Lúc hai người ở nhà, Tiểu Mễ và Tiểu Toa rất thức thời vọt ra bên ngoài lang thang, đến buổi trưa lại rất đúng lúc xách về nhà rất nhiều món ăn, ăn ý đến khiến cho Úc Tử Ân có chút dở khóc dở cười.
Trong thư phòng yên tĩnh, Dịch Khiêm Mạch đang dùng chat webcam để bắt cầu một hội nghị trực tuyến với các vị quản lý cấp cao khác, cây viết nằm trong tay thỉnh thoảng lại ghi chép chút gì đó trên tài liệu, trên mặt vẻ mặt nặng nề mà nghiêm túc.
Úc Tử Ân bưng Trà Hoa đi vào, hội nghị mới vừa kết thúc, nhìn bóng dáng bận rộn trên ghế làm việc, cô thả nhẹ bước chân đi đến, vốn định để ly xuống rồi đi ra, không quấy rầy đến anh, ai biết mới vừa đến gần thì anh liền ngẩng đầu lên, thấy cô thì vẻ mặt nghiêm túc liền xẹt qua một nụ cười vui vẻ, thò tay ôm cô vào trong lòng.
Úc Tử Ân Ngồi ở trên đùi anh, quay đầu nhìn anh, đau lòng giơ tay lên giúp anh xoa xoa huyệt thái dương, "Tối hôm qua ngủ không ngon, muốn đi nghỉ ngơi một chút hay không? Có lẽ anh mệt chết rồi."
"Anh không sao." Chui vào giữa gáy cổ cô, cảm nhận mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cả người nhất thời cảm thấy an tâm.
Có lúc cảm thấy, điều mình hy vọng cuối cùng chỉ là ôm một cô gái ấm áp như thế vào trong ngực. Chỉ thế thôi cũng có thể làm cho anh như thuyền muốn cập bến, mặc dù anh có mệt mỏi hơn nữa vì những công việc ngoài kia, trở về cũng sẽ không mang theo mặt nạ đối với cô.
"Tập đoàn Lâm Thị nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, anh tính động thủ như thế nào?" Nhìn anh bận rộn như vậy, cô thật hy vọng mình cũng có thể chia sẻ một chút.
"Ừ, xuống tay với tập đoàn Lâm Thị không khó, vì Lâm Thị đang mua một mảnh đất ở ngoại ô với giá cao, vốn dự định xây làng du lịch, mảnh đất kia phạm vi đến năm trăm mét vuông bây giờ đang được chính phủ dùng, một nhóm khác muốn hợp tác, anh đã bảo Văn Khâm mua lại rồi, chính phủ dùng thì có thể liên lạc với thị trưởng chỗ đó, chỉ cần làm mấy thủ tục, mảnh đất kia của Lâm thị sẽ được chuyển cho trung gian, nhưng nếu chính anh xây dựng cái gì đó lên mảnh đất kia, thì mảnh đất của Lâm thị sẽ thành cũ khoai lang khiến người ta phỏng tay. Có lẽ bây giờ đối với tập đoàn Lâm thị mà nói, mảnh đất kia sẽ là con bài tẩy cuối cùng của ông ấy, nhưng mà anh lại muốn khiến mảnh đất kia biến thành bỏ thì tiếc ăn thì không ngon!"
Nếu đã quyết định muốn giết chết Lâm thị, anh cũng sẽ không cho Lâm Thị bất cứ cơ hội xoay mình nào, nếu không diệt cỏ tận gốc, gió xuân thổi vạn vật lại hồi sinh, đạo lý này anh biết rõ.
"Vậy anh đã bắt đầu động thủ sao?" Những quyết định của anh luôn mạnh mẽ và vang dội, tất nhiên cô sẽ không hoài nghi năng lực của anh.
"Ừ, sáng sớm hôm nay đã để Văn Khâm thả gió đi, giá cổ phiếu Lâm thị đang một đường đi xuống, thời điểm hiện tại, sợ rằng lão hồ ly Lâm thị đã biết không được bình thường. Cho dù là như vậy, hiện tại trong tay anh cũng nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần Lâm thị, đủ đưa ông ta ra trước hội đồng quản trị."
"Ừ, vậy anh phải cẩn thận một chút, chớ bị tính toán." Tranh đấu trên thương trường quá nhiều gay gắt, cô không hiểu cũng không muốn đầu mình giao du với kẻ xấu.
"Anh biết rồi, anh sẽ có chừng mực."
"Ừ, em tin tưởng anh!" Gật đầu một cái, cô từ từ ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, "Đợi lát nữa còn phải bận rộn không? Chính em sẽ thiết kế trang phục cưới cho anh, anh rút ra chút thời gian cho em lấy số đo nhé."
"Theo anh được biết, con mắt của nhà thiết kế nhất định chính xác, còn dùng thước sao?" Bỗng chốc đứng dậy, anh bế cô lên, xoay người đi đến phòng thiết kế trên lầu.
Khẽ thét lên một tiếng, cô chợt vòng tay qua cổ anh, tức giận trừng mắt, "Liếc mắt là một chuyện , thiết kế trang phục cho mình lại là chuyện khác, không cẩn thận là sẽ lãng phí vải ngay."
"Ừ, hiện tại anh đang có thời gian." Dứt lời, anh bế cô chạy tới cửa phòng thiết kế, bước vào phòng thiết kế, anh quét mắt nhìn căn phòng rộng rãi, đặt cô xuống ghế sofa cạnh cửa sổ
Ngồi dậy, cô đi tới cầm cây thước dây, nghiêm chỉnh đo quần áo anh.
Cánh tay mảnh khảnh từ từ đi qua eo anh, người đàn ông với tâm hồn bay bổng đưa tay ôm lấy cô, làm thế nào cũng không chịu buông tay, hơi thở nóng rực vây quanh cổ cô, rước lấy những trận né tránh của cô.
"Đứng đắn một chút!" Chống đỡ trước ngực anh, cô tức giận nũng nịu.
"Đã rất nghiêm chỉnh, Ân Ân, chuyến du lịch trăng mật của chúng ta, em nghĩ nên đi đâu? Maldives? Aegean Sea?"
"Ta thật ra thì muốn đi nhìn Cực Quang (Cực quang có nghĩa là: Hiện tượng sinh lý càng lên cao không khí càng lạnh -> Suy ra là chị này muốn đi lên chỗ nào đó cao cao lạnh lạnh). . . . . ." Lam Mộ Duy không làm được chuyện như thế, nên bây giờ cô muốn đi với anh, dù sao đó là nơi cô hy vọng muốn đến nhất.
"Được, anh sẽ sắp xếp." Nhẹ xoa ôm lấy cô, anh không có hỏi cũng không có nhiều lời, chỉ bình tĩnh đáp một tiếng ‘được’, hết sức dịu dàng.
Ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, cô nháy mắt cười cười, "Vì sao không hỏi em vì cái gì mà lại muốn đi lên những nơi như thế? Không hiếu kỳ sao?"
"Tò mò, nhưng anh để em tự nói, không ép buộc em." Từ đầu đến cuối, chưa bao giờ anh ép buộc cô làm một chuyện gì cả, chỉ hi vọng là mình sẽ cho cô hạnh phúc, đây vĩnh viễn là điều mà anh hy vọng
"Em nhớ rất lâu trước kia, khi đó trường học đã tham gia một buổi tọa đàm của hội thiên văn, mời rất nhiều chuyên gia nổi tiếng thế giới đến diễn giải, trên màn hình lớn có rất nhiều hình ảnh về những nơi cao, đó là lần đầu tiên em nhìn thấy những ánh sáng óng ánh khắp nơi. Sau nào Lam Mộ Duy thay em đi chụp ảnh với đoàn, bọn họ đều chụp về cực quang, nhưng bởi vì đột nhiên có cảm giác bỏ qua, nên em tiếc nuối rất nhiều năm. Hôm nay chúng ta ở cùng một chỗ, nghĩ sẽ bù lại những gì nuối tiếc trong lòng kia."
"Được, anh dẫn em đi." Anh nghiêng đầu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên gò má của cô, ánh mắt không tự chủ rơi vào ánh mặt trời đang chầm chậm lặng ngoài cửa sổ, "Tất cả những tiếc nuối trên đời này của em, chẳng những anh sẽ đền bù cho em, mà dùng cả đời này đền bù lại khoảng thời gian quá khứ anh không ở bên em."
Quá khứ nhiều năm như vậy, cô làm bạn bên cạnh Lam Mộ Duy, vậy mà hôm nay, anh lại hi vọng, hi vọng có thể đền bù những tiếc nuối trong lòng cô.
Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp, cuộc sống bình yên.
Giới kinh doanh của thành phố C bắt đầu xôn xao về một con bày tẩy, chỉ trong vòng vài ngày, cổ phiếu tập đoàn Lâm thị bị rớt giá, sau đó buộc phải để cho người khác thu mua. Lại không lâu sau đó, trên khắp các tờ báo kinh tế của thành phố C lại đưa tin về việc có một ông trùm giấu mặt đứng sau lưng thu mua, từ suy đoán rồi hoài nghi rồi đến cuối cùng xác định, nhưng mà cũng chỉ có mấy ngày ngắn ngủi Dịch Khiêm Mạch đã bắt đầu chỉnh đốn tập đoàn Lâm Thị một lần nữa, rồi nó lại bắt đầu khởi sắc dưới chị chỉ đạo của tật đoàn Dịch Thị.
Ngay sau đó tin tức chính phủ chỉ đạo cho Tập đoàn QM bắt đầu khai phá để mảnh đất kia trở thành khu khoa học kỹ thuật, thu mua diện tích lớn dùng cho việc xây dựng trung tâm nghiên cứu khoa học kỹ thuật, không chỉ lấy được sự ủng hộ của chính phủ mà không ít công ty nhao nhao muốn thử hợp tác
Tin tức vừa ra, khiến cho thành phố C ồn ào thành một mảnh!
Tập đoàn QM vẫn im lặng trước sau như một, chính vì thế người Tổng giám đốc đứng đằng sau màn lại trở thành đề tài chính trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người trong thành phố C, nhớ lại lần cầu hôn oanh động khắp nơi kia, những viên pha lê bể tan nát trong phòng.
Cũng không biết là người nào thọc tin tức đến truyền thông, còn có người viết là câu lạc bộ “Kim Cung” và Thập Tam Lâu – nơi nổi tiếng trong ngành ăn uống đều thuộc về sự quản lý của tập đoàn QM, ba chữ Dịch Khiêm Mạch dường như trở thành thần thoại của thành phố C.
Đối với lần này, thân là người trong cuộc, Dịch Khiêm Mạch cũng không có ngăn cản truyền thông tranh nhau viết báo, hình như cũng là ngầm cho phép, không có mở hội chiêu đãi ký giả, vì vậy trong lòng mọi người cũng sáng tỏ rồi.
Rồi thêm tin chỉ sau một đêm tập đoàn Lâm Thị đã biến mất khỏi giới kinh doanh, không phải tình cờ, mà là tất nhiên.
Đối với bên ngoài, tất cả đều xôn xao với xì-căng-đan này, Úc Tử Ân cũng chỉ là cười cười, không hỏi qua cũng không nhiều lời, lạnh nhạt đứng tại chỗ. Chuyện này nếu Dịch Khiêm Mạch nói anh sẽ xử lý, như vậy cô cũng không còn lo lắng gì nữa rồi.
Điều duy nhất cô lo lắng chính là sợ chị em Lâm Tiểu Uyển vùng vẫy giãy chết, chơi một ván cờ rách như thế thì cô sẽ gặp phiền toái.
Cái gọi là minh thương dễ tránh (tức là hành động ngoài sáng dễ thấy, còn ngầm thì khó), đó chính là cái cô sợ nhất.
Mà hình như cô đã đánh giá thấp khả năng của Dịch Khiêm Mạch, cũng chỉ trong mấy ngày cô đã lấy được chút tin tức từ Tiểu Mễ và Tiểu Toa, biên cảnh đã bắt được một vụ buôn bán lớn, mọi người đang tụ tập nơi đó thì bị bắt quả tang, bị chết ra sao thì chỉ nói hàm xúc mấy câu thôi, nhưng dường như có chút nghiêm trọng, tối thiểu được một nhóm buôn lậu thuốc phiện, duy trì an toàn cho quốc gia.
Về phần ông trùm ma túy một mực đứng phía sau che chở chị em nhà họ Lâm, cũng bị cảnh sát bắn chết ở một thị trấn nhỏ, mất đi núi dựa lớn, nhà họ Lâm thật sự thảm hại, không thể tiếp tục đứng lên.
Mà từ đầu đến cuối cô đều ở nhà, không có đi ra ngoài, đang cố gắng hoàn thành những khâu cuối cùng cho bộ lễ phục của mình, mặc dù bận rộn đơn điệu, nhưng cũng đầy thú vị.
Cũng không biết lấy bao nhiêu quan hệ, tốn bao nhiêu tiền, cuối cùng Lâm Toàn Minh và Lâm Tiểu Uyển biết được việc Dịch Khiêm Mạch đang ở sân đánh golf, thấy anh đánh xong cần nghỉ ngơi, vội vã lôi kéo Lâm Tiểu Uyển chạy tới, bộ dáng nghèo túng và nhếch nhác chẳng hề giống với vị đại tướng quân trong quá khứ.
Đang cầm khăn giấy ướt thay Dịch Khiêm Mạch lau mồ hôi, nghe được tiếng bước chân dồn dập, theo bản năng Úc Tử Ân quay đầu lại nhìn về phía sau lưng, chỉ thấy Lâm Toàn Minh lỗi Lâm Tiểu Uyển vội vội vàng vàng chạy tới, phịch một tiếng, quỳ gối trên cỏ, còn chưa kịp lấy hơi liền mở miệng cầu khẩn: "Tổng giám đốc Dịch, van xin anh bỏ qua cho chúng tôi đi! Tất cả chuyện ngày hôm đó đều là lỗi của Tiểu Uyển, hôm nay tôi dẫn nó tới đây, cậu muốn xử lý nó như thế nào cũng được, van xin cậu...."
"Xử lý?" Dịch Khiêm Mạch cười lạnh một tiếng, trên gương mặt dịu dàng là ánh mắt lạnh lẽo được che giấu sau viền kinh rộng, nhưng vẫn có thể cảm thấy quanh cơ thể anh ngập tràn vị chết chóc: "Xử lý cô ta xong sợ dơ bẩn tay tôi. Không phải cô luôn luôn nói mình có khả năng sao? Phải sớm nhìn ra kết cuộc như thế này chứ?"
Lôi kéo người bên cạnh ngồi xuống ghế dựa, Dịch Khiêm Mạch hài hước nhìn cô gái vẫn còn đứng chưa chịu phục, nhàn nhạt nhíu mày, "Sớm nói cho cô đừng có ý nhúng chàm những vật không thuộc về cô, do biết rõ rồi mà còn không chịu phục. Thì đó là hậu quả!"
"Dạ, tôi đáng chết! Nhưng tôi yêu anh cũng có lỗi sao? Tại sao con nhỏ Úc Tử Ân này có thể yêu anh còn tôi thì không?! Tôi đã yêu anh nhiều năm như vậy, không thể ít hơn cô ta dược, tại sao lại là cô ấy!" Những chuyện phải trải qua trong mấy ngày qua đã quá mức tàn khốc, dường như ép cho Lâm Tiểu Uyển có chút điên cuồng, nhìn về phía Úc Tử Ân, ánh mắt có chút ác độc đến cơ hồ hận không được nhào đến cắn chết cô.
"Tại sao cô không hỏi lại tư cách của mình! Những người phụ nữ như cô vậy, căn bản không xứng đáng để yêu tôi!" Quay đầu,Dịch Khiêm mạch lành lạnh nhìn về phía Lâm Toàn Minh đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt cầu khẩn, "Mảnh đất kia tôi lấy tiền mình mua lại giúp ông, không tính là thua thiệt cho ông, thế là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ ông rồi! Hãy cầm số tiền kia cút ra khỏi thành phố C, nếu không đừng trách tôi quyết không lưu tình!"
Khẽ hừ một tiếng Dịch Khiêm Mạch khẽ nắm tay cô gái nhỏ đang im lặng bên cạnh rời đi, anh không muốn giải quyết Lâm Tiểu Uyển trước mặt Úc Tử Ân, sợ về sau sẽ tạo thành ác mộng cho cô, cho nên lần này, tạm thời bỏ qua cho cô gái kia.
Vẻ mặt tuyệt vọng của Lâm Toàn Minh hòa cùng với sắc mặt có chút không cam lòng, có chút oán hận nên cứng ngắc của Lâm Tiểu Uyển khi nhìn bóng dáng rời đi, một tuyệt vọng, một dữ tợn.
Hai người mới vừa đi, Lâm Toàn Minh đang quỳ trên mặt đất chợt đứng lên, giơ tay cho Lâm Tiểu Uyển một bạt tai: "Đều tại mày! Nhà họ Lâm rơi vào hôm nay làm tại mày! Nếu như mày không động đến người phụ nữ của Dịch Khiêm Mạch, thì căn bản hắn ta cũng không xuống tay với Lâm thị, tiện nhân!"
Lâm Tiểu Uyển bụm mặt, nhìn người cha độc ác của mình, cái người cha vẫn luôn đem cô đẩy vào trong hố lửa, độc ác mà ghen ghét, cắn răng nghiến lợi xoay người rời đi.
Úc Tử Ân, cái gì không phải của tôi thì cô cũng đừng mong lấy được!