Edit: Lạc Thiên Vỹ Beta: ๖ۣۜJmiuღ
“Đừng khóc, bé ngốc.” Hách Liên Kỳ duỗi cánh tay dài ra, lướt qua mặt bàn, khẽ vuốt nước mắt bên má nàng, cười nói: “Mặc kệ nàng làm cái gì đối với ta, ta đều tha thứ cho nàng.”
Cái gì? Hắn đang nói cái gì? Hắn đều biết cả rồi?
Mạc Tầm trợn mắt nhìn hắn, nước mắt lại rơi cuồn cuộn, sau đó, nhìn Hách Liên Kỳ sau một giây đồng hồ, ngã xuống bàn, không hề cử động nữa.
Thật ra thì nàng rất sợ, sợ rốt cuộc hắn sẽ không tỉnh lại nữa, dù sao, nàng cũng không phải đang diễn phim truyền hình nhiều tập, rất nhiều sự việc căn bản không cách nào nắm trong tay.
Nàng đứng dậy đi đến phía trước, khom người gắt gao ôm chặt lấy hắn.”Hách Liên Kỳ… Thực xin lỗi, không được sự đồng ý của chàng, thiếp đã khiến chàng chết như vậy rồi, nhưng, so với việc lo lắng cả đời người nọ khi nào sẽ ra tay hại chàng, còn không bằng mượn tay thiếp trừ bỏ chàng, khiến cho người nọ an tâm, như vậy, chàng mới có thể sống thật tốt…
“Thiếp hi vọng... Chàng có thể dùng thân phận Vô Mộng ở bên cạnh thiếp, người một nhà chúng ta có thể cùng một chỗ bình an đến già, thiếp tự tiện làm chủ, chàng muốn oán trách thiếp hận thiếp, thiếp đều nhận... Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể bảo vệ chàng bình an…Nếu như chàng không tha thứ cho thiếp, cuối cùng phải rời khỏi thiếp, thiếp cũng chấp nhận. … Nhưng, thiếp sẽ viễn yêu chàng, so với hiện tại càng nhiều, càng ngày càng nhiều hơn, nếu như chàng muốn tra tấn thiếp, vậy cứ đối với thiếp như thế đi…
Nếu như, đúng với trong tưởng tượng của thiếp chàng có yêu thiếp, vậy hãy để cho thiếp một lần nữa tái giá với chàng… Để thiếp gả cho Vô Mộng, để cho chúng ta có thể cả đời cùng một chỗ…
“Chàng biết không? Thật ra thì, căn bản thiếp không thuộc về nơi này, thiếp đến từ tương lai mấy ngàn mấy trăm năm sau, vừa đến niên đại này thiếp đã gặp chàng, gả cho chàng làm vợ, là duyên phận sao? Duyên phận nên mới sâu đậm? Mới có thể khiến cho thiếp xuyên về thời không này đến trước mặt chàng…”
Một đêm này, nàng vẫn luôn ôm hắn nói chuyện, cho đến đêm khuya…
Đêm tối gió lớn.
Tại địa điểm ước định, yên tĩnh không tiếng động, Mạc Tầm lẳng đứng lặng yên ở bên hồ chờ đợi.
Đã bắt đầu vào mùa đông, mặt hồ đều kết băng, Mạc Tầm đứng yên chờ, lòng phát hoảng, sợ thời gian kéo dài quá lâu, thuốc giả chết trên người Hách Liên Kỳ còn chưa giải, mà hắn lại bị thời tiết rét lạnh này đông chết.
Có lẽ, nàng nhìn cũng không nên nhìn hắn ở trên mặt đất nữa, muốn hung ác phải hung ác tới cùng, như vậy mới có thể lấy được tin tưởng của Kim Túc, tin tưởng nàng thật sự thay hắn giết Hách Liên Kỳ.
Rốt cuộc, nàng nghe được tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng ——
Mạc Tầm chậm rãi quay đầu lại, trông thấy đỉnh cỗ kiệu hoa lệ được hạ xuống, Hoàng thượng Kim Túc từ trong kiệu bước ra, tùy tùng chỉ có mấy người.
“Lãng cô nương, chuyện đều đã làm xong rồi?” Kim Túc bước tới chỗ nàng, thuận tiện ngắm nhìn nằm nam nhân trên mặt đất, ý bảo công công bên cạnh bước đến điều tra hơi thở của đối phương.
Công công thu tay lại, nhìn thấy máu ở khóe môi và lỗ mũi của Hách Liên Kỳ, có chút ghét bỏ lùi lại.”Đã không còn thở, Hoàng thượng.”
“Không còn thở?” Kim Túc thản nhiên nhếch môi.”Ngươi xác định? Nếu có một tí sai sót, trẫm sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
“Nô tài xác định, Hoàng thượng, Hách Liên trang chủ xác thực đã chết rồi.”
Nghe vậy, Kim Túc nhíu mày, nhìn Lãng Minh Nguyệt.”Nàng thật sư đã cho hắn ăn thuốc ta đưa cho nàng?”
Tim Mạc Tầm đập mạnh, rất sợ bản thân mình lộ ra sơ hở gì.”Dạ, có vấn đề gì không?”
Chẳng lẽ Kim Túc nhìn ra được Hách Liên Kỳ thật ra không chết? Không có khả năng.
“Không có vấn đề.” Kim Túc lạnh lùng cười, hạ lệnh: “Người tới, mang hắn ném vào trong hồ cho ta! Còn có, bắt nữ nhân này lại cho ta, đưa vào thiên lao!”
Mạc Tầm kinh ngạc không thôi nhìn hắn.”Vì cái gì? Ta đã giúp người hoàn thành sự việc...
Đồng thời khi nàng nói chuyện, nàng tận mắt nhìn thấy Hách Liên Kỳ bị ném vào trong hồ lạnh như băng, lòng của nàng xiết chặt, đau nhức không thể đè nén.
Chờ Diêm Hạo Thiên vớt người từ trong hồ lạnh như băng này lên thì hắn còn có thể sống sao? Nàng bắt đầu lo lắng, hoảng loạn không thôi, đầu ngón tay cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay.
Kim Túc liếc xéo nàng.”Ta làm sao có thể xác định người chết thật sự là Hách Liên Kỳ? Hắn có khả năng dịch dung không phải sao? Làm một nam nhân có khuôn mặt giống mình như đúc thì có gì khó? Bắt nàng vào Thiên Lao, tùy ý xử tử, nếu như không có người tới cứu, trẫm sẽ tin tưởng hắn chết thật.”
Mạc Tầm không thể tin được trừng mắt nhìn hắn.”Người không tin ta sao?”
Thật không nghĩ tới Hoàng đế Kim Túc này tâm cơ lại sâu như vậy…
Sao nàng có thể trở thành con tin của hắn được? Nếu sau khi Hách Liên Kỳ tỉnh lại, biết rõ nàng bị bắt vào cung, hắn sẽ ngồi nhìn mặc kệ sao? Hắn có thể không xuất hiện sao? Suy nghĩ cả nửa ngày, sự hiện hữu của nàng vẫn sẽ đẩy hắn vào chỗ chết? Trời ạ, làm sao nàng có thể để cho chuyện này xảy ra?
“Ta chỉ muốn cẩn thận thêm chút ít.”
“Đã không tin ta, cần gì phải để cho ta thay ngài làm việc? Là ta tự tay độc chết phu quân của mình, ngài là muốn dùng cái tội danh này thuận tiện giết ta sao?”
Kim Túc cười nhạt một tiếng.”Vợ chồng vốn là một thể, nếu như hắn không chết, nàng có thể sống, nếu hắn chết thật, ta bắt nàng chôn cùng, chẳng phải là nên như vậy sao?”
Nói cho cùng, tên Hoàng đế Kim Túc này vẫn rất là coi trọng tình nghĩa vợ chồng nên bàn về đạo đức làm người à?
Bởi vì nàng lựa chọn phản bội phu quân, cho nên, hắn cũng xem thường nàng, thậm chí hoàn toàn không có ý tứ muốn lưu lại tính mạng của nàng…Ha, ha ha, thật sự là rất buồn cười.
Nếu như, có thể như vậy đi theo hắn cùng chết, cũng không nuối tiếc nhỉ?
Nếu như, nàng nhảy xuống, có thể trở về hiện đại, ít nhất, nàng cũng để lại cho hắn một đứa bé, cũng coi như là không lừa gạt hắn đi?
Chung quy, nàng không muốn liên lụy tới hắn, đáng thương chính là con của nàng, từ nay về sau, thật có khả năng sẽ không còn mẹ…
Mạc Tầm cười, lệ chôn ở đáy mắt, vừa cười thân thể cũng không dừng lại lui về phía sau. “Không cần phiền toái, quân muốn thần chết, thần há có thể không chết? Huống chi là ta chỉ là một tiểu nữ tử? Ngài nhìn xem, nếu thật có oan hồn ma quỷ, ta chắc chắn hóa thành quỷ đến quấn quít lấy ngài...
Nói xong, Mạc Tầm xoay người nhảy xuống hồ băng, theo đó là tiếng băng tuyết vỡ tan, thân thể của nàng cũng đi theo đó chìm thật sâu vào đáy hồ lạnh như băng…
Nước hồ không ngừng tràn vào miệng mũi của nàng khiến nàng khó thở…
Mạc Tầm cảm giác thân thể mình không ngừng rơi xuống thật sâu, thật sâu xuống dưới, phảng phất có một bàn tay không ngừng kéo nàng xuống dưới thêm chút nữa, chân của nàng căn bản giẫm không tới điểm cuối...
Không cách nào thở nổi, nàng đau đớn như muốn chết …
Cảm giác này, cùng với cảm giác ban đầu nàng ở hiện đại rơi vào trong biển rộng giống nhau như đúc, tiếp theo, nàng đã đến nước Thiên Nghiệp…
Cho nên, bây giờ nàng sẽ trở lại hiện đại sao?
Chết tiệt… Nàng thật sự là rất không cam tâm…
Ông trời muốn trêu đùa nàng, tra tấn nàng, cũng không nên dùng phương thức như vậy chứ? Đem nàng thoáng cái ném đến cổ đại, lại thoáng cái kéo về hiện đại? Cuộc sống của nàng, chính là bị làm loạn như vậy sao?
Nàng muốn ở lại chỗ này, muốn ở lại bên cạnh nam nhân nàng yêu, không được sao?
Nếu cần phải đối với nàng như vậy, khiến cho nàng trở lại hiện đại, còn đoạn thời gian ở cổ đại cái kia chỉ còn là giấc mộng?
Không…
Nàng không muốn…
Mặc dù ở hiện đại nàng có phụ thân có nương, không, nên nói là có ba có mẹ, nhưng, ba mẹ nàng rất ân ái, thiếu một đứa con gái như nàng cho dù có thương tâm, thời gian cũng có thể trị hết cả rồi? Huống chi, nàng đã chết một lần rồi, bọn họ thương tâm cũng đã sớm thương tâm xong rồi.
Nơi này, vẫn còn có vướng bận của nàng.
Con của nàng, Vô Mộng của nàng, Hách Liên Kỳ của nàng…
Thiếu nàng, bọn họ cũng sẽ sống tốt sao?
Có lẽ, cũng sẽ sống tốt?
Nàng tự nói với mình. Sau đó cảm giác thân thể càng ngày càng mơ hồ, hoàn toàn không nằm trong khống chế của nàng.
Ngay trong tích tắc rốt cục nàng sắp hôn mê, phảng phất nhìn thấy trên mặt nước một chùm ánh sáng lớn, chói mắt đến mức làm cho nàng không tự chủ mà nheo mắt lại, sau đó, thân thể của nàng bắt đầu nhanh chóng rơi xuống…