quan Duệ và Lam Băng Tuyền đang đối chọi gắt gao như vậy, Vân Sở không khỏi cảm thấy đau đầu, tính tình Thượng Quan Duệ đã trẻ con rồi, Lam Băng Tuyền như thế nào còn cố tình gây sự hả?
“Được rồi, Tiểu Duệ, lúc nãy là tôi trượt tay, tôi lấy cho cậu miếng khác.” Vân Sở ra mặt giảng hòa, tay thì định lấy một miếng điểm tâm trên bàn, lại phát hiện cái đĩa điểm tâm đã bị người khác lấy đi.
Ngẩng đầu nhìn, hai mắt Vân Sở trợn to, nhìn người đàn ông mặc tây trang màu trắng, khóe mắt mang theo ý cười tà ác, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Bởi vì người đàn ông trước mắt này giống Lam Băng Tuyền như đúc.
Nói vậy người này là anh trai của Lam Băng Tuyền, Lam Băng Khê? Cũng là người đứng đầu bang Lưu Tinh?
Làm sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ bên Triệu Nhược Nghiên đã có hành động? Nhưng Vân Sở đã cho người theo dõi cô ta, cũng không có phát hiện có gì khả nghi?
Thấy Vân Sở nhìn mình chằm chằm mà cau mày, giống như đang suy nghĩ gì đó, Lam Băng Khê cười nhẹ, “Mùi vị không tệ, không ngờ Sở Sở cũng có cùng khẩu vị với tôi.”
Nghe đối phương gọi thẳng nhũ danh của mình, khóe miệng Vân Sở giật giật, rồi cười gượng hai tiếng, “Vậy sao? Chỉ là, hình như tôi không có quen biết anh nhỉ?”
Lam Băng Khê chậm rãi ăn điểm tâm, vừa ăn vừa gật đầu, bày tỏ cực kỳ hài lòng, giọng nói lại thập phần ngả ngớn, “Làm sao có thể không biết? Ngày hôm qua chúng ta còn hàn huyên rất lâu trong văn phòng của em trai tôi, còn có...”
Lam Băng Khê liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Lam Băng Tuyền, trực tiếp coi như không thấy Thượng Quan Duệ đang nổi giận một bên, cười nói, “Còn có, lễ phục em đang mặc là do tự tay tôi chọn cho đó, ha ha.”
Lúc này Vân Sở cũng không thể bình tĩnh rồi, cúi đầu nhìn cái váy mình đang mặc, không hiểu sao lại thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng cuối cùng cô cũng hiểu tại sao hôm qua khi tiếp xúc với Lam Băng Tuyền lại có cảm giác không đúng, bởi vì người nọ vốn không phải là Lam Băng Tuyền.
Vân Sở nâng mắ nhìn người đàn ông trước mặt, lòng lại thêm bất an.
Người này vốn có tiếp xúc với Triệu Nhược Nghiên, hiện giờ lại lừa gạt cô đến tham gia bữa tiệc này, chỉ sợ là có mục đích.
Bữa tiệc hôm này có thể nói là sẽ rất đặc sắc đây. Vân Sở cười nhẹ, miễn cưỡng nói một câu, “Thì ra là như vậy, vậy phải cảm tạ Lam lão đại rồi.”
“Lam lão đại? Sao lại xa lạ thế? Em là học sinh của em trai tôi, vậy cũng là bạn của tôi, sau này cứ gọi tôi là anh trai được rồi.” Lam Băng Khê không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tác hợp Vân Sở với Lam Băng Tuyền nên giờ phút này cũng là mặt không đỏ, tim không đập nói ra, lại còn ra vẻ đó là đương nhiên.
Vân Sở im lặng, Thượng Quan Duệ một bên lại không vui, “Anh trai? Bằng vào anh?”
Đoạt điểm tâm của cậu còn chưa nói, hiện giờ còn muốn đoạt luôn chị dâu của cậu à, nằm mơ!
Lam Băng Khê lại triệt để coi Thượng Quan Duệ như không khí, nói với Vân Sở, “Tôi lớn hơn Sở Sở cũng vài tuổi, tự nhiên em nên gọi tôi là anh, cũng không giống với một vài người, rõ ràng cũng đã một bó tuổi rồi còn kêu Sở Sở là chị dâu, chậc chậc...”
“Phốc...” Mộc Ngân đang ăn trái cây ở một bên, nghe nói như thế liền không nhịn được liền cười ra tiếng.
Thật không nghĩ tới, nhìn bộ dáng Lam Băng Khê âm hiểm mà lời nói ra cũng độc không kém.
Niên Cẩm Hạo cũng buồn cười, hôm nay tới dự tiệc đúng là không phí công, không chỉ có người đẹp làm bạn mà còn được xem diễn trò hay như vậy. Thượng Quan Triệt không có ở đây, đúng là đáng tiếc.
Nhớ tới Thượng Quan Triệt, đáy mắt Niên Cẩm Hạo lóe sáng, trong lòng tưởng tượng, nếu giờ phút này Thượng Quan Triệt đang ở đây thì sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Đương nhiên, một bên suy nghĩ, Niên Cẩm Hại vẫn không quên chiếu cố Mộc Ngân. Vươn tay lấy giấy ăn, cẩn thận lau khóe môi bị dính chút thức ăn của Mộc Ngân, một bên cực kỳ hưởng thụ cười nói, “Mèo tham ăn, không nên ăn quá nhiều.”
Ngón tay của Niên Cẩm Hạo như có như không xẹt qua môi Mộc Ngân, khiến mặt của cô lại đỏ bừng, cũng không dám nhìn Niên Cẩm Hạo, chỉ gật gật đầu rồi vùi đầu thật thấp.
Mà Thượng Quan Duệ nhìn thấy hành động của Mộc Ngân, sắc mặt càng thêm khó coi, cắn răng đứng lên nói, “Tôi gọi cô ấy là chị dâu, đó mới là xứng với tên thực, chứ không giống với một số người, không có việc gì lại đi lôi kéo làm quen, cũng không hỏi xem chị dâu có đồng ý hay không.”
Lam Băng Khê nhíu mày, khinh thường nhìn Thượng Quan Duệ, “Đó cũng là chuyện của Sở Sở, cậu kích động như thế làm gì? Người không biết còn tưởng cậu có quan hệ gì với Sở Sở đấy.”
“Quan hệ gì? Cô ấy là chị dâu của tôi, anh nói xem quan hệ của chúng tôi là gì?” Thượng Quan Duệ trừng Lam Băng Khê, trong mắt hai người đều là lửa giận.
Vân Sở trợn mắt nhìn hai người họ, rốt cuộc không nhịn được đứng lên, ấn Thượng Quan Duệ ngồi xuống, nói, “Rồi rồi, hai người là đến tham dự tiệc hay là đến cãi nhau đấy?”
Thượng Quan Duệ ủy khuất nhìn Vân Sở, nói nhỏ, “Chị dâu, là hắn cố tình gây sự.”
“Được được được, cậu không có lỗi. Nào, ăn trái cây đi, không nói nữa.” Vân Sở tiện tay cầm một quả táo nhét vào miệng Thượng Quan Duệ.
Thượng Quan Duệ vừa định mở mồm phản bác, tự dưng bị nhét một quả táo vào mồm, đành phải không cam lòng im lặng, cầm lấy quả táo, ai oán gặm mấy miếng.
Mà Vân Sở về chỗ ngồi của mình, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lam Băng Khê, miệng cô cong lên, cười nói, “Lam lão đạo hình như rất rảnh nhỉ? Giả trang thành thầy Lam tới đùa giỡn tôi, đùa rất vui sao?”
Lam Băng Khê không nghĩ tới Vân Sở lại chĩa mũi nhọn vào mình, vội ho một tiếng, nói, “Sao em có thể nói như vậy? Tôi chỉ là nghe em trai có nhắc tới ở trường nó dạy có một nữ sinh rất khả ái, bình thường em ấy lại không cho tôi đi nhìn em nên bất đắc dĩ mới phải dùng biện pháp này đấy sao?”
Vân Sở nhíu mày, cười nói, “Vậy sao? Vậy đây đúng là vinh hạnh của Vân Sở rồi.” Vân Sở nói xong nhàn nhạt xoay người, nói với mọi người, “Thật có lỗi, tôi muốn đi toilet một chút.”
Vân Sở vừa đi, không khí trên bàn liền thay đổi. Vân Hàn rời đi theo Vân Sở, còn lại Mộc Ngân nói chuyện cùng Niên Cẩm Hạo, mà Lam Băng Tuyền thì như một tảng băng, an tĩnh ngồi một bên, còn Thượng Quan Duệ và Lam Băng Khê thì trợn mắt trừng nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Lúc này một người đàn ông mặt đồ phục vụ đi tới bên người Lam Băng Khê, ghé vào tai hắn nói mấy câu. Đáy mắt Lam Băng Khê liền phát sáng, lập tức cùng Lam Băng Tuyền nói tạm biệt rồi rời đi.
Vân Sở ra khỏi toilet, nhìn đại sảnh đầy người, nam nữ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, lườm về phía bàn của mình, làm thé nào cũng cảm nhận được không khí trầm lặng, ngoại trừ Mộc Ngân và Niên Cẩm Hạo còn có vẻ ấm áp, hai người còn lại...
Bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm, nếu bữa tiệc này nhàm chán như vậy, không bằng nên về sớm một chút.
“Đây không phải là Vân Sở hay sao?” Phía sau bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, khiến cho tươi cười trên mặt Vân Sở càng rạng rỡ hơn.
Cô xoay người, nhìn Triệu Nhược Nghiên mặc váy đỏ thẫm, động tác tao nhã đến gần, cười nói, “Triệu tiểu thư, em vừa định nói như thế nào không gặp chị, không ngờ chị đã tìm thấy em trước rồi. Ha ha...”
Triệu Nhược Nghiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Sở, đáy mắt hiện lên một tia âm lãnh không dễ phát giác. Cô ta cười, đi tới trước mặt Vân Sở, lôi kéo tay Vân Sở, vỗ nhẹ nói, “Đúng vậy, ha ha. Đúng rồi, sao không thấy anh Thượng Quan đi cùng với em?”
Nghe Triệu Nhược Nghiên hỏi, sắc mặt Vân Sở khẽ biến.
Mà Triệu Nhược Nghiên lại còn ra vẻ kinh ngạc nói, “Ai nha, em nhìn chị này, như thế nào lại quên, anh Thượng Quan mấy ngày này phải đi thành phố A làm việc, hiện tại còn chưa về. Không biết em đi cùng ai tới đây vậy?”
Vân Sở nhìn Triệu Nhược Nghiên không có ý tốt cười, nghe cô ta cố ý nâng cao âm thanh mà nói, không dấu vết cười nói, “Em đi cùng bạn em đến, a, còn có Tiểu Duệ cũng đến, không biết là chị đi cùng ai?”
Triệu Nhược Nghiên cười dị thường xinh đẹp, tay chỉ Lam Băng Khê toàn thân áo trắng ngồi cách đó không xa nói, “Hôm nay chị đi cùng Lam tổng đến, chị cũng không có phúc khí như em, có bạn trai là anh Thượng Quan.” (ghét con mụ này ghê >