Edit & Beta: Đòe
Cánh cửa “cạch” một tiếng mở ra, Nguyên Trưng bỗng nhiên ngẩng đầu bước vào, hắn hỏi Tô Trầm Chiêu: “A Lan thế nào rồi?”
Tô Trầm Chiêu do dự một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: “Không, không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương cũ...!Vết thương cũ tái phát.”
“Vết thương cũ nào cơ?” Nguyên Trưng ngồi ở mép giường nhìn Sầm Dạ Lan, y đang nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, hắn vươn tay khẽ chạm lên gò má y, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Trầm Chiêu, hỏi: “Sao ta không biết A Lan có một vết thương cũ như vậy?”
Trong thái miếu, lúc Nguyên Trưng bước ra ngoài, hắn thấy Sầm Dạ Lan đang ngồi tựa vào một thân cột màu đỏ son, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai tay đè lên bụng dưới, dáng vẻ đau đớn không chịu nổi.
Nguyên Trưng giật mình, nhưng y đã nắm lấy tay hắn nói: “Trầm Chiêu...!Tìm Trầm Chiêu.”
Hắn rõ ràng thấy Sầm Dạ Lan không có vết thương ngoài nào, nhìn y như vậy, trái tim hắn run lên, chỉ biết đáp lại lung tung “được“.
Tô Trầm Chiêu đang được Lý Cảnh Xước che chở ở phía sau, khi nhìn thấy Sầm Dạ Lan, sắc mặt cậu trở nên xấu xí.
May mắn thay, đứa trẻ đã được cứu sống.
Tư Thiều Anh không phải hạng người tốt lành gì, suốt cả quãng đường từ phủ tướng quân đến thái miếu, ngay cả Sầm Dạ Lan cũng khổng chịu nổi khi bị đuổi theo như vậy chứ đừng nói đến một đấm kia của gã.
Thật bất ngờ, Sầm Dạ Lan nửa tỉnh nửa mê nắm lấy tay Tồ Trầm Chiêu nói: “Giấu Nguyên Trưng, đừng nói cho hắn biết.”
Tô Trầm Chiêu sững sờ, lẩm bẩm nói: “Ơ, làm thế đâu có được?”
Sầm Dạ Lan kiên cường chống đỡ mở mắt ra, nói: “Trầm Chiêu, không thể để cho Nguyên Trưng biết ta đang mang thai.”
Tô Trầm Chiêu như hiểu mà cũng như không hiểu, hoang mang lo sợ, nhưng Sầm Dạ Lan đã nói vậy, Tô Trầm Chiêu căn bản không thể từ chối y.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Nguyên Trưng, ậm ừ nói: “A Lan quanh năm chinh chiến, có vết thương cũ cũng chẳng có gì lạ, ngươi mới ở cùng A Lan không bao lâu, làm sao mà, ngươi có thể biết hết được?”
Nguyên Trưng nặng nề nhìn chằm chằm Tô Trầm Chiêu một lúc, Kể từ khi về kinh, hắn trở nên u ám hơn rất nhiều, trong ánh mắt ấy tràn đầy sự áp bức nhìn đến mức Tô Trầm Chiêu tê dại cả da đầu, nhưng vẫn cố gồng mình nói: “Những gì ta nói là sự thật! Lúc bọn ta bị tập kích ở phủ tướng quân, một đấm kia của Tư Thiều Anh đã khiến A Lan bị nội thương...”
“Điện hạ.” Tô Trầm Chiêu còn chưa nói xong, đã bị Lý Cảnh Xước cắt ngang, hắn tiến lên một bước, cung kính nói: “Tiểu Tô đại phu cũng là vì lo lắng cho Sầm Tướng Quân, quan tâm quá ắt sẽ bị loạn, may mà Sầm Tướng Quân đã không sao nữa rồi, vậy bọn ta lui về trước, để tướng quân nghỉ ngơi thật tốt.”
Ánh mắt Nguyên Trưng rơi xuống gương mặt Sầm Dạ Lan: “Lui xuống đi.”
Tô Trầm Chiêu nhìn Sầm Dạ Lan, vẫn có chút không yên lòng, nhưng đã bị Lý Cảnh Xước trực tiếp ôm bả vai kéo ra ngoài.
Lý Cảnh Xước cao lớn, Tô Trầm Chiêu không vui hất tay hắn ra, lầm bầm: “Sao ngươi lại lôi ta đi”
Lý Cảnh Xước bất lực vò đầu Tô Trầm Chiêu đầu, nói: “Ngươi đấy.”
Tô Trầm Chiêu mím môi, quay đầu lại nhìn, Lý Cảnh Xước nói: “Yên tâm đi, điện hạ sẽ chăm sóc cho Sầm Tướng Quân.”
Tô Trầm Chiêu sầu não: “...!Không phải, ngươi không hiểu.” Có hơi nản lòng, chợt nhớ ra gì đó, ngửa mặt lên nhìn Lý Cảnh Xước hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Không phải ngươi đnag ở Hà Đông sao?”
Lý Cảnh Xước cười nói: “Vốn nên là đang ở Hà Đông, nhưng mà nghĩ đến tiểu thần y ở kinh thành có thể sẽ bị người ta bắt nạt, cho nên ta vội vàng đến đây.”
Tô Trầm Chiêu nghi ngờ chớp mắt: “Thật vậy sao?”
“Thật đó.” Lý Cảnh Xước gật đầu như thật, nhìn cái dáng vẻ chỉ cần hắn gật đầu là Tô Trầm Chiêu sẽ tin ngay, hắn cảm thấy cậu đáng yêu đến lạ.
Tô Trầm Chiêu thở dài nói: “Lý Cảnh Xước, ngươi thật tốt bụng.”
Lý Cảnh Xước cười khanh khách nhìn Tô Trầm Chiêu, tất nhiên hắn sẽ không nói cho cậu biết ẩn sâu trong đó còn có âm mưu tính kế, đẫm máu tàn khốc.
Lý Cảnh Xước gấp rút tiếp viện Bắc Thương Quan sau đó thì quay về Hà Đông, Tư Thiều Anh không thể công khai giết hắn, đành phải tìm lý do khác đẩy hắn từ trên tiền tuyến xuống hậu cần, giáng ba bậc liên tiếp..
Cho đến khi bức mật thư của Sầm Dạ Lan được đưa đến tận tay Lý Cảnh Xước.
Lý Cảnh Xước ở Hà Đông đã nhiều năm, xuất thân thấp kém mà cũng có rất nhiều quân biên giới có xuất thân thấp kém, từ lâu đã có nhiều người đi theo hắn.
Lý Cảnh Xước cần một tương lai tươi sáng, có ánh sáng chính nghĩa đi đầu, hắn muốn nổi dậy, tất cả sẽ theo hắn.
Sau đó quân Tĩnh Bắc lấy đường thủy Thanh Châu đánh bất ngờ quân Hà Đông, trực tiếp thay vào đó, quân Tĩnh Bắc tiến thẳng vào thành.
Đột nhiên, Lý Cảnh Xước nói: “Trầm Chiêu, Sầm tướng quân thật sự là do vết thương cũ tái phát sao?”
Ánh mắt Tô Trầm Chiêu lúng liếng đảo qua nói: “Đương nhiên!”
Lý Cảnh Xước cúi đầu ghé sát Tô Trầm Chiêu, thấy cậu chột dạ lui một bước, ý cười càng sâu, sự kiêu hãnh lộ rõ giữa hai hàng lông mày, hắn chậm rãi nói: “Trầm Chiêu, lúc ngươi nói dối sẽ nói rất nhiều.”
Tô Trầm Chiêu trợn tròn hai mắt, Lý Cảnh Xước đuổi theo không biết mệt, cười nói: “Đi thôi, bận rộn mấy ngày nay, chết đói đến nơi rồi, đi với ta ăn chút gì đi.”
Tô Trầm Chiêu lầu bầu nói: “Ta không có nói dối, Lý Cảnh Xước ta nói cho ngươi biết, ngươi không được dò đoán lung tung, ta đang nói cái gì vậy, tại sao ta phải nói dối chứ?”
Lý Cảnh Xước cười thành tiếng.
Trong phòng.
Nguyên Trưng trông coi bên giường, hai mắt dán chặt vào Sầm Dạ Lan, ánh mắt tham lam và sâu thẳm, hận không thể khắc sâu từng chút một của y vào mắt mình.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Sầm Dạ Lan, khẽ đặt lên môi hôi, thấp giọng nói: “A Lan...!Xin lỗi.”
“Như ngươi đã nối, từ khi ta và ngươi quen biết nhau, ta chỉ mang đến cho ngươi nỗi thống khổ cùng tai ương.” Hắn đặt tay lên trán y, nhẹ giọng nói: “Ta thật đúng là một tên khốn kiếp.”
Nguyên Trưng nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Nhưng A Lan à, ngươi có thể nào —— đừng không cần ta không?”
Đột nhiên, ngón tay Sầm Dạ Lan cử động, Nguyên Trưng chợt nhìn về phía y, thì thấy hàng mi đang run rẩy, Sầm Dạ Lan khẽ mở mắt ra.
Nguyên Trưng vui vẻ nói: “A Lan, ngươi sao rồi, có chỗ nào khó chịu không?”
Ánh mắt Sầm Dạ Lan rơi xuống bàn tay đang nắm tay mình, y muốn rút ra, nhưng Nguyên Trưng lại vô thức nắm chặt lại, nét vui mừng trên mặt hắn có chút phai nhạt, nhìn y.
Sầm Dạ Lan cụp mắt xuống, nói: “Không sao, vết thương cũ tái phát thôi.”
Nguyên Trưng gượng cười nói: “Làm sao lại có vết thương cũ nghiêm trọng như vậy, ta —— ta và tiểu Tô đại phu đều cảm thấy sợ hãi, cũng chưa từng nghe nói qua...”
Sầm Dạ Lan nói: “Điện hạ —— không đúng “
Y dừng lại một lúc, nhìn Nguyên Trưng, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh: “Nên đổi xưng hô rồi.”
Nguyên Trưng: “A Lan...”
Sầm Dạ Lan nói: “Bệ hạ.”
Nguyên Trưng mất mát nhìn Sầm Dạ Lan, nói: “A Lan, ngươi không cần phải như vậy.”
Sầm Dạ Lan nói: “Lễ không thể bỏ.”
Nguyên Trưng vẫn không cam lòng: “Ngươi thích ta, cũng đừng lừa ta, nếu như trong lòng ngươi không có ta, tại sao đêm hôm ấy lại tới tìm ta, cứu ta, không tiếc mạo hiểm...”
“Ta thích ngươi.” Sầm Dạ Lan cắt ngang lời hắn nói, Nguyên Trưng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy y không nhanh không chậm nói: “Ta thích ngươi, nhưng vậy thì sao, cũng chỉ có thể dừng ở đây thôi.”
“Ta là thống soái Bắc Cảnh, đến chết cũng vẫn là thống soái Bắc Cảnh, mà ngươi.” Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng, nói, “Nguyên Trưng, ngươi là đế vương.”
Giọng nói Nguyên Trưng chợt tăng lên: “Đế vương thì sao, đế vương thì không thể yêu một người à! Không thể ở cùng với người mình yêu sao!”
Sầm Dạ Lan nhìn hắn thật sâu, nói: “Đừng bướng bỉnh nữa.”
Hai mắt Nguyên Trưng đỏ lên, giống như một con thú bị mắc kẹt, nhưng hắn đã bình tĩnh lại một cách khó hiểu, nhìn Sầm Dạ Lan chằm chặp nói: “Ta yêu ngươi, ngươi cũng thích ta, chúng ta nên ở bên nhau, và hai ta cũng chỉ có thể ở bên nhau mà thôi.”
“Không ai có thể ngăn cản được!”
- ----
Chương này vừa đáng iu vừa ngọt:3 Chiêu Chiêu ẻm đáng iu quá bảo sao Lý Cảnh Xước không u mê cho được, phải tôi tôi cũng muốn bắt ẻm về nuôi cho vui nhà vui cửa, cặp chính thì từ giờ trở đi ngọt quên lối về luôn hiu hiuuuu.