Edit & Beta: Đòe
Mùa xuân năm ấy của Đại Yến cực kỳ ngắn ngủi, sau vài cơn mưa đêm tầm tã, hoa trên đường đều bị tàn rũ, đến giữa mùa hè cái nóng lặng lẽ kéo đến.
Sầm Dạ Lan không ở trong cung lâu, mấy ngày sau đó y đề cập đến chuyện muốn rời cung với Nguyên Trưng.
Khi ấy Nguyên Trưng đang xem sổ con, trước đây mỗi khi phụ hoàng xem sổ con đều để hắn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng còn đưa sổ cho hắn xem nhân cơ hội kiểm tra bài tập.
Nguyên Trưng không thích nhất là bị phụ hoàng quản chế, không chịu đượ, vội vàng xem hết đống sổ con này để làm gì?
Phụ hoàng không hề tức giận mà chỉ cười nói: “Thất lang, không được nói lung tung, sổ con có thể chậm nhưng dân chúng thì không thể đợi được.”
“Những gì viết trong tấu chương là nhu cầu cấp thiết của người dân, là một người cai quản cầm quyền, sao có thể bỏ mặc sở cầu của con dân?”
Lời hoàng đế nói, trong lòng Nguyên Trưng đương nhiên hiểu rất rõ, nhưng vẻ mặt lại không quá quan tâm, đáp: “Con biết, con biết mà, nghe đến mức tai đóng kén luôn rồi, Thái phó hay lải nhải, còn người thì hay dạy bảo con.
Phụ hoàng, người là thánh nhân bậc nhất, còn con á.” Hắn chống cằm cười, lộ ra mấy phần tinh ranh, nghịch ngợm và vô kỷ luật của trẻ con: “Chính là một tục nhân bậc nhất.”
Hoàng đế không còn cách nào khác, đành phải lấy một quyển sổ con đập xuống bàn, than thở: “Sao lại vô dụng như vậy hả...”
“Ai ui.” Nguyên Trưng ôm tay kêu lên: “Đau đau, cha, tay đau, cầm không nổi sổ con nữa.”
Hoàng đế tức cười, xua tay: “Cút đi cút đi, trẫm nhìn mà bực mình.”
Khóe miệng Nguyên Trưng cong lên, hắn nghiêm cẩn hành lễ, lui về phía sau nói: “Dạ dạ, nhi tử lập tức cút ngay đây, không làm phiền người nữa.”
Nói rồi, hắn vui vẻ rời đi.
Tấu chương được gửi đến từ Công bộ, báo cáo cho biết năm nay mưa nhiều, yêu cầu xây đập ở Yến Nam nhằm phòng ngăn lũ lụt do mưa quá nhiều.
Nguyên Trưng nhìn chằm chằm chữ viết rõ ràng trên tấu chương, giấy trắng mực đen, chữ rõ ràng có thể đọc được, nhưng mãi lâu sau hắn mới hiểu được bên trong tấu chương đang báo chuyện gì.
Nguyên Trưng cầm bút son, không nói gì, Sầm Dạ Lan cụp mắt xuống nhìn chén trà trong suốt trên tay, cả hai đều không lên tiếng như thể đang đối đầu với nhau trong im lặng.
Nguyên Trưng chậm rãi phê sổ con, đặt bút xuống nói: “Được thôi.”
Sầm Dạ Lan ngước mắt lên nhìn Nguyên Trưng, không ngờ rằng hắn lại vui vẻ đồng ý như vậy, sắc mặt Nguyên Trưng rất bình tĩnh, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên vết mực thấm, nét bút sắc bén như lưỡi dao, nhưng hắn lại cười nói: “Ta đã nói sẽ không ép buộc ngươi, vì sao A Lan còn khẩn trưởng như vậy.”
Sầm Dạ Lan thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Nguyên Trưng nhìn y, nở nụ cười: “Đến đây.”
Sầm Dạ Lan do dự một chút, do dự một lúc, nhưng vẫn đặt chén trà xuống và đi lên, ngay sau khi bước qua bậc thang bằng ngọc, vị hoàng đế đế trẻ tuổi đã trực tiếp nắm lấy tay và ôm y vào lòng.
Y đã ở trong cung được một khoảng thời gian, người nhuốm đầy Long Tiên Hương, Nguyên Trưng vùi mặt vào bụng y hít hà một hơi thỏa mãn, nhỏ giọng thì thầm: “A Lan thật tàn nhẫn, không muốn ở lại với ta thêm mấy ngày nữa sao.”
Sầm Dạ Lan ngập ngừng, đặt tay lên vai Nguyên Trưng vai, nhẹ nhàng nói: “A Trưng...”
Nguyên Trưng nói: “Trẫm muốn lập ước pháp tam chương với tướng quân.”
Hắn cọ cọ vào eo y, giọng điệu vô lý và kiêu ngạo, còn có chút đáng thương, Sầm Dạ Lan dở khóc dở cười nhưng vẫn thở dài nói: “Bệ hạ, mời nói.”
Nguyên Trưng nói: “Không được trẫm cho phép, không thể rời đi Yến đô.”
Sầm Dạ Lan nói: “Được.”
Nguyên Trưng lại nói: “ Nếu như trẫm muốn gặp Sầm tướng quân, dù là bất cứ lúc nào Sầm tướng quân cũng phải tiến cung, cổng phủ tướng quân có mở thì nhất định cũng là mở vì trẫm.” Hắn xưng trẫm dùng thái độ của bậc đế vương để nói chuyện, nhưng giọng điệu lại rất đáng thương, nụ cười của Sầm Dạ Lan càng thêm sâu, y nói: “Được.”
Nguyên Trưng ngẩng đầu nhìn Sầm Dạ Lan, Sầm Dạ Lan cũng cụp mắt xuống, ánh mắt chạm nhau, không giấu được ý cười, hắn chưa từng thấy y dịu dàng như vậy, y cũng chưa từng nhìn hắn với ánh mắt như vậy.
Ngay lập tức, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, ước muốn khóa chặt Sầm Dạ Lan trong tầm tay của mình mãi mãi.
Với ý nghĩ cố chấp điên cuồng ấy, hầu kết Nguyên Trưng giật giật, hắn kéo Sầm Dạ Lan vào lòng và hôn y một cách mất không chế.
Cái hôn của hắn quá dồn dập, không phải dạng thành thục điêu luyện mà chất chứa đầy dục vọng chiếm hữu muốn ăn tươi nuốt sống y, Sầm Dạ Lan nắm chặt lấy cánh tay hắn thở hổn hển, đầu lưỡi tê dại vì bị mút, đầu lưỡi vẫn đang tiến sâu vào liếm láp, đầy kích thích.
Y sững sờ khi nhận ra Nguyên Trưng đang mất kiểm soát, thăm dò vuốt ve lưng hắn, từ từ đón nhận đầu lưỡi của hắn.
Rầm một tiếng, Nguyên Trưng gát bỏ hết tấu chương ở trên Ngự án, hắn đẩy Sầm Dạ Lan lên bàn, ấn xuống, tựa như không thể bỏ lỡ một phút giây nào, hắn không kịp chờ đợi chỉ muốn ngậm lấy đôi môi hồng hào ướt át kia vào trong miệng.
Nguyên Trưng rất biết chơi và nhiệt tình, hai má Sầm Dạ Lan đã đỏ bừng lên, ngay khi y không thể thở nổi nữa, giọng khàn khàn nói: “Đủ...Đủ rồi mà.” Lời còn chưa nói hết đã biến thành tiếng rên rỉ, Nguyên Trưng cắn cổ y.
Giống như một con dã thú đang ôm con mồi, hàm răng của Nguyên Trưng lưu lại trên da thịt mềm mại, hơi thở cũng nóng rực, khiến mỗi một tấc trên da thịt y đều đỏ bừng nóng rực.
Nguyên Trưng không nỡ cắn hỏng, chỉ cắn ra dấu, dùng đầu lưỡi liếm mút một cách lưu luyến, khiến cho hai chân Sầm Dạ Lan run lên vì kích thích.
Nguyên Trưng lại hôn lên hầu kết của y, nắm chặt lấy tay Sầm Dạ Lan, trầm giọng nói: “Ta chỉ hôn một cái thôi, không làm gì khác.”
Lòng bàn tay của hai người ướt sũng, nắm chặt vào nhau nhớp nháp, Sầm Dạ Lan vẫn do dự, nói: “Đây là Ngự Thư Phòng.”
Nguyên Trưng khẽ cười, cúi người hôn lên vành tai y: “Sợ cái gì, cũng chẳng có ai khác.” Miệng thì nói chỉ hôn thôi, nhưng tay lại lần mò xuống xoa bóp eo và mông của y qua lớp vải quần áo, Sầm Dạ Lan định nói ngưng Nguyên Trưng láu cá đã nhanh nhẹn chặn môi y.
Vì đang trong thời gian mang thai nên Sầm Dạ lan cũng không ngăn cản hành vi tán tỉnh, chỉ sau vài nụ hôn ngẫu hứng, quần áo đã bị lột bỏ, dấu hôn hiện rõ, phía bên dưới chảy nước mất kiểm soát.
Dường như có thể cảm nhận được, y sốt ruột muốn kẹp chặt hai chân, còn chưa kịp khép lại Nguyên Trưng đã sờ xuống dưới, mơ hồ hỏi: “Ướt rồi hử?”
Đuôi mắt Sầm Dạ Lan hiện lên một vệt ửng hồng, nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt càng tô thêm vẻ sinh động cho gương mặt, y thở dốc nói: “Không được, đừng, đừng làm vậy mà.”
“Sao lại không được, chỗ nào không được?” Nguyên Trưng mơ hồ đoán ra được Sầm Dạ Lan lúc mang thai rất nhạy cảm, nhưng hắn không ngờ y lại nhạy cảm đến vậy, tay dính đầy nước dâm, ẩm ướt và nhớp nháp.
Ánh mắt hắn tối sầm xuống, hai ngón tay cắm vào, nói: “Bên trong A Lan chảy nhiều nước quá, để trẫm chặn lại giúp ngươi nhé.”
Lời nói ra thật không thể chịu nổi, Sầm Dạ Lan thở hổn hển, tất cả những gì y có thể thấy được bây giờ là mái vòm của Ngự Thư Phòng, nơi tượng trưng cho sự trang nghiêm của hoàng thất.
Mà bây giờ, y thân là một thần tử, lại đang dạng hai chân ra để cho tân hoàng đế trẻ tuổi dùng ngón tay chơi đùa với âm hộ của mình.
Nghĩ đến đây, hai má Sầm Dạ Lan đỏ bừng, y xấu hổ vô cùng.
Sầm Dạ Lan nói: “Đừng nói nữa...”
Nguyên Trưng nhéo lấy hột le trơn ướt của y, giữ chặt cánh đùi đột nhiên run lẩy bẩy, nũng nịu nói: “A Lan, ngón tay của ta ướt hết cả rồi này.” Không chỉ ẩm ướt mà lỗ thịt kia còn đang ăn ngón tay hắn rất nhiệt tình, cái dáng vẻ hận không thể nuốt vào toàn bộ ấy khiến phía dưới của Nguyên Trưng vừa cứng vừa đau.
Nhưng hắn vẫn còn nhớ trong bụng y còn đang mang thai đứa nhỏ, chỉ có thể không cam lòng gặm cắn phần xương quai xan của Sầm Dạ Lan, khàn giọng nói: “Trẫm thật sự rất muốn cắm vào, bên trong A Lan vừa nóng vừa ướt, trên đời này không nơi nào thoái mái bằng.”
Sầm Dạ Lan không nghe nổi mới lới tục tĩu như vậy, thở dồn dập mấy lần, không khỏi nghĩ đến cảm giác sung sướng khi thứ đồ kia cắm vào trong lỗ nữ.
Thứ đồ chơi kia của Nguyên Trưng trời sinh thô to dữ tợn, lúc cứng lên thì sẽ in rõ mạch máu, khá là kinh người.
Sầm Dạ Lan nhắm mắt lại, đầu óc càng ngày càng mê muội, cho đến khi Nguyên Trưng ấn đầu dương v*t lên miệng huyệt thì tim đập loạn nhịp, y cau mày ướt đẫm mồ hôi nói: “Không được, con...”
Cả hai đều là những người lần đầu làm cha mẹ, nên không có kiến thức về chuyện quan hệ khi đang mang thai.
Nguyên Trưng nôn nóng áp vào cổ y thở hổn hển, nắm lấy dương v*t cọ mạnh lên hột le như để phát tiết: “Không đi vào, chỉ làm như vậy thôi.”
Đôi chân dài của Sầm Dạ Lan run rẩy, đầu óc choáng váng, không thể nói một lời từ chối, Nguyên Trưng lại cúi đầu hôn y, đầu lưỡi quấn lấy nhau, nụ hôn tràn đầy dục vọng.
Cứ cọ xát như một một lúc lâu, hột le của Sầm Dạ Lan bị sưng tấy và cuối cùng Nguyên Trưng xuất tinh vào lỗ nữ của y.
Đang trong lúc đạt cao trào, y nghe thấy hắn nói: “A Lan, hãy yêu ta nhiều thêm chút nữa.”
- ----
Chương hôm nay không dài nhưng mà làm xong tôi uể oải quá.
Cả buổi sáng ngồi tranh tín mà web sập không vào được, sợ kì này thất học nên rơi vào chầm kẽm.
Nhưng may quá, vẫn sống sót, vẫn được như mong ước, tôi cảm thấy rất tuyệt, tuyệt vọng =)))))
Đùa dzãy thôi chứ có suy, suy kiệt đến đâu thì vẫn edit truyện được vì đó làm đam meeeee.