Hai mươi chínT
rong lúc bản mật tấu còn đang trên đường vào kinh, đã có tin về thay đổi nhân sự ở huyện Đào Nguyên gửi xuống.
Mặc dù chỉ là nói miệng, nhưng đại khái ở bên trên đã quyết định xong xuôi. Huyện lệnh đại nhân được lên chức, mặc dù địa điểm có hơi nghèo khổ, nhưng vẫn là lên chức, thành U Châu đồng tri, trở thành người lãnh đạo đứng thứ hai của châu phủ. Huyện thừa thì được như ý nguyện thăng chức lên làm Huyện lệnh huyện Đào Nguyên.
Nhưng Nhan chủ bộ lại không được thăng lên Huyện thừa mà là được kéo lên phủ thành. Tuy chức quan chưa xác định nhưng vẫn tính là lên chức vượt mấy cấp liền, coi như là lời khẳng định tài năng công trạng của gã.
Không chờ Nhan Cẩn Dung yêu cầu, Đường Cần Thư đã xin thuyên chuyển lên phủ thành luôn. Với chiến tích nữ lại hàng năm đều được đánh giá "ưu dị" như cô, đừng nói thuyên chuyển lên phủ thành, dù là xin thuyên chuyển lên hẳn kinh thành cũng tám chín phần mười là được thông qua.
Biểu muội dù không nói nhiều, nhưng luôn làm được nhiều hơn người khác.
Cái cảm giác bình yên trong nội tâm gã, còn được phủ thêm một luồng ấm áp khiến người ta lâng lâng.
Lúc điều lệnh chính thức chưa gửi xuống đã có tin tức lộ ra, ấy là vì đường xá xa xôi, giúp cho mọi người có thời gian chuẩn bị bàn giao công việc. Bởi vì Huyện thừa lên cấp thành Huyện lệnh nên ít ra vẫn còn một người có kinh nghiệm già đời ở lại để trấn giữ, bàn giao công việc dễ dàng. Nhưng Huyện lệnh được điều từ huyện Đào Nguyên lên U Châu, gần như là đi từ đầu này tới đầu kia của Đại Yến, phải chuẩn bị đóng gói lên đường cho sớm sủa.
Cho dù khoảng cách không xa đến thế (từ huyện Đào Nguyên tới phủ thành cũng chỉ mất một ngày được), nhưng tới đó rồi sẽ tạm trú ở đâu, tìm nhà ở lâu dài thế nào, cũng phải lên đó tiền trạm trước cho chắc chắn. Tóm lại, rất nhiều việc rất bận rộn.
Bận rộn đến qua cả mùa xuân, lệnh chuyển công tác mới chính thức gửi xuống.
Những người khác cũng có tin tức điều lệnh, có Huyện thừa mới chủ bộ mới. Điều lệnh của Đường Cần Thư hoàn toàn không ngoài dự đoán, phủ thành gửi tới một phong thư kèm theo lệnh chuyển công tác, để long trọng hoan nghênh Đường hình tào - Đường Cần Thư đệ đơn xin chuyển việc là tới bộ phận hình sự của phủ thành đó.
Nhưng mà Nhan Cẩn Dung đọc xong lệnh chuyển công tác của mình, thiếu điều muốn hộc máu.
Gã đúng là tới nhận chức mới ở phủ thành, nhìn như là lên chức, nhưng chức vị mới của gã, lại vẫn là chủ bộ.
Đây không phải là vấn đề làm tay đấm số mấy của ai, bởi vì nha môn quan phủ dưới sự áp bức của Văn Chiêu đế thật ra rất ít nơi giữ lại cái chức quan chủ bộ bé như hạt vừng này. Có thể nói đó là vị trí chót cùng nhất của toàn bộ tầng tầng lớp lớp quan phủ, rõ ràng là để bị chèn ép bắt nạt.
Đã thế lại còn không bằng biểu muội. Người ta vừa lên chức một cái là thành lãnh đạo hẳn một tào. Còn gã, nói khó nghe một chút thì chính là tên chạy việc vặt mà thôi.
"Ta không hiểu." Gã vừa giận vừa đau đớn. "Không thể thế được... Là kẻ nào đang hãm hại ta??!"
Đường Cần Thư im lặng. Mặc dù cô đã làm quan ở ngoài lâu năm, bề ngoài nhìn qua cực kỳ trung tính, nhưng bản chất vẫn là con gái nha... Nên suýt nữa đã buột miệng khai ra Vinh Hoa quận chúa.
Không có bằng chứng, nói thế thì khác gì nói xấu sau lưng người khác chứ.
Cuối cùng cô chỉ đi hầm cháo với mướp để an ủi Nhan biểu ca đang giận dữ tới mức đau dạ dày.
Lúc này chính là mùa mướp chín, chỉ cần với tay ra hái một quả bên mái hiên nhà bếp là có thể cho vào nấu. Gọi là cháo nhưng thật ra không hề có gạo. Lấy dưa chuột xắt thành sợi, thêm mấy lát gừng già rồi xào nhanh lửa to với thật ít dầu, sau đó cho mướp vào rồi om ra nước, hạ nhỏ lửa rồi quấy đều.
Không được cho thêm nước, không được để dính nồi. Làm món này quan trọng nhất là điều khiển lửa và khả năng nấu nướng, ngoài ra phải có mướp tươi ngon vừa hái. Mãi tới khi tất cả nhũn ra như cháo, mới nêm nếm gia vị rồi tắt bếp đậy nắp kín om thêm một chút.
Nhan Cẩn Dung vốn rất ghét mấy món mềm nhũn đặc quánh, nhưng lúc không muốn ăn cái gì cũng chỉ có thể ăn một bát cháo mướp to để an ủi nỗi lòng buồn bã.
Mặn ngọt mềm mịn, thun thút dễ nuốt. Bình thường có ấm ức đến mấy, ăn xong cũng cảm thấy không đáng ấm ức đến thế.
Cơ mà rốt cuộc gã vẫn gặp phải một nỗi ấm ức to lớn tới mức ngay cả cháo mướp cũng không cách nào an ủi nổi.
Bởi vì vừa mới thu xếp hành lý xong xuôi chuẩn bị tới phủ thành nhận chức, trạm dịch lại vội vã chạy tới trao chiếu chỉ đặc biệt.
Nhan Cẩn Dung đặc cách thăng chức chủ bộ của Công bộ. Đường Cần Thư đặc cách thăng chức thư biện của ty Bảo Văn thuộc Công bộ. Nhận chỉ xong lập tức khởi hành về kinh.
Ty Bảo Văn là cơ quan nào, cho tới giờ chưa bao giờ nghe nói... Đám đồng liêu xì xào bàn tán rộn ràng nhốn nháo. Chỉ có Nhan Cẩn Dung và Đường Cần Thư ngầm hiểu, hẳn là vì có phương pháp in ấn Đào Nguyên, mới đặt ra ty Bảo Văn, đủ thấy Hoàng thượng cực kỳ coi trọng việc này.
Nhưng Nhan Cẩn Dung không những ấm ức, mà còn nổi cơn lôi đình sấm sét dày đặc.
Lại là chủ bộ! Má nó chứ cứ ấn đầu người ta vào chức chủ bộ thế hả?! Rõ ràng chức quan nhỏ nhất ở Công bộ phải là viên ngoại lang cơ mà! Mình thậm chí đến viên ngoại lang còn không được làm, lại phải làm một cái chức chủ bộ vừa mới nhét thêm vào à?!
Đàn bà thù dai đáng sợ lắm nha biểu ca. Đường Cần Thư bụng bảo dạ. Nhìn Nhan Cẩn Dung hì hục chẻ củi để cho hả giận... xem ra bây giờ dù cho có nấu gan rồng tủy phượng cũng không cách nào an ủi đâu đúng không...
Đường Cần Thư không biết cách an ủi người khác, nhìn anh họ đang phẫn nộ nhục nhã gần bằng Khuất Nguyên đến nơi... "Ừm, ít ra chúng ta đều ở Công bộ với nhau nha. Về kinh thành rồi," cô ngập ngừng, "... còn tưởng sẽ khó gặp lại nhau cơ."
Nhan Cẩn Dung cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Đúng, đúng thật. Cho dù gã có được lên làm Tiết độ sứ đi nữa, nhưng không được ở gần nhau thì còn ý nghĩa gì?
"Còn tưởng là, sẽ bị phạt đi lưu đày cùng nhau." Đường Cần Thư dịu dàng lấy đi cây rìu trên tay gã. "Kết quả là lại cùng nhau làm quan. Cũng được mà..."
Không chỉ là cùng nhau làm quan. Về kinh thành, nghĩa là có thể chuẩn bị hôn lễ đúng không.
Nhan Cẩn Dung lập tức sáng mắt.
"Ừ, thế thì đi thôi." Gã đổi giận làm vui, rồi quay sang âu yếm nguýt yêu với Đường Cần Thư. "Lôi đình mưa móc đều là ơn vua."
Đường Cần Thư bị cặp mắt đào hoa của gã nguýt nhẹ một cái như thế, khiến cho cô không nhịn được dựng tóc gáy tê hết cả da đầu.
Biểu ca, huynh không bị làm sao chứ hả?! Tâm trạng lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng nữa, tim huynh có chịu được không?!
Nhưng cô vẫn cực kỳ bình tĩnh lý trí liếc xung quanh rồi nói sang chuyện khác. "Phần lớn đồ đạc chắc muội sẽ chia lại cho mọi người, chia đồ xong xuôi chúng ta cùng lên đường nhé."
Cuối cùng họ chỉ còn lại nửa xe toàn sách và mấy rương đồ cá nhân, thuê thêm một phu đánh xe đi cùng, còn Đường Cần Thư và Nhan Cẩn Dung cùng nhau cưỡi ngựa, hành lý nhẹ nhàng đơn giản phi nhanh về phía kinh thành cách đó một ngàn năm trăm dặm.
Điểm chú ý của Nhan ca ca thật là... về kinh thành = được cưới = vui vẻ =)))))
Tui thề là cái cặp đôi này vẫn luôn lấy nhầm kịch bản, con trai thì võ nghệ cao cường nhưng thích làm nũng và yêu vào thì học thêu hoa, con gái giỏi giang nấu nướng nhưng thích nghiên cứu luật hình sự và nghĩ cách cải thiện sinh hoạt cho dân chúng để phấn đấu sự nghiệp =)))))))))))