"Liệu họ có đến phòng của chúng ta không?" Hạ Hựu Nhiên khẩn trương ngẩng đầu, lo lắng hỏi.
"Em cứ tra sóng âm tiếp đi." Diệp Dung đi tới đứng trước cửa phòng, muốn nghe thử xem là phòng nào mở khoá nhưng động tĩnh bên ngoài rất khẽ, chứng tỏ đối phương vô cùng cẩn thận.
Hạ Hựu Nhiên vừa viết vừa tính toán, thỉnh thoảng quay qua nhìn người bên cửa, sau mấy phút, Diệp Dung quay trở lại nói: "Hẳn là bọn họ sẽ không đến phòng này đâu."
Cô tiếp tục quan sát căn phòng của Diệp Diệc Hàm, trang trí trong phòng đơn giản hơn hẳn căn phòng bên kia, rất phù hợp với ý tưởng "Người hầu" mà Diệc Diệp Hàm nói lúc nãy, nhưng nếu là "Người hầu" thì lại thấp kém quá, suy ra đây có thể là phòng của quản gia.
Chẳng lẽ quyển nhật ký là có thật?
"Giải xong rồi, đây là mật mã." Hạ Hựu Nhiên đưa cho Diệp Dung xem, Diệp Dung bật cười, nói: "May mà có em, nếu chỉ có một mình chị ở đây thì có nằm mơ cũng không thoát ra nổi."
Lời khen này làm cho Hạ Hựu Nhiên muốn giải thêm mấy cái mật mã nữa.
Diệp Dung nhanh chóng nhập mật mã, nói: "Từ giờ em phải theo sau chị, tuyệt đối không được chạy loạn, có thể hung thủ đã trốn thoát khỏi phòng rồi, biết chưa?"
Hạ Hựu Nhiên gật đầu lia lịa như con lật đật, "Em hứa sẽ không chạy lung tung." Cơ hội tốt như vậy ngu gì chạy cơ chứ.
Diệp Dung đẩy cửa ra, lần này trên loa không hề phát thông báo, bên ngoài vô cùng an tĩnh, chỉ có cánh cửa phòng đối diện mở toang chứng tỏ hai nam diễn viên kia vừa mới trốn thoát.
"Bọn họ nhanh thật." Diệp Dung hừ một tiếng, quay đầu nói với Hạ Hựu Nhiên: "Có điều thật là bi kịch, nếu bọn họ có thể đến sớm hơn thì đôi lứa đã hạnh phúc bên nhau, bây giờ chỉ đành âm dương đôi đường."
Hạ Hựu Nhiên muốn cười nhưng không thể cười, dùng sức mím chặt môi.
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng của hai người lúc đầu hé mở, bạn trai Hình Thiên Húc của Diệc Diệp Hàm rón rén đi ra, nhìn thấy các nàng thì chui tọt lại vào phòng, vô cùng cảnh giác.
Đến khi đồng đội ra ngoài rồi hắn mới chịu đi ra, hai người một trước một sau, so với Diệp Dung và Hạ Hựu Nhiên thì còn dính nhau hơn, nhìn bề ngoài chính là đồng đội, huynh đệ, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy là đang bán hủ.
"Diệp Dung tỷ, trên loa vừa thông báo có người chơi bị loại, không phải do hai người giết chứ?" Người đang nói chuyện chính là gà nhà của công ty ba Diệp Dung, tên Địch Triết Nhân.
Địch Triết Nhân mặc bộ đồ thể thao, nắm chặt tay như chuẩn bị hành động, nhìn rất linh hoạt, đến khi Diệp Dung nhìn qua, hắn cũng không vội buông tay Hình Thiên Húc ra.
Hình Thiên Húc cũng bắt chước gọi một tiếng Diệp Dung tỷ.
Diệp Dung gật đầu, nói: "Hai người cũng rất thông minh, không trực tiếp đi vào phòng của nạn nhân mà lại đến phòng của chúng tôi."
Địch Triết Nhân cười, "Như vậy có lẽ sẽ an toàn hơn, lúc đầu bọn em còn tính đi phòng khác để trò chơi thú vị hơn, vừa trốn ra thì nghe thấy thông báo Diệp Diệc Hàm bị loại, tính mạng vẫn quan trọng hơn nên phải cẩn thận."
Hắn lại hỏi: "Diệp Dung tỷ, tại sao chị lại giết Diệp Diệc Hàm?"
"Cô ta rất khả nghi, tôi nghi ngờ cô ta là hung thủ, sợ bị giết người diệt khẩu nên chỉ có thể ra tay trước, không ngờ là giết nhầm rồi." Diệp Dung uể oải nói, khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối, nếu không phải Hạ Hựu Nhiên ở bên cạnh thấy được toàn bộ quá trình, nàng cũng đã bị Diệp Dung đánh lừa.
Hạ Hựu Nhiên nhìn về phía Hình Thiên Húc, cảm thấy Diệp Diệc Hàm tốt xấu gì cũng là bạn gái của hắn, ít ra cũng phải bày tỏ chút thái độ chứ, nhưng nàng phát hiện ánh mắt Hình Thiên Húc vẫn luôn hướng về khu vườn hoa hồng, giống như việc Diệp Diệc Hàm bị loại chẳng liên quan gì đến hắn.
Địch Triết Nhân hỏi: "Lúc nãy trong phòng hai người có chơi đàn dương cầm đúng không? Là Bản Sonata Ánh trăng của Beethoven sao?"
Lâu đài tuy lớn nhưng lại an tĩnh, tiếng đàn truyền ra rất dễ nghe thấy, lúc đầu bọn họ còn tưởng đó là ám hiệu, có thể là chương trình cố tình phát để hù doạ người chơi, vừa nghe vừa nổi da gà, nhưng sau đó Diệp Dung lại ấn vài phím đàn, bọn họ mới nhận ra đây là đang giải mật mã.
Hạ Hựu Nhiên vốn không thân với Địch Triết Nhân, hai người vẫn luôn nỗ lực trong lĩnh vực của riêng mình, nàng lễ phép cười nói: "Là em đàn ạ, bên mọi người có manh mối gì không?"
Địch Triết Nhân giơ ngón cái về phía nàng, "Gút chóp em, bên chúng tôi quả thật có manh mối, một số bức tranh trong phòng đều ẩn ý đến mặt trăng, từ đó suy ra có khả năng là bản giao hưởng này."
Có thể chỉ từ mấy bức tranh mà đoán được tiêu đề chứng tỏ năng lực cũng không hề tầm thường, Hạ Hựu Nhiên chủ động hỏi: "Phòng mọi người có lá bài nào không, hẳn là đã tìm ra danh tính của bản thân rồi chứ?"
Nàng tự thuật lại, "Phòng của bọn em và Diệp Diệc Hàm đều có một lá bài, của em là K rô, Caesar đại đế của La Mã cổ đại; Diệp Diệc Hàm là lá Joker."
Địch Triết Nhân trả lời: "Chúng tôi là J chuồn, đại diện cho hiệp sỹ Lancelot."
Lá J chuồn này có một sự tích, Lancelot vốn là một hiệp sỹ bàn tròn dưới thời Vua Arthur, ông cũng là hiệp sỹ mà Vua Arthur tín nhiệm nhất, tuy nhiên sau này Lancelot lại yêu Hoàng hậu của Vua Arthur, dẫn tới việc Vua Arthur cắt đứt quan hệ với Hội Bàn Tròn.
Hội Bàn Tròn: tập hợp của nhân vật phò tá vua Arthur đi tìm Thánh Tước.
Phải chăng nó ám chỉ điều gì đó?
K và Q là vợ chồng còn J là người thứ ?
Địch Triết Nhân lại nói: "Đúng rồi, chúng tôi còn tìm được một manh mối khác, chủ nhân căn phòng đó hẳn là một hoạ sĩ, tất cả tranh vẽ đều xuất hiện bóng hình của một người phụ nữ, có thể đó là người yêu của hắn."
Ừm, hợp lý.
Hạ Hựu Nhiên trực tiếp hỏi: "Vậy trong hai người ai mới là J?"
Địch Triết Nhân không ngờ nàng lại thẳng thừng như vậy, lắc đầu, "A, cái này tôi không chắc lắm, nhưng chắc chắn tôi không phải hung thủ."
Hạ Hựu Nhiên cười, "Em cũng không nói J là hung thủ mà anh đã chối đây đẩy rồi."
Địch Triết Nhân sửng sốt, "Hả, em gài bẫy tôi."
Hạ Hựu Nhiên cười híp mắt, Địch Triết Nhân cũng cười theo nàng, "Có phải hung thủ hay không vẫn cần tìm thêm chứng cứ vì phòng nào cũng có điểm đáng nghi, hiện tại còn quá sớm để kết luận, đi tìm manh mối thôi."
"Nếu em cảm thấy hứng thú thì có thể qua phòng của bọn tôi xem thử, vì đã được mở khoá rồi nên nếu đi vào cũng không bị đóng lại nữa, không còn nguy hiểm gì đâu."
Hạ Hựu Nhiên gật đầu, "Em sẽ đi."
Địch Triết Nhân lại giơ ngón cái với Hạ Hựu Nhiên, tuy nhìn Hạ Hựu Nhiên luôn ngoan ngoãn theo sau Diệp Dung, nhưng một người có thể liên tiếp giải thành công hai mật mã thì quả là không tầm thường, nàng chỉ đang giấu nghề mà thôi.
Hai đội chơi nhìn thì có vẻ thuận lợi trao đổi thông tin nhưng thực tế vẫn luôn duy trì một khoảng cách an toàn, dù sao thì hung thủ vẫn còn ẩn nấp bên trong và có thể ra tay bất cứ lúc nào, cảnh giác lẫn nhau là điều bình thường.
Trao đổi xong, Hạ Hựu Nhiên nhìn Diệp Dung, khẽ hỏi: "Chúng ta có nên đi xem phòng của bọn họ không?"
Diệp Dung chống cằm không vui, "Haizz, rốt cuộc em còn nhớ đến chị sao, chị còn cho rằng em đã quên chị luôn rồi, chuẩn bị gia nhập đội bên kia."
Thanh âm mang theo trách móc, Hạ Hựu Nhiên nghe thấy mà kích động, mạnh dạn hỏi, "Chị giận sao, giận em vì lúc nãy......!mải nói chuyện với Địch Triết Nhân sao?"
Diệp Dung liếc nàng một cái, cô phát hiện ra cô bé này đúng là cái gì cũng dám hỏi, khiến cô lại nhớ đến câu nói kia của Hạ Hựu Nhiên "Tuy nhìn em còn nhỏ, nhưng thật ra em biết hết tất cả".
Là rất biết, lúc trước biết ngủ với cô, hiện tại còn biết chọc tức cô.
Diệp Dung tiếp tục diễn, cô nhướng mày, "Đúng vậy, em định dỗ tôi như thế nào?"
Hạ Hựu Nhiên như muốn bay lên chín tầng mây, nàng hỏi, "Vậy chị muốn em dỗ chị như thế nào?"
"Cũng khá nhiều, hôn chị rồi ôm chị vuốt ve, lấy lòng chị, còn có......!làm chị sướng."
Nói xong, mặt Hạ Hựu Nhiên đỏ bừng, chạy vội đến bịt miệng cô, "Sẽ, sẽ bị nghe thấy đó."
Diệp Dung ảo não ừ một tiếng, bực bội nhìn xung quanh, đột nhiên hối hận đã đồng ý tham gia chương trình khỉ gió này, muốn chơi cũng phải tiết chế, nếu như vừa rồi chỉ có riêng hai người thì đã có thể tự do phóng túng rồi.
"Quên đi." Cô thở dài, "Trước tiên đợi xem bọn họ làm gì kế tiếp, nhân tiện nghỉ ngơi một lát, vẫn còn một phòng chưa mở khoá."
"Vậy chúng ta nghỉ ngơi thôi." Hạ Hựu Nhiên dựa vào người cô.
Địch Triết Nhân và Hình Thiên Húc tìm kiếm xung quanh vườn hoa, khả năng là đang tìm chìa khoá để vào bên trong, hai người tìm đi tìm lại mấy lần nhưng vẫn chưa thấy gì.
"Không phải chứ, chẳng lẽ ekip chơi ác đến mức không cho chúng ta chìa khoá đi vào?" Địch Triết Nhân tựa lưng vào hàng rào lau mồ hôi trên trán, "Hay là chúng ta qua chỗ khác tìm?"
"Hàng rào thấp như vậy mà cũng không trèo vào được sao?" Diệp Dung chống cằm, thật sự không chịu nổi nữa, diễn xuất quá là giả trân, cũng không xem xem cô là ai, đại diện ảnh hậu lẫy lừng - quản lý Diệp, còn dám làm bộ làm tịch trước mặt cô.
Địch Triết Nhân nhìn Diệp Dung, "Không phải như vậy là gian lận sao?"
Diệp Dung nói: "Luật chơi cũng chỉ là lý thuyết, quan trọng nhất vẫn là giành chiến thắng, bảo thủ không chịu thay đổi thì có thể làm được gì? Còn đứng đó mà nhìn à, tìm kiếm đi."
"À a a a a."
Quản lý Diệp nói chuyện với gà nhà không chút nể mặt, Địch Triết Nhân bám tay vào hàng rào rồi trèo vào bên trong, Hình Thiên Húc cũng sợ Diệp Dung từ nãy tới giờ không dám hé môi, yên lặng trèo vào cùng hắn.
Hai người một trước một sau nhảy xuống bên trong vườn.
Diệp Dung lại nói: "Cẩn thận một chút, đừng phá hoại những bông hoa đẹp mắt này.
Các ngươi tìm ở phía trước đi, cỏ ở chỗ đó đều bị giẫm nát hết cả, hẳn là cất giấu đồ vật nào đó."
Hai người nghe theo đi phía trước tìm, ngồi xuống dùng tay bới đất, sau đó lại nghe thấy Diệp Dung cười.
Diệp Dung nhếch môi, "Nếu dựa theo cốt truyện thì có lẽ thi thể sẽ được chôn ở đây, hai người nghĩ xem đúng không?"
Địch Triết Nhân và Hình Thiên Húc: "......"
Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống những cánh hoa hồng, bóng đen bao phủ cả mặt đất, một màu đỏ tươi lan tràn giống như máu.
Nhưng giống máu nhất chính là môi của Diệp Dung..