Edit & Beta: Đòe
Trong kinh đang sóng ngầm mãnh liệt, tất cả các thế lực đều ẩn giấu đi, tư thế giữ im lặng trước giông bão.
Một ngày nọ, bàn thảo luận việc thờ cúng tổ tiên ở thái miếu.
Theo luật lệ cũ của Đại Yến, bất cứ một vị tân đế nào đăng cơ, đều phải đến thái miếu tế bái tổ tiên, khích lệ trời xanh.
Đột nhiên, một người nào đó đứng lên nhắc lại chuyện của Sầm Diệc.
Sầm Diệc phản quốc là sự thật không thể chối cãi, đây là trọng tội ảnh hưởng đến cửu tộc, mặc dù anh ta đã thú nhận tất cả trước trận, chính Sầm Dạ Lan là người xử tội chết Sầm Diệc trước mặt mọi người, nhưng vấn đề này rất nhạy cảm và rất dễ gây ra tranh cãi.
Người kia chỉ là một quan chức nhỏ ít ai biết đến, phía trên cung điện vàng, những câu nói lưu loát sắc bén như dao, vang dội mạnh mẽ, bất thình lình nhắm thẳng vào Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan bình tĩnh nghe đối phương mang theo sát ý vạch rõ từng tội, vẻ mặt thờ ơ, có chút xa cách lạnh lùng.
Người kia vừa dứt lời, một vị võ tướng nhảy ra mắng: “Ăn nói linh tinh, Sầm gia danh tiếng muôn đời, Sầm Tướng Quân trung thành tuyệt đối, há có thể để cho những suy đoán của ngươi vấy bẩn được!”
Một kẻ khác cười lạnh nói: “Danh tiếng muôn đời thì đã chẳng có phản đồ.”
“Sầm Tướng Quân chinh chiến sa trường hơn mười năm, chiến công hiển hách, chí hướng luôn là tấm gương sáng để người đời noi theo, có trời đất chứng giám.” Một người khác bước rakhori hàng, ngẩng đầu trừng mắt, trầm giọng nói: “Nếu y cấu kết với đám dã nhân người Hồ thì sao có thể ngay thẳng trước trận giết người thân của mình, còn tự tay tiêu diệt Diên Lặc, vậy chẳng phải là quá mâu thuẫn sao, thật sự hoang đường!”
“Đám người Hồ là hạng người quỷ quyệt mưu mô cỡ nào, ngươi nào biết cái gọi là vì chính nghĩa mà giết người thân chỉ là biện pháp cuối cùng, tiêu diệt Diên Lặc cũng chỉ để che dấu tai mắt người đời vì tranh ăn với hổ không có lợi!”
“Nực cười! Rõ ràng là ngươi bụng dạ khó lường rình rập cắn người lung tung!”
“Sầm Tướng Quân là chủ soái Bắc Cảnh, là thống soái Bắc Cảnh, nhưng cũng là nghĩa đệ* của Sầm Diệc, nếu nói rằng y không biết những gì Sầm Diệc đã làm, chỉ sợ —— a.”
* Em trai nuôi.
“Ngươi cũng biết là nghĩa đệ, hơn nữa lòng người còn có bụng ngăn cách, nào ai có thể nhìn ra những âm mưu dơ bẩn sau lưng đây!”
Quan văn võ tướng miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm, ngươi đến ta đi, trong triều đình nháy mắt nồng nặc mùi thuốc súng.
Nguyên Hành cao cao ngồi trên long y, chuỗi ngọc trên mũ miện che đi khuôn mặt, chợt mở miệng nói: “Đủ rồi.”
Toàn triều sững sờ, quần thần lập tức nhận tội rồi im bặt.
Nguyên Hành không nhanh không chậm nói: “Sầm Diệc mưu phản là một chuyện, Sầm khanh đã dâng sổ con lên giải thích từ lâu rồi.”
“Sầm khanh trung thành tuyệt đối với Đại Yến, đó là điều không thể nghi ngờ.” Nguyên Hành nói: “Sau này đừng nói những lời vô căn cứ như vậy nữa.”
Tư Thiều Anh nói: “Bệ hạ, thế nhưng Sầm Diệc là chủ tướng của Bắc Thương Quan, cũng là Tập Thế Vọng Bắc hầu của Đại Yến ta.
Vương hầu cấu kết với ngoại địch là chuyện vô cùng quan trọng, hơn nữa, cái gọi là chân tướng đều từ một phía Sầm Diệc nói ra trước trận.”
“Theo thần biết, trước trận chiến Sầm Diệc đã phải chịu tra tấn rất nặng, lời hắn nói ra thật giả thế nào không ai biết.”
Sầm Dạ Lan ngước mắt lên, Tư Thiều Anh quay đầu lại nhìn y, ánh mắt hai người chạm nhau, Tư Thiều Anh nói tiếp: “Thần khẩn cầu bệ hạ, nếu không thì hãy để Hình bộ, Đại Lý tự tra rõ án này, vừa có thể ngăn chặn miệng đời truyền xa vừa trả lại sự trong sạch cho Sầm Tướng Quân.”
Nguyên Hành suy nghĩ một lúc, hỏi: “Sầm khanh?”
Sầm Dạ Lan bình tĩnh mà nói: “Bệ hạ, thần có tội.”
Sầm Dạ Lan vừa dứt lời, các triều thần ồ lên, đồng loạt nhìn y.
“Về công, Sầm Diệc là cấp dưới của thần, hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy mà thần lại không biết gì cả, là lỗi sơ suất của thần.”
“Về tư, hắn là anh trai của thần, anh trai cấu kết với ngoại địch, họa quốc ương dân, thần làm sao có thể không màng đến.” Sầm Dạ Lan vén bào quỳ xuống đất làm đại lễ, trầm giọng nói: “Những chuyện này, thần không thể tránh tội, kính xin Bệ hạ trừng phạt.”
Sầm Dạ Lan cụp mắt xuống, nhưng y có thể cảm nhận được những ánh mắt thăm dò hoặc ác ý xung quanh mình.
Sầm Dạ Lan không phải người ngu, vì vậy y biết rằng sự việc ngày hôm nay là cố ý
Sầm Diệc là con dao găm trên người y, bọn họ muốn mượn lưỡi dao này, trói tay buộc chân khiến cho y không thể tự lo xong cho bản thân mình, vạn kiếp khuất phục.
Nguyên Hành nói: “Vậy thì cứ giao cho Khâm vương, Đại Lý tự cùng với Hình bộ điều tra án này, trả lại trong sách cho Sầm khanh.”
“Mấy ngày nay Sầm Khanh cũng nên ở lại quý phủ nghỉ ngơi đi.”
Sầm Dạ Lan nói: “Thần tuân chỉ, tạ ơn bệ hạ.”
“Nói là nghỉ ngơi, nhưng thực chất là giam lỏng.” Mạnh Hoài Tuyết cau mày, tay gõ lên quân cờ, tiện tay đánh rơi một con.
Nguyên Trưng ngồi đối diện với Mạnh Hoài Tuyết, cầm quân đen trong tay, im lặng theo sát.
Mạnh Đàm đang quan sát trận đánh: “ Trong tay Sầm Tướng Quân nắm giữ quân Tĩnh Bắc, sư đoàn bốn cõi Đại Yến, đặc biệt là quân Tĩnh Bắc là dũng cảm nhất, Nguyên Hành không thể không kiêng kỵ.”
Mạnh Hoài Tuyết nói: “May mà Sầm Tướng Quân sớm đã có phòng bị, nếu không chỉ sợ y thật sự sẽ bị bọn họ khống chế.”
“Chúng làm sao có thể bỏ qua một nhược điểm tốt như Sầm Diệc được?” Nguyên Trưng đột nhiên mở miệng, cầm trong tay một quân đen, hắn cụp mắt xuống, đường viền khuôn mặt rắn rỏi lạnh lùng, mang theo vẻ âm trầm.
Nguyên Trưng nói: “Lúc trước vì muốn chặt đứt đường lui của ta, mà Nguyên Hành không ngại ngần để Trần Khánh bỏ lại Hạc Sơn Châu, còn giờ thì muốn giam lỏng —— A Lan, cũng chỉ để đối phó với ta.”
Nguyên Trưng thốt ra hai chữ này, nghiến răng nghiến lợi, chuyển qua đầu lưỡi, trái tim trong lồng ngực như run lên, càng thêm đau đớn.
Mạnh Hoài Tuyết nhíu mày, nói: “Nhắc đến Trần Khánh, trước đấy Trần Khánh sợ tội bỏ thành nên đã tự sát, bọn ta trực tiếp đi điều tra gã, mới phát hiện ra người nhà của gã ngay đã rời kinh ngay trong đêm, sau đó tất cả đều chết trong tay giặc, không một ai sống sót.”
Nguyên Trưng nhàn nhạt nói: “Nhổ cỏ tận gốc thôi.”
Mạnh Hoài Tuyết nói: “Mười ngày sau chính là ngày thờ cúng tổ tiên ở thái miếu, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan đều phải đi, nếu như Nguyên Hành muốn gây khó dễ, thật sự sẽ vào ngày đó sao?”
Mạnh Đàm gõ tay lên mặt bàn, nói: “Tin tức về di chiếu đã lan truyền rộng rãi khắp kinh thành, thêm vào vụ hỏa hoạn ở Dung Hương Phương, Nguyên Hành đã nổi lên sát tâm, nếu không hắn sẽ không mạo hiểm mà động đến Sầm tướng quân.”
Nguyên Trưng nói: “A Thư ngươi không hiểu hắn.” Hắn trầm giọng nói: “Từ lâu ta vẫn luôn nghĩ tại sao Nguyên Hành lại hận ta đến vậy, sau đó ta mới phát hiện có lẽ từ nhỏ hắn đã hận ta.”
“Còn gì tốt bằng việc tự tay giết ta trước mặt trời đất, trước mặt tổ tiên, báo thù những năm ân oán này đây.”
Mạnh Hoài Tuyết yên lặng, chợt nghe thấy Nguyên Trưng nói: “A Thư, ngươi thua rồi.”
Mạnh Hoài Tuyết ngẩn người, trừng mắt nhìn bàn cờ nửa ngày, lẩm bẩm nói: “A Trưng, sao ngươi có thể chơi một ván cờ thành ra như vậy?”
Nguyên Trưng vẫn im lặng, vươn tay tiêu diệt một quân trắng cuối cùng.
Mạnh Hoài Tuyết thua cờ cũng không tức giận, hừ cười nói: “Thôi, không thèm chơi với ngươi nữa, ta đi chuẩn bị thuốc cho ngươi.”
Nói xong cô đi ra ngoài, Mạnh Đàm nhìn bàn cờ, hỏi: “Buổi đêm vẫn còn đau đầu sao?”
Sau khi vào kinh Nguyên Trưng vì giả điên giả dại vẫn luôn uống thuốc mà ngự y kê cho, giống như uống thuốc độc, mặc dù Tô Trầm Chiêu đã bí mật thay đổi đơn thuốc nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, cứ đến đêm là đầu đau không sao ngủ được.
Nguyên Trưng thuận miệng ậm ừ, Mạnh Đàm nói: “A Trưng, nghe cậu, mấy ngày này đừng đi gặp Sầm tướng quân.
Trong tay y nắm giữ mấy chục vạn quân Tĩnh Bắc, Nguyên Hành không dễ dàng dám động vào y, thế nhưng Tư Thiều Anh chắc chắn sẽ gài người vào trong Sầm phủ, nếu như ngươi xuất hiện, e rằng —— “
Nguyên Trưng nói: “Ta biết.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Đàm, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại mang thẻo vẻ âm trầm, lặp lại: “Cậu, ta biết.”
Mạnh Đàm nhìn Nguyên Trưng, thở dài nói: “Sẽ sớm kết thúc thôi.”
- ----
Tôi đã định bùng kèo với các thím là nay chỉ đăng 2 chương thôi, nhưng mò vì mọi ngừi cổ vũ nhiệt tình, khen nhiệt liệt quó nên tôi phải chăm chỉ cho xứng đáng công khen của mọi ngừi =)))) Khen tôi nhiều vào nhóooo.