Vân Sở nhắm mắt lại, đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn nhìn không thấu Vân Cảnh, không khỏi có chút nhức đầu.
Lúc này, Vân Hàn lái xe đến, Vân Sở và Mộc Ngân cùng nhau lên xe.
Vân Sở do dự một chút, vẫn mở miệng nói: "Mộc Ngân, Vân Hàn, lát nữa đi đường cẩn thận chút."
Vân Hàn cau mày, không hiểu tại sao Vân Sở lại nói như vậy, nhưng hắn hiểu muốn trở thành người trung thành nhất bên cạnh cô, lời của cô..., phải nghe theo vô điều kiện.
Hơn nữa, Vân Sở sẽ không rãnh tới nói lời đe dọa mình khi không có việc gì xảy ra, cho nên, Vân Hàn tin tưởng, Vân Sở nhất định biết cái gì, mới có thể nói như vậy.
Vân Hàn cùng Mộc Ngân gật đầu, thái độ cũng trở nên nghiêm túc.
Vân Sở ở trong xe quét mắt một lần, không phát hiện khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra, định gọi cho Lương Hạo, hỏi hắn động tĩnh những ngày qua của Âu Dương Tự một chút. Nhưng không nghĩ vừa mở điện thoại di động lên, liền thấy tin nhắn của Lương Hạo.
Vân Sở xem xong tin nhắn, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười sắc bén: "Hoá ra là như vậy, hừ."
Mộc Ngân không hiểu nhìn Vân Sở, hỏi: "Thế nào Sở Sở?"
Vân Sở khép điện thoại di động lại, xóa đi tin nhắn trên điện thoại di động, miễn cưỡng tựa lưng ra sau ghế, cười nói: "Không có việc gì, đi đến bang phái, có trò hay để xem."
Thấy Vân Sở không trả lời, Mộc Ngân cùng Vân Hàn cũng không hỏi nữa, chỉ là không dám phân tâm một chút, để cho mình lúc nào giữ vững cảnh giác.
Mà, tin nhắn của Lương Hạo, thật ra thì nội dung rất đơn giản, chỉ là: "Âu Dương Tự cùng Kim Lan Nhược cấu kết, Vân Cảnh không biết chuyện này, cẩn thận người trong bang phái."
Mặc dù là mấy câu nói rất ngắn, Vân Sở lại hiểu dụng ý trong đó.
Cô đã nói, tại sao lần trước Âu Dương Tự lại cùng Kim Lan Nhược cùng nhau xuất hiện, tại sao Vân Cảnh vừa xuất hiện, Âu Dương Tự liền mất tích, không ngờ Âu Dương Tự cư nhiên giấu Vân Cảnh để cùng Kim Lan Nhược cấu kết. Nghĩ đến, Âu Dương Tự nhất định là giống với Kim Lan Nhược, rất ghét mình chứ gì?
Nhưng mà, Vân Sở nghĩ mãi cũng không rõ, Kim Lan Nhược ghét mình, thứ nhất là vì ghen tỵ, thứ hai là bởi vì Đường Dịch Phong, mà Âu Dương Tự tại sao lại cũng như vậy chứ?
Chỉ là, mặc kệ là tại sao, cô tuyệt đối sẽ không để cho Âu Dương Tự thực hiện được.
Ngón tay thon dài của Vân Sở nhẹ nhàng quét qua trên màng hình điện thoại, rồi sau đó nhấn một dãy số quen thuộc, không bao lâu, điện thoại bên kia liền truyền đến một giọng nói dịu dàng.
"Sở Sở, sao lúc này gọi điện thoại tới? Ăn cơm chưa?"
Giọng nói mang theo quan tâm như vậy, không cần nghĩ cũng biết là Vân Cảnh.
Vân Sở nheo mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười lười biếng: "Còn chưa có ăn, anh, em hiện tại đi đến trong bang xem một chút, lát nữa sẽ ở đó ăn cơm, không biết buổi trưa anh có thời gian tới đây cùng với Sở Sở ăn cơm hay không?"
Nghe được Vân Sở muốn mời mình, Vân Cảnh hai mắt sáng lên, trong lòng cũng trở nên kích động, hắn cười càng rực rỡ hơn, gật đầu nói: "Đương nhiên là có thời gian, Sở Sở muốn ở trong bang ăn cơm đúng không?"
"Đúng vậy, anh, còn hơn một tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ cơm trưa, một lát nữa em tự mình xuống bếp, anh nhất định phải tới nha."
Nghe được Vân Sở sẽ tự mình nấu cơm, khóe miệng Mộc Ngân giật giật, nghĩ thầm, Vân Sở biết làm cơm sao? Cô làm cơm có thể ăn sao?
Mà trong mắt Vân Hàn lại thoáng qua một tia hâm mộ, hâm mộ Vân Cảnh rõ ràng là kẻ địch của Vân Sở, lại có thể có đãi ngộ tốt như vậy.
Về phần Vân Cảnh, dĩ nhiên là mừng như điên, Vân Sở có thể mời hắn cùng nhau ăn cơm, cũng đã đủ để cho hắn kích động, hôm nay còn thân hơn tự mình xuống bếp? Coi như cô làm ra thức ăn là độc dược chết người, chỉ sợ hắn cũng sẽ ăn rất hạnh phúc. . . . . .