Quân Môn Sủng Hôn

chương 88: ẩn núp nguy cơ!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm, mặt trời u ám, cộng thêm đang ở trên tuyết màu trắng, tầm nhìn càng thêm rõ ràng. Vào lúc này người lên núi xem mặt trời mọc cũng không ít, xe cáp lên núi đã khởi động từ rất sớm, một lúc sau không ít du khách đã chuẩn bị lên đường.

Càng đi lên, không khí lại càng lạnh, hơn nữa khí lạnh cũng càng thấp.

Vừa đến nơi đã có một ít người đến, không ít du khách còn mang theo máy chụp ảnh, du khách tập trung rất nhiều trên đỉnh núi, hơn nữa nhìn vào phong cảnh nơi này sẽ hiểu ngay.

Đi lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc và đứng dưới đất nhìn mặt trời mọc không giống nhau, nhất là ở trên núi tuyết thấy mặt trời mọc, càng có thêm cảm giác trong lành.

Khắp núi tuyết là những đám mây lượn quanh, mặt trời mọc cuối chân trời, chầm chậm nhá nhem. Trên đỉnh núi ánh mặt trời chiếu rọi, ánh vàng óng ánh cứ như đang nhảy múa, giống như là dát vàng, xinh đẹp mà chói mắt!

Từ mờ tối tầm mắt dần dần bị ánh mặt trời chiếu rọi, xem mặt trời mọc dưới tiếng reo hò của mọi người, phá vỡ cái không khí yên tĩnh lúc sáng sớm, mang đến cho buổi sáng nơi núi tuyết hơi thở của cuộc sống.

Mượn ánh sáng rực rỡ, Úc Tử Ân quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cơ thể anh giống như ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu sáng cả sườn núi, để cho người ngắm anh đều cảm thấy cơ thể anh như Thần thánh, góc cạnh rõ ràng, gò má anh tuấn, hình như dù thời gian thay đổi thế nào, cũng chẳng thể thay đổi được anh, anh vẫn mang sự ưu nhã và cao quý bẩm sinh.

Người đàn ông như vậy, tự nhiên lại đi nói thích cô, làm sao cô có thể tưởng tượng nổi, người đàn ông giống như anh đây, sẽ khiến cho tất cả phụ nữ nảy sinh tình cảm

Đang lúc cô bận rộn quan sát anh, anh đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt thâm thúy rơi vào đôi mắt an tĩnh của cô, mang theo trầm ấm dịu dàng làm cho người ta có cảm giác ấm áp cưng chiều.

Lặng lẽ nhìn nhau mấy giây, anh đột nhiên đưa tay choàng qua vai cô, kéo cô lại bên cạnh mình, động tác êm ái, chà xát cánh tay của cô, "Có lạnh hay không?"

"Không lạnh." Tựa vào trong ngực anh, cô hít một hơi thật sâu, trong hơi thở đều là hương thơm cỏ cây truyền ra từ cơ thể anh, hơi thở ấm áp từ quần áo thấm ra bên ngoài, loáng thoáng cũng khiến cho lòng cô ấm lên không ít.

"Ân Ân." Anh khẽ gọi cô, giọng nói thuần phác như làn gió nhẹ quấn quanh mặt cô, rất là dễ nghe.

"Hả?" Nghe được anh gọi mình, cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, chờ anh tiếp tục.

"Anh, Dịch Khiêm, chưa cưới, là người đàn ông làm kinh doanh, trong nhà đứng hàng thứ thứ năm, không có ham mê bất lương, nếu như có thể mà nói. . . . . ." Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, "Hãy để cho anh đi cùng em một đoạn đường đi, anh có thể chờ ngươi, chờ em để quá khứ xuống, chờ em thấy anh ở bên cạnh em, chờ em đến bên cạnh anh."

". . . . . ." Nghe anh nói ra những câu mập mờ tỏ ý dây dưa thế, cho đến lúc dứt lời, cô mới hiểu ra mình đã rung độ từ trong tim, khoan thai ngẩng đầu lên, đáy mắt màu lưu ly ẩn chứa sóng nước mênh mông, "Dịch thiếu, cái này là anh đang thổ lộ với em sao?"

Nếu như buổi sáng hôm say rượu anh chỉ là nghiêm túc nói ra những lời nói kích động, thì vào giờ phút này, anh dịu dàng, lại khiến cho cô không thể thờ ơ.

"Em cảm thấy như thế nào?" Anh nở ra nụ cười yếu ớt, an tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô, vẻ mặt ưu nhã như vậy, giống như anh có thể dùng thời gian cả đời này để đợi chờ, an tĩnh mà cũng vô cùng tốt đẹp.

"Em đã từng yêu Lam Mộ Duy, lại đã từng làm vợ của Đường Minh Lân, tất cả những điều em đã từng đối với anh thật không công bằng, làm bạn ở bên cạnh anh nên là một người khác, không phải như thế sẽ tốt hơn sao?."

"Anh ở chỗ này biết cái gì mới là tốt cho mình." Chậm rãi ngước mắt, anh nhìn về phía ánh mặt trời vừa hiện lên, "Ân Ân, những thứ kia cũng đã là quá khứ rồi, anh không phải không chịu nổi, cũng không phải là không chịu nhận, chỉ là em vẫn chỉ sống trong quá khứ mà thôi, anh đã nói rồi, anh sẽ cùng em đuổi bóng ma quá khứ đi, mặc kệ bao lâu, anh cũng sẽ đợi"

Anh không phải người mù, không phải không nhìn thấy những vết thương ẩn núp dưới đáy lòng của cô, cho dù là Lam Mộ Duy trở lại, cô vẫn còn quật cường không để cho mọi người nhìn thấy vết thương của mình, có lúc, nhìn cô giấu đầu hở đuôi, cố làm ra vẻ kiên cường, anh cũng cảm thấy rất đau lòng

". . . . . ." Cô đã xem tất cả là quá khứ rồi, và cô đã che giấu rất kỹ, sẽ không ai phát hiện ra cô, lại không nghĩ rằng, người đàn ông này nhìn thấy tất cả những điều đó.

"Cho em một chút thời gian đi! Xem em có tư cách đứng bên cạnh của anh hay không." Cô sẽ không mang theo bóng dáng của người đàn ông cũ mà bắt đầu lại chuyện tình mới, chuyện này chắc chắn sẽ là sự sỉ nhục đối với anh.

"Được!" Cô chịu cho anh cơ hội, chuyện này với anh mà nói đã là một khởi đầu tốt, ít nhất cô cũng nguyện ý tiến đến chuyện tình cảm với anh.

Cửa hàng bán dụng cụ trượt tuyết trên đỉnh núi đã bắt đầu mở ra, không ít du khách đã vào cửa hàng thay xong giày trượt tuyết, chờ xuất phát, chuẩn bị đi khắp nơi trên núi tuyết xem mặt trời mọc, rồi sẽ trượt xuống chân núi.

Lúc bọn họ chuẩn bị thay giày trượt tuyết, Văn Khâm mang theo cận vệ chạy tới, thấy cận vệ xuất hiện tại nơi này, Dịch Khiêm hơi sửng sốt một chút, dắt tay Úc Tử Ân đi tới.

"boss!" Đi lên trước, cận vệ liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh Dịch Khiêm một cái, không nhanh không chậm dời ánh mắt nhìn người đàn ông cao lớn, trên mặt là vẻ lạnh nhạt và nghiêm túc.

"Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Cậu ta tự mình tới đây, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện.

Gật đầu một cái, cận vệ đưa vẻ mặt thành thật nhìn anh, hình như có chút do dự, "Có chút việc."

"Được, tôi biết rồi!" Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu dặn dò cô gái bên cạnh một tiếng, "Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh... anh sẽ quay trở lại ngay. Văn Khâm, anh đi chuẩn bị đồ trượt tuyết với Úc Tử Ân đi, thuận tiện nghiên cứu sơ đồ trượt tuyết một chút, rồi nhóm chúng ta sẽ đi trượt tuyết."

"Được!" Đáp nhẹ một tiếng, Văn Khâm quay đầu hướng về phía Úc Tử Ân lễ phép làm cái tư thế mời.

Biết bọn họ muốn thương lượng chuyện riêng, Úc Tử Ân gật đầu một cái, cười nhìn về phía Dịch Khiêm "Anh bận rộn việc của mình thì cứ làm đi! Em đi qua bên kia chờ anh!"

"Được!" Nhìn cô xoay người rời đi, lúc này anh mới dẫn cận vệ đi ra một góc hẻo lánh.

Dừng bước chân lại, anh quay đầu nhìn Tên cận về nhàn nhạt mở miệng “nói đi!”.

“Dạ!” Hơi quét mắt nhìn bốn phía, lúc này cận vệ mới lên tiếng “Ở các vùng phụ cận có tuyết trên đường, cự ly hiện tại đến khu vực núi tuyết là ba cây số, có một đám người đang chạy Motorcycle mở đường tuyết tới đây, người tới không có ý tốt”.

nói xong cậu lấy từ trong túi ra một cái ipad mini đưa cho anh, gật một cái trên màn hình đã hiện ra biểu đồ “Mấy ngày trước tôi đã phát hiện các người bị người ta theo dõi, vốn định sẽ điều tra xong mới báo cáo. Nhưng thời gian hơi gấp rút, cho nên sáng hôm nay tôi phải chạy lên đỉnh núi, chính là chỗ bọn họ đặt máy theo dõi, mới vừa rồi tôi thấy một đám người chạy xe máy lên hướng về phía núi tuyết nên cảm thấy có gì đó không đúng. Từ khi nhập cảnh tới nay, luôn luôn đi theo chúng ta, xem ra mục tiêu của bọn họ là hai người, tôi sợ bứt dây động rừng, còn chưa có kiểm tra kĩ càng.”

“hắn không nhằm về phía tôi, biết thân phận của tôi không vượt quá ba người, mục tiêu không thể nào là tôi.” Dừng một chút, anh vặn lông mày suy nghĩ về những nơi bọn họ lui tới, ánh mắt trầm xuống “Bọn họ nhắm về phía cô ấy!”

“Bọn họ hướng về phía Úc Tử Ân sao?” Chợt nhớ tới mục tiêu gần đây mà cậu điều tra, tên cận vệ chậm rãi ngước mắt “Tại sao cái cô gái họ Lâm kia lại có quyền thế lớn như thế, có thể điều người ra nước ngoài lấy mạng người khác! Nếu như động thủ ở nước ngoài, làm ra một chút chuyện ngoài ý muốn, sợ rằng cho dù cảnh sát Trung Quốc muốn tra cũng không tra được gì, chỉ biết làm là phần tử khủng bố tập kích! trên núi tuyết lớn như vậy, động thủ rồi thoát thân tuyệt không khó khăn, tôi sẽ thông báo cho tổ chức an ninh tới đây, boss, anh xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”

“Vẫn không thể để cho cô ta biết thân phận của tôi, hiện tại xuống núi trước, lập tức thông báo cho tổ an ninh, để bọn họ đến đỉnh núi trước, trước tiên phải đưa cô ấy về khách sạn một cách an toàn. Phía sau nên làm thế nào, rồi sau đó làm gì cũng không cần tôi dạy cậu chứ?”

“Dạ! Tôi hiểu rồi a!” Gật đầu một cái, Văn khâm xoay người rời đi.

“Tôi sẽ ở sau hướng dẫn, cứ tùy thời mà tìm tôi. Cẩn thận một chút, nơi này là nước Thụy Sĩ, xuống tay đừng quá hung ác, coi chừng mở cuộc truy sát quốc tế, đến lúc đó chúng ta sẽ phiền toái to đó”.

“Dạ!”

Từ trong bóng tối đi ra, Dịch Khiêm ngước mắt nhìn về bóng dáng đồn trạm kế tiếp, tôi tay đặt trong túi áo khoác, bóng dáng kiêu căng, hơi thở nhiều hơn mấy phần lẫm liệt.

“Ân Ân”. Dịch Khiêm đột nhiên đi lên trước, hướng về phía Văn Khâm gật đầu một cái “Anh về khách sạn trước đi”.

“Dạ !” Văn Khâm đáp một tiếng, mặt không biến sắc xoay người rời đi.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn sắc mặt có phần chìm xuống của anh, cô không khỏi mở miệng hỏi.

Dắt lấy tay của cô, anh dẫn cô đi lên cáp treo “Hôm nay chúng ta không thể trượt tuyết rồi, chúng ta về khách sạn trước đi”.

“Hả? Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có thể nói cho em biết hay không, để cho em bớt lo lắng?” Thấy anh do dự, cô dịu dàng trấn an “Yên tâm đi, em không phải là một cô gái yếu đuối, sẽ không cho anh thêm phiền toái đâu!”

Nhìn bộ dạng cố chấp của cô, Dịch Khiêm khẽ cười một tiếng, nắm chặt tay của cô “Xung quanh đây có mấy con chuột cắn người. Chúng đã leo lên núi, chỉ là chúng trốn tránh tương đối khá”

“...” Đuổi theo bước chân của anh, cô chợt hiểu hai chữ con chuột kia là ý gì, đôi mắt nhu hòa lại trở nên sắc bén, quay đầu, cô đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh, bước nhanh hơn, nghiêng thân gần sát cánh tay của anh “Như vậy thì chúng ta về khách sạn trước đi!”

“Ừ” Biết cô đã hiểu ý của mình, anh quay đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nhếch môi “Đừng lo lắng, có anh ở đây!”

“Em không lo lắng cho mình, tương đối lo lắng cho anh”. Mặc kệ đối phương tìm là đến đây tìm ai,mấu chốt là ở nơi này, cô không thể không cẩn thận một chút.

Ít nhất, cô đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, hiểu được thế nào là bảo vệ mình. Còn anh chỉ là một công tử khiêm tốn, nếu gặp nguy hiểm thật, dù làm bất cứ chuyện gì cô cũng không để anh bị tổn thương!

“không cần lo lắng cho anh, anh là đấng mày râu, làm sao lại không biết cách bảo vệ mình! Ngược lại em... anh tương đối lo lắng cho em nhiều hơn”. Buông tay ra, anh ôm cô vào trong ngực “Ân Ân, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải bảo vệ cho tánh mạng mình biết không?”

Trong vấn đề này, cô có kiên trì, hẳn anh cũng sẽ cố chấp, cô nhất định sẽ không tranh chấp với anh, gật đầu một cái xem như đồng ý.

Nơi xa, mặt trời rực rỡ giữa bầu trời xanh thẳm, phong cảnh đỉnh núi, cách trời xanh rất gần, nhưng cũng ẩn núp nhiều hơn mấy phần nguy cơ.

Truyện Chữ Hay