Hai mươi sáu
Khi hai người đi cùng nhau đến nha môn đi làm, công việc bận rộn cũng lập tức bao trùm lên chút tâm tư ngượng ngùng nho nhỏ đó.
Tầm này vẫn đang trong vụ thu hoạch, Huyện lệnh với Huyện thừa chắc chắn sẽ được thăng quan nên hớn ha hớn hở dắt nhau đi giám sát thu hoạch, để coi như góp thêm miếng gạch miếng ngói vào công trạng thành tích của mình. Nhan chủ bộ đương nhiên ở lại nha môn trông nhà giữ cửa, nghiêm trang đạo mạo mà xem xét hồ sơ đơn kiện của dân.
Sau ba năm rèn giũa ở đây, cuối cùng gã cũng không còn chút nào là dáng vẻ công tử bột nữa cả, đã có thể cầm miếng gỗ kinh đường lên thư án đầy nghiêm nghị khí thế, dáng vẻ oai nghiêm của bậc làm quan... mặc dù chỉ để xử lý mấy vụ kiện dân sinh vớ vẩn như là con trâu nhà hàng xóm lên cơn hâm mả húc đổ tường nhà ai...
Thật ra thì, sau mấy năm làm chủ bộ, khắp huyện thành vô vàn thôn nữ mơn mởn gan dạ nhiệt tình lại không có một ai ném hoa ném quả hay ném túi ném khăn vào người Nhan chủ bộ, cũng khó hiểu thật đấy.
Cơ mà nếu như Đường quan nương trong mắt đám đồng liêu không khác gì người trời, thì Phù dung công tử trong mắt các cô các chị ở huyện này càng là sánh ngang thần linh vậy. Người đâu mà đẹp trai, khôi ngô như thể bước ra từ bức họa... cơ mà quá ư là lạnh lùng cao ngạo, nhìn ai cũng hằm hè tỏa ra hơi lạnh không khác gì băng sương khiến người ta chỉ liếc thôi đã run lên bần bật. Ngắm trai đẹp thì thì đấy, nhưng cũng chỉ dám đứng núp chân tường mà ngắm trộm thôi chứ làm gì có ai đủ gan mà đi trêu ghẹo thần linh có bản chất cao ngạo kia.
Đường Cần Thư thoáng bùi ngùi.
Nhan biểu ca thật ra có hơi đáng tiếc. "Chí làm trai nam bắc đông tây, cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể." Nếu bảo người có học vấn mà không có chí hướng phấn đấu thành tể tướng nhập nội các, thì hoàn toàn vô lý. Nhưng với thân phận cử nhân nhập sĩ làm quan cũng sẽ kém hơn người khác một bậc, Nhan biểu ca không thi tiến sĩ quả thật là một thiếu sót lớn.
Mà đáng tiếc nhất là không phải anh ta thi không đỗ, mà là bỏ không đi thi. Có lẽ ông Nhan bà Nhan giận con mình như thế, nguyên do lớn nhất nằm ở chỗ này.
(Câu nguyên gốc là Nam nhi chí tại tứ phương, mình mượn tạm hai câu thơ của cụ Nguyễn Công Trứ trong bài thơ Chí làm trai để thay nhé)
Nếu muốn thăng tiến dựa trên thành tích cai trị cải thiện cuộc sống của dân chúng, cũng không phải là không thể, nhưng quá trình chỉ e là dài đằng đẵng tính bằng chục năm. Thí dụ như cấp trên cũ của cô, Bành huyện lệnh, ông ấy cũng làm quan khởi đầu bằng việc chỉ thi đỗ cử nhân. Phương thức ông ấy dùng để có thành tích thăng quan ấy chính là thử trồng cây ngô ở huyện Sơn Câu, nơi toàn khe núi khô hạn khó khăn, nhưng cũng phải mất chừng mười năm mới có kết quả, mà hạt giống ban đầu ông ấy cũng phải bỏ tiền riêng của mình để mua đắt từ trong tay thương nhân vùng biển ở Tuyền Châu đó.
Ở thời đại không gian này, việc thông thương đường biển có thể nói là phi thường phát đạt.
Chẳng những Đại Yến có một Mân Nam hầu bỗng dưng xuất hiện cải thiện giao thông miền biển, mà cả châu Mỹ xa xôi cũng có một loạt nhân vật kỳ lạ xuất hiện ở cộng đồng thổ dân Maya, dẫn đến việc nền văn minh đó vốn đã vô cùng rực rỡ lại được khắc họa thêm vài nét bút rực rỡ sắc màu bằng việc mở mang trao đổi buôn bán bằng đường biển.
Tất nhiên, mặc dù chưa tới mức Đại Yến và Phù Tang trực tiếp thông thương tàu bè với nhau (Phù tang ở đây không phải nói về Uy quốc hay Nhật Bản của hiện tại mà nói về vương quốc thổ dân Maya trong tiếng Hán), nhưng mà trao đổi mua bán gián tiếp vẫn không ít. Thế nên có rất nhiều thứ lương thực thực phẩm vốn không nên xuất hiện vào thời đại này như ngô, ớt này kia lại có thể tìm mua ở Tuyền Châu, mỗi tội chưa từng được trồng ở Đại Yến, hay nói đúng hơn là chưa ai tìm ra được cách trồng cho chính xác.
Có thể nói, Bành huyện lệnh đã đánh cược khá lớn, nhưng cũng may, ông ấy đã thắng ván cược này. Thế nhưng, suốt chặng đường mười năm đó biết bao gian lao mồ hôi lẫn máu và nước mắt đã rơi, kết quả đạt được hoàn toàn không dễ dàng.
Điều khiến Đường Cần Thư cảm thấy bùi ngùi ấy là, nếu để cho Nhan biểu ca cứ ở mãi vùng đất nghèo chó ăn đá gà ăn sỏi này mà khai hoang trồng cây suốt mười năm ròng... thật sự cô không cách nào tưởng tượng được.
Sau vụ thu hoạch mùa thu bận rộn đó, từ huyện Sơn Câu, một nhóm hương thân hớn hở kéo một xe chở đầy bắp ngô, lặn lội đường xa mang đến tận huyện Đào Nguyên cho Đường quan nương nếm thử. Đường Cần Thư vui sướng đón tiếp, khiến toàn bộ nha môn huyện đều xôn xao cả lên.
Đấy dẫu sao cũng là thứ mới mẻ mà. Bành huyện lệnh mất đến mười năm khổ cực chứ đâu phải trò đùa, giờ đã nghiên cứu ra phương pháp trồng trọt đại trà chính xác, sản lượng tính theo mỗi mẫu đất cực cao. Mặc dù đã báo lên triều đình, gửi công báo lẫn hướng dẫn trồng trọt bố cáo khắp thiên hạ, nhưng đó vẫn chỉ là con chữ trên giấy, không thể nào sánh được với việc tai nghe mắt thấy một chiếc xe đầy ăm ắp bắp ngô vàng óng khiến người ta chấn động.
Mấy bác nông dân huyện Sơn Câu đều ưỡn ngực tự hào, đường xá xa xôi trắc trở nên mãi mới đi được một chuyến. Nhưng mà vụ mùa thu hoạch lớn thế này không thể mang tới biếu Bành đại nhân, quan phụ mẫu cũ của họ, thôi thì mang đến biếu Đường quan nương cũng tốt vậy. Không khí bừng bừng náo nhiệt không khác gì sắp ăn Tết vậy. Đường quan nương không những giữ họ ở lại chơi một hôm mà còn tự tay xuống bếp chế biến.
Người ở huyện Sơn Câu kia hỏi ai cũng được, vì ai cũng biết Đường quan nương có tay nghề nấu nướng siêu phàm, nên ai nấy đều vui vẻ vì sắp được ăn ngon.
Kết quả, một xe đầy bắp đổi lấy một xe đầy gạo, thậm chí Đường quan nương còn ráng nhét vào tay họ một túi đựng hai lạng bạc, dặn dò nhớ mua con heo mập mang về xẻ ra chia cho các gia đình ăn qua mùa đông, khiến cho bọn họ vừa vui mừng vừa cảm thấy áy náy vì Đường quan nương vẫn tốt bụng như thế. Gặp được những vị quan phụ mẫu tốt như Bành đại nhân và Đường quan nương, quả thực là phúc đức cho dân.
Chờ nhóm hương thân ấy đã đi, toàn bộ số bắp ngô được lần lượt chia đều cho đồng liêu trong nha môn ăn thử, cả đám cười phớ lớ túm tụm nghiên cứu xem nên chế biến ra làm sao, quá nửa là cho vào nồi luộc lên rồi gặm. Dù sao người đông như thế, chia ra cuối cùng mỗi người được có vài bắp ngô, nên không thể mang ra mài thành bột được.
Nhan Cẩn Dung thì lại gặp may, đúng lúc Đường Cần Thư có tâm trạng vui vẻ nên hớn hở mang bắp ngô ra nướng.
Làm ngô nướng nghe qua thì đơn giản, nhưng mà không phải cứ thế lột phần vỏ ngoài ra cho lên bếp nướng đâu nhé. Đầu tiên là cho bắp ngô vẫn còn vài lớp vỏ vào nồi luộc chín, giữ lại phần vỏ đó để lên bếp than mà nướng đều xung quanh, như thế mặt ngoài mới không bị cháy khét mà chỉ teo lại một chút khiến cho độ ngọt càng thêm nồng đượm. Xong xuôi mới bóc phần vỏ ngoài, lại phết lên một lớp tương nồng pha chế đặc biệt rồi lại cho lên nướng, vừa nướng vừa phết dầu tương xung quanh.
Ôi chao ôi là thơm, mùi thơm thiếu điều tỏa khắp mười dặm xung quanh. Cắn và nhai tuy là cứng hơn ngô luộc, nhưng ngọt thơm nồng nàn kết hợp chặt chẽ với mùi tương đậm đà, đã ăn là có thể một mạch chén liên tục ba bốn bắp ngô to mà còn chưa ngán.
Đường Cần Thư chỉ ăn một bắp, còn lại định để dâng cho cấp trên nếm thử, ai dè vào bụng Nhan Cẩn Dung hết cả. Cô khuyên Nhan biểu ca không nên ăn quá nhiều mà không chịu nghe. Kết quả là đêm hôm đó Nhan Cẩn Dung đau bụng lăn lộn... vì ngô nướng không những tính nhiệt gây thượng hỏa, mà còn cực khó tiêu.
Nhan chủ bộ tham ăn nên cái miệng hại cái thân, khổ không tả xiết.
Ấy thế nhưng gã hoàn toàn không có xíu nào là rút kinh nghiệm, về sau càng ngày càng thích các món ăn từ ngô. Người khác liều chết mà ăn cá nóc, còn Nhan chủ bộ liều đau dạ dày mà ăn ngô, không khác nhau là mấy.
Điều này khiến Đường Cần Thư nghẹn họng, sau này mỗi lần nấu món gì có ngô bên trong đều sẽ nhớ nấu thêm một bát canh sơn tra để hỗ trợ tiêu hóa.
Cuối thu, bắt đầu sương xuống, thư gửi từ kinh thành bỗng trở nên liên tục, bà Nhan cũng bắt đầu gửi thư trực tiếp với Đường Cần Thư.
Bức thư đầu tiên, lại để cho thấy nỗi áy náy của mình. Biết làm sao được, bà thực hiện theo bản hướng dẫn làm rau dưa muối tương kia, thành quả cực kỳ xuất sắc và được hoan nghênh trong bạn bè thân thiết. Khi ấy, bà Nhan mới "vô tình" tiết lộ nguồn gốc món ăn này. Nếu lỡ có ai gửi thư xin chép công thức chế biến... e là sẽ làm phiền Kiều Kiều lắm. Nên là cô không cần phải nể mặt bà làm gì, không cho cũng không sao. Rồi thư sau thì dặn dò chu đáo cô phải giữ gìn sức khỏe, có việc gì nặng nhọc đừng ngại sai biểu ca làm giúp, không cần cảm thấy ngại ngùng áy náy làm chi. Đứa con trai thứ của bà ấy à, chỉ có bề ngoài là thông minh sáng láng, chứ thật ra còn ngu dại lắm, mong Cần Thư thông cảm giúp đỡ chỉ bảo thêm.
Cùng với lá thư là một bọc to đựng đầy đủ nguyên bộ quần áo cực kỳ xinh đẹp từ trong ra ngoài, kèm theo một bộ trang sức bạc mạ vàng vô cùng khéo léo. Lại còn thêm một bộ nho bào kèm trâm bạch ngọc, bảo là để cô mặc hàng ngày.
Cả thư lẫn quà đều khiến Đường Cần Thư bứt rứt không yên.
Nếu lần trước gửi tặng son phấn chỉ mới là ám chỉ khéo léo, lần này chính là vô cùng đường hoàng nói công khai rõ ràng, không thể rõ ràng hơn được nữa.
Bác Nhan gái đang giúp cô chuẩn bị danh tiếng tài năng ở kinh thành, cho thấy bà rất thích cô gái khéo tay mà nhã nhặn này. Hơn nữa bà đã nhắm trúng cô thật sự rồi, nên tặng quà tuy giá cả không quá quý báu đến mức cần phải từ chối lịch sự, nhưng ẩn bên trong và quý trọng hơn cả là tấm lòng quan tâm của bác ấy.
Đáng ra bác Nhan gái có thể không cần phí công làm như thế. Nếu bác ấy thật sự muốn cầu hôn luôn thì đã có thể nói thẳng với cha mẹ cô là được. Nhưng bác ấy lại uyển chuyển lòng vòng như thế, thật ra là muốn hỏi thăm ý kiến thái độ của cô.
Đó là một kiểu tôn trọng. Không những tôn trọng một người vãn bối như cô, mà còn là tôn trọng thân phận nữ lại của cô, không hề có chút nào khinh thường coi rẻ.
Lần trước cô giả ngu mà qua loa lấy lệ, Nhan biểu ca cũng không gặng hỏi thêm. Nhưng lần này, cô không thể nào tiếp tục giả ngu nữa.
Chỉ cần có tí tin tức lộ ra, với cái kiểu suy diễn không thuộc phạm trù người bình thường của cha cô từ trước tới giờ, với tình bạn nối khố giữa cha cô và ông Nhan, biết đâu sẽ vỗ đùi đánh đét một cái rồi quyết luôn hôn nhân của đứa con gái bất hiếu hết đào hôn đến bị từ hôn của ông ta.
Cẩn thận nghĩ ngợi rất lâu sau, cuối cùng cô cũng nghiêm túc hỏi. "Nhan biểu ca, anh thấy tôi thế nào?"
Nhan Cẩn Dung suýt nữa cầm rìu bổ thẳng vào bàn chân mình.
Gã nắm chặt cán rìu, nhìn biểu muội đứng đó, lưng thẳng tắp nghiêm trang, rồi bỗng phát hiện đôi vành tai ngày thường trắng mịn như tuyết giờ đang đỏ ửng lên. Trông cô cực kỳ bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ mới thấy bàn tay cô ấy hơi run rẩy.
Gã bước lại gần, lấy đi cây rìu trong tay cô ấy.
Đúng là vừa rồi gã suýt nữa bổ rìu vào bàn chân mình, nhưng gã không hi vọng biểu muội cũng sẽ như thế.
"Người bắn chim nhạn mang về,
Ta mang ta nấu đề huề cùng ăn.
Rượu nồng đôi chén cùng nâng,
Hẹn nhau đôi lứa sẽ cùng già đi.
Duyên lành cầm sắt đã thề
Năm năm tháng tháng bộn bề có nhau."
Nhan Cẩn Dung dõng dạc trả lời.
(Nguyên văn là bài thơ Nữ viết kê minh số trong tập Quốc phong, phần Trịnh phong tức dân ca/ca dao nước Trịnh trong Kinh Thi. Bạn Mèo béo tạm dịch thơ thể lục bát cho na ná kiểu dân ca ca dao Việt Nam nhé hehe.Dặc ngôn gia chi, Dữ tử nghi chiNghi ngôn ẩm tửu, Dữ tử giai lãoCầm sắt tại ngự, Mạc bất tĩnh hảo.)
Cuối cùng, cả gương mặt cũng đỏ bừng lên luôn. Chỉ cần trả lời tốt hay không tốt là được rồi... ai đòi anh nói ra mấy câu không biết xấu hổ như thế kia chứ! Đường Cẩn Thư cảm thấy đáng ra mình phải nổi giận mới đúng, nhưng không hiểu sao chỉ thấy tim đập rộn ràng và một thứ cảm giác mùi vị khó tả dậy lên trong bụng. Cứ như thể vừa mới ăn một quả dương mai đỏ au, vừa chua chua lại ngọt ngào đến lạ.
"Tại... tại sao kia chứ?" Vừa thốt ra lời, Đường Cần Thư lập tức hối hận. Tại sao câu hỏi ngu xuẩn đấy lại buột ra từ miệng mình kia chứ.
Bình tĩnh đâu rồi? Ung dung đâu rồi? Không lẽ đã bị nhai nát nuốt cả vào bụng rồi sao?
"Bởi vì thích mà." Nhan Cẩn Dung cực kỳ bình tĩnh đáp. Nhưng trong lòng thì như thể có ngàn điệu nhạc vạn bông pháo hoa đang bừng bừng rộn rã, khiến cho đầu óc như muốn bay lơ lửng lên tận trời cao thành tiên.
Biểu muội tỏ tình trước với mình kìa, sướng ghê nơi!
... Cho tới khi gã đọc được thư mẹ mình gửi, mới biết là mẹ mình mới là người chọc thủng cái sự tình trong như đã mặt ngoài còn e trước, khiến gã thiếu điều hộc máu. Việc theo đuổi tán tỉnh tìm vợ này bị mẹ làm thay, cái cảm giác đấy quả thực khó lòng diễn tả.
Mà điều khiến gã buồn nhất ấy à, không phải biểu muội muốn tỏ tình đâu. Đấy chỉ là một sự hiểu lầm xinh đẹp nho nhỏ mà thôi.
Một trong những sở thích của mình khi dịch/xếp chữ từ tiếng Trung chính là các bài Kinh Thi đó nha. Trong blog WP của mình có vài bài rồi. Giờ sẽ tiện thể xếp chữ cả bài Nữ viết kê minh này luôn. Hehehe.
Ai thích thì có thể ghé blog mình đọc mấy bài Kinh Thi mình chuyển ngữ nha: