Quan Sơn Nguyệt

chương 79: chương 79

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit & Beta: Đòe

Một lúc lâu sau, Sầm Dạ Lan nằm xuống bên cạnh Nguyên Trưng.

Đêm thật dài, bên trong tẩm điện to lớn chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, Nguyên Trưng nghe thấy tiếng hô hấp của Sầm Dạ Lan dần trở nên đều đặn mới mở mắt ra.

Đèn lồng bên trong điện được thắp sáng, trên vách tường khảm dạ minh châu, ánh đèn mờ mịt, rèm giường màu vàng sáng tạo ra một loại cảm giác hơi mông lung.

Mãi cho đến khi Sầm Dạ Lan ngủ thiếp đi, Nguyên Trưng mới chậm rãi xoay người lại, mắt không chớp lấy một cái nhìn Sầm Dạ Lan.

Nguyên Trưng đã không có lấy một giấc ngủ yên bình trong một thời gian dài.

Từ sau khi hắn quay lại kinh, hắn hay mơ thấy phụ hoàng nằm trên chiếc long sàng, người bê bết máu, xung quanh là yêu quái và quái vật ăn thịt người mà chỉ có thể bất lực nhìn, rồi chợt tỉnh dậy sau cơn ác mộng.

Sau khi lên ngôi, Nguyên Trưng trở thành hoàng đế, chỗ ngồi chính là long ỷ và chỗ nằm chính long sàng, nên càng ngày càng khó ngủ, những giấc mơ kỳ lạ khiến hắn tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trằn trọc và mở mắt cho đến tận rạng sáng.

Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan, chỉ cảm thấy ngắm mãi không thấy chán, ước gì mình có thể giấu người này vào trong tim, tựa như muốn khảm y vào đó, hắn sẽ như được sống lại.

Bên trong điện đặt một chiếc đồng hồ nước, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, kéo dài đêm dài yên tĩnh.

Đến canh ba, Nguyên Trưng chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Ngày hôm sau, lúc SầmDạ Lan tỉnh lại, y phát hiệnra có một cánh tay đang ôm chặt eo mình và một chân bị đè bên dưới, đó là mộttư thế rất chiếm hữu.

Sầm Dạ Lan sững sờ,trong lúc nhất thời khôngbiết là mơ hay thực, y loáng thoáng nhớ ra rằng NguyênTrưng rất thích quấn lấy y như vậy.

Những ngàycòn ở Bắc Cảnh, sau mỗi lần làm tình hai người sẽ ngủ chung một giường, NguyênTrưng bám dính người như một con chó bự, trong cái giá rét cơ thể hắn ấm áp nhưmột cái lò sưởi, nóng đến khiến y phải tỉnh lại, Sầm Dạ Lan bực bội đẩy hắn ra nhưngNguyên Trưng vẫn mặt dày dính lấy, đang lúc lim dim buồn ngủ, nếu y mà mắng hắn,tiểu tử kia sẽ dán tới dám chặn miệng y ngay, miệng thì lẩm bẩm nói buồn ngủ.

Ánh mắt của Sầm Dạ Lan từ từ rơi xuống đôi lông mày đang cau lại của Nguyên Trưng, y đưa tay ra theo bản năng, nhưng ngay khi y chạm lên nó, hắn đã tỉnh lại.

Ngón tay không tự nhiên cong lại, Nguyên Trưng như rơi vào ác mộng, môi mím chặt, lông mày nhíu thành chữ xuyên 川, cơ bắp căng chặt.

Mơ thấy ác mộng sao? Sầm Dạ Lan hơi do dự, vỗ nhẹ vào lưng Nguyên Trưng, khẽ gọi: “Nguyên Trưng?”

Ngay sau đó, Nguyên Trưng mở mắt ra, cánh tay hắn đột nhiên siết chặt, nhéo lấy eo Sầm Dạ Lan, trên mặt vẫn còn hơi cảnh giác và tàn bạo, Sầm Dạ Lan cau mày, không nói gì, nhìn ánh mắt Nguyên Trưng dần tập trung, rơi vào trên mặt y, như thể vừa tỉnh lại từ trong giấc mơ, toàn thân hắn chậm rãi thả lỏng.

Trong lòng Sầm Dạ Lan khẽ động, Nguyên Trưng mỉm cười sấn tới, cọ cọ vào trán y, khàn giọng gọi: “A Lan.”

Y vẫn còn nhớ kỹ vẻ mặt của hắn sống sót sau tai nạn, quỷ thần xui khiến thế nào mà y đáp lại lời, cũng không đẩy Nguyên Trưng ra.

Nguyên Trưng lại gọi một tiếng: “A Lan.”

“Hả?” Sầm Dạ Lan cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau khi trả lời, có hơi khó chịu, không mặn không nhạt nói: “Ngươi đang gọi hồn hả?”

Nguyên Trưng khẽ mỉm cười, ghé sát tai y nói: “Đúng vậy, đang gọi hồn đây, Sầm tướng quân không phải là linh hồn của ta sao.”

“...” Tai của Sầm Dạ Lan đỏ lên, giả vờ bình tĩnh nói: “Ăn nói linh tinh!” Y đẩy Nguyên Trưng ra: “Sắp phải lâm triều rồi, ngươi —— “

Y còn chưa kịp nói gì, Nguyên Trưng đã bất ngờ hôn y, Sầm Dạ Lan không hề phòng bị, sững sờ lập tức quay mặt đi, Nguyên Trưng thừa dịp hôn lên cổ y lần nữa, nói: “Sầm Tướng Quân, nhìn xem ngươi có giống hoàng hậu của trẫm không, sau đêm tân hôn, ngươi đang giục trẫm vào triều sớm, hử?”

Càng nói, trong lòng hắn càng nóng lên, như thể vị Đại tướng quân hùng dũng đã thực sự trở thành hoàng hậu của hắn, bọn họ quang minh chính đại, tình yêu của hai người được công khai với toàn thế giới, và được thể hiện trước mặt những người khác, thoải mái không cần che giấu, lại càng không sợ rào cản thế nhân, những lời đồn đại thế tục.

Trái tim Nguyên Trưng đập mạnh như nổi trống, hơi thở trở nên nóng như thiêu đốt, hai người ở quá gần nhau, Sầm Dạ Lan lập tức chú ý tới thứ đang đè lên người mình, dục vọng của trai trẻ đang bùng phát, nóng bỏng và mãnh liệt.

Sầm Dạ Lan trợn tròn mắt, với một lực mạnh trên tay, y đẩy Nguyên Trưng ra, nói: “Đừng làm bậy nữa.”

“Làm bậy?” Nguyên Trưng nhìn dáng vẻ Sầm Dạ Lan như đang tránh rắn rết, mặt tối sầm lại, hắn nắm lấy cổ tay của Sầm Dạ Lan, kéo y về, cúi người đè xuống: “Ta làm bậy bao giờ?”

Sầm Dạ Lan hừ một tiếng, hiện tại y đang mang thai nên hơi ngượng ngùng, căn bản không dám đến gần Nguyên Trưng.

Nhưng y càng không cho, Nguyên Trưng càng không cam lòng, hai người ở trên giường đối kháng, chiếc giường khẽ phát ra tiếng cọt kẹt.

Cuối cùng, Nguyên Trưng nắm lấy cổ tay của Sầm Dạ Lan ấn y xuống giường, thở hổn hển, kiêu ngạo nói: “Trốn cái gì, hử?”

“A Lan, giữa ngươi và ta, có chuyện gì mà chưa từng làm?” Dục vọng như lửa đốt, nỗi không đành lòng như lửa thiêu, chỉ một mồi lửa thôi cũng đủ để khơi dậy sự nhiệt tình trong lòng Nguyên Trưng dâng trào, hắn ước gì có thể ăn tuôi nuốt sống Sầm Dạ Lan.

Trong lời hắn nói mang theo khí lực, Sầm Dạ Lan trốn tránh, cuối cùng chịu thua, nói: “Nguyên Trưng, ngươi buông ta ra trước đã.”

Trái lại hắn càng ôm chặt hơn, cúi đầu cọ cọ chóp mũi y, mơ hồ nói: “Không buông.”

Ánh mắt của hắn ưu luyến trên chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo, vạt áo cài khuy kín kẽ, che đi những dấu hôn mà hắn đã để lại trên làn da thịt ngọt ngào chỉ thuộc về mình hắn.

Hầu kết Nguyên Trưng lên xuống, như một con thú tham lam đói khát trở lại chốn cũ, quyến luyến mà thưởng thức vùng đất của mình.

Trái tim của Sầm Dạ Lan đang run lên, ánh mắt và hơi thở của Nguyên Trưng còn khiến người ta khó chịu hơn hành động của hắn, y cố gắng nói lý lẽ với hắn: “A Trưng, lâm triều —— “

Lời còn chưa dứt đã biến tiếng tiếng thở hổn hển, Nguyên Trưng cắn hầu kết của y như để trả thù, hắn không vui nói: “Đến bao giờ thì ngươi mới chịu nghĩ về ta nhiều hơn chút?” Tên đã lên dây cót, hắn mặc kệ tất cả, động tác của Nguyên Trưng càng thêm táo bạo, không để cho Sầm Dạ Lan có cơ hội nói mấy lời mà hắn không muốn nghe, Nguyên Trưng dứt khoát chặn miệng y lại.

Sầm Dạ Lan vùng vẫy và chống trả quyết liệt, đẩy đầu lưỡi của hắn ra, thậm chí còn có ý đồ cắn hắn, không ng lại cắn ra sức lực hung bạo và siêu cấp vô liêm sỉ của hắn, Nguyên Trưng chen vào giữa tách hai chân y ra, đâm đâm vào phía dưới, rồi nhéo lấy cằm Sầm Dạ Lan hôn một cách vô cùng tàn ác, khoang miệng cùng cuống họng như trở thành một bãi chiến trường.

Sầm Dạ Lan hoàn toàn choáng ngợp, đây không phải là lần đầu tiên hai người làm tình, ý thức vẫn còn chống cự nhưng cơ thể đã được đánh thức trước.

Đã mấy tháng rồi hai người không thân mật, đều còn trẻ, dục vọng không nhịn được bị trêu chọc, giống như tia lửa liếm củi khô, đột nhiên bùng cháy, không thể ngăn cản.

Sầm Dạ Lan thở hổn hển, nhưng vẫn còn một tia tỉnh táo, khi bàn tay của Nguyên Trưng mò vào trong vạt áo, y càng cảm thấy bối rối hơn, chân y va phải chiếc gối ngọc đã bị ném đi, đá một phát gối ngọc rơi xuống đất, tạo ra một tiếng động lớn.

Nguyên Trưng dừng lại, vạt áo của Sầm Dạ Lan đã bị xé toạc, lộ ra nửa vùng ngực, núm vú đỏ tươi và xinh đẹp, hắn không nhịn được cúi đầu xuống và liếm chúng.

Đúng như dự đoán, ngoài cửa có tiếng Thành Hòe đi vào, theo sau là cung nhân, vội vàng dừng ở ngoài tấm bình phong, gọi một tiếng: “Bệ hạ?”

Sầm Dạ Lan kìm lại tiếng rên rỉ, khóe mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Nguyên Trưng như đang cảnh cáo.

Nguyên Trưng hồn nhiên không quan tâm đến người ở bên ngoài, đầu ngón tay xoa nắn đầu v* xinh đẹp, không biết có phải do hắn bị ảo giác hay không mà cơ thể Sầm Dạ Lan dường như trở nên mềm mại hơn.

Bên trong giường tràn ngập sự ái muội mơ màng, Thành Hoè và những người khác đều cúi đầu, không dám nhìn bóng người phản chiếu qua bức màn giường kéo kín.

Một lúc sau, đầu v* của Sầm Dạ Lan vừa đỏ bừng vừa run rẩy, khiến người nhìn phải nhỏ dãi thèm thuồng, Nguyên Trưng mỉm cười với y, thong dong mở miệng nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, ngày hôm nay trẫm không được khoẻ nên sẽ không lâm triều, tất cả công việc tạm gác để ngày mai giải quyết.”

Thành Hòe nói: “Vâng, bệ hạ.”

Nháy mắt, trong tẩm điện to lớn chỉ còn lại Nguyên Trưng và Sầm Dạ Lan.

“Sao —— sao có thể như thế được!” Còn chưa có nói xong, Nguyên Trưng đã ngậm lấy đầu v* y để giảm bớt cơn ngứa ngáy trong lòng, nhưng sau đó xuất hiện một loại dục vọng mãnh liệt khác dâng trào.

Những ngón tay của Sầm Dạ Lan run lên, chỉ có thể vô lực nắm lấy đầu tóc Nguyên Trưng, kể từ khi mang thai, cơ thể y trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, chỉ một cái chạm thôi cũng y không thể chịu nổi.

Lúc bình thường thì không cảm nhận được, nhưng sự động chạm như thế này của Nguyên Trưng, gần như đã rút ra toàn bộ dục vọng bị kìm nén, chẳng thèm quan tâm có lâm triều hay không nữa.

Chẳng biết Nguyên Trưng mò tay xuống dưới từ khi nào, phía bên dưới vô cùng ẩm ướt, Nguyên Trưng thở gấp hơn, nhả đầu v* sưng đỏ của Sầm Dạ Lan ra, ghé vào tai y nói: “Phía dưới của tướng quân ướt sũng rồi mà vẫn không muốn sao?”

Đôi mắt Sầm Dạ Lan lấp lánh ánh nước, y đột nhiên tỉnh táo lại, chống người lên giường giãy giụa: “Không được, Nguyên Trưng!”

Lại bị từ chối, Nguyên Trưng có chút khoa chịu, xuyên qua lớp vải mềm mại chạm vào lỗ nữ ướt át, hắn xoa nắn thô bạo, khiến cho y phải run lẩy bẩy, hai má đỏ bừng: “Không muốn sao, hử? Chỉ cần ngươi nói một câu muốn, nói ngươi thích thôi thì sao?”

“Sầm Dạ Lan, ngươi thật sự không muốn sao?”

Hai chân Sầm Dạ Lan run rẩy, không hiểu sao y lại cảm thấy sảng khoái trong sự thô ráp này, chất liệu vải lụa khi bị ướt sữ dính vào bắp đùi, phác hoạ rõ khung cảnh bộ phận sinh dục bên dưới, dương v*t, lỗ nữ như một chiếc đàn tì bà (?) dâm mỹ vô cùng.

Lòng bàn bàn tay rịn đầy mồ hôi, y nắm lấy cánh tay rắn chắc của Nguyên Trưng, thở hổn hển nói: “Nguyên Trưng...”

Nguyên Trưng mặt đổi sắc nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, nhìn gò má ửng hồng, ánh mắt đắm đuối, trái tim trong lồng ngực suýt chút nữa đã nổ tung.

Chợt, hắn cảm nhận được ngón tay của mình bị ướt, y cứ như vậy phun nước lên đỉnh.

Nguyên Trưng không ngờ Sầm Dạ Lan lại nhảy cảm đến thế, đầu lưỡi chạm vào răng nanh, miệng càng thêm khô khốc, hắn liếm nốt ruồi nhỏ dưới khoé mắt y, trầm giọng nói: “Sầm Dạ Lan, nếu như người nói một câu thích —— “

Nguyên Trưng nghĩ, nếu như Sầm Dạ Lan nói một câu thích hắn, vậy thì hắn nguyện sẽ trao cả mạng sống của mình cho y.

Sầm Dạ Lan thở ra hơi nóng ran, ánh mắt lạnh lùng mất đi vẻ sắc bén, và trở nên hoạt sắc sinh hương.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Nguyên Trưng truyền đến bên tai y, giống như một sợi lông vũ, khẽ gãi trên đầu quả tim, mềm mềm ngứa ngứa, gân cốt nhũn ra.

Hắn nói, chỉ cần ngươi nói một câu thích —— Nguyên Trưng rất cố chấp với tình yêu của y, Sầm Dạ Lan bàng hoàng tự hỏi, tình yêu của y hiếm lạ đến vậy sao, đáng giá để Nguyên Trưng nhớ mãi không quên?

Nhưng y còn chưa kịp nghĩ kỹ, dương v*t nóng bỏng của hắn đã kề cận miệng huyệt của y, rục rà rục rịch, mồ hôi từ trên trán Nguyên Trưng nhỏ xuống mặt y, khuôn mặt trẻ tuổi góc cạnh của hắn, giữa hai hàng lông mày thể hiện rõ khát cầu dục vọng rất sâu.

Trái tim Sầm Dạ Lan run lên, y đột nhiên khép chặt hai chân, nhưng chỉ có thể kẹp Nguyên Trưng trong bất lực, hốt hoảng: “Không thể, không thể đi vào ——”

Nguyên Trưng thở hổn hển xoa nắn cặp mông săn chắc của Sầm Dạ Lan, hắn nhìn y, đột ngột dùng sức đâm mở lỗ nữ trơn mềm ra, hờ hững hỏi: “Tại sao không thể?”

Sầm Dạ Lan mất kiểm soát hét lên, dục vọng đang dần mài mòn và đầu óc chẳng thể tỉnh táo nổi nữa, y vụng về nắm lấy cái thứ đồ to lớn kia của Nguyên Trưng, tay nóng đến run lên, nhưng y không chịu thả ra, hoảng sợ lắc đầu nói: “...!Không được, Nguyên Trưng...”

Nguyên Trưng bị kích thích đến híp mắt, từ trên cao nhìn xuống Đại tướng quân của hắn quần áo xốc xếch, dáng vẻ sợ hãi bất an, trong lòng chỉ cảm thấy vừa mừng lại vừa thương.

Hắn hít sâu một hơi như để giải toả cơn nghiện, giật giật lòng bàn tay, thản nhiên hỏi: “Tại sao không được?”

“Cái lỗ của A Lan không ngứa sao?” Giọng hắn khàn khàn, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Ta đã lâu không đút cho chỗ đó ăn, để A Lan phải cam lòng chịu thiệt thòi, ta không nỡ.”

——-

Kế hoạch đổ vỡ, đáng ra chương này là của sáng mai nhưng mà học sinh của tôi xin nghỉ nên lại ngồi edit =))) mà chương này nó dàiiiii nhưng vì quá hỏny nên là phải up luôn cho các chị em cùng hóng.

Truyện Chữ Hay